Thiên Địa Đại Đạo

Đột Phá

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Đế Vương Phủ

Bên trong phòng của mình, Hoàng Thiên Bá cầm một cuống ngọc giản trên tay nhìn qua sau đó thở dài nói với Gia Cát Tinh

“Đám người vô dụng kia không những không giết chết được Trác Phàm, bản thân ba bọn chúng còn bị thương nặng công thêm sáu tên trưởng lão cao tầng bị mất mạng. Nếu không phải bọn chúng còn có chút tác dụng thì ta đã san phẳng cái liên minh này rồi.”

Gia Cát Tinh vuốt vuốt chòm râu của mình nói.

“Gia chủ bình tĩnh. Dù sao bây giờ chúng ta đã đạt được đồ vật mình muốn. Thời khắc Đế Vương Phủ thống nhất Thiên Vũ sẽ không còn bao xa. Chuyện cần làm trước mắt là ngài mau chóng dung hợp công pháp kia sau đó luyện nó đến đại thành. Đến lúc đó, ở Thiên Vũ này ngài chính là vô địch.”

Hoàng Thiên Bá nghe được lời này liền cười ha hả. Hắn chỉ còn một chút nữa thôi là hoàn thành mục đích. Nhưng rồi suy nghĩ một chút, hắn lại nói.

“Đại quản gia, ta vẫn không an tâm về tên Trác Phàm kia. Hắn chính là biến cố lớn nhất trong kế hoạch lần này. Nếu không có Trác Phàm kế hoạch đã hoàn thành từ lâu.”

“Đúng là như vậy, có điều cũng không đáng ngại. Chẳng phải lúc này ngài sắp đạt được mục đích hay sao?”

Hai người nhìn nhau sau đó cười ha hả.

Chấn Thiên Sơn

Cầm trên tay ngọc giản, Âu Dương Chấn Thiên ngồi ở bàn nghị sự lên tiếng.

“Trác Phàm sau một năm mất tích đột nhiên xuất hiện cứu người của Minh Nguyệt Lâu. Sau đó làm trọng thương gia chủ của ba thế gia kia. Theo thông tin nhận được còn có cả sáu vị trưởng lão hàng đầu của bọn chúng cũng bị vẫn lạc trong tay tiểu tử này. Phía Đế Vương Phủ có động tĩnh gì không?”

Một tên trưởng lão nghe thế lập tức đứng lên nói.

“Bẩm gia chủ, Đế Vương Phủ vẫn không có động tĩnh gì. Dường như một dạng không quan tâm đến những việc này. Mặt khác, Minh Nguyệt Lâu, Tinh Vẫn Các cùng Đường Môn sau đó đã tiến hành kết minh chống lại ba nhà kia. Cục diện hiện tại đã duy trì thế cân bằng.”

Âu Dương Chấn Thiên gật đầu sau đó quay sang một nam tử trung niên có đôi mắt thâm thúy đang ngồi suy tư điều gì đó hỏi: “Đại quản gia, ngươi đang suy nghĩ điều gì sao?”

Người kia sực tỉnh đưa tay ôm quyền nói.

“Bẩm gia chủ, lần trước Nhị công tử trở về có nói Trác Phàm tâm cơ thâm sâu. Lần này chắc hẳn không đơn giản là dùng món đồ kia để cứu người. Bởi vì Bồ Đề Tu Căn cùng hai món võ kỹ tổ huấn của hai nhà kia Đế Vương Phủ thèm nhỏ dãi đã lâu. Việc hắn chủ động giao một cách đơn giản như thế không phải là quá hồ đồ sao?”

“Nói như vậy bên trong còn có huyền cơ?”

“Hẳn là như thế, theo ta đoán Trác Phàm làm như vậy phải có mục đích nào đó. Còn nữa, tuy không biết tại sao Đế Vương Phủ muốn có các món đồ kia nhưng từ khi có được đầy đủ liền im lặng không động tĩnh gì rất đáng khả nghi. E rằng đây là biển lặng trước cơn bão lớn.”

“Vậy theo Đại quản gia, ta bây giờ nên làm thế nào?”

“Nếu ta đoán không lầm, Trác Phàm muốn kéo hoàng thất vào trong này. Hoàng đế không phải là người khờ khạo đương nhiên sẽ không cho phép Đế Vương Phủ phát triển quá lớn mạnh. Nếu vậy thì cứ tiếp tục chú ý hành động của Đế Vương Phủ, một khi hoàng thất can thiệp thì chúng ta có thể phối hợp cùng hoàng đế. Đây có lẽ cũng là mục đích của Trác Phàm.”

“Không hỗ là một trong tam đại trí tinh của Thiên Vũ đế quốc. Được rồi, cứ như ngươi đề xuất.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Âu Dương Chấn Thiên gật đầu hài lòng sau đó quay người sang một tên trưởng lão nói: “Cho người chú ý nhất cử nhất động của Đế Vương Phủ, có điều gì khả nghi lập tức hồi báo.”

Tên trưởng lão kia lập tức đứng dậy ôm quyền đi ra. Những người khác sau khi tan họp cũng lần lượt rời đi.

Trong phòng nghị sự lúc này chỉ còn lại Âu Dương Chấn Thiên cùng Âu Dương Trường Phong, thấy vị đại quản gia còn đang có điều suy tư gia chủ bèn hỏi.

“Sao thế đại quản gia, ngươi đang suy nghĩ điều gì.”

“Ta vẫn cảm thấy sự việc này không đơn giản như thế, Gia Cát Tinh không thể không nhìn ra việc Hoàng thất sẽ chen chân vào. Đế Vương Phủ vẫn không có động tĩnh e rằng còn có bí ẩn đằng sau.”

Âu Dương Chấn Thiên cũng trầm ngâm một hồi, nhưng rồi hắn lập tức lắc đầu. Hắn thân là tu giả chỉ giỏi dùng nắm đấm nói chuyện, bảo hắn suy nghĩ khác nào con voi dùng chân bẻ cây thay vì vòi.

Bên trong hoàng cung, hoàng đế đang cầm một cái ngọc giản đưa cho một tên thị vệ. Kiếm Vân Sơn đợi tên kia rời đi bèn mở miệng.

“Hoàng thượng, người làm như vậy có được không?”

Thở dài một tiếng, Hoàng đế trả lời.

“Đương nhiên là được, đây là cách tốt nhất để hoàn toàn dẹp yên đám người kia.”

Kiếm Vân Sơn không nói gì thêm còn Hoàng đế nheo đôi mắt lại nhìn về phương trời xa nói: “Xem ra không thể không lội vào vũng bùn này được rồi.”

Ở phía bên này, Trác Phàm đang định trở về Thiên Ma Tông thì cảm thấy cơ thể có dấu hiệu đột phá.

Thôn phệ một lần sáu tên thiên huyền cường giả cửu trọng cùng đỉnh phong làm hắn có chút “no” cần tiêu hóa.

Để tránh nguy hiểm, hắn đành lần nữa trở về Huyết Vân Sơn. Chỉ có ở đây hắn mới hoàn toàn yên tâm đột phá.

Ngồi trong một căn phòng gỗ, Trác Phàm chậm rãi vận nguyên lực. Phần Thiên Hỏa lần nữa bốc lên.

Thanh Viêm Hỏa Phượng ở bên ngoài thấy thế vội phất tay, một đám lửa xanh lập tức tràn vào bên trong chậm rãi bao phủ không gian quanh Trác Phàm lại.

“Đột phá thì thôi đi, còn muốn đốt nhà của ta hay sao?”

Hơi dí nắm đấm về phía phòng, Thanh Viêm Hỏa Phương trợn mắt nói.

Trác Phàm vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra, lúc này tâm trí hắn hoàn toàn đặt vào trong cơ thể mình.

Từ lúc bế quan lần đó tới nay, Trác Phàm luôn cảm thấy cơ thể tràn đầy sinh lực, việc đột phá diễn ra rất thuận lợi làm hắn có chút nghi ngờ liệu mình có đang bị tẩu hỏa nhập ma hay không.

Tuy nhiên nghĩ là vậy, cơ thể hắn đã có cảm giác không thể áp chế tu vi được nữa nếu miễn cưỡng mới khó giữ được mạng.

Phần Thiên Hỏa bốc lên dữ dội, nhiệt độ cơ thể của hắn bắt đầu tăng cao, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu bắt đầu chảy xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Oành”

Cơ thể hắn đột phá đến đoán cốt Bát trọng.

Những tưởng đến đây đã kết thúc, nào ngờ thêm hai tiếng giòn giã vang lên, hắn liên tục ba cấp đạt đến Đoán cốt đỉnh phong.

Phần Thiên Hỏa dần dần giảm xuống rồi lại tắt ngấm đi. Phía bên ngoài Thanh Viêm Hỏa Phương thấy được cảnh này lẩm bẩm một tiếng: “Còn một chút nữa là đã đột phá Đoán cốt cảnh rồi chi bằng cho hắn một cái cơ duyên.”

Nói xong nàng phất tay lần nữa, lúc này bên trong căn phòng, Thanh Viêm xung quanh tỏa ra khí tức kinh người. Trên trán của Trác Phàm cũng hiện ra một ngọn lửa màu xanh khác.

Nó điên cuồng thôn phệ đám Thanh Viêm khắp căn phòng nhưng số lượng quá nhiều làm tốc độ có chút chậm.

Ngay lúc đó, Phần Thiên Hỏa vốn đã tắt đột nhiên bùng cháy trở lại rồi cùng với ngọn lửa xanh kia tiếp tục thôn phệ.

Đến nửa canh giờ sau, xung quanh đã không còn chút Thanh Viêm nào nữa, hai ngọn lửa trên trán lần nữa trở vào bên trong.

Trác Phàm mở mắt ra đưa hai tay kết ấn, lập tức Phần Thiên Hỏa cùng Thanh Viêm bốc cháy hai bên mắt rồi cùng nhau tụ lại giữa mi tâm. Một ngọn lửa màu vàng dần dần hiện ra.

“Oành”

Cơ thể phát ra một tiếng dữ dội, khắp căn phòng tràn ngập Kim Viêm, Trác Phàm đã thuận lợi đột phá Đoán cốt cảnh. Bây giờ hắn đã chân chính bước vào cảnh giới thiên huyền, chính thức có được kỹ năng lăng không phi hành.

Không đợi Trác Phàm vui mừng xong, một ngạc nhiên nữa lại đến. Bạch Quang Thần Đồng cũng bắt đầu có đột phá.

Hai mắt của Trác Phàm đột nhiên sáng lên khắp căn phòng.

“Bạch Quang Thần Đồng vậy mà đột phá? Huyền Quang Ảo Trận?”

Cảm nhận đầy đủ mọi thứ phát sinh trong cơ thể, Trác Phàm vui mừng lạc giọng. Đến bây giờ gặp phải Thần Chiếu cường giả hắn đã có tự tin chiến một trận.

Chưa nói đến nguyên lực cơ thể dồi dào, nhờ tu luyện Bạch Quan Thần Đồng mà nguyên thần của hắn trước đó đã cực kỳ mạnh mẽ. Nhờ đột phá lần ngày mà nó đã mạnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Vội vàng mở cửa ra, hắn biết vừa nãy chính Thanh Viêm Hỏa Phượng đã giúp mình đột phá cho nên muốn nói lời đa tạ. Nào ngờ vừa mới mở cửa ra đã thấy nàng ta chấn bay mình ra phía sau.

Trác Phàm mơ hồ chưa hiểu chuyện gì thì nàng đã cất lời: “Ngươi đốt nhà xong chưa?”

“Ách!”

Trác Phàm giật mình nhìn lại xung quanh căn phòng, một ngọn lửa màu vàng kim đang bốc cháu không ngừng. Hắn đưa tay thu nó lại rồi xấu hổ nhìn Thanh Viêm Hỏa Phương nói.

“Thật xin lỗi, lúc nãy dung hợp Phần Thiên Hỏa cùng Thanh Viêm ta mừng quá chưa kịp thu tay.”

Không để ý đến hắn, Thanh Viêm Hỏa Phương quay đầu rời đi. Trác Phàm không hề biết lúc rời đi khuôn mặt nàng hiện lên biểu cảm kinh ngạc cùng khó tin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0