Hồi Phục
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Đã được một thời gian kể từ ngày Trác Phàm bắt đầu rời Huyết Vân Sơn để tìm cách cứu Bạch Vân Vân nhưng đến nay vẫn chưa hoàn thành.
Hiện giờ chỉ còn cách đích đến một chút nữa thôi, hắn chắc chắn bên dưới Tuyết Thanh Sơn này quả thật tồn tại nơi gọi là Băng Hỏa Lưỡng Cực Cốc bởi vì cảnh vật hoàn toàn giống với những gì Thanh Viêm Hỏa Phương miêu tả.
Trác Phàm trong cơ mê gào lên từng tiếng đau xé lòng. Hắn nghĩ đến Bạch Vân Vân đang hôn mê bất tỉnh ở nơi Thanh Viêm Hỏa Phương, lại nhớ lần đó nàng đỡ lấy một chưởng của Hoàng Phi Thanh thay hắn.
“Không! Không cần! Không cần phải làm như vậy!”
Trác Phàm la hét liên hồi rồi sực tỉnh, đập vào mắt lúc này là hình ảnh của Phương Thanh Đồng cũng đang nhìn mình. Bàn tay của hắn không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy bàn tay của thiếu nữ kia.
Dù là đau nhưng nàng vẫn chẳng hề kêu la một tiếng, khuôn mặt đẹp đẽ kia vẫn cứ nhìn chằm chằm người trước mắt mở miệng thơm lên tiếng.
“Trác Phàm. Ngươi sao rồi.”
Lấy lại bình tĩnh, Trác Phàm buông tay Phương Thanh Đồng ra, lúc này bàn tay trắng nõn kia đã hiện ra một chút sưng đỏ. Hắn có chút xấu hỗ tên tiếng.
“Thật xin lỗi, ta gặp ác mộng.”
“Không sao đâu.”
“Ta hôn mê đã mấy ngày rồi?”
“Được ba ngày rồi.”
Thấy Trác Phàm tỉnh dậy, Phương Thanh Đồng vui mừng ra mặt.
“Ngươi cảm thấy có chỗ nào đau nhức hay không?”
“Ta không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Thương thế đã khỏi nhiều rồi.”
Phương Thanh Đồng gật đầu. Nàng cũng rất ngạc nhiên bởi vì so với người thường thì tốc độ hồi phục của Trác Phàm lại nhanh hơn mấy phần. Vết thương ở trước ngực lần đó trúng một trảo của Phi Xuyên Ngai Lang bây giờ đã đóng vảy còn những chỗ khác đều đã lành lại, thậm chí ngay cả sẹo cũng không hề để lại.
“Thanh Đồng à. Trác Phàm đã tỉnh chưa? Đã ba ngày rồi con không nghỉ ngơi, nói thế nào cũng không chịu rời khỏi hắn a. Đại phu cũng đã nói hắn không sao chỉ cần tĩnh dưỡng ít ngày mà thôi. Xem ra ta đúng thật là sắp bị người khác cướp mất cháu gái mình rồi.”
Phương Thanh Đồng còn muốn nói gì đó thì chợt nghe tiếng nói từ đằng xa của Phương Đức vọng đến liền nhìn sang Trác Phàm. Thấy hắn cũng đang nghi hoặc nhìn lại làm khuôn mặt nàng bất giác đỏ lên tới tận mang tai.
Trong lòng thầm trách gia gia sao lại nói lớn tiếng như vậy, Phương Thanh Đồng lập tức xấu hỗ bỏ chạy ra ngoài. Nhìn thấy Phương Đức đang bước vào, nàng liếc lão một cái rồi lách người đi.
Phương Đức có chút khó hiểu nhìn theo bóng lưng của cháu gái mình.
“Đây là chuyện gì a?” Trong đầu lão thầm nghĩ.
Hắn bước vào trong phòng nhìn thấy Trác Phàm đã tỉnh dậy liền lập tức hiểu ra. Làm người đã bao nhiêu năm, lão tự nhiên biết lời vừa rồi mình nói đã bị Trác Phàm nghe thấy. Cháu gái lão lại là lần đầu động xuân tâm đương nhiên là rất ngại để đối phương biết.
Đưa tay nhẹ đánh lên mặt mình vài cái sau đó là bộ mặt tươi cười đi vào.
“Trác Phàm ngươi tỉnh a.”
“Ừm. Đa tạ ngài đã kịp thời đến cứu giúp.”
Tuy Trác Phàm lúc đó bất tỉnh nhưng nếu hắn còn mạng để nằm ở đây thì hẳn là người của Băng Hỏa Thôn đã nhìn thấy tín hiệu cầu cứu.
“Phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng. Cả đời ta chỉ có một đứa cháu gái này thôi. Nếu nàng có mệnh hệ gì thì ta làm sao ăn nói với cha mẹ ở trên trời của nàng.”
Trác Phàm nghe thế cũng gật đầu. Kì thật từ lúc đầu đến đây hắn vẫn chưa thấy thân sinh của Phương Thanh Đồng.
Phương Đức kéo ghế ngồi xuống thở dài nói.
“Ngươi đoán rằng cha mẹ của nàng là bị linh thú ở đây giết chết có đúng không?”
Trác Phàm có chút khó hiểu, vị trưởng thôn này cần gì phải kể chuyện này cho hắn nghe? Thế nhưng đúng là hắn đoán như vậy thật nên gật đầu.
“Không phải đâu. Cha mẹ nàng chính là bị người khác giết chết. Mà lại người này có tà thuật.”
“Tà thuật?” Trác Phàm ngạc nhiên.
“Đúng thế. Ở nơi này tuy cô lập với bên ngoài nhưng không phải chỉ có mỗi Băng Hỏa Thôn chúng ta mà còn có một thôn khác tên là Hỏa Băng Thôn.”
Trác Phàm nghe Phương Đức nói thế có chút buồn cười, bộ người ở đây bị nghèo nàng về từ ngữ hay sao đặt tên cũng kì lạ như vậy? Ngoài mặt hắn vẫn biểu hiện tự nhiên nghe tiếp.
“Thực chất trước kia chúng ta là một thôn mà thôi nhưng do mâu thuẫn cho nên một số người đã tách ra tạo thành một thôn mới. Chuyện này đã rất lâu rồi ta cũng chỉ nghe ông của ta kể lại. Mười lăm năm trước, bọn người của Hỏa Băng Thôn không biết từ đâu xuất hiện một tên sử dụng tà thuật. Hắn ta có thể cưỡi mây đạp gió, thậm chí chỉ cần một cái ánh nhìn là đã có thể giết vài người của thôn chúng ta. Cha mẹ của Thanh Đồng cũng nằm trong số đó.”
Trác Phàm nghe thế liền hiểu ra. Người dùng tà thuật kia hẳn là một cao thủ thần chiếu cảnh. Phương Đức không biết Trác Phàm nghĩ gì tiếp tục kể.
“Tuy kinh hãi nhưng chúng ta không hề hoảng sợ mà cùng tên đó đánh nhau. Số huynh đệ chết dưới tay hắn nhiều vô kể nhưng cũng vì thế mà hắn bị trọng thương rồi không thấy xuất hiện nữa. Người của Hỏa Băng Thôn cũng bắt đầu di chuyển ra phía bên kia của bờ suối.”
“Bờ suối? Có phải là cách đây mười dặm về phía đông?” Trác Phàm nghe đến manh mối liền hỏi.
“Đúng vậy. Mặt bên trên của nó hoàn toàn bị đóng băng, chỉ bên trong là có nước chảy. Nơi đó rất nguy hiểm bởi vì thường xuất hiện mấy con yêu thú cấp cao, mà lại càng xuống hạ lưu thì có càng nhiều.”
Trác Phàm nghe thế gật đầu: “Xem ra phải tìm cách đến đó xem xét một phen. Nhưng trước hết là phải dùng được nguyên lực thúc động ra Phần Viêm Hỏa mới an tâm.” Trong lòng hắn âm thầm tính toán.
“Hiện tại thì cũng không cần lo lắng về đám người của Hỏa Băng Thôn nữa. Bọn chúng thực lực yếu hơn chúng ta rất nhiều. Cũng may cho chúng là lần đó chạy nhanh nếu không thì bọn ta đã thanh trừng sạch sẽ.”
Phương Đức nắm chặt tay lại nói tiếp, giọng hắn còn mơ hồ có sát khí nổi lên. Nhưng rồi chợt nhận ra mình biểu hiện thái quá sợ Trác Phàm hoảng sợ cho nên cười hiền hòa trở lại.
“Trác Phàm. Tối mai thôn sẽ tổ chức lễ hội kết duyên, ngươi nếu có thời gian thì hãy đến chơi.” Phương Đức đôi mắt thâm ý nói.
Trác Phàm đang bận tính toán kế tiếp làm gì cho nên không để ý gật đầu. Phương Đức thấy thế đứng dậy cười cười: “Được rồi. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Ta còn có việc phải làm.” Nói xong hắn liền cất bước rời đi.
Đến buổi chiều, Trác Phàm đang minh tưởng chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt hiện lên nét vui mừng, tầng phong ấn ở đan điền đã có dấu hiệu vỡ ra. Hắn hiện tại đã có thể thúc động một ít nguyên lực truyền qua cơ thể. Nếu cứ tiếp tục một thời gian sẽ có thể lấy lại thực lực vốn có.
Trác Phàm dùng chút nguyên lực ít ỏi rò rỉ ra truyền vào chỉ giới trên tay, một viên ngũ phẩm đan dược xuất hiện. Hắn ngửa đầu nuốt trọn vào trong, cảm nhận cơ thể bắt đầu nóng bừng, khí huyết sôi sục lưu thông.
Có lẽ vì nguyên lực quá lâu không được vận động, dưới dược hiệu của đan dược vừa uống, lúc này cảm giác đau nhức trên từng đường kinh mạch làm khuôn mặt Trác Phàm thoáng vặn vẹo.
Cuối cùng hắn mở mắt ra thở dài: “Xem ra vẫn chưa thể làm thông suốt hoàn toàn kinh mạch, chỉ có thể từ từ mà làm.”
Đúng thế, nếu nguyên lực chưa thể tuần hoàn thì cơ thể Trác Phàm không cách nào tu luyện nên chỉ có thể dành thời gian phục đan dược chữa trị dần. Nhưng một khi các kinh mạch được đả thông thì cũng là lúc thực lực của hắn khôi phục với tốc độ cực nhanh.
Hiện giờ chỉ còn cách đích đến một chút nữa thôi, hắn chắc chắn bên dưới Tuyết Thanh Sơn này quả thật tồn tại nơi gọi là Băng Hỏa Lưỡng Cực Cốc bởi vì cảnh vật hoàn toàn giống với những gì Thanh Viêm Hỏa Phương miêu tả.
Trác Phàm trong cơ mê gào lên từng tiếng đau xé lòng. Hắn nghĩ đến Bạch Vân Vân đang hôn mê bất tỉnh ở nơi Thanh Viêm Hỏa Phương, lại nhớ lần đó nàng đỡ lấy một chưởng của Hoàng Phi Thanh thay hắn.
“Không! Không cần! Không cần phải làm như vậy!”
Trác Phàm la hét liên hồi rồi sực tỉnh, đập vào mắt lúc này là hình ảnh của Phương Thanh Đồng cũng đang nhìn mình. Bàn tay của hắn không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy bàn tay của thiếu nữ kia.
Dù là đau nhưng nàng vẫn chẳng hề kêu la một tiếng, khuôn mặt đẹp đẽ kia vẫn cứ nhìn chằm chằm người trước mắt mở miệng thơm lên tiếng.
“Trác Phàm. Ngươi sao rồi.”
Lấy lại bình tĩnh, Trác Phàm buông tay Phương Thanh Đồng ra, lúc này bàn tay trắng nõn kia đã hiện ra một chút sưng đỏ. Hắn có chút xấu hỗ tên tiếng.
“Thật xin lỗi, ta gặp ác mộng.”
“Không sao đâu.”
“Ta hôn mê đã mấy ngày rồi?”
“Được ba ngày rồi.”
Thấy Trác Phàm tỉnh dậy, Phương Thanh Đồng vui mừng ra mặt.
“Ngươi cảm thấy có chỗ nào đau nhức hay không?”
“Ta không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Thương thế đã khỏi nhiều rồi.”
Phương Thanh Đồng gật đầu. Nàng cũng rất ngạc nhiên bởi vì so với người thường thì tốc độ hồi phục của Trác Phàm lại nhanh hơn mấy phần. Vết thương ở trước ngực lần đó trúng một trảo của Phi Xuyên Ngai Lang bây giờ đã đóng vảy còn những chỗ khác đều đã lành lại, thậm chí ngay cả sẹo cũng không hề để lại.
“Thanh Đồng à. Trác Phàm đã tỉnh chưa? Đã ba ngày rồi con không nghỉ ngơi, nói thế nào cũng không chịu rời khỏi hắn a. Đại phu cũng đã nói hắn không sao chỉ cần tĩnh dưỡng ít ngày mà thôi. Xem ra ta đúng thật là sắp bị người khác cướp mất cháu gái mình rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Thanh Đồng còn muốn nói gì đó thì chợt nghe tiếng nói từ đằng xa của Phương Đức vọng đến liền nhìn sang Trác Phàm. Thấy hắn cũng đang nghi hoặc nhìn lại làm khuôn mặt nàng bất giác đỏ lên tới tận mang tai.
Trong lòng thầm trách gia gia sao lại nói lớn tiếng như vậy, Phương Thanh Đồng lập tức xấu hỗ bỏ chạy ra ngoài. Nhìn thấy Phương Đức đang bước vào, nàng liếc lão một cái rồi lách người đi.
Phương Đức có chút khó hiểu nhìn theo bóng lưng của cháu gái mình.
“Đây là chuyện gì a?” Trong đầu lão thầm nghĩ.
Hắn bước vào trong phòng nhìn thấy Trác Phàm đã tỉnh dậy liền lập tức hiểu ra. Làm người đã bao nhiêu năm, lão tự nhiên biết lời vừa rồi mình nói đã bị Trác Phàm nghe thấy. Cháu gái lão lại là lần đầu động xuân tâm đương nhiên là rất ngại để đối phương biết.
Đưa tay nhẹ đánh lên mặt mình vài cái sau đó là bộ mặt tươi cười đi vào.
“Trác Phàm ngươi tỉnh a.”
“Ừm. Đa tạ ngài đã kịp thời đến cứu giúp.”
Tuy Trác Phàm lúc đó bất tỉnh nhưng nếu hắn còn mạng để nằm ở đây thì hẳn là người của Băng Hỏa Thôn đã nhìn thấy tín hiệu cầu cứu.
“Phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng. Cả đời ta chỉ có một đứa cháu gái này thôi. Nếu nàng có mệnh hệ gì thì ta làm sao ăn nói với cha mẹ ở trên trời của nàng.”
Trác Phàm nghe thế cũng gật đầu. Kì thật từ lúc đầu đến đây hắn vẫn chưa thấy thân sinh của Phương Thanh Đồng.
Phương Đức kéo ghế ngồi xuống thở dài nói.
“Ngươi đoán rằng cha mẹ của nàng là bị linh thú ở đây giết chết có đúng không?”
Trác Phàm có chút khó hiểu, vị trưởng thôn này cần gì phải kể chuyện này cho hắn nghe? Thế nhưng đúng là hắn đoán như vậy thật nên gật đầu.
“Không phải đâu. Cha mẹ nàng chính là bị người khác giết chết. Mà lại người này có tà thuật.”
“Tà thuật?” Trác Phàm ngạc nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng thế. Ở nơi này tuy cô lập với bên ngoài nhưng không phải chỉ có mỗi Băng Hỏa Thôn chúng ta mà còn có một thôn khác tên là Hỏa Băng Thôn.”
Trác Phàm nghe Phương Đức nói thế có chút buồn cười, bộ người ở đây bị nghèo nàng về từ ngữ hay sao đặt tên cũng kì lạ như vậy? Ngoài mặt hắn vẫn biểu hiện tự nhiên nghe tiếp.
“Thực chất trước kia chúng ta là một thôn mà thôi nhưng do mâu thuẫn cho nên một số người đã tách ra tạo thành một thôn mới. Chuyện này đã rất lâu rồi ta cũng chỉ nghe ông của ta kể lại. Mười lăm năm trước, bọn người của Hỏa Băng Thôn không biết từ đâu xuất hiện một tên sử dụng tà thuật. Hắn ta có thể cưỡi mây đạp gió, thậm chí chỉ cần một cái ánh nhìn là đã có thể giết vài người của thôn chúng ta. Cha mẹ của Thanh Đồng cũng nằm trong số đó.”
Trác Phàm nghe thế liền hiểu ra. Người dùng tà thuật kia hẳn là một cao thủ thần chiếu cảnh. Phương Đức không biết Trác Phàm nghĩ gì tiếp tục kể.
“Tuy kinh hãi nhưng chúng ta không hề hoảng sợ mà cùng tên đó đánh nhau. Số huynh đệ chết dưới tay hắn nhiều vô kể nhưng cũng vì thế mà hắn bị trọng thương rồi không thấy xuất hiện nữa. Người của Hỏa Băng Thôn cũng bắt đầu di chuyển ra phía bên kia của bờ suối.”
“Bờ suối? Có phải là cách đây mười dặm về phía đông?” Trác Phàm nghe đến manh mối liền hỏi.
“Đúng vậy. Mặt bên trên của nó hoàn toàn bị đóng băng, chỉ bên trong là có nước chảy. Nơi đó rất nguy hiểm bởi vì thường xuất hiện mấy con yêu thú cấp cao, mà lại càng xuống hạ lưu thì có càng nhiều.”
Trác Phàm nghe thế gật đầu: “Xem ra phải tìm cách đến đó xem xét một phen. Nhưng trước hết là phải dùng được nguyên lực thúc động ra Phần Viêm Hỏa mới an tâm.” Trong lòng hắn âm thầm tính toán.
“Hiện tại thì cũng không cần lo lắng về đám người của Hỏa Băng Thôn nữa. Bọn chúng thực lực yếu hơn chúng ta rất nhiều. Cũng may cho chúng là lần đó chạy nhanh nếu không thì bọn ta đã thanh trừng sạch sẽ.”
Phương Đức nắm chặt tay lại nói tiếp, giọng hắn còn mơ hồ có sát khí nổi lên. Nhưng rồi chợt nhận ra mình biểu hiện thái quá sợ Trác Phàm hoảng sợ cho nên cười hiền hòa trở lại.
“Trác Phàm. Tối mai thôn sẽ tổ chức lễ hội kết duyên, ngươi nếu có thời gian thì hãy đến chơi.” Phương Đức đôi mắt thâm ý nói.
Trác Phàm đang bận tính toán kế tiếp làm gì cho nên không để ý gật đầu. Phương Đức thấy thế đứng dậy cười cười: “Được rồi. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Ta còn có việc phải làm.” Nói xong hắn liền cất bước rời đi.
Đến buổi chiều, Trác Phàm đang minh tưởng chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt hiện lên nét vui mừng, tầng phong ấn ở đan điền đã có dấu hiệu vỡ ra. Hắn hiện tại đã có thể thúc động một ít nguyên lực truyền qua cơ thể. Nếu cứ tiếp tục một thời gian sẽ có thể lấy lại thực lực vốn có.
Trác Phàm dùng chút nguyên lực ít ỏi rò rỉ ra truyền vào chỉ giới trên tay, một viên ngũ phẩm đan dược xuất hiện. Hắn ngửa đầu nuốt trọn vào trong, cảm nhận cơ thể bắt đầu nóng bừng, khí huyết sôi sục lưu thông.
Có lẽ vì nguyên lực quá lâu không được vận động, dưới dược hiệu của đan dược vừa uống, lúc này cảm giác đau nhức trên từng đường kinh mạch làm khuôn mặt Trác Phàm thoáng vặn vẹo.
Cuối cùng hắn mở mắt ra thở dài: “Xem ra vẫn chưa thể làm thông suốt hoàn toàn kinh mạch, chỉ có thể từ từ mà làm.”
Đúng thế, nếu nguyên lực chưa thể tuần hoàn thì cơ thể Trác Phàm không cách nào tu luyện nên chỉ có thể dành thời gian phục đan dược chữa trị dần. Nhưng một khi các kinh mạch được đả thông thì cũng là lúc thực lực của hắn khôi phục với tốc độ cực nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro