Độc Vụ Cản Trở
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Thời tiết ngày một tốt hơn, đoàn người của Băng Hỏa Thôn cuối cùng men theo đường mòn trở về.
Trương Định mặc dù còn bị thương nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì tâm trí hắn hoàn toàn đặt vào mỹ nhân đang bế ở trên tay.
Phương Thanh Đồng sau khi tỉnh lại, nhớ lại hình ảnh Trác Phàm thôn phệ Đại Tiên Chân Nhân lại vô cùng hoảng sợ. Cuối cùng nàng cũng đã thông suốt, quyết định quên đi nam nhân mà mình từng thương.
Hình ảnh của Trác Phàm lúc đó thật sự đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu nàng. Hắn như một ma thần sát phạt tàn nhẫn, nào có giống như một người hiền lành quyết không bỏ lại đồng đội trong miệng sói như trước đó.
Phương Thanh Đồng cho rằng trước đó Trác Phàm bởi vì thương thế chưa lành nên mới bày ra bộ dạng giả tạo như vậy mà thôi. Nàng vẫn còn nhớ như in nụ cười man rợ cùng cái chết thảm khốc của Đại Tiên Chân Nhân. Cho dù lão ta chết nàng phi thường hài lòng nhưng cách chết lại vượt quá tâm trí của một cô nương trong sáng như nàng có thể tiếp nhận.
Cứ như thế, dưới sự dẫn dắt của Phương Đức, đoàn người đã trở về thôn an toàn. Trên đường đi ngẫu nhiên còn gặp phải một vài yêu thú bay đến, số lượng không ít mà lại toàn là nhất cấp cùng nhị cấp cho nên bọn họ thu hoạch được khá hời.
Bọn họ nào biết ở trên không trung, tuyết rơi dày đặt vượt quá tầm nhìn có thể thấy được, Trác Phàm thân mặt một bộ ám xám đôi mắt lượng lờ bạch quang, kim viêm cháy phừng phực xua đuổi đàn yêu thú chạy loạn.
“Coi như là ta trả ơn cứu mạng cho các ngươi. Viên hồi ảnh thạch kia nếu có duyên thì các ngươi sẽ học được cái tu luyện của một tu giả chân chính.”
Hắn đứng từ xa nhìn rõ bọn họ đều đã an toàn liền quay lưng bay đi hướng thẳng xuống bên dưới theo những gì trong đầu thấy được.
Dựa vào trí nhớ, hắn bay đến con suối băng cách đó không xa rồi dọc theo dòng chảy mà đi xuống hạ lưu.
Nhiệt độ bên dưới dần trở nên ấm hơn, nương theo đó màn sương cũng bốc lên dày đặc, suối vốn trên mặt đóng băng cứng ngắc giờ khắc này cũng đã tan ra. Trác Phàm phải thi triển Thần Nhãn mới miễn cưỡng nhìn rõ được khung cảnh chung quanh.
Sâu thêm xuống một đoạn, không khí bắt đầu nồng nặc mùi lưu huỳnh, hơi nước nóng phà thẳng vào mặt. Dưới Phần Viêm Hỏa thiêu đốt, nhiều con linh thú muốn tấn công lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Dừng lại giữa không trung, Trác Phàm đưa tay kết ấn, Hấp Tinh Đại Hóa Quyết bắt đầu vận chuyển hấp thụ lấy số khí độc hít phải.
Thế nhưng mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, bên trong độc vụ còn có cả những tinh thể kim loại nho nhỏ, Trác Phàm vừa hít vào không bao lâu lập tức có cảm giác đau nhức khắp người. Hắn kinh hãi một phen liền bay cao trở lại
Tuy Hấp Tinh Đại Hóa Quyết có thể hấp thu vạn vật nhưng tốc độ lại không giống nhau. Có thể nói nếu như hấp thụ cơ thể con người thì bằng mắt thường vẫn có thể nhận thấy biến đổi. Nhưng nếu như hấp thụ một miếng khoáng thạch thì e rằng mười bữa nửa tháng vẫn chưa chắc xong.
Chính vì thế cho nên những hạt tinh thể kim loại kia trong lúc nhất thời hít phải quá nhiều liền bị ứ đọng, Trác Phàm đành phải thoát ra bắt đầu vận nguyên lực bài tiết.
“Mẹ nó! Chỉ còn một chút này nữa thôi.” Trác Phàm nhin không được chửi lên một tiếng.
Đúng vậy, chỉ cần vượt qua được độc vụ này thôi là hắn có thể vào được Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn tìm lấy Tương Tư Đoạn Trường Hồng cứu người mình yêu.
Bạch Quang Thần Đồng – Phá Không.
Đôi mắt ngưng tụ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nguyên lực cùng nguyên thần vận chuyển, Trác Phàm tập trung vào tầng khí độc xám xịt kia phía ra một luồng năng lượng.
Thế nhưng không hề có tác dụng, Phá Không chỉ có tác dụng đánh vỡ kết giới trận thức còn màn sương này lại là tự nhiên hình thành, nơi nào năng lượng ba động có thể đục một cái lỗ nhỏ để hắn đi vào trong.
Cứ như thế ba ngày trôi qua, dưới sự thiêu đốt của Phần Viêm Hỏa, không hề có một con yêu thú nào dám đến gần nơi Trác Phàm đứng. Đôi mắt hắn lúc này nhắm nghiềng lại chậm rãi suy nghĩ cách để vượt qua độc vụ.
Lại thêm bảy ngày trôi qua, lúc này tơ máu đã bắt đầu xuất hiện trong mắt. Trác Phàm không thể suy nghĩ được nữa bắt đầu điên cuồng đánh từng đợt quyền phong vào trong đó.
Dòng khí lưu chuyển vừa tạo thành một cái lỗ hổng thì lập tức bị đám khói độc ở chỗ khác thế chỗ che lại.
Tức giận không chỗ phát tiết, Trác Phàm thu lại toàn bộ hỏa diễm trên thân. Ngay sau đó một đám linh thú bắt đầu xuất hiện, đa số toàn là nhị cấp cùng tam cấp linh thú.
Trác Phàm chân đạp không, tay nắm thành quyền bay lượn qua lại giữa đám linh điểu kia đơn thuần đánh đấm. Thậm chí hắn còn không thèm né đòn tấn công của bọn nó, mặc cho thân thể bị đánh đến bầm dập dùng cơn đau để tỉnh táo tinh thần.
Qua nửa canh giờ, gần như đám linh điểu kia bị đã bị đánh co giò chạy, một vài con xấu số bị Trác Phàm đánh cho chết tươi rơi xuống.
Thở dốc vài hơi, Trác Phàm ở giữa không trung làm động tác ngồi thiền bắt đầu minh tưởng hồi phục.
Đúng lúc này, một âm thanh như chuột kêu vang động liên hồi không dứt. Trác Phàm biến sắc nhìn lại thì thấy một đàn có đến hơn ngàn con tứ cấp linh thú Chấn Thiên Huyết Bức đôi mắt đỏ ngầu đang từ bên trong độc vụ bay ra.
Dương như chúng bị mùi máu tanh vừa rồi hấp dẫn, bốn cái răng nhanh bén nhọn há ra điên cuồng hút lấy huyết dịch của đầu linh điểu bị thương còn chưa kịp trốn thoát. Chỉ trong chốc lát, con vật kia đã bị vài trăm con dơi rút không còn chút máu nào.
Trác Phàm nhìn thấy một màn này vội hít một hơi sâu, cảnh tượng quá mức tàn khốc. Thế nhưng hắn nào đâu nghĩ đến so với cách dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết thôn phệ kẻ thù thì việc này có là gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chấn Thiên Huyết Bức tuy chỉ là tứ cấp linh thú nhưng lại sống thành bầy cả ngàn con. Chúng chuyên dùng sóng âm để tấn công làm tan vỡ nguyên thần con mồi sau đó hút lấy huyết dịch. Cho dù là lục cấp linh thú gặp phải cũng đều co giò bỏ chạy.
Rất may chính là loài dơi này chỉ sống ở những nơi có dung nham, khí độc bao trùm cho nên bình thường ít khi xuất hiện cho nên tu giả không thường xuyên gặp phải.
Vội vàng thúc động Phần Viêm Hỏa hộ thể, Trác Phàm đôi mắt ngưng trọng nhìn bọn chúng đang bay đến.
Quả nhiên không khác gì đám linh thú khác, vừa nhìn thấy Vương hỏa chúng lập tức hoảng sợ từ sâu trong huyết mạch bắt đầu quay lưng bay đi.
Sóng âm phát ra, hàng ngàn con Chấn Thiên Huyết Bức truyền tin nhau quay đầu trở lại vào trong độc khí.
Trác Phàm chú ý rất rõ ràng trước khi đi, bọn chúng phóng ra tiếng kêu chói tai đánh thẳng vào bên trong màn khói xám tạo thành một cái lổ hổng tiến vào. Miệng hắn nhếch lên một đường cong: “Thì ra muốn vào bên trong là phải dùng sóng âm võ kỹ a.”
Hít một hơi thập sâu, nguyên lực thúc động đến cực hạn, Trác Phàm há miệng, thẳng hướng độc vụ mà hét lên.
Tam Phân Ma Long Quyết Thức Thứ Ba Ma Long Chấn Thiên Ngâm.
Một tiếng rồng ngâm oanh động khắp một vùng, cơ hồ toàn bộ không gian theo đó mà vặn vẹo. Sóng âm đánh ra như thủy triều từng đợt đánh về phía trước. Thế nhưng khi đụng phải màn khí kia thì không có tác dụng như Trác Phàm tưởng tượng.
“Sao có thể? Rõ ràng lúc trước đàn dơi kia cũng làm cách này mà bay vào bên trong.”
Nhìn làn khí chỉ rung động tán loạn hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra một cái lổ hổng làm Trác Phàm có chút khó hiểu.
“Thử lại!” Trác Phàm không cam lòng nói.
Ma Long Chấn Thiên Ngâm
Lần này cũng y hệt lần trước, không hề có tác dụng gì. Trác phàm lại thử thêm vài chục lần nữa cho đến khi nguyên thần có dấu hiệu suy giảm trầm trọng mới dừng lại.
Nếu như bình thường võ kỹ chủ yếu là dùng nguyên lực mạnh mẽ tấn công đối phương thì sóng âm võ kỹ lại chuyên dùng bằng nguyên thần tấn công vào tâm trí. Chính vì thế cho nên tại phàm giai chứ đừng nói ở Tây châu, công pháp nhằm vào nguyên thần cực kỳ hiếm.
Chỉ cần luyện thành được loại võ kỹ này, bất kỳ ai bên dưới hóa hư cảnh đều có khả năng vượt cấp đánh bại đối thủ thậm chí là vượt giai. Bởi vì tuy cường giả tu luyện chủ yếu là nguyên lực, còn nguyên thần lại không hề chú trọng nhiều cho nên có thể nói chỉ cần đánh sâu vào điểm yếu liền có thể lấy mạng kẻ thù.
Tuy nhiên để dùng được sóng âm võ kỹ lại yêu cầu cực kỳ cao về mặt nguyên thần lực lượng. Trác Phàm nếu không nhờ vào việc tu luyện Bạch Quang Thần Đồng thì chưa chắc đạt đến cấp độ thiên huyền cảnh có thể đánh ra nhiều lần Ma Long Chấn Thiên Ngâm như vậy.
Trương Định mặc dù còn bị thương nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì tâm trí hắn hoàn toàn đặt vào mỹ nhân đang bế ở trên tay.
Phương Thanh Đồng sau khi tỉnh lại, nhớ lại hình ảnh Trác Phàm thôn phệ Đại Tiên Chân Nhân lại vô cùng hoảng sợ. Cuối cùng nàng cũng đã thông suốt, quyết định quên đi nam nhân mà mình từng thương.
Hình ảnh của Trác Phàm lúc đó thật sự đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu nàng. Hắn như một ma thần sát phạt tàn nhẫn, nào có giống như một người hiền lành quyết không bỏ lại đồng đội trong miệng sói như trước đó.
Phương Thanh Đồng cho rằng trước đó Trác Phàm bởi vì thương thế chưa lành nên mới bày ra bộ dạng giả tạo như vậy mà thôi. Nàng vẫn còn nhớ như in nụ cười man rợ cùng cái chết thảm khốc của Đại Tiên Chân Nhân. Cho dù lão ta chết nàng phi thường hài lòng nhưng cách chết lại vượt quá tâm trí của một cô nương trong sáng như nàng có thể tiếp nhận.
Cứ như thế, dưới sự dẫn dắt của Phương Đức, đoàn người đã trở về thôn an toàn. Trên đường đi ngẫu nhiên còn gặp phải một vài yêu thú bay đến, số lượng không ít mà lại toàn là nhất cấp cùng nhị cấp cho nên bọn họ thu hoạch được khá hời.
Bọn họ nào biết ở trên không trung, tuyết rơi dày đặt vượt quá tầm nhìn có thể thấy được, Trác Phàm thân mặt một bộ ám xám đôi mắt lượng lờ bạch quang, kim viêm cháy phừng phực xua đuổi đàn yêu thú chạy loạn.
“Coi như là ta trả ơn cứu mạng cho các ngươi. Viên hồi ảnh thạch kia nếu có duyên thì các ngươi sẽ học được cái tu luyện của một tu giả chân chính.”
Hắn đứng từ xa nhìn rõ bọn họ đều đã an toàn liền quay lưng bay đi hướng thẳng xuống bên dưới theo những gì trong đầu thấy được.
Dựa vào trí nhớ, hắn bay đến con suối băng cách đó không xa rồi dọc theo dòng chảy mà đi xuống hạ lưu.
Nhiệt độ bên dưới dần trở nên ấm hơn, nương theo đó màn sương cũng bốc lên dày đặc, suối vốn trên mặt đóng băng cứng ngắc giờ khắc này cũng đã tan ra. Trác Phàm phải thi triển Thần Nhãn mới miễn cưỡng nhìn rõ được khung cảnh chung quanh.
Sâu thêm xuống một đoạn, không khí bắt đầu nồng nặc mùi lưu huỳnh, hơi nước nóng phà thẳng vào mặt. Dưới Phần Viêm Hỏa thiêu đốt, nhiều con linh thú muốn tấn công lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Dừng lại giữa không trung, Trác Phàm đưa tay kết ấn, Hấp Tinh Đại Hóa Quyết bắt đầu vận chuyển hấp thụ lấy số khí độc hít phải.
Thế nhưng mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, bên trong độc vụ còn có cả những tinh thể kim loại nho nhỏ, Trác Phàm vừa hít vào không bao lâu lập tức có cảm giác đau nhức khắp người. Hắn kinh hãi một phen liền bay cao trở lại
Tuy Hấp Tinh Đại Hóa Quyết có thể hấp thu vạn vật nhưng tốc độ lại không giống nhau. Có thể nói nếu như hấp thụ cơ thể con người thì bằng mắt thường vẫn có thể nhận thấy biến đổi. Nhưng nếu như hấp thụ một miếng khoáng thạch thì e rằng mười bữa nửa tháng vẫn chưa chắc xong.
Chính vì thế cho nên những hạt tinh thể kim loại kia trong lúc nhất thời hít phải quá nhiều liền bị ứ đọng, Trác Phàm đành phải thoát ra bắt đầu vận nguyên lực bài tiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ nó! Chỉ còn một chút này nữa thôi.” Trác Phàm nhin không được chửi lên một tiếng.
Đúng vậy, chỉ cần vượt qua được độc vụ này thôi là hắn có thể vào được Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn tìm lấy Tương Tư Đoạn Trường Hồng cứu người mình yêu.
Bạch Quang Thần Đồng – Phá Không.
Đôi mắt ngưng tụ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nguyên lực cùng nguyên thần vận chuyển, Trác Phàm tập trung vào tầng khí độc xám xịt kia phía ra một luồng năng lượng.
Thế nhưng không hề có tác dụng, Phá Không chỉ có tác dụng đánh vỡ kết giới trận thức còn màn sương này lại là tự nhiên hình thành, nơi nào năng lượng ba động có thể đục một cái lỗ nhỏ để hắn đi vào trong.
Cứ như thế ba ngày trôi qua, dưới sự thiêu đốt của Phần Viêm Hỏa, không hề có một con yêu thú nào dám đến gần nơi Trác Phàm đứng. Đôi mắt hắn lúc này nhắm nghiềng lại chậm rãi suy nghĩ cách để vượt qua độc vụ.
Lại thêm bảy ngày trôi qua, lúc này tơ máu đã bắt đầu xuất hiện trong mắt. Trác Phàm không thể suy nghĩ được nữa bắt đầu điên cuồng đánh từng đợt quyền phong vào trong đó.
Dòng khí lưu chuyển vừa tạo thành một cái lỗ hổng thì lập tức bị đám khói độc ở chỗ khác thế chỗ che lại.
Tức giận không chỗ phát tiết, Trác Phàm thu lại toàn bộ hỏa diễm trên thân. Ngay sau đó một đám linh thú bắt đầu xuất hiện, đa số toàn là nhị cấp cùng tam cấp linh thú.
Trác Phàm chân đạp không, tay nắm thành quyền bay lượn qua lại giữa đám linh điểu kia đơn thuần đánh đấm. Thậm chí hắn còn không thèm né đòn tấn công của bọn nó, mặc cho thân thể bị đánh đến bầm dập dùng cơn đau để tỉnh táo tinh thần.
Qua nửa canh giờ, gần như đám linh điểu kia bị đã bị đánh co giò chạy, một vài con xấu số bị Trác Phàm đánh cho chết tươi rơi xuống.
Thở dốc vài hơi, Trác Phàm ở giữa không trung làm động tác ngồi thiền bắt đầu minh tưởng hồi phục.
Đúng lúc này, một âm thanh như chuột kêu vang động liên hồi không dứt. Trác Phàm biến sắc nhìn lại thì thấy một đàn có đến hơn ngàn con tứ cấp linh thú Chấn Thiên Huyết Bức đôi mắt đỏ ngầu đang từ bên trong độc vụ bay ra.
Dương như chúng bị mùi máu tanh vừa rồi hấp dẫn, bốn cái răng nhanh bén nhọn há ra điên cuồng hút lấy huyết dịch của đầu linh điểu bị thương còn chưa kịp trốn thoát. Chỉ trong chốc lát, con vật kia đã bị vài trăm con dơi rút không còn chút máu nào.
Trác Phàm nhìn thấy một màn này vội hít một hơi sâu, cảnh tượng quá mức tàn khốc. Thế nhưng hắn nào đâu nghĩ đến so với cách dùng Hấp Tinh Đại Hóa Quyết thôn phệ kẻ thù thì việc này có là gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chấn Thiên Huyết Bức tuy chỉ là tứ cấp linh thú nhưng lại sống thành bầy cả ngàn con. Chúng chuyên dùng sóng âm để tấn công làm tan vỡ nguyên thần con mồi sau đó hút lấy huyết dịch. Cho dù là lục cấp linh thú gặp phải cũng đều co giò bỏ chạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất may chính là loài dơi này chỉ sống ở những nơi có dung nham, khí độc bao trùm cho nên bình thường ít khi xuất hiện cho nên tu giả không thường xuyên gặp phải.
Vội vàng thúc động Phần Viêm Hỏa hộ thể, Trác Phàm đôi mắt ngưng trọng nhìn bọn chúng đang bay đến.
Quả nhiên không khác gì đám linh thú khác, vừa nhìn thấy Vương hỏa chúng lập tức hoảng sợ từ sâu trong huyết mạch bắt đầu quay lưng bay đi.
Sóng âm phát ra, hàng ngàn con Chấn Thiên Huyết Bức truyền tin nhau quay đầu trở lại vào trong độc khí.
Trác Phàm chú ý rất rõ ràng trước khi đi, bọn chúng phóng ra tiếng kêu chói tai đánh thẳng vào bên trong màn khói xám tạo thành một cái lổ hổng tiến vào. Miệng hắn nhếch lên một đường cong: “Thì ra muốn vào bên trong là phải dùng sóng âm võ kỹ a.”
Hít một hơi thập sâu, nguyên lực thúc động đến cực hạn, Trác Phàm há miệng, thẳng hướng độc vụ mà hét lên.
Tam Phân Ma Long Quyết Thức Thứ Ba Ma Long Chấn Thiên Ngâm.
Một tiếng rồng ngâm oanh động khắp một vùng, cơ hồ toàn bộ không gian theo đó mà vặn vẹo. Sóng âm đánh ra như thủy triều từng đợt đánh về phía trước. Thế nhưng khi đụng phải màn khí kia thì không có tác dụng như Trác Phàm tưởng tượng.
“Sao có thể? Rõ ràng lúc trước đàn dơi kia cũng làm cách này mà bay vào bên trong.”
Nhìn làn khí chỉ rung động tán loạn hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra một cái lổ hổng làm Trác Phàm có chút khó hiểu.
“Thử lại!” Trác Phàm không cam lòng nói.
Ma Long Chấn Thiên Ngâm
Lần này cũng y hệt lần trước, không hề có tác dụng gì. Trác phàm lại thử thêm vài chục lần nữa cho đến khi nguyên thần có dấu hiệu suy giảm trầm trọng mới dừng lại.
Nếu như bình thường võ kỹ chủ yếu là dùng nguyên lực mạnh mẽ tấn công đối phương thì sóng âm võ kỹ lại chuyên dùng bằng nguyên thần tấn công vào tâm trí. Chính vì thế cho nên tại phàm giai chứ đừng nói ở Tây châu, công pháp nhằm vào nguyên thần cực kỳ hiếm.
Chỉ cần luyện thành được loại võ kỹ này, bất kỳ ai bên dưới hóa hư cảnh đều có khả năng vượt cấp đánh bại đối thủ thậm chí là vượt giai. Bởi vì tuy cường giả tu luyện chủ yếu là nguyên lực, còn nguyên thần lại không hề chú trọng nhiều cho nên có thể nói chỉ cần đánh sâu vào điểm yếu liền có thể lấy mạng kẻ thù.
Tuy nhiên để dùng được sóng âm võ kỹ lại yêu cầu cực kỳ cao về mặt nguyên thần lực lượng. Trác Phàm nếu không nhờ vào việc tu luyện Bạch Quang Thần Đồng thì chưa chắc đạt đến cấp độ thiên huyền cảnh có thể đánh ra nhiều lần Ma Long Chấn Thiên Ngâm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro