Thiên Địa Đại Đạo

Đại Lực Kỳ Lân

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Kể từ sau khi vượt qua màn độc khí, con đường phía trước trở nên thanh bình hơn nhiều.

Với ngọn hỏa diễm màu đỏ ở trán, không một con yêu thú nào khác dám vọng động tiến đến, nhờ đó mà Trác Phàm cũng thuận lợi vào sâu bên trong.

Hắn phát hiện ở phía xa, dòng suối đang chảy vào bên trong một cái cửa động nhỏ rồi biến mất ở đó.

“Kia hẳn là lối vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.” Trác Phàm mừng rỡ đoán thầm.

Bạch Quang Thần Đồng – Thuấn Di

Đôi mắt hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, thân thể Trác Phàm lập tức biến mất, chớp mắt đã chui qua bên trong lối vào.

Đập vào mắt hắn lúc này chính là một khoảng không gian rộng lớn, một bên là nhiệt độ vô cùng khủng bố, một bên khác lại là âm hàn đến cực độ.

Có lẽ bởi vì môi trường ở đây quá khắc nghiệt mà không hề thấy bất kỳ một bóng dáng của con linh thú nào cho dù là nhất cấp.

Trái ngược với động vật, thực vật ở đây phải nói là cực kỳ đa dạng. Trên mặt đất có rất nhiều gốc thảo dược mọc ở phía trên, thậm chí có cả độc dược.

Toàn bộ đều là chí dương chí cương hoặc chí âm chí hàn linh thảo. Trác Phàm nhìn qua một vòng đã thấy hơn chục loại hắn không hề biết tên. Có thể chắc chắn một điều là nếu một luyện đan sư vô tình rơi vào nơi này đảm bảo sẽ không có ý định đi ra.

Trác Phàm liếc mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở một cái hồ rộng đường kính trên dưới năm mươi thước. Trên bờ là một dãy các khối pha lê to lớn lấp lánh hòa vào màu sắc của môi trường.

Đúng như những gì Thanh Viêm Hỏa Phượng miêu tả, một bên nước xanh nhiệt độ vô cùng thấp, một bên màu đỏ nóng sôi sục như dung nham. Ở chính giữa nơi hai loại nước giao nhau là một mảng màu trắng trong suốt.

Trác Phàm vẫn chưa phát hiện người gọi mình lúc đó đang ở đâu đành phải ưu tiên nhiệm vụ trước. Hắn lấy trong chỉ giới ra một quả trứng bảy màu to lớn cao đến lưng quần sau đó đem nó đặt vào giữa hồ.

Dường như cảm nhận được dòng nước mát lạnh, một dải ánh sáng bảy màu từ cự trứng phát ra, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó đang vô cùng hưng phấn và thoải mái.

“A. Đây chẳng phải là trứng của Tiểu Thải hay sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trác Phàm đang chăm chú nhìn lấy trứng bảy màu giữa hồ thì đột nhiên sát bên tai hắn truyền đến một giọng nói liền kinh hãi quay đầu lại.

Lực lượng nguyên thần của hắn lúc này phải nói là đã siêu việt thần chiếu cảnh thế nhưng lại không phát hiện ra đối phương. Điều này chứng tỏ tu vi của người này ít nhất phải là ở trên hóa hư cảnh.

Đập vào mắt Trác Phàm lúc này không phải là một người chân thật mà chỉ là ảo ảnh ngưng kết của một người trung niên. Ánh mắt ông không hề nhìn Trác Phàm mà chỉ tập trung vào cực trứng bảy màu, trong đó chưa đựng một chút buồn rầu vô cơ cứ như đang hoài niệm về quá khứ.

“Vãn bối Trác Phàm không biết tiền bối ở đây nên chưa kịp chào hỏi mong người bỏ qua.”

Ý thức được thực lực đối phương siêu viễn mình, Trác Phàm vội vàng cung kính ôm quyền thi lễ.

Trung niên kia nhìn vào giữa hồ một hồi lâu rồi quay lại, ngắm nghía Trác Phàm một chút, đôi mắt chứa vẻ kinh ngạc.

“Ngươi thế mà lại có loại hỏa diễm của hai tên kia, lại còn luyện thể qua Ngân Hà Kim Sa. Như vậy hẳn là luyện qua bộ tà công của tên tà đạo kia rồi.”

Trác Phàm nghe vậy lập tức kinh hãi. Người này chỉ vừa liếc mắt liền nhìn thấy nội tình thâm sâu, thậm chí là biết cả Hấp Tinh Ma Đế. Như vậy chẳng phải ông ta cùng thời với sư phụ hắn hay sao?

Hắn chắp tay lần nữa cung kính đáp: “Ngài quả thật nói đúng, ta đã tu luyện qua Hấp Tinh Đại Hóa Quyết của Hấp Tinh Ma Đế, cũng đã gặp được Phần Thiên Long Tổ cùng Thanh Viêm Hỏa Phượng. Không biết tiền bối có gặp qua bọn họ hay không?”

“Ài. Nào đâu chỉ gặp qua, chúng ta vẫn là cùng một chỗ a. Lại nói Tiểu Thải không ngờ lại quyết định trùng sinh lần nữa a. Đáng tiếc ta lại không có năng lực giống như nàng.”

Trác Phàm có chút mơ hồ hỏi: “Tiểu thải mà ngài nói có phải là quả trứng bảy màu ở đằng kia không?”

Chậm rãi gật đầu, lão giả có chút tức giận lên tiếng: “Không sai, năm đó ta cũng là bị hai tên quậy phá kia liên lụy. Vốn dĩ an ổn lại bị tên Đồng Đế truy đuổi chạy cho bán sống bán chết cuối cùng cũng bỏ xác tại nơi đây.”

“Nếu như ngài đã chết vậy cái này là?”

Trác Phàm hơi nghi hoặc. Theo như hắn biết, nếu như một tu giả thật sự chết đi trừ phi đoạt xác trùng sinh thì không thể nào tồn tại thần hồn lâu đến như vậy.

Dường như nhận ra suy nghĩ trong đầu Trác Phàm, trung niên kia bắt đầu giải thích: “Quả thật ta đã chết, nhưng ngươi có nhận thấy một điều là nơi đây linh khí nồng hậu phải gấp mười lần ở bên ngoài?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trác Phàm giật mình nhìn lại, cảm nhận một chút năng lượng ba động ở xung quanh quả thật là so với bên ngoài nồng độ đậm đặc hơn rất nhiều.

“Hồn của ta được linh khí nơi đây tẩm bổ, cộng thêm trước khi chết cấp độ à không phải nói là tu vi của ta rất cao. Có thể nói là đỉnh tiêm của thánh giới cho nên tồn tại lâu hơn bình thường. Quên chưa nói với ngươi, ta cũng giống như Lão Long cùng Tiểu Phượng đều là thánh thú năm xưa được tôn xưng là Đại Lực Kỳ Lân.”

Trác Phàm không ngoài ý muốn gật đầu. Kỳ thật từ khi ông ta nhìn ra nội tình của mình thì hắn đoán được sơ bộ thân phận của đối phương. Phong thái mười phần hào sảng, tùy ý nhấc tay cũng có thể oanh động một phương thì còn ai khác ngoài Kỳ Lân Chi Vương?

Đã gặp qua hai vị thánh thú, chuyện gặp phải kỳ lân ở nơi này tuy là ngoài ý muốn nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Trác Phàm cho lắm. Thậm chí hắn còn cho rằng mình may mắn, nếu không nhờ sự chỉ dẫn của Đại Lực Kỳ Lân thì hắn đã không tìm được đường đến nơi đây. Mặc dù lối vào có chút cản trở nhưng vẫn là nhanh hơn so với đi đây đi đó tìm kiếm.

Dường như nồng độ linh khí dày đặc làm cho cơ thể muốn đột phá của Trác Phàm bị kiềm lại lúc trước bộc phát. Hắn đã không chờ đợi được nữa bèn lập tức ngồi xuống bắt đầu vận nguyên lực.

Đại Lực Kỳ Lân thấy vậy cũng không hề cản trở, tay lão hơi nhấc lên làm cơ thể Trác Phàm bay ra giữa hồ sau đó chìm xuống đáy ngay bên cạnh cự trứng cũng đang rục rịch đằng đó.

Phần Viêm Hỏa bắt đầu bốc cháy lên, Thanh Viêm theo đó cũng bay ra. Hai loại dị hỏa bắt đầu nhập lại, hòa trộn vào nhau tạo thành một màu kim sắc hỏa diễm rực rỡ.

Ngọn lửa kia không sợ hãi khi ở bên dưới dòng nước mà cứ liên tục bốc cháy. Trong vài hơi thở ngắn ngũi, nhiệt độ xung quanh đó lập tức tăng nhanh, từ vài bong bóng khí xuất hiện cho đến khi cả một vùng bắt đầu sôi sục.

Cự trứng dường như không hài lòng với sự thay đổi bên ngoài, ánh sáng bảy màu tại đó càng thêm rực rỡ. Chỉ trong giây lát toàn bộ Kim Viêm bị lớp vỏ bên ngoài hấp thụ sạch sẽ, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm xuống trở lại.

Đại Lực Kỳ Lân ở bên trên nhìn thấy một màn này khẽ gật đầu, sau đó ông lại đưa tay lên cằm tính toán điều gì, cuối cùng lại vỗ tay một cái như thể nghĩ ra ý tưởng nào đó.

Ông cách không bẻ lấy từng khối pha lê ở xung quanh tụ lại sau đó thân thể đột nhiên biến lớn lên thành một người khổng lồ. Đôi tay cầm lấy hàng trăm khối tinh thể lấp lánh vo tròn lại.

Cho dù là pha lê đã vỡ vụn nhưng dưới lực lượng cực mạnh của Đại Lực Kỳ Lân, chúng như bị cưỡng chế dính liền lại với nhau tại thành môt khối vô cùng cứng rắn. Nguyên bản nơi đó là một đống tinh thể cao như một ngọn tiểu sơn thì bây giờ đã hóa thành một viên bi tròn đường kính hai thước.

“Đùng” một cái, lối ra vào duy nhất của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đã bị bịt kín lại. Trác Phàm đang ở bên dưới hồ đột phá, tâm thần lúc này đã chìm sâu vào minh tưởng cho nên vẫn không phát hiện hành động này của Đại Lực Kỳ Lân.

“Tốt lắm. Bây giờ thì ở lại đây chơi với ta vài năm a. Dù sao thời gian của ta không còn dài.”

Đại Lực Kỳ Lân đưa mắt nhìn sang Trác Phàm cười gian xảo một tiếng sau đó trở lại một bên bờ hồ mà ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0