Đòi Nợ
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
“Ài. Không khí bên ngoài đúng thật là thoải mái hơn a.”
Trác Phàm sau khi rời khỏi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn nhịn không được hít một hơi cảm thán nói. Ở trong đó hơn một năm trời, hắn đã chịu rất nhiều khổ cực từ thể xác đến tinh thần mới có được tu vi như ngày hôm nay.
Hiện tại Trác Phàm đã tiến đến cảnh giới thần chiếu cảnh thế nhưng lại có thể ngưng tụ thần hồn. Đây chính là một bước ngoặc lớn đối với cuộc đời tu giả bởi vì cho dù thân thể bị phá hủy, nếu thần hồn vẫn còn tồn tại vẫn có thể đoạt xá trọng sinh tu luyện lại một lần nữa.
Chuyện một cao thủ ở Hóa hư cảnh có thể có được thần thông của Dung Hồn cảnh tuy trăm năm khó gặp nhưng một thần chiếu cảnh có được thần hồn thì tự cổ chí kim chưa ai từng làm được.
Trác Phàm phải nói là có cơ duyên vô cùng may mắn mới được Đại Lực Kỳ Lân giúp đỡ. Hiện tại thực lực của hắn nếu chiến đấu đã có thể đấu một trận với dung hồn cường giả.
“Không biết đám người Băng Hỏa Thôn đã mở được hồi ảnh thạch hay chưa.”
Trác Phàm lẩm bẩm một tiếng liền đạp không bay đi. Từ phía xa, hắn nhìn thấy ngôi lều của trưởng trấn Phương Đức. Lúc này, một nữ tử xinh đẹp như hoa cũng theo đó bước ra. Đi cùng nàng chính là Trương Định, người còn may mắn sống sót khi bị tên Đại Tiên Chân Nhân thả đi báo tin.
Trước người của Phương Thanh Đồng mang một cái vòng cổ đính một viên ngọc thạch chính là năm đó Trác Phàm đưa cho.
Trác Phàm khá bất ngờ vì ba người đều đã có tu vi tụ khí cảnh.
Gia gia của nàng vì muốn nhớ đến hắn lại biết cháu mình vẫn còn tương tư cho nên đem nó làm thành một cái vòng cổ để nàng mang lên. Trong lúc xiêng một lỗ luồng dây, hồi ảnh thạch bên trong liền xuất hiện. Tất cả nhưng kiến thức về tu giả đã được bọn họ tiếp thu.
“Nếu đã thấy được hồi ảnh thạch vậy thì không cần phải đến thăm bọn họ nữa.”
Trác Phàm hài lòng lập tức quay lưng bay thẳng lên không trung. Trước mặt hắn hiện ra vách núi nơi năm xưa không may ngã xuống. Đối với cái này hắn đã không còn để ý gì từ lâu.
“Ài. Mỗi lần rơi vực đều có được tạo hóa. Chắc lần sau phải tìm một cái vực khác mà nhảy thôi.” Hắn mỉm cười tự giễu chính mình.
Đạt đến thần chiếu cảnh, nguyên thần của Trác Phàm nảy sinh biến hóa cực lớn. Hắn xuất ra nguyên thần dò xét, lập tức hình ảnh cả một vùng Tuyết Thanh Sơn đều hiện ra bên trong đầu của hắn.
“Bọn chúng chưa đi sao?”
Phát hiện có vài đạo thân ảnh gần đó, Trác Phàm nhận ra người quen liền lập tức đạp không bay đến.
Trong một cái sơn động, hai tên tu giả có khuôn mặt giống hệt nhau đang cùng với vài tên thần chiếu cảnh.
Nếu không có một người bị cụt mất cánh tay trái thì không cách nào phân biệt được tạo hình xấu như ma quỷ kia chính là hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa. Năm đó Trác Phàm trong lúc liều mạng đã dùng Phá Không thần uy đánh nát một bên của Hắc Dạ Xoa.
“Ca ca, năm đó chúng ta dùng huyết độn thuật bỏ chạy, tu vi bây giờ đã giảm sút chỉ còn hóa hư tam trọng. Nếu như cứ ở mãi nơi này thì đến khi nào mới có thể khôi phục tu vi?” Hắc Dọa Xoa bất mãn nói.
“Ta cũng biết việc này, nhưng chúng ta chịu ơn của Nam Cung thừa tướng. Nếu không có năm đó hắn ra tay cứu huynh đệ ta một mạng thì bây giờ đã không còn danh tiếng của Hắc Bạch Dạ Xoa nữa rồi. Chúng ta tuy độc ác nhưng cũng phải có cốt khí của tu giả mới được.”
“Hay cho câu phải có cốt khí của tu giả.”
“Ai?”
Đang lúc hai huynh đệ bọn họ nói chuyện với nhau, đột nhiên có một giọng nói xem vào. Mọi người vội vàng cầm vũ khí đứng lên nhìn ra cửa động.
Trác Phàm khuôn mặt bình tĩnh bước chân đi vào, nhìn thấy bọn họ như thế chỉ khẽ cười lên tiếng: “Hắc Dạ Xoa, chỉ mới hơn hai năm không gặp mà đã nhanh chóng quên ta rồi sao?”
“Là ngươi! Ngươi còn chưa có chết?”
Lúc này Hắc Dạ Xoa mới nhìn rõ khuôn mặt của người bước đến. Đó chính là tên thanh niên lúc trước dùng một ánh nhìn liền làm một tay của hắn bốc hơi.
Những tên thần chiếu cảnh khác chưa gặp Trác Phàm cho nên khi nhìn thấy tu vi của hắn liền trở nên khinh địch xông đến lấy mạng đối phương.
Trác Phàm dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn bọn chúng. Xưa kia chỉ có thiên huyền cảnh hắn còn vượt giai giết người được nói chi bây giờ hắn đã là thần chiếu cường giả.
Đôi mắt chỉ trừng lên một cái, nhưng tên xông đến lập tức dừng lại, khuôn mặt đầu tiên là kinh ngạc sau đó hoảng hốt cuối cùng đôi mắt dần trợn ngược lên ngã xuống đất.
“Nguyên thần thật mạnh mẽ!”
Hắc Bạch Dạ Xoa thấy một màn này nhịn không được hít một hơi sâu. So với hai năm trước, bọn chúng nhận thấy Trác Phàm bây giờ đã khác một trời một vực.
Điển hình chính là tu vi có đột phá nhất giai, tiếp theo là một chiêu vừa rồi chỉ đơn thuần là dùng ý niệm giết ngươi nhưng đám người kia lại không có cách nào hoàn thủ. Đó mới chính là điều hai người cảm thấy đáng sợ nhất.
Đám người kia ít nhất cũng là thần chiếu tứ trọng, cho dù bị ý niệm giết người tấn công vẫn có thể chống trả một hai huống chi cả một đám người cùng nhau chống lại. Thế nhưng kết quả chung quy vẫn là bằng một cái nhìn mất mạng.
Bạch Dạ Xoa hét một tiếng, Thao Thiết U Linh lập tức xuất ra. Bên này Hắc Dạ Xoa cũng đồng dạng phóng ra thần hồn của mình. Đạt đến hóa hư cảnh giới này thì tu giả chủ yếu chỉ dùng thần hồn để đánh nhau cho nên việc mất đi một cánh tay vẫn không ảnh hưởng đến chiến lực của hắn chút nào.
“Tiểu tử, chúng ta còn đang lo lắng tu vi khôi phục quá chậm. Thật không ngờ ngươi lại tự mình chui vào. Tuy nói nguyên lực ngươi không nhiều nhưng có còn hơn không!”
Tiếng nói khàn khàn như ma quỷ lập tức vang lên bên tai Trác Phàm. Theo đó một bức màn sương màu đen được dưng lên bay lấy hắn vào bên trong.
Thấy Trác Phàm không có biểu hiện gì, Hắc Bạch Dạ Xoa lại càng cười lạnh, làn khói đen bắt đầu tiến lại gần chuẩn bị thôn phệ toàn bộ đối phương.
Trác Phàm đứng ở bên trong nhìn một màn này chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt hiện lên một tầng sáng nhàn nhạt.
Bạch Quang Thần Đồng – Quang Chấn
Từ trong cơ thể Trác Phàm, một luồng ánh sáng đột nhiên phát ra, xung quanh năm thước lập tức rung động kịch liệt, mọi thứ đều lập tức hóa thành đất vụn. Đám khói đen xì đang lan tới thôn phệ mục tiêu gặp phải quang minh ánh sáng liền như có linh trí lùi lại.
Thế nhưng ánh sáng kia đâu chỉ dừng lại ở đó, từ năm thước, nó lan ra cực nhanh đến tận mười thước.
Nơi ánh sáng đi qua, toàn bộ sương đen đều bị tịnh hóa biến mất sạch sẽ. Dường như quang nguyên tố đã chiếm hết không gian bên trong sơn động.
Lúc này sắc mặt của Hắc Bạch Dạ Xoa cực kỳ ngưng trọng. Bọn họ làm sao có thể ngờ được chỉ có mấy năm không gặp thực lực của Trác Phàm đã mạnh mẽ đến như vậy. Còn một điều nữa là thần thông của tên thanh niên này lại tương sinh tương khắc với hai người. Quang minh quá thịnh, hắc ám không thể nào thôn phệ nổi.
“Lĩnh vực của Thao Thiết U Linh hóa ra cũng chỉ có thế.” Trác Phàm mỉa mai.
“Tiểu tử, đừng nghĩ ngươi đã thắng. Cái ngươi dùng là nguyên lực, bọn ta dùng chính là thần hồn, với tu vi của ngươi liệu có thể duy trì được bao lâu? Đợi đến khi ngươi cạn kiệt sức lực thì lúc đó ta liền thôn phệ ngươi đến xương cốt cũng không còn.”
Hắc Dạ Xoa không chút che giấu thù hận bị làm đứt cánh tay mở miệng nói lời cay độc.
Trác Phàm ngược lại là rất bình tĩnh, dương như lời nói của đối phương không làm hắn kinh tâm chút nào. Đây là lần đầu hắn sử dụng Quang Chấn kể từ khi đột phá thần chiếu cảnh.
Thần thông này là một tầng tiếp theo của Bạch Quang Thần Đồng cho phép Trác Phàm tạo một cái tuyệt đối lĩnh vực của riêng mình. Trong phạm vi trăm thước toàn bộ mọi thứ xung quanh đều sẽ hóa thành hư vô cho dù là đối phương làm một cái thần hồn bao vây hắn lại thì cũng không hề ảnh hưởng.
Nhìn thấy Hắc Bạch Dạ Xoa điên cuồng tăng uy lực của thần hồn nhưng bên trong lĩnh vực của mình Trác Phàm không chịu chút tổn thương nào làm hắn cực kỳ hài lòng với thần thông mới có này.
“Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu chết đi, với nguyên lực của ngươi e rằng không tồn tại được bao lâu đâu.”
Nghe thấy tiếng nói như u linh phát lên, Trác Phàm cười nói: “Như vậy thì chưa chắc!”
Vừa dứt lời, đôi mắt Trác Phàm khẽ nheo lại, một luồng năng lượng vô hình lập tức bay ra. Phá Không thần uy đại triển, trên màn hắc vụ vốn đã mỏng manh bây giờ lập tức thủng một cái lỗ lớn để lộ ra khung cảnh phía bên ngoài.
“Phốc!”
Hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa đồng thời thổ huyết, nguyên khí đã bắt đầu rối loạn. Chỉ một chiêu của Trác Phàm liền khiến bọn họ phải thu về lĩnh vực trọng thương.
“Chiêu thức này chính là…? Hóa ra năm đó chính là ngươi làm ra!”
Trác Phàm sau khi rời khỏi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn nhịn không được hít một hơi cảm thán nói. Ở trong đó hơn một năm trời, hắn đã chịu rất nhiều khổ cực từ thể xác đến tinh thần mới có được tu vi như ngày hôm nay.
Hiện tại Trác Phàm đã tiến đến cảnh giới thần chiếu cảnh thế nhưng lại có thể ngưng tụ thần hồn. Đây chính là một bước ngoặc lớn đối với cuộc đời tu giả bởi vì cho dù thân thể bị phá hủy, nếu thần hồn vẫn còn tồn tại vẫn có thể đoạt xá trọng sinh tu luyện lại một lần nữa.
Chuyện một cao thủ ở Hóa hư cảnh có thể có được thần thông của Dung Hồn cảnh tuy trăm năm khó gặp nhưng một thần chiếu cảnh có được thần hồn thì tự cổ chí kim chưa ai từng làm được.
Trác Phàm phải nói là có cơ duyên vô cùng may mắn mới được Đại Lực Kỳ Lân giúp đỡ. Hiện tại thực lực của hắn nếu chiến đấu đã có thể đấu một trận với dung hồn cường giả.
“Không biết đám người Băng Hỏa Thôn đã mở được hồi ảnh thạch hay chưa.”
Trác Phàm lẩm bẩm một tiếng liền đạp không bay đi. Từ phía xa, hắn nhìn thấy ngôi lều của trưởng trấn Phương Đức. Lúc này, một nữ tử xinh đẹp như hoa cũng theo đó bước ra. Đi cùng nàng chính là Trương Định, người còn may mắn sống sót khi bị tên Đại Tiên Chân Nhân thả đi báo tin.
Trước người của Phương Thanh Đồng mang một cái vòng cổ đính một viên ngọc thạch chính là năm đó Trác Phàm đưa cho.
Trác Phàm khá bất ngờ vì ba người đều đã có tu vi tụ khí cảnh.
Gia gia của nàng vì muốn nhớ đến hắn lại biết cháu mình vẫn còn tương tư cho nên đem nó làm thành một cái vòng cổ để nàng mang lên. Trong lúc xiêng một lỗ luồng dây, hồi ảnh thạch bên trong liền xuất hiện. Tất cả nhưng kiến thức về tu giả đã được bọn họ tiếp thu.
“Nếu đã thấy được hồi ảnh thạch vậy thì không cần phải đến thăm bọn họ nữa.”
Trác Phàm hài lòng lập tức quay lưng bay thẳng lên không trung. Trước mặt hắn hiện ra vách núi nơi năm xưa không may ngã xuống. Đối với cái này hắn đã không còn để ý gì từ lâu.
“Ài. Mỗi lần rơi vực đều có được tạo hóa. Chắc lần sau phải tìm một cái vực khác mà nhảy thôi.” Hắn mỉm cười tự giễu chính mình.
Đạt đến thần chiếu cảnh, nguyên thần của Trác Phàm nảy sinh biến hóa cực lớn. Hắn xuất ra nguyên thần dò xét, lập tức hình ảnh cả một vùng Tuyết Thanh Sơn đều hiện ra bên trong đầu của hắn.
“Bọn chúng chưa đi sao?”
Phát hiện có vài đạo thân ảnh gần đó, Trác Phàm nhận ra người quen liền lập tức đạp không bay đến.
Trong một cái sơn động, hai tên tu giả có khuôn mặt giống hệt nhau đang cùng với vài tên thần chiếu cảnh.
Nếu không có một người bị cụt mất cánh tay trái thì không cách nào phân biệt được tạo hình xấu như ma quỷ kia chính là hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa. Năm đó Trác Phàm trong lúc liều mạng đã dùng Phá Không thần uy đánh nát một bên của Hắc Dạ Xoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ca ca, năm đó chúng ta dùng huyết độn thuật bỏ chạy, tu vi bây giờ đã giảm sút chỉ còn hóa hư tam trọng. Nếu như cứ ở mãi nơi này thì đến khi nào mới có thể khôi phục tu vi?” Hắc Dọa Xoa bất mãn nói.
“Ta cũng biết việc này, nhưng chúng ta chịu ơn của Nam Cung thừa tướng. Nếu không có năm đó hắn ra tay cứu huynh đệ ta một mạng thì bây giờ đã không còn danh tiếng của Hắc Bạch Dạ Xoa nữa rồi. Chúng ta tuy độc ác nhưng cũng phải có cốt khí của tu giả mới được.”
“Hay cho câu phải có cốt khí của tu giả.”
“Ai?”
Đang lúc hai huynh đệ bọn họ nói chuyện với nhau, đột nhiên có một giọng nói xem vào. Mọi người vội vàng cầm vũ khí đứng lên nhìn ra cửa động.
Trác Phàm khuôn mặt bình tĩnh bước chân đi vào, nhìn thấy bọn họ như thế chỉ khẽ cười lên tiếng: “Hắc Dạ Xoa, chỉ mới hơn hai năm không gặp mà đã nhanh chóng quên ta rồi sao?”
“Là ngươi! Ngươi còn chưa có chết?”
Lúc này Hắc Dạ Xoa mới nhìn rõ khuôn mặt của người bước đến. Đó chính là tên thanh niên lúc trước dùng một ánh nhìn liền làm một tay của hắn bốc hơi.
Những tên thần chiếu cảnh khác chưa gặp Trác Phàm cho nên khi nhìn thấy tu vi của hắn liền trở nên khinh địch xông đến lấy mạng đối phương.
Trác Phàm dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn bọn chúng. Xưa kia chỉ có thiên huyền cảnh hắn còn vượt giai giết người được nói chi bây giờ hắn đã là thần chiếu cường giả.
Đôi mắt chỉ trừng lên một cái, nhưng tên xông đến lập tức dừng lại, khuôn mặt đầu tiên là kinh ngạc sau đó hoảng hốt cuối cùng đôi mắt dần trợn ngược lên ngã xuống đất.
“Nguyên thần thật mạnh mẽ!”
Hắc Bạch Dạ Xoa thấy một màn này nhịn không được hít một hơi sâu. So với hai năm trước, bọn chúng nhận thấy Trác Phàm bây giờ đã khác một trời một vực.
Điển hình chính là tu vi có đột phá nhất giai, tiếp theo là một chiêu vừa rồi chỉ đơn thuần là dùng ý niệm giết ngươi nhưng đám người kia lại không có cách nào hoàn thủ. Đó mới chính là điều hai người cảm thấy đáng sợ nhất.
Đám người kia ít nhất cũng là thần chiếu tứ trọng, cho dù bị ý niệm giết người tấn công vẫn có thể chống trả một hai huống chi cả một đám người cùng nhau chống lại. Thế nhưng kết quả chung quy vẫn là bằng một cái nhìn mất mạng.
Bạch Dạ Xoa hét một tiếng, Thao Thiết U Linh lập tức xuất ra. Bên này Hắc Dạ Xoa cũng đồng dạng phóng ra thần hồn của mình. Đạt đến hóa hư cảnh giới này thì tu giả chủ yếu chỉ dùng thần hồn để đánh nhau cho nên việc mất đi một cánh tay vẫn không ảnh hưởng đến chiến lực của hắn chút nào.
“Tiểu tử, chúng ta còn đang lo lắng tu vi khôi phục quá chậm. Thật không ngờ ngươi lại tự mình chui vào. Tuy nói nguyên lực ngươi không nhiều nhưng có còn hơn không!”
Tiếng nói khàn khàn như ma quỷ lập tức vang lên bên tai Trác Phàm. Theo đó một bức màn sương màu đen được dưng lên bay lấy hắn vào bên trong.
Thấy Trác Phàm không có biểu hiện gì, Hắc Bạch Dạ Xoa lại càng cười lạnh, làn khói đen bắt đầu tiến lại gần chuẩn bị thôn phệ toàn bộ đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Phàm đứng ở bên trong nhìn một màn này chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt hiện lên một tầng sáng nhàn nhạt.
Bạch Quang Thần Đồng – Quang Chấn
Từ trong cơ thể Trác Phàm, một luồng ánh sáng đột nhiên phát ra, xung quanh năm thước lập tức rung động kịch liệt, mọi thứ đều lập tức hóa thành đất vụn. Đám khói đen xì đang lan tới thôn phệ mục tiêu gặp phải quang minh ánh sáng liền như có linh trí lùi lại.
Thế nhưng ánh sáng kia đâu chỉ dừng lại ở đó, từ năm thước, nó lan ra cực nhanh đến tận mười thước.
Nơi ánh sáng đi qua, toàn bộ sương đen đều bị tịnh hóa biến mất sạch sẽ. Dường như quang nguyên tố đã chiếm hết không gian bên trong sơn động.
Lúc này sắc mặt của Hắc Bạch Dạ Xoa cực kỳ ngưng trọng. Bọn họ làm sao có thể ngờ được chỉ có mấy năm không gặp thực lực của Trác Phàm đã mạnh mẽ đến như vậy. Còn một điều nữa là thần thông của tên thanh niên này lại tương sinh tương khắc với hai người. Quang minh quá thịnh, hắc ám không thể nào thôn phệ nổi.
“Lĩnh vực của Thao Thiết U Linh hóa ra cũng chỉ có thế.” Trác Phàm mỉa mai.
“Tiểu tử, đừng nghĩ ngươi đã thắng. Cái ngươi dùng là nguyên lực, bọn ta dùng chính là thần hồn, với tu vi của ngươi liệu có thể duy trì được bao lâu? Đợi đến khi ngươi cạn kiệt sức lực thì lúc đó ta liền thôn phệ ngươi đến xương cốt cũng không còn.”
Hắc Dạ Xoa không chút che giấu thù hận bị làm đứt cánh tay mở miệng nói lời cay độc.
Trác Phàm ngược lại là rất bình tĩnh, dương như lời nói của đối phương không làm hắn kinh tâm chút nào. Đây là lần đầu hắn sử dụng Quang Chấn kể từ khi đột phá thần chiếu cảnh.
Thần thông này là một tầng tiếp theo của Bạch Quang Thần Đồng cho phép Trác Phàm tạo một cái tuyệt đối lĩnh vực của riêng mình. Trong phạm vi trăm thước toàn bộ mọi thứ xung quanh đều sẽ hóa thành hư vô cho dù là đối phương làm một cái thần hồn bao vây hắn lại thì cũng không hề ảnh hưởng.
Nhìn thấy Hắc Bạch Dạ Xoa điên cuồng tăng uy lực của thần hồn nhưng bên trong lĩnh vực của mình Trác Phàm không chịu chút tổn thương nào làm hắn cực kỳ hài lòng với thần thông mới có này.
“Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu chết đi, với nguyên lực của ngươi e rằng không tồn tại được bao lâu đâu.”
Nghe thấy tiếng nói như u linh phát lên, Trác Phàm cười nói: “Như vậy thì chưa chắc!”
Vừa dứt lời, đôi mắt Trác Phàm khẽ nheo lại, một luồng năng lượng vô hình lập tức bay ra. Phá Không thần uy đại triển, trên màn hắc vụ vốn đã mỏng manh bây giờ lập tức thủng một cái lỗ lớn để lộ ra khung cảnh phía bên ngoài.
“Phốc!”
Hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa đồng thời thổ huyết, nguyên khí đã bắt đầu rối loạn. Chỉ một chiêu của Trác Phàm liền khiến bọn họ phải thu về lĩnh vực trọng thương.
“Chiêu thức này chính là…? Hóa ra năm đó chính là ngươi làm ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro