Thiên Địa Đại Đạo

Đấu Trường Đa...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Trác Phàm bước vào phòng nhìn ngó xung quanh gật gù. Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là bộ bàn ghế bằng trầm hương đặt ở chính giữa nhìn qua rất sang trọng, bên trái là một cái giường ngủ ngăn cách bằng tấm rèm che còn bên phải là một khoảng không gian trống dùng để minh tưởng.

Đặt lưng lên giường, ngày hôm nay Trác Phàm không định luyện tập mà đánh một giấc thật sâu. Hơn một tháng qua, hắn đã một mạch không ngừng nghỉ từ Thiên Vũ đến Thiên Ma Sơn này. Giờ đây hắn thật sự đã không còn tinh thần để minh tưởng nữa rồi.

Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức Trác Phàm dậy. Hắn bước ra ngoài mở cửa phòng, Lục lão một mặt vội vàng nói: “Trác công tử sao bây giờ ngươi còn chưa ra đấu trường đài? Triệu công tử đã từ sớm rồi.”

“Có chuyện gì a? Không ai nói ta biết.”

“Hôm nay là ngày đấu trường đài mở ra để các đệ tử tiến hành thi đấu với nhau giành tài nguyên tu luyện. Nếu ngài còn không mau chóng đi để bọn họ giành hết đấy.”

“Phiền lục lão cho ta biết đường đến đấu trường đài, ta đi vào thay y phục rồi đến đó ngay.”

Trong Lôi linh thánh giới của Trác Phàm bây giờ tài sản có tiêu đời đời cũng không hết thì cần gì phải đi tranh đấu. Mục đích ban đầu chẳng qua làm tìm một nơi để trú tạm, đợi khi vị chấp sự kia trở về đem hắn đi Nam châu mà thôi.

Nhưng một đệ tử mới nhập môn lại không tranh chấp tài nguyên không khỏi quá kì lạ đi, hắn cũng muốn xem thực lực của đệ tử Thiên Ma Tông đến đâu nên sau một hồi liền đi đến đấu trường đài.

Ở chính giữa Hoàng cơ phủ, một cái sân rộng to lớn cùng hàng tá tên đệ tử đang hò hét cổ vũ, ở một góc bên trái còn có vài tên mở rạp cho cá cược. Thiên Ma Tông không cấm đệ tử cá cược, chỉ cần không lấy cao đánh thấp thì mọi việc đều có thể làm.

Trên đấu đài, hai tên tu giả thiên huyền cảnh đang giao thủ với nhau. Một tên gầy guộc cao nghều, tên còn lại thì như một hán tử. Mỗi chiêu thức hai người đánh ra đều có thể làm mất mạng đối phương. Trong một khoảnh khắc, tên gầy lỡ phạm sai lầm liền bị hán tử đánh một chưởng vào ngực thổ huyết trọng thương. May mà hắn nhận thua sớm nếu không đã bỏ mạng trên đài. Trác Phàm đi vào sân đấu, mọi ánh mắt đều tập trung lên đấu đài nên chả ai để ý.

Sau khi hai người kia đi xuống, một nam tử nhảy lên chính giữa đấu đài chắp tay đợi người khiêu chiến. Người này khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú có chút ngạo mạn đưa tay ra sau bắt lại làm một mặt tiêu sái nói: “Ta là ai thì mọi người đã biết. Ta chỉ là đệ tử nhập tông từ ba năm trước mà thôi. Hôm nay tùy tiện đứng đây chấp nhận mọi người khiêu chiến.”

Nghe hắn nói lời ngông cuồng như vậy nhưng không một ai dám bước lên mà chỉ chửi thầm: “Cái tên Tống Ngọc này thật không có liêm sỉ, hắn là cháu của ngũ trưởng lão được đích thân người ta chỉ dạy. Bây giờ đã là thiên huyền bát trọng, đám đệ tử chúng ta dù bằng cấp cũng chưa chắc đánh lại.”

“Đúng đó, ta còn nghe nói nửa năm sau hắn sẽ trực tiếp đi khiêu chiến đệ tử của Huyền cơ phủ nữa a.” Một tên khác hưởng ứng nói theo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trác Phàm nghe vậy cũng khẽ nheo mắt nhìn tên Tống Ngọc trên đài kia. Theo như Lục lão nói thì tinh anh đệ tử chỉ có một con số cố định, muốn thi vào tinh anh trừ phi khiêu chiến thành công một trong các đệ tử trong đó rồi thay thế vị trí trống đó.

Trong lúc Tống Ngọc còn đang ngạo mạn, một người khác đã nhảy lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống đấu trường làm mọi người đều nhìn nhau nghi hoặc.

“Đây là ai a? Ma mới sao?”

“Thiên huyền nhất trọng! Xem ra cũng không hề tầm thường nha, nhưng mà đầu óc có chút vấn đề hay sao lại đi khiêu chiến Tống Ngọc đã là thiên huyền bát trong? Đúng là nghé con không sợ cọp a.”

Trác Phàm lúc này cũng nhìn rõ người vừa nhảy lên không ai khác chính là Triệu Nguyên cùng vào chung với hắn.

Triệu Nguyên vừa bước lên chắp tay nói: “Tống sư huynh, ta là Triệu Nguyên đệ tử vừa mới nhập tông thực lực còn nông cạn. Chỉ là muốn đọ sức cùng sư huynh một chút xem chênh lệch như thế nào mà thôi. Lúc tỷ võ có gì sơ xuất vẫn là mong sư huynh nương tay nha.”

Tống Ngọc nghe thấy thế liền cười ha hả nói: “Thì ra là Triệu sư đệ vừa mới vào đây. Yên tâm, ta là sư huynh đương nhiên sẽ không ra tay quá nặng kẻo người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Có điều quy định là quy định, tài nguyên tông môn cấp cho đệ có hạn e rằng không giữ được nếu ta thắng a.”

Nghe được lời này, những người khác không khỏi bĩu môi. Tống Ngọc rõ ràng là đang trang bức a!

Triệu Nguyên nghe vậy mỉm cười, bộ dạng không quan tâm nói: “Không sao! Dù sao ta cũng là ma mới, hiếu kính với sư huynh cũng là điều phải làm mà thôi.” Nói xong, hắn liền đưa tay làm tư thế mời Tống Ngọc ra chiêu.

Hơi nheo mắt lại, Tống Ngọc thầm tức giận: “Rõ ràng ta phải là người mời ngươi ra tay. Đây rõ ràng là đang muốn nói thực lực của ta không bằng ngươi sao?”

Chân phải đạp mạnh xuống dất mượn đà tiến tới, Tống Ngọc đưa tay phải hóa trảo quét ngang đầu làm Triệu Nguyên hơi ngửa người ra sau. Một kích thất bại, họ Tống xoay một vòng muốn đưa chân tung cước tiếp tục tấn công nào ngờ Triệu Nguyên lợi dụng lúc hắn đưa lưng về phía mình vung cước đạp vào lưng làm Tống Ngọc ngã nhào xuống đất.

“Ai da Tống sư huynh ta thấy huynh đưa lưng về phía ta liền nghĩ rằng huynh muốn nhường ta một chiêu nên không thể phụ lòng huynh được.” Triệu Nguyên làm một mặt vô tội nói.

Ở bên dưới, mọi người nghe lời này không khỏi cười phá lên. Đây nào phải là nhường, rõ ràng Tống Ngọc kia khinh địch nên ăn quả đắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảm nhận được ánh mắt trêu ghẹo của mọi người, Tống Ngọc khuôn mặt âm trầm đứng dậy không nói gì chỉ lặng lẽ vận nguyên lực. Một lần nữa hắn nhào tới tấn công Triệu Nguyên.

Nhìn đối phương xông đến tung ra một cước, Triệu Nguyên vội vàng đưa tay đỡ lấy. Một đòn của Tống Ngọc rất mạnh làm hắn phải lùi năm bước mới dừng lại được.

Thấy mình chiếm thượng phong, Tống Ngọc liền muốn thuận thế tấn công. Nào ngờ ngay khi hắn muốn cấp tốc tiến đến lại cảm thấy chân phải của mình vô lực không cách nào nhất chân lên được.

Triệu Nguyên thấy đối phương như thế liền mỉm chạy đến đưa tay thành chưởng đánh vào ngực Tống Ngọc. Đến khi nhìn thấy đối phương đưa chưởng đỡ đòn, hắn liền biến đổi chiêu thức.

Bàn tay xoay một cái vòng ra sau bắt lấy cổ tay rồi mượn thế đánh của đối phương kéo về làm Tống Ngọc mất đà ngã nhào tới trước. Ngay khi khuôn mặt cách mặt đất khoảng một xích (0,33m) chân phải của Triệu Nguyên liền tung ra đá họ Tống bay ra vài trượng.

Tống Ngọc rơi xuống liền vội vã đứng dậy, hắn cảm thấy trên khuôn mặt một hồi đau nhức nhịn không được đưa tay xoa xoa.

“Từ bao giờ Tống Ngọc lại yếu như vậy. Vừa ra tay đã bị đối phương bắt bài trong hai chiêu đã bị bầm dập a.”

“Không phải hắn yếu mà là tên đệ tử mới kia quá mạnh đi. Nhìn qua chỉ vừa mới đột phá thiên huyền cảnh mà thôi, làm sao lại mạnh như vậy?”

Nghe được người khác khinh thường mình, Tống Ngọc gầm lên một tiếng. Mặc kệ chân phải vô lực, hắn dùng chân trái làm trụ nhảy đến toàn lực tung ra thiết quyền.

Linh giao cao cấp vũ kỹ Phi Nhân Thiết

Triệu Nguyên nhìn một màn này không hề hoản loạn ngược lại còn tiến đến gần. Quyền Phong đánh tới bị hắn lách người né sang một bên sau đó đưa tay thành chưởng đánh thẳng ngực đối phương làm Tống Ngọc không kịp thu tay về bị đánh bay ra khỏi đài thổ huyết.

“Cám ơn Tống sư huynh đã nhường.”

Bên dưới đấu trường đài, cả đám người đồng loạt hoan hô. Ai cũng không thể ngờ một tên đệ tử mới vào lại có thực lực kinh khủng như thế, dù tu vi Thiên huyền nhất trọng đánh bại một cao thủ thiên huyền bát trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0