Khởi Đầu
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
THÔNG BÁO: Tầm giữa tháng 9 mình sẽ cho ra lò phần 2 của bộ Thiên Địa Đại Đạo, mời các bạn đoán đọc.
Ầm!
Trong một vùng đất rộng lớn ngập tràn trong biển lửa, ngay cả vầng thái dương chiếu xuống cũng trở nên lu mờ. Tại đó, hai thân ảnh khắc nhập khắc xuất, hung hăng đụng nhau rồi lại tách ra, mỗi một lần va chạm đều vang lên những tiếng động kinh thiên, không gian theo đó như muốn nứt toạt ra.
Vốn dĩ nơi đây sơn thủy hữu tình, cảnh đẹp tựa chốn tiên cảnh nhưng bởi vì hai người đại chiến mà biến thành một khu phế tích, trong phạm vi ngàn dặm đã chẳng còn bất kỳ một sinh linh nào còn sống sót.
Thật lâu sau đó, cả hai đồng thời tách ra. Một nam tử thân mặc trường bào màu xám tựa hồ chỉ mới hơn hai mươi, gương mặt anh tuấn tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu đầy những hoa văn kỳ dị tựa như hung thú đang chảy xuống một dòng máu tươi. Hắn nhìn thanh kiếm sứt mẻ trên cánh tay đang run rẩy rồi lại hướng sang trước mặt.
Đối diện đó là một nam tử mang y phục màu trắng còn trẻ hơn người kia vài ba tuổi, gương mặt rạng rỡ tinh quang. Trên mi tâm của hắn còn xuất hiện một con mắt chẻ dọc ẩn chứa hoa văn kỳ dị nhưng chỉ mới mở hờ một nửa. Bất quá, từ khí tức trầm ổn và bạch quang phát ra có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của hắn còn mạnh hơn đối phương một phần.
Bạch y nam tử đứng thẳng người dậy, đôi tay bắt ở sau lưng mỉm cười nhìn người đối diện: “Trác Phàm. Chịu thua đi, hãy làm một phần của bản đế. Chỉ khi cùng ta một chỗ, toàn bộ Thánh Giới này mới có thể đi vào quỹ đạo.”
Nam tử tên gọi Trác Phàm nghe thế cũng thu tay lại, bất quá hơi thở vẫn chưa được điều tiết, lồng ngực cứ liên tục phập phồng. Hắn hít sâu một hơi sau đó khinh miệt nói ra: “Đồng Đế. Làm một phần? Ngươi nói thì dễ nghe lắm, chẳng phải vẫn là thôn phệ lão tử hay sao? Thù sư phụ còn chưa trả, sao có thể đi nối giáo cho giặc?”
Nghe thấy lời này, Đồng Đế chợt ngửa mặt cười ha hả: “Ngươi nói Huyết Tinh Ma Đế sao? Ha ha. Bản đế hẳn là phải cảm tạ hắn đã sáng tạo ra món công pháp Thiên giai kia. Nếu như không có nó sợ rằng bây giờ ta còn không biết phía trên Đế cảnh vẫn còn một cảnh giới khác nữa. Mà lại, sau khi chết đi, hắn còn để lại một món quà hậu hĩnh, thật không uổn công ta bày ra cục diện này.”
Trác Phàm run run mi mắt. Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy bản thân đột phá Đế cảnh có chút không đúng. Bây giờ nghe thấy lời này của Đồng Đế, hắn càng thêm khẳng định phán đoán của mình.
“Đến nước này, ta thật sự không thể không tặng cho ngươi một chữ ‘phục’. Một đường bày ra kế hoạch kéo dài mấy trăm vạn năm, ngươi thật đủ thâm trầm.”
Đồng Đế cao hứng nói: “Đúng thế. Chính bản đế cũng phải tự phục bản thân mình. Bất quá ngươi cũng đừng kéo dài thời gian nữa, bây giờ đã không còn ai có thể cứu ngươi nữa rồi. Tự thúc thủ chịu trói đi, đừng bắt ta phải động tay chân.”
Trác Phàm nghe vậy liền lập tức ngưng tụ khí thế bừng bừng. Cả một không gian rộng lớn ngay trong khoảnh khắc tựa như nổi lên cuồng phong. Trường kiếm trong tay hắn tựa hồ hiểu được ý nghĩ của chủ nhân mình cho nên liên tục run rẩy, chỉ thấy bầu trời thoáng chốc biến đổi, thập nhị trọng tử lôi ầm ầm giáng xuống, oanh tạc khắp nơi.
Trác Phàm rạch ngang một đường trên cánh tay, huyết dịch chảy xuống khiến lôi vân trên thanh kiếm càng trở nên rực rỡ. Huyết vụ bắt đầu từ trong thân thể trào ra bên ngoài cùng với một ngọn lửa màu vàng kim xen lẫn tử lôi bạo tạc.
Đôi mắt dần trở nên lăng lệ, Trác Phàm chỉa kiếm về phía Đồng Đế gằn ra từng chữ một: “Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!”
Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn chớt mắt đã xông đến trước mặt Đồng Đế. Hai đạo viêm trụ từ song đồng bắn ra, thần kiếm trong tay theo đó cũng quét ngang thành đường vòng cung. Một cổ năng lượng kinh khủng nháy mắt tản ra bốn phương tám hướng đem biển lửa ngập trời tức thì tắt ngấm đi chỉ còn sót những đốm tro tàn.
Nhìn đao khí bay đến phản phất như hố đen không ngừng thu nạp vạn vật, Đồng Đế không khỏi cười lạnh: “Phong Thiên Kiếm Đạo bản đế cũng biết.”
Nói xong, Đồng Đế lần nửa trợn mắt, đôi mắt trên mi tâm lập tức phát sáng, cánh tay phất nhẹ, một đạo đao khí tương tự bắn ra.
Ầm!
Rốt cuộc, hai chiêu cực mạnh hung hăng đụng vào nhau, âm thanh chấn động thiên không vang lên. Chỉ thấy tại đó, một cái hắc cầu dần dần được hình thành rồi bành trướng ra. Phảng phất như một cái hố đen vũ trụ, những vật chất bị nó chạm vào đều bị hút vào bên trong tan biến vào hư vô…
Ầm!
Trong một vùng đất rộng lớn ngập tràn trong biển lửa, ngay cả vầng thái dương chiếu xuống cũng trở nên lu mờ. Tại đó, hai thân ảnh khắc nhập khắc xuất, hung hăng đụng nhau rồi lại tách ra, mỗi một lần va chạm đều vang lên những tiếng động kinh thiên, không gian theo đó như muốn nứt toạt ra.
Vốn dĩ nơi đây sơn thủy hữu tình, cảnh đẹp tựa chốn tiên cảnh nhưng bởi vì hai người đại chiến mà biến thành một khu phế tích, trong phạm vi ngàn dặm đã chẳng còn bất kỳ một sinh linh nào còn sống sót.
Thật lâu sau đó, cả hai đồng thời tách ra. Một nam tử thân mặc trường bào màu xám tựa hồ chỉ mới hơn hai mươi, gương mặt anh tuấn tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu đầy những hoa văn kỳ dị tựa như hung thú đang chảy xuống một dòng máu tươi. Hắn nhìn thanh kiếm sứt mẻ trên cánh tay đang run rẩy rồi lại hướng sang trước mặt.
Đối diện đó là một nam tử mang y phục màu trắng còn trẻ hơn người kia vài ba tuổi, gương mặt rạng rỡ tinh quang. Trên mi tâm của hắn còn xuất hiện một con mắt chẻ dọc ẩn chứa hoa văn kỳ dị nhưng chỉ mới mở hờ một nửa. Bất quá, từ khí tức trầm ổn và bạch quang phát ra có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của hắn còn mạnh hơn đối phương một phần.
Bạch y nam tử đứng thẳng người dậy, đôi tay bắt ở sau lưng mỉm cười nhìn người đối diện: “Trác Phàm. Chịu thua đi, hãy làm một phần của bản đế. Chỉ khi cùng ta một chỗ, toàn bộ Thánh Giới này mới có thể đi vào quỹ đạo.”
Nam tử tên gọi Trác Phàm nghe thế cũng thu tay lại, bất quá hơi thở vẫn chưa được điều tiết, lồng ngực cứ liên tục phập phồng. Hắn hít sâu một hơi sau đó khinh miệt nói ra: “Đồng Đế. Làm một phần? Ngươi nói thì dễ nghe lắm, chẳng phải vẫn là thôn phệ lão tử hay sao? Thù sư phụ còn chưa trả, sao có thể đi nối giáo cho giặc?”
Nghe thấy lời này, Đồng Đế chợt ngửa mặt cười ha hả: “Ngươi nói Huyết Tinh Ma Đế sao? Ha ha. Bản đế hẳn là phải cảm tạ hắn đã sáng tạo ra món công pháp Thiên giai kia. Nếu như không có nó sợ rằng bây giờ ta còn không biết phía trên Đế cảnh vẫn còn một cảnh giới khác nữa. Mà lại, sau khi chết đi, hắn còn để lại một món quà hậu hĩnh, thật không uổn công ta bày ra cục diện này.”
Trác Phàm run run mi mắt. Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy bản thân đột phá Đế cảnh có chút không đúng. Bây giờ nghe thấy lời này của Đồng Đế, hắn càng thêm khẳng định phán đoán của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến nước này, ta thật sự không thể không tặng cho ngươi một chữ ‘phục’. Một đường bày ra kế hoạch kéo dài mấy trăm vạn năm, ngươi thật đủ thâm trầm.”
Đồng Đế cao hứng nói: “Đúng thế. Chính bản đế cũng phải tự phục bản thân mình. Bất quá ngươi cũng đừng kéo dài thời gian nữa, bây giờ đã không còn ai có thể cứu ngươi nữa rồi. Tự thúc thủ chịu trói đi, đừng bắt ta phải động tay chân.”
Trác Phàm nghe vậy liền lập tức ngưng tụ khí thế bừng bừng. Cả một không gian rộng lớn ngay trong khoảnh khắc tựa như nổi lên cuồng phong. Trường kiếm trong tay hắn tựa hồ hiểu được ý nghĩ của chủ nhân mình cho nên liên tục run rẩy, chỉ thấy bầu trời thoáng chốc biến đổi, thập nhị trọng tử lôi ầm ầm giáng xuống, oanh tạc khắp nơi.
Trác Phàm rạch ngang một đường trên cánh tay, huyết dịch chảy xuống khiến lôi vân trên thanh kiếm càng trở nên rực rỡ. Huyết vụ bắt đầu từ trong thân thể trào ra bên ngoài cùng với một ngọn lửa màu vàng kim xen lẫn tử lôi bạo tạc.
Đôi mắt dần trở nên lăng lệ, Trác Phàm chỉa kiếm về phía Đồng Đế gằn ra từng chữ một: “Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!”
Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn chớt mắt đã xông đến trước mặt Đồng Đế. Hai đạo viêm trụ từ song đồng bắn ra, thần kiếm trong tay theo đó cũng quét ngang thành đường vòng cung. Một cổ năng lượng kinh khủng nháy mắt tản ra bốn phương tám hướng đem biển lửa ngập trời tức thì tắt ngấm đi chỉ còn sót những đốm tro tàn.
Nhìn đao khí bay đến phản phất như hố đen không ngừng thu nạp vạn vật, Đồng Đế không khỏi cười lạnh: “Phong Thiên Kiếm Đạo bản đế cũng biết.”
Nói xong, Đồng Đế lần nửa trợn mắt, đôi mắt trên mi tâm lập tức phát sáng, cánh tay phất nhẹ, một đạo đao khí tương tự bắn ra.
Ầm!
Rốt cuộc, hai chiêu cực mạnh hung hăng đụng vào nhau, âm thanh chấn động thiên không vang lên. Chỉ thấy tại đó, một cái hắc cầu dần dần được hình thành rồi bành trướng ra. Phảng phất như một cái hố đen vũ trụ, những vật chất bị nó chạm vào đều bị hút vào bên trong tan biến vào hư vô…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro