Linh Thú Hóa...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Sáu tháng sau, kết giới động phủ dần dần hạ xuống. Trác Phàm từ bên trong đi ra nhìn xung quanh một vòng. Hắn hít một hơi cảm thụ không khí mới mẻ bên ngoài.
Đã một thời gian khá lâu mới xuất quan, lúc này khuôn mặt Trác Phàm râu đã kín cả mặt. Hắn tùy tiện đi xuống cái hồ bên dưới con thác tắm rửa một chút.
Xử lí một chút râu trên mặt mình, Trác Phàm cởi bỏ y phục nhảy thẳng xuống hồ. Dòng nước mát mẻ làm hắn trở nên tỉnh táo mấy phần.
Bên trong làn nước, đột nhiên trên trán Trác Phàm, hai ngọn lửa một xanh một đỏ xuất hiện chính là Thanh Viêm cùng Phần Viêm Hỏa. Hắn hơi giật mình bởi vì mình chưa hề thôi động nó đi ra. Bản thân hai ngọn lửa hóa thành một luồng sáng lặn sâu xuống đáy hồ.
Trác Phàm cũng đuổi theo lặn xuống, nào ngờ bên dưới là một lớp đá cứng ngắt không có bất kỳ thứ gì kỳ lạ. Suy nghĩ một chút, đôi mắt Trác Phàm dần hiện ra một luồng bạch quang.
Bằng Bạch Quang Thần Đồng, Trác Phàm kinh ngạc phát hiện bên dưới đáy hồ là hình ảnh một người. Tuy có hơi mờ ảo nhưng đó chắc chắn là một đứa trẻ đang nằm bên dưới.
Trác Phàm kinh hãi muốn rời đi liền bơi lên mặt nước. Nào ngờ hắn vừa quay người lại, Phần Viêm Hỏa cùng Thanh Viêm đã điên cuồng phóng ra như thể muốn hắn ở lại.
Trác Phàm cười khổ một tiếng đành quay trở lại nhìn xem tình hình một chút. Đôi mắt hắn ngưng tụ bạch quang lần nữa.
“Bạch Quang Thần Đồng – Phá Không”
Một luồng năng lượng vô hình phóng ra làm vỡ đi lớp đá bên dưới. Trác Phàm vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được sức mạnh của chiêu này nên năng lượng kia tiếp tục đánh xuống vào thân ảnh đứa trẻ kia.
Điều làm Trác Phàm kinh hãi chính là khi năng lượng đánh vào người, lớp da của đứa trẻ kia thoáng sáng lên, một lớp vảy màu xanh hiện ra rồi tắt ngóm đi. Nó không hề chịu chút tổn thương nào.
Vội đem đưa trẻ đi lên, Trác Phàm đem nó vào trong động phủ, lần nữa khởi động kết giới.
Đứa trẻ nàn có làn da trắng trẻo mịn màng cùng khuôn mặt hồng hồng hết sức đáng yêu. Nhìn sơ qua bằng với Trác Phàm năm đó gặp nạn mà thôi. Cơ thể nó cũng không hề phát ra một chút khí tức nào.
“Nếu như đoán không nhằm, tên nhóc này hẳn là quái vật gì đó hóa hình.”
Trác Phàm lẩm bẩm đoán thầm. Theo như hắn biết Thiên Ma Tông hình thành cách đây gần một vạn năm. Nhưng người này trước nay vẫn không hề hay biết có sự tồn tại của đứa trẻ này.
Nếu như không nhờ có Phần Viêm Hỏa cùng Thanh Viêm e rằng Trác Phàm cũng không tìm thấy được.
Trác Phàm dùng Phần Viêm Hỏa cẩn thận phát động xung quanh đứa trẻ một chút. Khắp cả thân người nó bắt đầu sáng lên, từng lớp vảy hiện ra lập tức làm Phần Viêm Hỏa ảm đạm đi vào phần.
“Ưm.” Đứa trẻ rên lên một tiếng dường như rất thoải mái. Nó mở mắt ra muốn nhìn xung quanh, đập vào mắt lúc này chính là Trác Phàm cũng đang nhìn nó.
“Ba ba!” Hai tay nhỏ non nớt đưa lên ôm lấy Trác Phàm. Nó gọi lên một tiếng làm hắn không khỏi nhảy cẩn lên.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, đưa trẻ này chính là thú tu thành người.” Trác Phàm khẳng định trong lòng. Khuôn mặt hắn vặn vẹo một chút.
“Rốp” Một tiếng gãy xương vang lên, Trác Phàm đau đớn đẩy đứa bé ra. Hắn không ngờ được đứa trẻ vừa mới tỉnh dậy này lại nhận hắn làm cha, càng ngạc nhiên hơn chính là lực lượng của nó quá mạnh mẽ.
Bị đẩy ra ngoài, đứa trẻ không ngừng khóc to lên. Trác Phàm không cách nào dỗ được bèn lấy ra một gốc linh dược cho nó.
Cảm thụ được hương thơm ngào ngạt, đứa bé cười hì hì đưa tay bắt lấy bỏ vào trong miệng nhai ngồm ngoàm.
“Xem ra phải ở lại đây thêm một thời gian rồi.”
Trác Phàm cười khổ trong lòng, hắn phải ở lại để dạy đứa trẻ này cách nói chuyện cũng như chữa lấy hai cái xương sường vừa bị nó làm gãy.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Trác Phàm vừa chữa trị cho bản thân, vừa dạy đứa trẻ nói chuyện. Hắn cũng đặt tên nó là Thanh Lân bởi vì những lớp vảy ẩn trong cơ thể.
Lại thêm ba tháng nữa, thương thế của Trác Phàm đã khỏi hẳn. Hắn hài lòng gật đầu nhìn qua Thanh Lân đang ngồi một bên ngoan ngoãn nhai lấy vài gốc linh dược.
Điều khiến Trác Phàm nghi ngờ chính là nếu đứa trẻ này là thú tu thành người thì hẳn phải có khả năng nói lưu loát mới đúng. Tuy nhiên trường hợp này đối với hắn cũng không tệ chút nào.
Thanh Lân cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ cần cho nó ăn linh dược là sẽ cực kỳ vâng lời. Vì thế những ngày qua cơ bản nó đã có thể nhận thức một chút về thế giới này. Tuy thế nó vẫn gọi Trác Phàm là cha.
Trác Phàm nhiều lần muốn rời đi nên bảo Thanh Lân chui vào bên trong lôi linh thánh giới, nào ngờ nó lại không thích, cứ hễ nhắc đến là lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng hắn đi đến một quyết định chính là để đứa trẻ này ở lại đây, lợi dụng đại trận mà che dấu khí tức của nó.
Trải qua thời gian ba tháng ăn linh dược, Thanh Lân đã có chút lớn lên. Điều làm Trác Phàm cảm thấy ghen tị chính là chỉ dựa vào việc ăn đan dược mà tu vi của Thanh lân đã tiến đến tụ khí ngũ trọng.
Trác Phàm lại dành ra một tháng để dạy Thanh Lân cách minh tưởng tu luyện. Hắn có chút sợ hãi chính là thiên phú của tên nhóc này quá ghê người. Nó nắm được phương pháp rất nhanh chóng. Còn một điều nữa chính là lực lượng thân thể lại mạnh hơn chính bản thân hắn.
Trác Phàm khóc không ra nước mắt cảm thán một tiếng: “Ông trời đúng là thiên vị a.”
Thanh Lân đang từ trong minh tưởng mở mắt ra, thấy Trác Phàm như thế bèn hỏi: “Thiên vị là gì vậy cha?”
Trác Phàm trợn mắt nói: “Không có gì, sau này ta sẽ nói cho con biết.”
Hắn nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: “Thanh Lân này, vài hôm nữa cha có việc phải rời đi. Cứ một khoảng thời gian cha lại đến tìm con. Con ở trong này đừng đi ra ngoài, chỉ cần tập trung minh tưởng mà thôi. Cha để lại một ít linh dược cho con ăn. Nếu con vâng lời thì lần sau sẽ mang nhiều hơn được chứ?”
Nghe đến linh dược, đôi mắt Thanh Lân tỏa sáng cả lên, nước dãi từ trong miệng mất kiểm soát trào ra ngoài, cái đầu không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.
Trác Phàm dở khóc dở cười xoa đầu đứa bé một cái. Nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của nó, hắn bất giác nhớ đến bản thân lúc nhỏ. Nếu như không có sự kiện ngày hôm đó bây giờ hắn vẫn còn là một thiếu niên non nớt mà thôi.
Những ngày sau, Trác Phàm không tiếp tục dạy Thanh Lân luyện công mà làm vài món đồ chơi trẻ nhỏ cho nó.
Một cái trống lắc bằng gỗ cũng đủ làm Thanh Lân cười hì hì cả ngày. Đến tối ngủ nó vẫn không quên ôm vào trong người bảo vệ như bảo bối.
Sáng sớm hôm nay, Trác Phàm đi ra khỏi động phủ, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm đôi mắt có thần trở nên thâm thúy.
Thiếu niên còn chưa hiểu chuyện ngày nào bây giờ đã thành một thanh niên trải đời nhiều lần vào sinh ra tử.
Liếc nhìn đứa trẻ bên trong một cái, Trác Phàm đưa tay kết ấn bắt đầu rời đi.
Dường như cảm nhận được mình sắp phải xa cha một thời gian, Thanh Lân khuôn mặt có chút không nỡ. Nó cắn răng một cái sau đó chạy tới chỗ Trác Phàm.
“Con muốn theo cha ra ngoài.”
Trác Phàm nghe thế cũng cười khổ nói: “Không được, sự tồn tại của con e rằng rất nguy hiểm. Nếu con theo cha ra ngoài có thể dẫn tới họa sát thân.”
Thanh Lân là một con thú tu thành người đương nhiên sẽ khiến không biết bao nhiêu tu giả đỏ mắt thèm muốn. Trác Phàm không thể mạo hiểm như vậy, dù sao bây giờ thực lực của hắn vẫn còn quá yếu kém.
Nghe Trác Phàm nói thế, đứa trẻ ngập ngừng nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: “Con sẽ vào trong chỉ giới kia. Chỉ cần cho con theo cha là được.”
Con tim hơi thắt lại, Trác Phàm vỗ đầu một cái. Hắn làm sao lại quên Thanh Lân chỉ mới tỉnh dậy vài ba tháng cần nhất chính là sự quan tâm của người thân.
Đem đứa bé ôm vào người, hắn gật đầu sau đó mở lôi linh thánh giới ra, một cánh cửa không gian đem Thanh Lân hút vào bên trong.
Đã một thời gian khá lâu mới xuất quan, lúc này khuôn mặt Trác Phàm râu đã kín cả mặt. Hắn tùy tiện đi xuống cái hồ bên dưới con thác tắm rửa một chút.
Xử lí một chút râu trên mặt mình, Trác Phàm cởi bỏ y phục nhảy thẳng xuống hồ. Dòng nước mát mẻ làm hắn trở nên tỉnh táo mấy phần.
Bên trong làn nước, đột nhiên trên trán Trác Phàm, hai ngọn lửa một xanh một đỏ xuất hiện chính là Thanh Viêm cùng Phần Viêm Hỏa. Hắn hơi giật mình bởi vì mình chưa hề thôi động nó đi ra. Bản thân hai ngọn lửa hóa thành một luồng sáng lặn sâu xuống đáy hồ.
Trác Phàm cũng đuổi theo lặn xuống, nào ngờ bên dưới là một lớp đá cứng ngắt không có bất kỳ thứ gì kỳ lạ. Suy nghĩ một chút, đôi mắt Trác Phàm dần hiện ra một luồng bạch quang.
Bằng Bạch Quang Thần Đồng, Trác Phàm kinh ngạc phát hiện bên dưới đáy hồ là hình ảnh một người. Tuy có hơi mờ ảo nhưng đó chắc chắn là một đứa trẻ đang nằm bên dưới.
Trác Phàm kinh hãi muốn rời đi liền bơi lên mặt nước. Nào ngờ hắn vừa quay người lại, Phần Viêm Hỏa cùng Thanh Viêm đã điên cuồng phóng ra như thể muốn hắn ở lại.
Trác Phàm cười khổ một tiếng đành quay trở lại nhìn xem tình hình một chút. Đôi mắt hắn ngưng tụ bạch quang lần nữa.
“Bạch Quang Thần Đồng – Phá Không”
Một luồng năng lượng vô hình phóng ra làm vỡ đi lớp đá bên dưới. Trác Phàm vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được sức mạnh của chiêu này nên năng lượng kia tiếp tục đánh xuống vào thân ảnh đứa trẻ kia.
Điều làm Trác Phàm kinh hãi chính là khi năng lượng đánh vào người, lớp da của đứa trẻ kia thoáng sáng lên, một lớp vảy màu xanh hiện ra rồi tắt ngóm đi. Nó không hề chịu chút tổn thương nào.
Vội đem đưa trẻ đi lên, Trác Phàm đem nó vào trong động phủ, lần nữa khởi động kết giới.
Đứa trẻ nàn có làn da trắng trẻo mịn màng cùng khuôn mặt hồng hồng hết sức đáng yêu. Nhìn sơ qua bằng với Trác Phàm năm đó gặp nạn mà thôi. Cơ thể nó cũng không hề phát ra một chút khí tức nào.
“Nếu như đoán không nhằm, tên nhóc này hẳn là quái vật gì đó hóa hình.”
Trác Phàm lẩm bẩm đoán thầm. Theo như hắn biết Thiên Ma Tông hình thành cách đây gần một vạn năm. Nhưng người này trước nay vẫn không hề hay biết có sự tồn tại của đứa trẻ này.
Nếu như không nhờ có Phần Viêm Hỏa cùng Thanh Viêm e rằng Trác Phàm cũng không tìm thấy được.
Trác Phàm dùng Phần Viêm Hỏa cẩn thận phát động xung quanh đứa trẻ một chút. Khắp cả thân người nó bắt đầu sáng lên, từng lớp vảy hiện ra lập tức làm Phần Viêm Hỏa ảm đạm đi vào phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ưm.” Đứa trẻ rên lên một tiếng dường như rất thoải mái. Nó mở mắt ra muốn nhìn xung quanh, đập vào mắt lúc này chính là Trác Phàm cũng đang nhìn nó.
“Ba ba!” Hai tay nhỏ non nớt đưa lên ôm lấy Trác Phàm. Nó gọi lên một tiếng làm hắn không khỏi nhảy cẩn lên.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, đưa trẻ này chính là thú tu thành người.” Trác Phàm khẳng định trong lòng. Khuôn mặt hắn vặn vẹo một chút.
“Rốp” Một tiếng gãy xương vang lên, Trác Phàm đau đớn đẩy đứa bé ra. Hắn không ngờ được đứa trẻ vừa mới tỉnh dậy này lại nhận hắn làm cha, càng ngạc nhiên hơn chính là lực lượng của nó quá mạnh mẽ.
Bị đẩy ra ngoài, đứa trẻ không ngừng khóc to lên. Trác Phàm không cách nào dỗ được bèn lấy ra một gốc linh dược cho nó.
Cảm thụ được hương thơm ngào ngạt, đứa bé cười hì hì đưa tay bắt lấy bỏ vào trong miệng nhai ngồm ngoàm.
“Xem ra phải ở lại đây thêm một thời gian rồi.”
Trác Phàm cười khổ trong lòng, hắn phải ở lại để dạy đứa trẻ này cách nói chuyện cũng như chữa lấy hai cái xương sường vừa bị nó làm gãy.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Trác Phàm vừa chữa trị cho bản thân, vừa dạy đứa trẻ nói chuyện. Hắn cũng đặt tên nó là Thanh Lân bởi vì những lớp vảy ẩn trong cơ thể.
Lại thêm ba tháng nữa, thương thế của Trác Phàm đã khỏi hẳn. Hắn hài lòng gật đầu nhìn qua Thanh Lân đang ngồi một bên ngoan ngoãn nhai lấy vài gốc linh dược.
Điều khiến Trác Phàm nghi ngờ chính là nếu đứa trẻ này là thú tu thành người thì hẳn phải có khả năng nói lưu loát mới đúng. Tuy nhiên trường hợp này đối với hắn cũng không tệ chút nào.
Thanh Lân cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ cần cho nó ăn linh dược là sẽ cực kỳ vâng lời. Vì thế những ngày qua cơ bản nó đã có thể nhận thức một chút về thế giới này. Tuy thế nó vẫn gọi Trác Phàm là cha.
Trác Phàm nhiều lần muốn rời đi nên bảo Thanh Lân chui vào bên trong lôi linh thánh giới, nào ngờ nó lại không thích, cứ hễ nhắc đến là lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng hắn đi đến một quyết định chính là để đứa trẻ này ở lại đây, lợi dụng đại trận mà che dấu khí tức của nó.
Trải qua thời gian ba tháng ăn linh dược, Thanh Lân đã có chút lớn lên. Điều làm Trác Phàm cảm thấy ghen tị chính là chỉ dựa vào việc ăn đan dược mà tu vi của Thanh lân đã tiến đến tụ khí ngũ trọng.
Trác Phàm lại dành ra một tháng để dạy Thanh Lân cách minh tưởng tu luyện. Hắn có chút sợ hãi chính là thiên phú của tên nhóc này quá ghê người. Nó nắm được phương pháp rất nhanh chóng. Còn một điều nữa chính là lực lượng thân thể lại mạnh hơn chính bản thân hắn.
Trác Phàm khóc không ra nước mắt cảm thán một tiếng: “Ông trời đúng là thiên vị a.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Lân đang từ trong minh tưởng mở mắt ra, thấy Trác Phàm như thế bèn hỏi: “Thiên vị là gì vậy cha?”
Trác Phàm trợn mắt nói: “Không có gì, sau này ta sẽ nói cho con biết.”
Hắn nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: “Thanh Lân này, vài hôm nữa cha có việc phải rời đi. Cứ một khoảng thời gian cha lại đến tìm con. Con ở trong này đừng đi ra ngoài, chỉ cần tập trung minh tưởng mà thôi. Cha để lại một ít linh dược cho con ăn. Nếu con vâng lời thì lần sau sẽ mang nhiều hơn được chứ?”
Nghe đến linh dược, đôi mắt Thanh Lân tỏa sáng cả lên, nước dãi từ trong miệng mất kiểm soát trào ra ngoài, cái đầu không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.
Trác Phàm dở khóc dở cười xoa đầu đứa bé một cái. Nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của nó, hắn bất giác nhớ đến bản thân lúc nhỏ. Nếu như không có sự kiện ngày hôm đó bây giờ hắn vẫn còn là một thiếu niên non nớt mà thôi.
Những ngày sau, Trác Phàm không tiếp tục dạy Thanh Lân luyện công mà làm vài món đồ chơi trẻ nhỏ cho nó.
Một cái trống lắc bằng gỗ cũng đủ làm Thanh Lân cười hì hì cả ngày. Đến tối ngủ nó vẫn không quên ôm vào trong người bảo vệ như bảo bối.
Sáng sớm hôm nay, Trác Phàm đi ra khỏi động phủ, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm đôi mắt có thần trở nên thâm thúy.
Thiếu niên còn chưa hiểu chuyện ngày nào bây giờ đã thành một thanh niên trải đời nhiều lần vào sinh ra tử.
Liếc nhìn đứa trẻ bên trong một cái, Trác Phàm đưa tay kết ấn bắt đầu rời đi.
Dường như cảm nhận được mình sắp phải xa cha một thời gian, Thanh Lân khuôn mặt có chút không nỡ. Nó cắn răng một cái sau đó chạy tới chỗ Trác Phàm.
“Con muốn theo cha ra ngoài.”
Trác Phàm nghe thế cũng cười khổ nói: “Không được, sự tồn tại của con e rằng rất nguy hiểm. Nếu con theo cha ra ngoài có thể dẫn tới họa sát thân.”
Thanh Lân là một con thú tu thành người đương nhiên sẽ khiến không biết bao nhiêu tu giả đỏ mắt thèm muốn. Trác Phàm không thể mạo hiểm như vậy, dù sao bây giờ thực lực của hắn vẫn còn quá yếu kém.
Nghe Trác Phàm nói thế, đứa trẻ ngập ngừng nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: “Con sẽ vào trong chỉ giới kia. Chỉ cần cho con theo cha là được.”
Con tim hơi thắt lại, Trác Phàm vỗ đầu một cái. Hắn làm sao lại quên Thanh Lân chỉ mới tỉnh dậy vài ba tháng cần nhất chính là sự quan tâm của người thân.
Đem đứa bé ôm vào người, hắn gật đầu sau đó mở lôi linh thánh giới ra, một cánh cửa không gian đem Thanh Lân hút vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro