Thiên Địa Đại Đạo

Để Trần Hạo...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Trác Phàm cảm thấy không còn có gì đáng xem bằng đứng dậy rời đi. Đúng lúc này Hoắc Vũ Cơ đột nhiên bay tới.

“Thì ra ngươi ngồi ở chỗ này, thảo nào ta tìm mãi không thấy a.”

“Chào Hoắc sư tỷ.”

Những người khác cũng không để ý hai người cho lắm. Một người là đệ nhất đệ tử, một người lại được tông chủ chú ý, ai lại dám đi ra làm khó cho được.

“Lúc nãy ta nghe phong phanh ngươi đánh bại một tên Thần chiếu thất trọng a. Việc này có thật không?”

Hoắc Vũ Cơ hỏi, đôi mắt ngập tràn hưng phấn nhìn Trác Phàm.

“Ách. Chỉ là may mắn đối phương khinh địch nên thắng hiểm thôi.”

Đám đệ tử tinh anh bên dưới nhìn thấy cảnh này liền bị dọa cho ngây người. Ai cũng biết vị Hoắc Vũ Cơ này thường ngày lạnh lùng không để ý tới ai.

Gương mặt thanh tú cùng khí chất cao quý băng lãnh của nàng làm không biết bao kẻ si mê. Nhiều người còn chủ động theo đuổi nàng thế nhưng đều bị đánh cho một trận co giò bỏ chạy. Chính vì thế các đệ tử ở đây đều tặng cho nàng một cái danh là “Băng mỹ nhân”.

Thế mà lúc này, người được mệnh danh là “Băng mỹ nhân” lại đang cười nói với một tên đệ tử khác mà lại nhìn qua không có gì nổi bật. Rất nhiều ánh mắt ghen tỵ nhìn lên trên làm Trác Phàm có chút lạnh sống lưng.

Mặc kệ không để ý ánh mắt những người khác, Hoắc Vũ Cơ kéo tay Trác Phàm bay xuống nơi của tinh anh đệ tử ở. Hắn nhìn Dương Tiêu lộ ánh mắt cầu xin, chỉ cần nhìn ánh mắt mấy tên kia cũng biết lần này xuống lành ít dữ nhiều.

Dương Tiêu ho khan một chút làm như chuyện gì cũng không thấy. Mặc kệ Trác Phàm bị người ta dắt đi. Dù sao có hắn ở đây thì cũng không có tên đệ tử nào cả gan gây bất lợi cho Trác Phàm cả.

Trần Hạo Nam thấy Hoắc Vũ Cơ dắt ai đó trở về cũng không quan tâm lắm, dù sao nữ nhân hắn muốn là con gái của tông chủ chứ không phải nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn thấy mọi người không ai bước lên đấu đài cả, hắn liền nhảy lên phía trên ôm quyền cung kính với quản sự một cái rồi nói: “Ta thấy việc giao lưu này không có đệ tử nào nguyện ý đâu. Hay là để tinh anh đệ tử tự chọn người đi, dù sao cũng đâu có gây tổn hại gì nghiêm trọng cho mọi người. Trải qua khiêu chiến thì mới mạnh lên được, đó không phải là mục đích của Thiên Ma Tông hay sao?”

Đám đệ tử nghe hắn nói lời chính nghĩa như vậy không dám nói gì, chỉ chửi thầm trong bụng. Lời hắn nói không phải là ngứa tay muốn chúng ta đưa mặt cho đấm hay sao. Thế nhưng các vị trưởng lão cùng quản sự lại là gật đầu, cho rằng Trần Hạo Nam nói rất có lý.

Cảm nhận được sự đồng tình trong thái độ của các vị ngồi trên sân, Trần Hạo Nam nói tiếp: “Để mở màn ta sẽ tự mình lên sân đấu. Với thực lực của ta e rằng thần chiếu cảnh đã không ai địch nổi vài chiêu. Cho nên ta đề nghị được luận bàn với Lưu Tiến. Hắn vừa mới đột phá đến Hóa hư cảnh hẳn là rất muốn thử một chút thực lực tới đâu.”

Đôi mắt thâm ý nhìn đến tên hán tử phía dưới, Trần Hạo Nam lần nữa ôm quyền với quản sự. Quản sự nghe lời này liền nhìn lên hàng ghế trưởng lão như làm muốn xin ý kiến.

Không có đại trưởng lão ở đây, Nhị trưởng lão chính là người lớn nhất, hắn nhìn đồ đệ mình một chút rồi gật đầu nói: “Đúng là như vậy, hẳn là nên mở màn cho hoành tráng một chút.”

Nhị trưởng lão làm sao không biết mục đích của Trần Hạo Nam. Hắn muốn nhân cơ hội này vừa thể hiện sự nổi bật của mình trước đông đảo người có mặt vừa chấn nhiếp tâm thần của của tên đệ tử vừa mới đột phá kia. Chính vì hắn đánh không lại Hoắc Vũ Cơ cho nên mới chọn Lưu Tiến này làm bàn đạp.

Đã Nhị trưởng lão đồng ý, những người khác còn ai cản trở, dù sao hai tên hóa hư cảnh đều là trọng tâm bồi dưỡng của tông môn hẳn là sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Tất nhiên là mọi người đều nghĩ thế, nhưng Trần Hạo Nam nghĩ thế nào thì ai biết được.

Từ lâu đã không ưa hắn, Hoắc Vũ Cơ vừa mới kéo Trác Phàm xuống ngước mặt nhìn Trần Hạo Nam nói: “Họ Trần kia, lời lẽ quang minh chính đại lắm, hay là để ta bồi ngươi tỷ đấu đi.”

Con mắt chợt co rụt nhưng rất nhanh bình thường trở lại, Trần Hạo Nam cười nói: “Đây chẳng qua là trình diễn cho đám sư đệ ở bốn phủ mở mang tầm mắt mà thôi. Phải chọn người có tu vi tương đương một chút. Đấu với ngươi vài chiêu ta đã bại rồi có gì đáng để mọi người kia xem.”

“Giảo biện!” Hoắc Vũ Cơ nghe thế không thèm để ý đến hắn, kéo Trác Phàm ngồi xuống bên cạnh.

Một tên tinh anh đệ tử thấy thế mở miệng hỏi: “Hoắc sư tỷ, ngươi từ đâu quen được tên tiểu sư đệ này a.”

“Hắn là Trác Phàm, mấy tháng trước ta tình cơ gặp ở phía đông sườn núi. Đừng thấy hắn tu vi yếu như thế mà khinh thường, gần đây nghe nói Trác Phàm đã đánh bại được một tên thần chiếu thất trọng cảnh đó nha. Đúng không sư đệ.”

Lời này nàng nói rất lớn, ngay lập tức nhiều ánh mắt đều tập trung vào người Trác Phàm làm hắn chỉ biết cười khổ. Đây không phải kêu người chĩa kiếm vào hắn sao.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vài tháng trước, ở sườn đông Thiên Ma Sơn.” Trần Hạo Nam ở đứng ở trên đấu đài lẩm bẩm như nghĩ đến điều gì.

Đúng lúc này, nam tử tên Lưu Tiến đề khí nhảy lên trước mặt Trần Hạo Nam nói: “Đúng như Trần sư huynh nói, ta vừa mới đột phá cho nên rất nóng lòng muốn thử xem sức mình đến đâu. Sư tỷ cứ ngồi đó mà xem thử, có gì sau trận tỷ đấu có thể chỉ dạy thêm cho ta.”

Hoắc Vũ Cơ gật đầu một cái, không tiếp tục chú ý đến những gì diễn ra phía trên mà quay sang trò chuyện với Trác Phàm. Hai người này đều đánh không lại nàng, chẳng có gì đáng để xem cả.

Nàng cứ vô tư nói chuyện nhưng không hề nói về việc Trác Phàm dạy nàng luyện đan. Nếu sư phụ nàng biết việc này e rằng sẽ không cho nàng tự ý ra ngoài nữa mất.

Trác Phàm cũng rất thức thời phối hợp với nàng, chỉ nói chuyện phiếm. Nhưng hắn không biết, ở phía xa có một tên nam tử đang đem ánh mắt hằn học nhìn hắn, thâm chí còn có một chút sát khí nổi lên.

Ở phía trên này, quản sự bước lên một bước nói: “Nếu đã như vậy, trận luận bàn đầu tiên để Trần Hạo Nam cùng Lưu Tiến ra sân. Ta nói trước đây là luận bàn đơn thuần, nếu ai dám ra sát chiêu sẽ bị xử phạt theo tông quy.”

Đám đệ tử tràn đầy hưng phấn, đây là trận đấu của hai tên Hóa hư cảnh cường giả. Trước đến nay, Trác Phàm cũng chưa từng nhìn xem khi ngưng tụ thần hồn sẽ chiến đấu như thế nào. Lợi dụng lần này ở đây hắn có thể mở rộng tầm mắt một chút.

Hoắc Vũ Cơ cũng biết Trác Phàm hiếu kỳ cho nên cũng không nói chuyện nữa, đưa mắt theo hướng tất cả mọi người đang nhìn.

Quản sự nói xong liền cất bước đi xuống, lần này kết giới mở ra càng thêm mạnh mẽ. Dù sao cũng là Hóa hư cường giả đối chiến cho nên không thể khinh thường. Hắn cũng không có đi ra bên ngoài mà đứng ở bên trong kết giới để tùy thời xông lên cản trở tránh thương vong trong lúc quyết đấu.

Hai người trên sân đấu lùi lại sát rìa sân đấu, đôi mắt tràn ngập chiến ý. Không khí bên trong bắt đầu ngưng đặc, bụi bặm đang nổi lên cũng dừng lại giữa không trung. Thời gian dường như đứng yên lại.

Thân thể Trần Hạo Nam phát ra một màu vàng nhạt sau đó hóa thành một đầu giao long thân cao mười trượng. Miệng giao long há ra kêu một tiếng to lớn làm kết giới thoáng chốc rung động.

Bốn vị duy trì kết giới gật đầu hài lòng, không hỗ là tinh anh đệ tử chỉ từ khí tức phát ra cũng có thể làm ảnh hưởng đến tần bảo hộ này. Có điều như thế vẫn chưa có khả năng phá vỡ nó. Bốn người lại đưa tay lần nữa kết ấn, đại trận lại tăng cường, vách ngăn vô hình được củng cố lại càng thêm chắc chắn.

Phía bên này, Lưu Tiến cũng không hề chịu thua về mặt khí thế. Nguyên lực vận lên đến cực hạn, một dòng khí lưu màu xám trào ra hóa thành một con hôi hùng to lớn không thua gì đầu giao long kia. Hai tay đám mạnh vào ngực mình sau đó gầm lên một tiếng nhìn về phía Trần Thiên Nam ngập tràn chiến ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0