Đan Hội Khai M...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Bạch Vân Vân trở về Minh Nguyệt Lâu nhìn thấy Quỳnh Hoa lâu chủ đang rối tung rối mù lo cho Đan hội sắp diễn ra lại còn phải chăm sóc cho Bạch Vân Thiên không khỏi áy náy. Nàng và Trác Phàm tuy đã chính thức với nhau nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc để công khai mối quan hệ. Trác Phàm nghe theo sắp xếp của nàng đến một thư phòng trong Minh Nguyệt Lâu.
Ngày hôm sau, cơ bản mọi sự chuẩn bị cho đan hội đều đã xong. Trác Phàm đi xem thương thế của Bạch Vân Thiên lúc này đã tỉnh lại. Việc hắn lo lắng nhất chính là đan hội sắp tới nhưng lại được tỷ tỷ an ủi bảo là đã có người sắp xếp nhưng hắn vẫn yên tâm nằng nặc đòi tham gia. Trác Phàm biết hắn là một người cố chấp nên lén ra dấu cho Bạch Vân Vân bảo nàng cứ để đệ đệ nàng tham gia.
Ngay lúc hắn định đi ra ngoài, phát hiện ở trên bàn có một tờ giấy liền cầm lên đọc qua. “Đây hẳn là độc phương của chưởng pháp kia.” Đọc qua một lượt, Trác Phàm để nó lại vị trí cũ sau đó rời đi.
Cuối cùng ngày đại hội cũng đến, dòng người nô nức kéo nhau về phía đài thi đấu dành riêng cho Đan hội ở Minh Nguyệt Lâu. Không khí cực kì sôi động, từ người già lưng gù chống gậy đến đám trẻ còn mang khố mút tay được cha mẹ dẫn đi đều hưng phấn có mặt. Đơn giản bởi vì đây là Đan hội do Minh nguyệt lâu tổ chức.
Ngay từ sáng sớm, bên ngoài sân đấu đã chật kín người ngồi. Hai hướng bắc nam của sân đấu là hai tòa lầu cát. Ở đó có bày sẵn bàn rượu và ghế ngồi cùng quan cảnh bao quát toàn sân. Mà phân biệt ở tòa phía Bắc là người của Minh Nguyệt Lâu, Đường Môn, Tinh Vẫn Các còn phía Nam là Hắc Phong Điện, Vạn Xà Cốc, Dược Thải Đường cùng Hoàng Phi Thanh của Đế Vương Phủ còn bóng dáng của Âu Dương Phách thì không thấy đâu.
Bên dưới đài, những tên luyện dược sư thân mang trọng trách cao cả chính là giành thành tích tốt nhất có thể để gây chú ý của bát thế gia nhờ đó có cơ may được làm phụ thuộc gia tộc. Bọn họ nối đuôi nhau tiến lên đài. Trác Phàm cũng luồn lách vào bên trong đám luyện dược sư kia.
“Nhìn kìa, đây không phải là Tiết Định Thiên của tiết gia sao? Nghe nói nhiều năm trước hắn đã là ngũ phẩm luyện dược sư được Dược Thải Đường thu nhận làm môn hạ làm cho cả Tiết gia được nở mày nở mặt.”
Một tên thanh niên ước chừng hai bốn hai lăm tuổi, sắc mặt kiêu ngạo hống hách bước vào đấu đài. Khuôn mặt hắn khinh bỉ quét qua đám người tham gia nói: “Các ngươi nên biết thân phận đi, ngoại trừ ba vị thiên tài của bát thế gia thì xếp hạng thứ tư đã nằm chắc trong tay bổn công tử. Ta thấy hay là các ngươi nên trở về đi khỏi phải nhọc công thi đấu a.”
Mọi người nghe vậy cũng chỉ làm một mặt tức giận chứ không ai dám lên tiếng. Trác Phàm thì hình như không nghe thấy mà chỉ nhìn về phía Bạch Vân Vân khẽ mỉm cười gật đầu. Nàng hôm nay mặc một bộ áo màu trắng thoát tục mang dải lụa mỏng che mặt nhưng không che dấu được dáng vẻ kiều diễm của mình. Nàng thấy hắn cũng khẽ gật đầu ý bảo hắn cố lên.
Đợi khi tất cả thí sinh bên ngoài đã đi vào hết, một cô nương tầm mười tám mười chín tuổi mới bước lên giữa sân đấu dõng dạc nói:
“Chào mừng các vị luyện đang đại sư đã đến tham gia Đan hội do Minh Nguyệt Lâu tổ chức! Và ta là Tiểu Lam”
Đợi cho tiếng vỗ tay hoan hô giảm bớt, nàng mới tiếp tục lên tiếng.
“Như các vị đã biết nếu như các năm trước chỉ có nhất lưu gia tộc cùng bát thế gia mới có quyền cử người tham gia Đan hội nhưng năm nay Minh Nguyệt Lâu chúng ta sẽ đặc biệt mở rộng phạm vi cho phép tất cả mọi người từ độ tuổi dưới hai lăm đều được phép thử sức mình. Tuy nhiên, vì số lượng người thi quá lớn nên các phần thi chúng ta sẽ lọc thí sinh cực kì hà khắc. Các vị nên chuẩn bị tâm lí trước thì hơn. Sau cùng, ta xin giới thiệu các thí sinh của Minh Nguyệt Lâu, Đường Môn, cùng Dược Thải Đường lên đài thi đấu.”
Nàng vừa nói xong, từ tòa nhà phía nam, một tên thanh niên liền nhảy xuống nhào lộn một vòng rồi tiêu sái đứng tại lò đan dành cho mình. Người này chính là Đới Ngọc Thạch. Tiếp sau đó, ở khán đài phía Nam hai bóng người cũng nhảy xuống chính là Đường Liên cùng Bạch Vân Thiên.
Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Vân Thiên trắng bệch, Đới Ngọc Thạch không khỏi nhếch mép cười lạnh. Từ lúc sư phụ nói Bạch Vân Thiên bị trong thương không thể dùng hết sức mình trong lúc luyện đan thì hắn đã xem như mình nắm chắc chức vô địch trong tay.
Nhìn ba người đã lần lượt đến vị trí của mình, Tiểu Lam mới lên tiếng: “Trước khi bắt đầu ta xin giải thích qua một chút. Ở giữa đài thi đấu có hai mươi lò luyện đan. Sau vòng một, hai mươi vị luyện đan sư có thành tích tốt nhất sẽ được đứng tại các lò đan theo thứ hạng của mình. Nếu mọi người đã nghe rõ thì ta xin ra đề mục ở vòng một chính là luyện một viên đan dược tùy ý, lấy tốc độ làm thước đo, các vị có thể dùng linh dược do chúng ta cung cấp ở giữa sân. Bên cạnh mỗi người đều có một mỹ nữ của Minh Nguyệt Lâu ta quan sát. Mỗi khi ai thành đan thì hãy rung chiếc chuông trên bàn. Khi đủ một trăm vị thành đan sẽ là lúc kết thúc vòng một.”
Mọi người nghe xong đề thi không khỏi trầm ngâm: “Đan dược tùy ý mà phải mấy phẩm đan mới có thể đậu vòng một?”
Không đợi bọn họ suy nghĩ, Tiểu Lam liền nói: “Vì quy mô đan hội mở rộng cho nên phần thưởng cũng sẽ đặc biệt lớn. Đan vương của đại hội sẽ nhận được phần thưởng là Trấn lâu chi bảo của Minh Nguyệt Lâu, Bồ Đề Tu Căn, cùng với hai món huyền giai trung cấp võ kỹ.”
Mọi người không tránh khỏi hít một hơi sâu, đôi mắt họ bắt đầu đỏ lên. Phần thưởng năm nay thật sự quá là dọa người. Họ thậm chí còn sắp quên mất yêu cầu của vòng một là gì.
Tiểu Lam mỉm cười khả ái sau đó đưa tay lên rung mạnh lục lạc đang đeo trên cổ tay nói: “Nếu các các vị sẵn sàn ta xin tuyên bố vòng một của cuộc Đan hội chính thức bắt đầu.”
Khắp nơi dưới khán đài, tất cả các thí sinh thi nhau mở ra bản chân hỏa diễm, Tiết Định Thiên nhìn đám người xung quanh một cách khinh bỉ rồi cũng bắt đầu nổi lửa lên. Hắn muốn điều chế tam phẩm linh dược khởi động vòng một. Từng gốc linh dược được hắn cẩn thận cho vào bên trong luyện hóa thành dược dịch.
Ở gần giữ sân đấu, ba người Bạch Vân Thiên, Đường Liên, cùng Đới Ngọc Thạch cũng nhanh chóng bỏ đan dược vào lò. Cả ba người đều lựa chọn luyện nhị phẩm đan dược.
Đường Liên chăm chú khống hỏa, tốc độ của hắn chậm mà chắc, lần lượt từng cây nhị phẩm đan dược được hắn từ từ luyện hóa.
Ở hai bên hắn, Đới Ngọc Thạch đã nhanh chóng luyện hóa xong dược dịch bắt đầu tạo hình đan. Hắn một mặt khiêu khích nhìn về phía Bạch Vân Thiên với khuôn mặt trắng bệch đang luyện hóa những gốc linh dược cuối cùng thành dược dịch.
Thủ pháp luyện đan của Bạch Vân Thiên vô cùng thành thục. Nếu để ý kĩ sẽ thấy trong dược dịch của hắn không hề có chút cặn bã nào không giống như của Đới Ngọc Thạch. Là một người yêu thích luyện đan, hắn luôn tuân thủ quy tắt của môt luyện đan sư chính là không thể bỏ phí, phải luyện hóa hoàn toàn linh dược.
Nhìn đan dược trong tay mình sắp thành hình, Đới Ngọc Thạch cười ha hả. “Xem ra hạng nhất trong vòng đầu tiên không thể ai khác ngoài mình.”
Hắn quay mặt sang Bạch Vân Thiên mở giọng mỉa mai: “Từ khi còn ở Dược Thải Đường ta đã nghe qua đệ đệ của Tổng lâu chủ Bạch Vân Thiên có thiên phú luyện đang kinh người, hai năm trước đã đột phá lục phẩm luyện đan sư, còn ta chỉ đột phá lục phẩm một năm trước mà thôi. Nhưng hôm nay xem ra, ngươi so với lời đồn thật là không đáng tin nha.”
Bạch Vân Thiên dường như không nghe thấy, đôi mắt hắn cứ chú tâm vào trong dược dịch. Đột nhiên bàn tay hắn mở ra, ngọn lửa trên tay bừng cháy dữ dội làm dược dịch bắt đầu sôi sục lên.
Đới Ngọc Thạch nhìn thấy như thế không khỏi cười to lên tiếng: “Bạch công tử có phải là quá lo lắng để thua ta nên quên mất điều tiên quyết khi luyên đan chính là không được để dịch dược vừa luyện hóa tiếp xúc với không khí sao?”
Đường Liên bên cạnh nhìn thấy một màn này cũng chỉ lắc đầu tiếp tục luyện đan. Điều mà Đới Ngọc Thạch vừa nói hoàn toàn chính xác, đấy chính là điều cơ bản nhất mà một vị luyện dược sư cần phải biết.
Không để ý những lời chế giễu kia, dược dịch vừa đưa ra ngoài lập tức được Bạch Vân Thiên dùng lửa trên tay bao kín lấy xung quanh, dược dịch đang nhanh chóng đông kết lại thành viên.
Nhìn thấy một màn này, Đới Ngọc Thạch đang làm một khuôn mặt mỉa mai chợt biếng sắc suýt chút nữa không kiểm soát được ngọn lửa trên tay. Hắn vội vàng dừng việc châm biếm đẩy nhanh tốc độ luyện đan của mình. Rất nhanh chóng đan dược của hắn cũng bát đầu thành hình, nhưng so ra tốc độ vẫn còn thua kém Bạch Vân Thiên.
Ngày hôm sau, cơ bản mọi sự chuẩn bị cho đan hội đều đã xong. Trác Phàm đi xem thương thế của Bạch Vân Thiên lúc này đã tỉnh lại. Việc hắn lo lắng nhất chính là đan hội sắp tới nhưng lại được tỷ tỷ an ủi bảo là đã có người sắp xếp nhưng hắn vẫn yên tâm nằng nặc đòi tham gia. Trác Phàm biết hắn là một người cố chấp nên lén ra dấu cho Bạch Vân Vân bảo nàng cứ để đệ đệ nàng tham gia.
Ngay lúc hắn định đi ra ngoài, phát hiện ở trên bàn có một tờ giấy liền cầm lên đọc qua. “Đây hẳn là độc phương của chưởng pháp kia.” Đọc qua một lượt, Trác Phàm để nó lại vị trí cũ sau đó rời đi.
Cuối cùng ngày đại hội cũng đến, dòng người nô nức kéo nhau về phía đài thi đấu dành riêng cho Đan hội ở Minh Nguyệt Lâu. Không khí cực kì sôi động, từ người già lưng gù chống gậy đến đám trẻ còn mang khố mút tay được cha mẹ dẫn đi đều hưng phấn có mặt. Đơn giản bởi vì đây là Đan hội do Minh nguyệt lâu tổ chức.
Ngay từ sáng sớm, bên ngoài sân đấu đã chật kín người ngồi. Hai hướng bắc nam của sân đấu là hai tòa lầu cát. Ở đó có bày sẵn bàn rượu và ghế ngồi cùng quan cảnh bao quát toàn sân. Mà phân biệt ở tòa phía Bắc là người của Minh Nguyệt Lâu, Đường Môn, Tinh Vẫn Các còn phía Nam là Hắc Phong Điện, Vạn Xà Cốc, Dược Thải Đường cùng Hoàng Phi Thanh của Đế Vương Phủ còn bóng dáng của Âu Dương Phách thì không thấy đâu.
Bên dưới đài, những tên luyện dược sư thân mang trọng trách cao cả chính là giành thành tích tốt nhất có thể để gây chú ý của bát thế gia nhờ đó có cơ may được làm phụ thuộc gia tộc. Bọn họ nối đuôi nhau tiến lên đài. Trác Phàm cũng luồn lách vào bên trong đám luyện dược sư kia.
“Nhìn kìa, đây không phải là Tiết Định Thiên của tiết gia sao? Nghe nói nhiều năm trước hắn đã là ngũ phẩm luyện dược sư được Dược Thải Đường thu nhận làm môn hạ làm cho cả Tiết gia được nở mày nở mặt.”
Một tên thanh niên ước chừng hai bốn hai lăm tuổi, sắc mặt kiêu ngạo hống hách bước vào đấu đài. Khuôn mặt hắn khinh bỉ quét qua đám người tham gia nói: “Các ngươi nên biết thân phận đi, ngoại trừ ba vị thiên tài của bát thế gia thì xếp hạng thứ tư đã nằm chắc trong tay bổn công tử. Ta thấy hay là các ngươi nên trở về đi khỏi phải nhọc công thi đấu a.”
Mọi người nghe vậy cũng chỉ làm một mặt tức giận chứ không ai dám lên tiếng. Trác Phàm thì hình như không nghe thấy mà chỉ nhìn về phía Bạch Vân Vân khẽ mỉm cười gật đầu. Nàng hôm nay mặc một bộ áo màu trắng thoát tục mang dải lụa mỏng che mặt nhưng không che dấu được dáng vẻ kiều diễm của mình. Nàng thấy hắn cũng khẽ gật đầu ý bảo hắn cố lên.
Đợi khi tất cả thí sinh bên ngoài đã đi vào hết, một cô nương tầm mười tám mười chín tuổi mới bước lên giữa sân đấu dõng dạc nói:
“Chào mừng các vị luyện đang đại sư đã đến tham gia Đan hội do Minh Nguyệt Lâu tổ chức! Và ta là Tiểu Lam”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi cho tiếng vỗ tay hoan hô giảm bớt, nàng mới tiếp tục lên tiếng.
“Như các vị đã biết nếu như các năm trước chỉ có nhất lưu gia tộc cùng bát thế gia mới có quyền cử người tham gia Đan hội nhưng năm nay Minh Nguyệt Lâu chúng ta sẽ đặc biệt mở rộng phạm vi cho phép tất cả mọi người từ độ tuổi dưới hai lăm đều được phép thử sức mình. Tuy nhiên, vì số lượng người thi quá lớn nên các phần thi chúng ta sẽ lọc thí sinh cực kì hà khắc. Các vị nên chuẩn bị tâm lí trước thì hơn. Sau cùng, ta xin giới thiệu các thí sinh của Minh Nguyệt Lâu, Đường Môn, cùng Dược Thải Đường lên đài thi đấu.”
Nàng vừa nói xong, từ tòa nhà phía nam, một tên thanh niên liền nhảy xuống nhào lộn một vòng rồi tiêu sái đứng tại lò đan dành cho mình. Người này chính là Đới Ngọc Thạch. Tiếp sau đó, ở khán đài phía Nam hai bóng người cũng nhảy xuống chính là Đường Liên cùng Bạch Vân Thiên.
Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Vân Thiên trắng bệch, Đới Ngọc Thạch không khỏi nhếch mép cười lạnh. Từ lúc sư phụ nói Bạch Vân Thiên bị trong thương không thể dùng hết sức mình trong lúc luyện đan thì hắn đã xem như mình nắm chắc chức vô địch trong tay.
Nhìn ba người đã lần lượt đến vị trí của mình, Tiểu Lam mới lên tiếng: “Trước khi bắt đầu ta xin giải thích qua một chút. Ở giữa đài thi đấu có hai mươi lò luyện đan. Sau vòng một, hai mươi vị luyện đan sư có thành tích tốt nhất sẽ được đứng tại các lò đan theo thứ hạng của mình. Nếu mọi người đã nghe rõ thì ta xin ra đề mục ở vòng một chính là luyện một viên đan dược tùy ý, lấy tốc độ làm thước đo, các vị có thể dùng linh dược do chúng ta cung cấp ở giữa sân. Bên cạnh mỗi người đều có một mỹ nữ của Minh Nguyệt Lâu ta quan sát. Mỗi khi ai thành đan thì hãy rung chiếc chuông trên bàn. Khi đủ một trăm vị thành đan sẽ là lúc kết thúc vòng một.”
Mọi người nghe xong đề thi không khỏi trầm ngâm: “Đan dược tùy ý mà phải mấy phẩm đan mới có thể đậu vòng một?”
Không đợi bọn họ suy nghĩ, Tiểu Lam liền nói: “Vì quy mô đan hội mở rộng cho nên phần thưởng cũng sẽ đặc biệt lớn. Đan vương của đại hội sẽ nhận được phần thưởng là Trấn lâu chi bảo của Minh Nguyệt Lâu, Bồ Đề Tu Căn, cùng với hai món huyền giai trung cấp võ kỹ.”
Mọi người không tránh khỏi hít một hơi sâu, đôi mắt họ bắt đầu đỏ lên. Phần thưởng năm nay thật sự quá là dọa người. Họ thậm chí còn sắp quên mất yêu cầu của vòng một là gì.
Tiểu Lam mỉm cười khả ái sau đó đưa tay lên rung mạnh lục lạc đang đeo trên cổ tay nói: “Nếu các các vị sẵn sàn ta xin tuyên bố vòng một của cuộc Đan hội chính thức bắt đầu.”
Khắp nơi dưới khán đài, tất cả các thí sinh thi nhau mở ra bản chân hỏa diễm, Tiết Định Thiên nhìn đám người xung quanh một cách khinh bỉ rồi cũng bắt đầu nổi lửa lên. Hắn muốn điều chế tam phẩm linh dược khởi động vòng một. Từng gốc linh dược được hắn cẩn thận cho vào bên trong luyện hóa thành dược dịch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở gần giữ sân đấu, ba người Bạch Vân Thiên, Đường Liên, cùng Đới Ngọc Thạch cũng nhanh chóng bỏ đan dược vào lò. Cả ba người đều lựa chọn luyện nhị phẩm đan dược.
Đường Liên chăm chú khống hỏa, tốc độ của hắn chậm mà chắc, lần lượt từng cây nhị phẩm đan dược được hắn từ từ luyện hóa.
Ở hai bên hắn, Đới Ngọc Thạch đã nhanh chóng luyện hóa xong dược dịch bắt đầu tạo hình đan. Hắn một mặt khiêu khích nhìn về phía Bạch Vân Thiên với khuôn mặt trắng bệch đang luyện hóa những gốc linh dược cuối cùng thành dược dịch.
Thủ pháp luyện đan của Bạch Vân Thiên vô cùng thành thục. Nếu để ý kĩ sẽ thấy trong dược dịch của hắn không hề có chút cặn bã nào không giống như của Đới Ngọc Thạch. Là một người yêu thích luyện đan, hắn luôn tuân thủ quy tắt của môt luyện đan sư chính là không thể bỏ phí, phải luyện hóa hoàn toàn linh dược.
Nhìn đan dược trong tay mình sắp thành hình, Đới Ngọc Thạch cười ha hả. “Xem ra hạng nhất trong vòng đầu tiên không thể ai khác ngoài mình.”
Hắn quay mặt sang Bạch Vân Thiên mở giọng mỉa mai: “Từ khi còn ở Dược Thải Đường ta đã nghe qua đệ đệ của Tổng lâu chủ Bạch Vân Thiên có thiên phú luyện đang kinh người, hai năm trước đã đột phá lục phẩm luyện đan sư, còn ta chỉ đột phá lục phẩm một năm trước mà thôi. Nhưng hôm nay xem ra, ngươi so với lời đồn thật là không đáng tin nha.”
Bạch Vân Thiên dường như không nghe thấy, đôi mắt hắn cứ chú tâm vào trong dược dịch. Đột nhiên bàn tay hắn mở ra, ngọn lửa trên tay bừng cháy dữ dội làm dược dịch bắt đầu sôi sục lên.
Đới Ngọc Thạch nhìn thấy như thế không khỏi cười to lên tiếng: “Bạch công tử có phải là quá lo lắng để thua ta nên quên mất điều tiên quyết khi luyên đan chính là không được để dịch dược vừa luyện hóa tiếp xúc với không khí sao?”
Đường Liên bên cạnh nhìn thấy một màn này cũng chỉ lắc đầu tiếp tục luyện đan. Điều mà Đới Ngọc Thạch vừa nói hoàn toàn chính xác, đấy chính là điều cơ bản nhất mà một vị luyện dược sư cần phải biết.
Không để ý những lời chế giễu kia, dược dịch vừa đưa ra ngoài lập tức được Bạch Vân Thiên dùng lửa trên tay bao kín lấy xung quanh, dược dịch đang nhanh chóng đông kết lại thành viên.
Nhìn thấy một màn này, Đới Ngọc Thạch đang làm một khuôn mặt mỉa mai chợt biếng sắc suýt chút nữa không kiểm soát được ngọn lửa trên tay. Hắn vội vàng dừng việc châm biếm đẩy nhanh tốc độ luyện đan của mình. Rất nhanh chóng đan dược của hắn cũng bát đầu thành hình, nhưng so ra tốc độ vẫn còn thua kém Bạch Vân Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro