Hang Động Bị...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Nhìn thấy Trác Phàm vội vàng đi, trong mắt của Thanh Viêm Hỏa Phượng không khỏi lóe lên một tia xảo quyệt, nàng la lớn: “Trác Phàm, đường đi còn xa, ngươi để Tiểu Mị đưa ngươi đi một đoạn. Dù sao mục đích của ngươi cũng là lấy đôi cánh của tộc nhân nó mà. Để nó cho ngươi xem tốc độ của nó thế nào.”
Trác Phàm cứng đơ người, mặt hơi co giật quay người lại nói: “Hay là để ta tự đi đi. Dù sao ta cũng biết đường mà.”
Không đợi Trác Phàm phản ứng, một bóng cự điểu xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt trừng hắn một cái rồi quay sang Thanh Viêm Hỏa Phượng cung kính nói: “Chủ nhân yên tâm, ta sẽ bằng tốc độ nhanh nhất đưa hắn ra khỏi đây.” Nói rồi, nó hơi cuối thân hình xuống ra hiệu Trác Phàm treo lên.
Trác Phàm cười khổ than thầm: “Đại tỷ. Đây là ngươi muốn chơi chết ta a.” Hắn phi thân bay lên ngồi trên lưng của Lam Hải Mị Ảnh Vương.
Lam Hải Mị Ảnh Vương quay mặt gật đầu với Thanh Viêm Hỏa Phượng một cái rồi mở tung đôi cánh màu xanh ngọc ra bay lên không trung, Trác Phàm còn chưa kịp ngồi vững liền suýt ngã ra sau.
Tốc độ của Lam Hải Mị Ảnh Vương cực kì nhanh, Trác Phàm thoáng chốc đã được đưa tới nơi xuất hiện huyết vụ. Hơi ngửa cổ ra sau, Lam Hải Mị Ảnh Vương cất tiếng nói: “Ngươi muốn biết đôi cánh của tộc nhân chúng ta uy lực cỡ nào không?” Vừa dứt tiếng, nó hơi nảy lên một chút, Trác Phàm liền mất thăng bằng rơi ra khỏi lưng của nó. Đôi cánh Lam Hải Mị Ảnh Vương xòe ra, phẩy mạnh một cái. Lập tức Trác Phàm cảm giác như cuồng phong vũ bão xuất hiện ngay cạnh mình. Trước khi văng đi, hắn chỉ kịp la to: “Ta không muốn biết đâu!” Hắn than thầm không tốt nhưng cũng bất lực cho mặc cho thân thể mình bay ra ngoài.
“Đáng đời!” Lam Hải Mị Ảnh Vương liếc nhìn Trác Phàm bay ra khỏi huyết vụ mắng thầm một câu, rồi quay người trở về.
Trác Phàm như một hòn đá bị ném đi bay thẳng ra bên ngoài huyết vụ, mắt thấy mình sắp rơi vào gốc cây to phía trước, Trác Phàm vội co người nhào lộn một vòng đưa chân đạp vào gốc cây. Hắn nhún hơi một chút liền nhảy bật ngược trở lại. Ôm ngực thở phào một cái, Trác Phàm oán thầm: “May mà cơ thể ta rắn chắc, nếu không thì không biết chết bao nhiêu lần rồi.”
Trác Phàm đưa mắt nhìn xung quanh một chút, sau đó hắn bắt đầu xuống núi. Việc đầu tiên hắn muốn làm là đến hàng động nơi cha con Đường Thiên Tiếu dưỡng thương xem thế nào. Hắn biết hiện tại đám người của Hắc Phong Điện cùng Dược Thải Đường đang không ngừng tìm kiếm bọn họ. Trường hợp xấu nhất chính là bọn họ bị phát hiện và bị vây bên ngoài không xông ra được. Mặc dù trước khi đi Trác Phàm đã bày một cái ngũ cấp trận thức thủ hộ. Nhưng nếu kẻ địch bao vây bên ngoài phạm vi trận thức thì dù là ngũ cấp cũng vô dụng.
Nghĩ như vậy, Trác Phàm nhắm thẳng hướng hang động mà đi. Hắn băng qua con suối lúc trước giao chiến với lục trưởng lão của hắc phong sơn rồi chạy một mạch đến chỗ của Đương Thiên Tiếu.
Khi sắp đến nơi, nguyên thần của Trác Phàm tỏa ra khắp xung quanh. Hắn phát hiện phía trước có rất nhiều người đang bao vây quanh hang động. Vội vàng dừng ở một nơi gần đó, Trác Phàm dùng Bạch Quang Thần Đồng nhìn thấy có sáu tên cao thủ thiên huyền cảnh từ ngũ trọng trở lên cùng mười tên đoán cốt cảnh. Trác Phàm kinh ngạc phát hiện trong số đó có cả tên Hắc U Minh cùng lục trưởng lão lúc trước bị Hỏa Viêm Sư Vương truy sát. “E là lúc truy sát tên lục trưởng lão kia gặp người của hắn nên được cứu đi.”
Phía sơn động, một tên thiên huyền ngũ trọng lên tiếng: “Đã hơn hai tháng bao vây rồi, nhưng hắn vẫn không chịu đi ra. Lại nói tuy con gái của Đường Thiên Tiếu có thể bày trận nhưng không ngờ ả có thể bày ra một cái ngũ cấp trận thức phòng hộ cứng rắn đến như vậy. Thời gian trôi qua cũng lâu rồi, hay là chúng ta thay phiên công kích kết giới trận này đi.”
“Thập trưởng lão nói rất chính xác, các vị mau chóng ra tay đi. Thứ lỗi cho ta bị linh thú truy sát bị trọng thương không thể giúp đỡ.” Lục trưởng lão mở miệng nói với người gọi là thập trưởng lão kia.
“Lục trưởng lão, ngươi tưởng lão phu không biết hay sao? Thương thế của ngươi từ nửa tháng trước đã hoàn toàn hồi phục, đừng nghĩ bào sức của Dược Thải Đường chúng ta để các ngươi hớt tay trên.” Một vị lão giả tóc bạc khác bất mãn lên tiếng.
“Thất ca nói đúng, tuy nói các ngươi mang tiếng đến hỗ trợ chúng ta nhưng thực chất là tranh công mà thôi.” Thập trưởng lão nghe vậy cũng vội vàng nói theo.
Luôn im lặng đứng đằng sau, Hắc U Minh mới từ từ bước ra nói: “Các vị nghe ta nói vài lời được không? Đúng thật là Hắc Phong Điện muốn mượn danh nghĩa hỗ trợ các vị trưởng lão Dược Thải Đường truy sát Đường môn môn chủ. Nhưng lúc trước truy sát thất bại chính là các vị, chúng ta hoàn toàn không liên quan đến. Nếu như các vị muốn giữ sức, chúng ta có thể trở về. Dù tay không cũng không mất mát gì. Ngược lại là Dược Thải Đường, nếu để Đường môn chủ kia chạy thoát e rằng khó tránh khỏi kiếp nạn hai nhà tử chiến, tổn thất nghiêm trọng.
Nghe Hắc U Minh nói như thế, khuôn mặt bốn vị trưởng lão của Dược Thải Đường trầm lại. Quả đúng như hắn nói, dù Đường Thiên Tiếu trốn thoát thì chỉ có Dược Thải Đường bọn hắn chịu tổn thất. Ngược lại, Hắc Phong Điện thì vẫn không có chuyện gì. Dù sao bọn chúng chưa hề làm việc gì xung đột với Đường Môn.
Nắm chặt tay lại đánh một quyền vào tảng đá gần đó, thất trưởng lão cắn răng nói: “Bọn hắn nói không sai. Bát đệ, Cửu đệ, Thập đệ. Mau chóng ta tay công kích kết giới.” Dứt lời, bốn người liền vận nguyên lực đánh thẳng vào trận pháp.
Trác Phàm ở bên này nghe thấy Hắc U Minh nói thế cũng không khỏi gật gù nghĩ: “Tên đồ đệ này của Hắc Quỷ Hành được a. Dăm ba câu nói liền ép được bọn người của Dược Thải Đường ra tay trước.”
Trác Phàm tìm một chỗ khác bên ngoài trận pháp, nơi đây chỉ có ba tên đoạn cốt cảnh canh giữ. Nhẹ nhàng xử lí bọn chúng, Trác Phàm bước vào đại trận, lặng lẽ lẻn vào bên trong.
Bên trong hang động, Đường Thiên Tiếu đang không ngừng vận nguyên lực chữa thương. Thương thế của hắn mới hồi phục được sáu bảy phần. Hắn mặc kệ lời khiêu khích ở bên ngoài mà tranh thủ thời gian trị thương. Bên cạnh hắn, Đường Yên Nhi cũng ngồi vận chuyện nguyên lực khắp cơ thể. Nàng đã tích lũy nguyên lực rất lâu chưa đột phá, lần này nhờ có huyền thiên công trợ giúp liền từ trúc cơ bát trọng đôt phá đến trúc cơ đỉnh phong. Tuy trong lòng có vui mừng, nhưng tình thế hiện tại nàng không thể nào tươi cười nổi.
Đột nhiên, Đường Yên Nhi mở mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi nói: “Cha, có người đột phá kết giới.”
Đường Thiên Tiếu vội vàng mở mắt ra, ngưng trọng nói với nàng: “Yên Nhi, cha ra ngoài cản bọn chúng, con tìm sơ hở lập tức chạy về báo với đại trưởng lão. Nhờ ngài xuất quan đến trợ giúp ta. Nếu như cha có chuyện gì, mọi việc trong đường môn đều do đại trưởng lão tạm thời quản lí. Con nếu như sau này gặp được Trác Phàm, hãy tìm cách lôi kéo vào đường môn. Nếu được hãy gả cho hắn sau đó để hắn làm tân nhiệm Đường Môn môn chủ. Cha tin tưởng vào mắt nhìn của con gái mình a.”
Nhìn con gái mình đỏ mặt, Đường Thiên Tiếu cười hả hả nhưng trong mắt cho chút bi thương đi ra ngoài. Chợt hắn nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trước cửa động liền vội vàng ném trong tay một thanh kim châm.
“Là ta đây. Ngươi định lấy oán báo ân sao?” Trác Phàm vừa bước vào liền phát hiện ám khí bay tới không khỏi tức giận, đưa tay chụp lấy kim châm la lớn.
Thấy Trác Phàm xuất hiện, Đường Thiên Tiếu không khỏi thở phào. “Thì ra là ngươi đi vào kết giới, hại ta nãy giờ lo lắng định xông ra tử chiến một trận. Mà ngươi không nghe gì đấy chứ?” Nói xong hắn như có như không liếc sang Đường Yên Nhi.
Trác Phàm nghe thế cũng nghi ngờ quay sang, thấy Đường Yên Nhi đang đỏ mặt liếc xéo cha hắn làm Trác Phàm không khỏi không hiểu chuyện gì.
Trác Phàm cứng đơ người, mặt hơi co giật quay người lại nói: “Hay là để ta tự đi đi. Dù sao ta cũng biết đường mà.”
Không đợi Trác Phàm phản ứng, một bóng cự điểu xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt trừng hắn một cái rồi quay sang Thanh Viêm Hỏa Phượng cung kính nói: “Chủ nhân yên tâm, ta sẽ bằng tốc độ nhanh nhất đưa hắn ra khỏi đây.” Nói rồi, nó hơi cuối thân hình xuống ra hiệu Trác Phàm treo lên.
Trác Phàm cười khổ than thầm: “Đại tỷ. Đây là ngươi muốn chơi chết ta a.” Hắn phi thân bay lên ngồi trên lưng của Lam Hải Mị Ảnh Vương.
Lam Hải Mị Ảnh Vương quay mặt gật đầu với Thanh Viêm Hỏa Phượng một cái rồi mở tung đôi cánh màu xanh ngọc ra bay lên không trung, Trác Phàm còn chưa kịp ngồi vững liền suýt ngã ra sau.
Tốc độ của Lam Hải Mị Ảnh Vương cực kì nhanh, Trác Phàm thoáng chốc đã được đưa tới nơi xuất hiện huyết vụ. Hơi ngửa cổ ra sau, Lam Hải Mị Ảnh Vương cất tiếng nói: “Ngươi muốn biết đôi cánh của tộc nhân chúng ta uy lực cỡ nào không?” Vừa dứt tiếng, nó hơi nảy lên một chút, Trác Phàm liền mất thăng bằng rơi ra khỏi lưng của nó. Đôi cánh Lam Hải Mị Ảnh Vương xòe ra, phẩy mạnh một cái. Lập tức Trác Phàm cảm giác như cuồng phong vũ bão xuất hiện ngay cạnh mình. Trước khi văng đi, hắn chỉ kịp la to: “Ta không muốn biết đâu!” Hắn than thầm không tốt nhưng cũng bất lực cho mặc cho thân thể mình bay ra ngoài.
“Đáng đời!” Lam Hải Mị Ảnh Vương liếc nhìn Trác Phàm bay ra khỏi huyết vụ mắng thầm một câu, rồi quay người trở về.
Trác Phàm như một hòn đá bị ném đi bay thẳng ra bên ngoài huyết vụ, mắt thấy mình sắp rơi vào gốc cây to phía trước, Trác Phàm vội co người nhào lộn một vòng đưa chân đạp vào gốc cây. Hắn nhún hơi một chút liền nhảy bật ngược trở lại. Ôm ngực thở phào một cái, Trác Phàm oán thầm: “May mà cơ thể ta rắn chắc, nếu không thì không biết chết bao nhiêu lần rồi.”
Trác Phàm đưa mắt nhìn xung quanh một chút, sau đó hắn bắt đầu xuống núi. Việc đầu tiên hắn muốn làm là đến hàng động nơi cha con Đường Thiên Tiếu dưỡng thương xem thế nào. Hắn biết hiện tại đám người của Hắc Phong Điện cùng Dược Thải Đường đang không ngừng tìm kiếm bọn họ. Trường hợp xấu nhất chính là bọn họ bị phát hiện và bị vây bên ngoài không xông ra được. Mặc dù trước khi đi Trác Phàm đã bày một cái ngũ cấp trận thức thủ hộ. Nhưng nếu kẻ địch bao vây bên ngoài phạm vi trận thức thì dù là ngũ cấp cũng vô dụng.
Nghĩ như vậy, Trác Phàm nhắm thẳng hướng hang động mà đi. Hắn băng qua con suối lúc trước giao chiến với lục trưởng lão của hắc phong sơn rồi chạy một mạch đến chỗ của Đương Thiên Tiếu.
Khi sắp đến nơi, nguyên thần của Trác Phàm tỏa ra khắp xung quanh. Hắn phát hiện phía trước có rất nhiều người đang bao vây quanh hang động. Vội vàng dừng ở một nơi gần đó, Trác Phàm dùng Bạch Quang Thần Đồng nhìn thấy có sáu tên cao thủ thiên huyền cảnh từ ngũ trọng trở lên cùng mười tên đoán cốt cảnh. Trác Phàm kinh ngạc phát hiện trong số đó có cả tên Hắc U Minh cùng lục trưởng lão lúc trước bị Hỏa Viêm Sư Vương truy sát. “E là lúc truy sát tên lục trưởng lão kia gặp người của hắn nên được cứu đi.”
Phía sơn động, một tên thiên huyền ngũ trọng lên tiếng: “Đã hơn hai tháng bao vây rồi, nhưng hắn vẫn không chịu đi ra. Lại nói tuy con gái của Đường Thiên Tiếu có thể bày trận nhưng không ngờ ả có thể bày ra một cái ngũ cấp trận thức phòng hộ cứng rắn đến như vậy. Thời gian trôi qua cũng lâu rồi, hay là chúng ta thay phiên công kích kết giới trận này đi.”
“Thập trưởng lão nói rất chính xác, các vị mau chóng ra tay đi. Thứ lỗi cho ta bị linh thú truy sát bị trọng thương không thể giúp đỡ.” Lục trưởng lão mở miệng nói với người gọi là thập trưởng lão kia.
“Lục trưởng lão, ngươi tưởng lão phu không biết hay sao? Thương thế của ngươi từ nửa tháng trước đã hoàn toàn hồi phục, đừng nghĩ bào sức của Dược Thải Đường chúng ta để các ngươi hớt tay trên.” Một vị lão giả tóc bạc khác bất mãn lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thất ca nói đúng, tuy nói các ngươi mang tiếng đến hỗ trợ chúng ta nhưng thực chất là tranh công mà thôi.” Thập trưởng lão nghe vậy cũng vội vàng nói theo.
Luôn im lặng đứng đằng sau, Hắc U Minh mới từ từ bước ra nói: “Các vị nghe ta nói vài lời được không? Đúng thật là Hắc Phong Điện muốn mượn danh nghĩa hỗ trợ các vị trưởng lão Dược Thải Đường truy sát Đường môn môn chủ. Nhưng lúc trước truy sát thất bại chính là các vị, chúng ta hoàn toàn không liên quan đến. Nếu như các vị muốn giữ sức, chúng ta có thể trở về. Dù tay không cũng không mất mát gì. Ngược lại là Dược Thải Đường, nếu để Đường môn chủ kia chạy thoát e rằng khó tránh khỏi kiếp nạn hai nhà tử chiến, tổn thất nghiêm trọng.
Nghe Hắc U Minh nói như thế, khuôn mặt bốn vị trưởng lão của Dược Thải Đường trầm lại. Quả đúng như hắn nói, dù Đường Thiên Tiếu trốn thoát thì chỉ có Dược Thải Đường bọn hắn chịu tổn thất. Ngược lại, Hắc Phong Điện thì vẫn không có chuyện gì. Dù sao bọn chúng chưa hề làm việc gì xung đột với Đường Môn.
Nắm chặt tay lại đánh một quyền vào tảng đá gần đó, thất trưởng lão cắn răng nói: “Bọn hắn nói không sai. Bát đệ, Cửu đệ, Thập đệ. Mau chóng ta tay công kích kết giới.” Dứt lời, bốn người liền vận nguyên lực đánh thẳng vào trận pháp.
Trác Phàm ở bên này nghe thấy Hắc U Minh nói thế cũng không khỏi gật gù nghĩ: “Tên đồ đệ này của Hắc Quỷ Hành được a. Dăm ba câu nói liền ép được bọn người của Dược Thải Đường ra tay trước.”
Trác Phàm tìm một chỗ khác bên ngoài trận pháp, nơi đây chỉ có ba tên đoạn cốt cảnh canh giữ. Nhẹ nhàng xử lí bọn chúng, Trác Phàm bước vào đại trận, lặng lẽ lẻn vào bên trong.
Bên trong hang động, Đường Thiên Tiếu đang không ngừng vận nguyên lực chữa thương. Thương thế của hắn mới hồi phục được sáu bảy phần. Hắn mặc kệ lời khiêu khích ở bên ngoài mà tranh thủ thời gian trị thương. Bên cạnh hắn, Đường Yên Nhi cũng ngồi vận chuyện nguyên lực khắp cơ thể. Nàng đã tích lũy nguyên lực rất lâu chưa đột phá, lần này nhờ có huyền thiên công trợ giúp liền từ trúc cơ bát trọng đôt phá đến trúc cơ đỉnh phong. Tuy trong lòng có vui mừng, nhưng tình thế hiện tại nàng không thể nào tươi cười nổi.
Đột nhiên, Đường Yên Nhi mở mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi nói: “Cha, có người đột phá kết giới.”
Đường Thiên Tiếu vội vàng mở mắt ra, ngưng trọng nói với nàng: “Yên Nhi, cha ra ngoài cản bọn chúng, con tìm sơ hở lập tức chạy về báo với đại trưởng lão. Nhờ ngài xuất quan đến trợ giúp ta. Nếu như cha có chuyện gì, mọi việc trong đường môn đều do đại trưởng lão tạm thời quản lí. Con nếu như sau này gặp được Trác Phàm, hãy tìm cách lôi kéo vào đường môn. Nếu được hãy gả cho hắn sau đó để hắn làm tân nhiệm Đường Môn môn chủ. Cha tin tưởng vào mắt nhìn của con gái mình a.”
Nhìn con gái mình đỏ mặt, Đường Thiên Tiếu cười hả hả nhưng trong mắt cho chút bi thương đi ra ngoài. Chợt hắn nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trước cửa động liền vội vàng ném trong tay một thanh kim châm.
“Là ta đây. Ngươi định lấy oán báo ân sao?” Trác Phàm vừa bước vào liền phát hiện ám khí bay tới không khỏi tức giận, đưa tay chụp lấy kim châm la lớn.
Thấy Trác Phàm xuất hiện, Đường Thiên Tiếu không khỏi thở phào. “Thì ra là ngươi đi vào kết giới, hại ta nãy giờ lo lắng định xông ra tử chiến một trận. Mà ngươi không nghe gì đấy chứ?” Nói xong hắn như có như không liếc sang Đường Yên Nhi.
Trác Phàm nghe thế cũng nghi ngờ quay sang, thấy Đường Yên Nhi đang đỏ mặt liếc xéo cha hắn làm Trác Phàm không khỏi không hiểu chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro