Đánh Liều
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Tuyết Thanh Sơn
Thời tiết lúc này đã khá hơn rất nhiều, tuyết đã ngừng rơi, gió cũng không còn thổi mạnh như lúc trước. Ánh mặt trời dần ló dạng xuyên qua đám mây đen thành những tia nắng chiếu xuống một vùng đất trắng xóa. Khung cảnh tưởng chừng êm đêm nhưng lại giấu trong đó sự nguy hiểm đang rình rập.
Tại nơi bên sườn núi lúc này, một đàn Phi Xuyên Ngai Lang đang đi lại xung quanh một vòng lửa tròn cao đến hai thước, ánh mắt không ngừng quan sát nhất cử nhất động ở bên trong. Chỉ cần có gì đó bay ra thì sẽ lập tức điên cuồng lao đến tấn công.
Bức tường lửa kia là hi vọng sống sót duy nhất của đám người Trác Phàm, chỉ cần nó tắt ngấm đi thì e rằng ngay cả xác bọn họ cũng không còn.
Bảy người Trác Phàm sau một ngày chiến đấu đã bắt đầu thấm mệt, cho dù có thay phiên đi ra bên ngoài thu từng đống củi lớn đi chăng nữa thì lúc này, ở phạm vi năm mươi thước đã không còn bất cứ cây khô nào nữa.
“Mọi người nhớ kỹ, chúng ta chỉ có một cơ hội hành động mà thôi.”
Đám người Phương Thanh Đồng nghe Trác Phàm vậy đều ngưng trọng gật đầu.
Trác Phàm tiến đến xác đầu bạch lang còn lại nhấc lên ném mạnh ra ngoài vòng trăm thước.
Vừa thấy có vật gì đó bay ra, đám sói lập tức đứng dậy đưa mắt nhìn theo, chân không một động tác thừa di chuyển đuổi theo.
“Mau hành động!” Trác Phàm lớn tiếng nói.
Lúc này, mọi người ngoại trừ Phương Thanh Đồng cùng Văn Tử đang trọng thương còn lại đều nhảy ra khỏi vòng lửa theo hướng khác.
Trác Phàm dùng hết sức bình sinh đi đến một gốc cây cách đó trăm thước dùng sức bẻ mạnh, từng gốc củi lớn cũng theo đó mà xuất hiện dưới chân của hắn.
Phía bên này, bốn người Trương Định dùng tay không hốt từng đống phân của đám Phi Xuyên Ngai Lang ném vào bên trong vòng lửa. Vương Hội có vẻ không quen nhưng vẫn cố nhịn từng cơn buồn nôn mà làm thật nhanh.
Sinh tử thời tốc, ngay lập tức, phía bên trong thoáng chốc đã xuất hiên một đống phân lớn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Lúc này, đám Phi Xuyên Ngai Lang đã xử lí xong xác của đồng bọn liền quay trở về canh gác. Một đầu sói nhanh chân phát hiện còn có con mồi ở bên ngoài lập tức phi đến tấn công.
Miệng nó há lớn ra, từng vuốt trảo sắc bén điên cuồng huy động tấn công đám người Trương Định.
Nếu số lượng nhiều thì bọn họ có thể còn kiêng kị vài phần, con sói trở về trước này liền bị Vương Chung và Vương hội kéo chân. Trương Định cùng Thái Lai vẫn kiêng trì với công việc của mình thậm chí tay chân di chuyển càng lúc càng nhanh.
Qua hơn hai mươi hơi thở, cuối cùng đàn Phi Xuyên Ngai Lang cũng đã đến, chúng tru lên hứng phấn nhanh chóng tham gia chiến trường.
“Mau rút thôi!”
Cảm thấy tình hình không ổn, Trương Định la lớn một tiếng. Lúc này Phương Thanh Đồng bên trong đã mồi sẵn hàng chục que củi ném ra, đây đã là tất cả những gì còn sót lại.
An toàn lui vào phía trong, bốn người thở phào một hơi nhưng chợt nhớ ra điều gì đó vội nhìn đằng xa cách đó vài chục thước. Lúc này Trác Phàm trên vai đã mang hai bó củi so với cơ thể hắn còn lớn hơn không chỉ hai lần nhanh chóng chạy tới.
Khối lượng không nặng lắm nhưng lại cản trở di chuyển của hắn rất nhiều, năm con sói lập tức vây lấy bắt đầu nhào đến tấn công. Những con còn lại đứng từ xa chú ý, chỉ cần Trác Phàm có thể thoát ra khỏi vòng vây sẽ lập tức nhào đến quấn lấy con mồi.
Trác Phàm chân đạp đất sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ nhanh chóng né tránh từng đòn tấn công của đám săn mồi. Chưa đầy năm hơi thở, một con sói có bộ lông màu bích ngọc không nhịn được nữa hú lên.
Đây là năng lực mà chỉ có con đầu đàn mới có thể sở hữu gọi là cuồng sát. Đôi mắt xuất hiện tơ máu, đám sói bắt đầu trở nên dữ tợn hơn. Cho dù Trác Phàm nhanh hơn đi chăng nữa cũng không thể nào né tránh được toàn bộ. Ngay sau khi tiếng hú vang lên, đằng sau Trác Phàm một con Phi Xuyên Ngai Lang nhào đến há miệng táp mạnh vào.
Hắn vội vàng đưa bó củi ra đỡ lấy, kiếm bên hông xuất ra rạch một đường trên miệng nó, máu bắn ra tung tóe ướt hết cả người. Hắn nhanh chóng vàng hai bó củi nhảy đến một nơi khác.
Ngửi thấy mùi máu làm bầy sói lại càng điên cuồng hơn, chúng không quản đồng loại có còn sống hay không liền nhào đến xé xác. Con vật xấu số kia chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã không còn một chút cặn.
Trác Phàm hít sâu một hơi khí lạnh, chân nhanh chóng di chuyển trở về. Thế nhưng con sói đầu đàn làm sao lại cho hắn cơ hội. Linh trí dường như rất cao, nó xuất hiện trước mặt Trác Phàm gầm lên một tiếng sau đó lao thẳng đến tấn công.
Móng trảo của con Phi Xuyên Ngai Lang này không sắc bén như những con khác nhưng lực đạo xuất trảo lại vô cùng mạnh mẽ. Trác Phàm nghe thấy tiếng gió gào lên lập tức nghiêng người né tránh.
Đôi mắt hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, Trác Phàm dùng nguyên lực thi triển Bạch Quang Thần Đồng. Lúc này, chuyển động của Phi Xuyên Ngai Lang trong mắt hắn dường như đã chậm hơn. Tuy là vậy nhưng nguyên lực không thể vận chuyển làm tốc độ của Trác Phàm giảm xuống trên phạm vi lớn.
Một lát sau, trước người của hắn đã có vài vết cào sâu đến nửa phân. Đám sói kia lúc này cũng đã trở về lần nữa hình thành vòng vây.
Trác Phàm cắn răng chịu những cơn đau từng cơn ập đến. Chân hắn hơi chùng xuống, tay dùng hết sức bình sinh ném mạnh hai bó củi về phía vòng lửa. Trương Định thấy thế vội vàng nhảy lên đỡ lấy tiện thể ném một cây đuốc trở ra.
Trải qua một ngày bao vây, dường như đám sói đã tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Chân chúng bới mạnh vào mặt đất làm một đám tuyết bay ra dập tắt đám lửa.
Tình hình cực kỳ nguy cấp, Trác Phàm vừa né tránh vừa điên cuồng vận dụng nguyên lực bị phong ấn ở đan điền thế nhưng vẫn không có kết quả. Chỉ cần vận ra Phần Viêm Hỏa thì lập tức có thể đẩy lùi đám Phi Xuyên Ngai Lang rắc rối này.
Trước thời khắc sinh tử, Trác Phàm đành phải liều mạng một lần. Đôi mắt vốn dĩ có một tầng ánh sáng nhàn nhạt lại càng thêm rực rỡ.
Bạch Quang Thần Đồng – Hoán Vị
Ngay khi đám sói cùng lúc nhảy vào cắn chỉ còn lại con đầu đàn đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhất cử nhất động của con mồi thì Trác Phàm đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là Phi Xuyên Ngai Lang màu bạch ngọc xuất hiện.
Nó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hàng tá cái miệng của đồng loại đã cắm trên người, từng thớ thịt theo đó rứt ra, máu chảy xuống nhuộm đỏ cả màu tuyết trắng xóa.
Trác Phàm sau khi dùng hoán vị lập tức mất đi ý thức ngã xuống. Một chiêu vừa rồi đã hút sạch số nguyên lực ít ỏi còn sót lại trong cơ thể hắn.
Phương Thanh Đồng nhìn thấy kinh hãi, không kịp nghĩ gì nhiều lập tức bay ra ôm lấy Trác Phàm trở về. Chính vì hành động này làm đàn Phi Xuyên Ngai Lang lần nữa chú ý, hai đầu sói từ bỏ con đầu đàn lao đến tấn công.
May cho nàng chính là vị trí lúc Trác Phàm ngã xuống chỉ cách vòng lửa chừng mười thước. Hai con bạch lang tiến đến thì đã muộn, bóng hình con mồi đã biến mất bên trong tường lửa.
“Trác Phàm! Tỉnh dậy đi. Ngươi sao rồi?”
Mắt ngậm nước, Phương Thanh Đồng nhìn Trác Phàm đang nằm trên đôi chân của mình kêu to. Nàng cố dùng bàn thay thon dài đang cầm một mảnh vải xé ra từ thân lau đi vết máu ở trước ngực hắn. Dù là vậy nhưng huyết dịch vẫn không ngừng chảy ra thoáng chốc khăn vải trắng đã đổi màu.
Trương Định thấy thế vội vàng áp tai vào ngực Trác Phàm xem thử sau đó hắn đứng dậy thở phù một hơi nói với Phương Thanh Đồng: “Nàng yên tâm, hắn không sao chỉ là mệt quá mà ngất đi thôi.”
Nói xong hắn thở dài quay đi nhập hội với ba người đằng sau đang một mặt rầu rỉ thấy người mình thầm thích quan tâm người khác. Bọn họ cũng không có nghỉ ngơi mà đem bó củi của Trác Phàm đốt thành một đống lửa sau đó bỏ phân của đám bạch lang kia vào.
Chỉ một lát sau, khói đen từ đống lửa bốc lên nghi ngút, một cột khói cao tới hơn trăm trượng dần được hình thành theo cơn gió thổi bay đi thật xa.
Thời tiết lúc này đã khá hơn rất nhiều, tuyết đã ngừng rơi, gió cũng không còn thổi mạnh như lúc trước. Ánh mặt trời dần ló dạng xuyên qua đám mây đen thành những tia nắng chiếu xuống một vùng đất trắng xóa. Khung cảnh tưởng chừng êm đêm nhưng lại giấu trong đó sự nguy hiểm đang rình rập.
Tại nơi bên sườn núi lúc này, một đàn Phi Xuyên Ngai Lang đang đi lại xung quanh một vòng lửa tròn cao đến hai thước, ánh mắt không ngừng quan sát nhất cử nhất động ở bên trong. Chỉ cần có gì đó bay ra thì sẽ lập tức điên cuồng lao đến tấn công.
Bức tường lửa kia là hi vọng sống sót duy nhất của đám người Trác Phàm, chỉ cần nó tắt ngấm đi thì e rằng ngay cả xác bọn họ cũng không còn.
Bảy người Trác Phàm sau một ngày chiến đấu đã bắt đầu thấm mệt, cho dù có thay phiên đi ra bên ngoài thu từng đống củi lớn đi chăng nữa thì lúc này, ở phạm vi năm mươi thước đã không còn bất cứ cây khô nào nữa.
“Mọi người nhớ kỹ, chúng ta chỉ có một cơ hội hành động mà thôi.”
Đám người Phương Thanh Đồng nghe Trác Phàm vậy đều ngưng trọng gật đầu.
Trác Phàm tiến đến xác đầu bạch lang còn lại nhấc lên ném mạnh ra ngoài vòng trăm thước.
Vừa thấy có vật gì đó bay ra, đám sói lập tức đứng dậy đưa mắt nhìn theo, chân không một động tác thừa di chuyển đuổi theo.
“Mau hành động!” Trác Phàm lớn tiếng nói.
Lúc này, mọi người ngoại trừ Phương Thanh Đồng cùng Văn Tử đang trọng thương còn lại đều nhảy ra khỏi vòng lửa theo hướng khác.
Trác Phàm dùng hết sức bình sinh đi đến một gốc cây cách đó trăm thước dùng sức bẻ mạnh, từng gốc củi lớn cũng theo đó mà xuất hiện dưới chân của hắn.
Phía bên này, bốn người Trương Định dùng tay không hốt từng đống phân của đám Phi Xuyên Ngai Lang ném vào bên trong vòng lửa. Vương Hội có vẻ không quen nhưng vẫn cố nhịn từng cơn buồn nôn mà làm thật nhanh.
Sinh tử thời tốc, ngay lập tức, phía bên trong thoáng chốc đã xuất hiên một đống phân lớn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Lúc này, đám Phi Xuyên Ngai Lang đã xử lí xong xác của đồng bọn liền quay trở về canh gác. Một đầu sói nhanh chân phát hiện còn có con mồi ở bên ngoài lập tức phi đến tấn công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miệng nó há lớn ra, từng vuốt trảo sắc bén điên cuồng huy động tấn công đám người Trương Định.
Nếu số lượng nhiều thì bọn họ có thể còn kiêng kị vài phần, con sói trở về trước này liền bị Vương Chung và Vương hội kéo chân. Trương Định cùng Thái Lai vẫn kiêng trì với công việc của mình thậm chí tay chân di chuyển càng lúc càng nhanh.
Qua hơn hai mươi hơi thở, cuối cùng đàn Phi Xuyên Ngai Lang cũng đã đến, chúng tru lên hứng phấn nhanh chóng tham gia chiến trường.
“Mau rút thôi!”
Cảm thấy tình hình không ổn, Trương Định la lớn một tiếng. Lúc này Phương Thanh Đồng bên trong đã mồi sẵn hàng chục que củi ném ra, đây đã là tất cả những gì còn sót lại.
An toàn lui vào phía trong, bốn người thở phào một hơi nhưng chợt nhớ ra điều gì đó vội nhìn đằng xa cách đó vài chục thước. Lúc này Trác Phàm trên vai đã mang hai bó củi so với cơ thể hắn còn lớn hơn không chỉ hai lần nhanh chóng chạy tới.
Khối lượng không nặng lắm nhưng lại cản trở di chuyển của hắn rất nhiều, năm con sói lập tức vây lấy bắt đầu nhào đến tấn công. Những con còn lại đứng từ xa chú ý, chỉ cần Trác Phàm có thể thoát ra khỏi vòng vây sẽ lập tức nhào đến quấn lấy con mồi.
Trác Phàm chân đạp đất sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ nhanh chóng né tránh từng đòn tấn công của đám săn mồi. Chưa đầy năm hơi thở, một con sói có bộ lông màu bích ngọc không nhịn được nữa hú lên.
Đây là năng lực mà chỉ có con đầu đàn mới có thể sở hữu gọi là cuồng sát. Đôi mắt xuất hiện tơ máu, đám sói bắt đầu trở nên dữ tợn hơn. Cho dù Trác Phàm nhanh hơn đi chăng nữa cũng không thể nào né tránh được toàn bộ. Ngay sau khi tiếng hú vang lên, đằng sau Trác Phàm một con Phi Xuyên Ngai Lang nhào đến há miệng táp mạnh vào.
Hắn vội vàng đưa bó củi ra đỡ lấy, kiếm bên hông xuất ra rạch một đường trên miệng nó, máu bắn ra tung tóe ướt hết cả người. Hắn nhanh chóng vàng hai bó củi nhảy đến một nơi khác.
Ngửi thấy mùi máu làm bầy sói lại càng điên cuồng hơn, chúng không quản đồng loại có còn sống hay không liền nhào đến xé xác. Con vật xấu số kia chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã không còn một chút cặn.
Trác Phàm hít sâu một hơi khí lạnh, chân nhanh chóng di chuyển trở về. Thế nhưng con sói đầu đàn làm sao lại cho hắn cơ hội. Linh trí dường như rất cao, nó xuất hiện trước mặt Trác Phàm gầm lên một tiếng sau đó lao thẳng đến tấn công.
Móng trảo của con Phi Xuyên Ngai Lang này không sắc bén như những con khác nhưng lực đạo xuất trảo lại vô cùng mạnh mẽ. Trác Phàm nghe thấy tiếng gió gào lên lập tức nghiêng người né tránh.
Đôi mắt hiện lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, Trác Phàm dùng nguyên lực thi triển Bạch Quang Thần Đồng. Lúc này, chuyển động của Phi Xuyên Ngai Lang trong mắt hắn dường như đã chậm hơn. Tuy là vậy nhưng nguyên lực không thể vận chuyển làm tốc độ của Trác Phàm giảm xuống trên phạm vi lớn.
Một lát sau, trước người của hắn đã có vài vết cào sâu đến nửa phân. Đám sói kia lúc này cũng đã trở về lần nữa hình thành vòng vây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Phàm cắn răng chịu những cơn đau từng cơn ập đến. Chân hắn hơi chùng xuống, tay dùng hết sức bình sinh ném mạnh hai bó củi về phía vòng lửa. Trương Định thấy thế vội vàng nhảy lên đỡ lấy tiện thể ném một cây đuốc trở ra.
Trải qua một ngày bao vây, dường như đám sói đã tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Chân chúng bới mạnh vào mặt đất làm một đám tuyết bay ra dập tắt đám lửa.
Tình hình cực kỳ nguy cấp, Trác Phàm vừa né tránh vừa điên cuồng vận dụng nguyên lực bị phong ấn ở đan điền thế nhưng vẫn không có kết quả. Chỉ cần vận ra Phần Viêm Hỏa thì lập tức có thể đẩy lùi đám Phi Xuyên Ngai Lang rắc rối này.
Trước thời khắc sinh tử, Trác Phàm đành phải liều mạng một lần. Đôi mắt vốn dĩ có một tầng ánh sáng nhàn nhạt lại càng thêm rực rỡ.
Bạch Quang Thần Đồng – Hoán Vị
Ngay khi đám sói cùng lúc nhảy vào cắn chỉ còn lại con đầu đàn đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhất cử nhất động của con mồi thì Trác Phàm đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là Phi Xuyên Ngai Lang màu bạch ngọc xuất hiện.
Nó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hàng tá cái miệng của đồng loại đã cắm trên người, từng thớ thịt theo đó rứt ra, máu chảy xuống nhuộm đỏ cả màu tuyết trắng xóa.
Trác Phàm sau khi dùng hoán vị lập tức mất đi ý thức ngã xuống. Một chiêu vừa rồi đã hút sạch số nguyên lực ít ỏi còn sót lại trong cơ thể hắn.
Phương Thanh Đồng nhìn thấy kinh hãi, không kịp nghĩ gì nhiều lập tức bay ra ôm lấy Trác Phàm trở về. Chính vì hành động này làm đàn Phi Xuyên Ngai Lang lần nữa chú ý, hai đầu sói từ bỏ con đầu đàn lao đến tấn công.
May cho nàng chính là vị trí lúc Trác Phàm ngã xuống chỉ cách vòng lửa chừng mười thước. Hai con bạch lang tiến đến thì đã muộn, bóng hình con mồi đã biến mất bên trong tường lửa.
“Trác Phàm! Tỉnh dậy đi. Ngươi sao rồi?”
Mắt ngậm nước, Phương Thanh Đồng nhìn Trác Phàm đang nằm trên đôi chân của mình kêu to. Nàng cố dùng bàn thay thon dài đang cầm một mảnh vải xé ra từ thân lau đi vết máu ở trước ngực hắn. Dù là vậy nhưng huyết dịch vẫn không ngừng chảy ra thoáng chốc khăn vải trắng đã đổi màu.
Trương Định thấy thế vội vàng áp tai vào ngực Trác Phàm xem thử sau đó hắn đứng dậy thở phù một hơi nói với Phương Thanh Đồng: “Nàng yên tâm, hắn không sao chỉ là mệt quá mà ngất đi thôi.”
Nói xong hắn thở dài quay đi nhập hội với ba người đằng sau đang một mặt rầu rỉ thấy người mình thầm thích quan tâm người khác. Bọn họ cũng không có nghỉ ngơi mà đem bó củi của Trác Phàm đốt thành một đống lửa sau đó bỏ phân của đám bạch lang kia vào.
Chỉ một lát sau, khói đen từ đống lửa bốc lên nghi ngút, một cột khói cao tới hơn trăm trượng dần được hình thành theo cơn gió thổi bay đi thật xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro