Phá Đám
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Trác Phàm trước nay chưa từng tham gia những lễ hội náo nhiệt như vậy. Ngửa cổ uống cạn một ly sữa dê, hắn nhìn từng đôi uyên ương đang nhảy múa đằng kia bất giác nhớ đến Bạch Vân Vân. “Nếu bây giờ nàng ở đây, dưới ánh lửa hẳn lại càng thêm kiều diễm.”
Đúng lúc này tiếng trống đột nhiên dừng lại rồi sau đó lại vang lên gất rút hơn. Những nữ nhân nghe thấy được dường như hiểu ra điều gì lập tức nắm lấy tay tình nhân tản ra khắp nơi nhập vào đoàn người đang đứng đó.
Khuôn mặt ai cũng lộ vẻ kỳ lạ cùng tò mò nhìn về Phương Đức. Trác Phàm thấy thế cũng đưa mắt nhìn theo bọn họ.
Ở nơi đó, một thiếu nữ mang y phục màu trắng đang cất bước nhẹ nhàng tiến lại gần đống lửa. Đôi môi nàng khẽ động, từng tiếng ngâng như sơn ca vang lên kết hợp với cánh tay uyển chuyển múa may làm mọi người bất giác say mê.
“Phương Thanh Đồng?”
Trác Phàm nhìn rõ người đang múa ca ở đó là ai liền kinh ngạc lên tiếng.
“Thanh Đồng có người tình trong mông rồi sao? Thật không biết ai xứng đáng với nàng đây?”
“Hẳn là Trương Định a. Trong thôn này chỉ có hắn là điển trai nhất lại còn mạnh mẽ nhất trong đám thanh niên.”
Trước những âm thanh đoán mò, Phương Đức lại hoàn toàn không để ý, ánh mắt thủy chung vẫn đặt trên cô cháu gái bé bỏng của mình. Lão không bất ngờ mà chỉ cảm thấy rất hài lòng trước sự lựa chọn này của thiếu nữ.
Phương Thanh Đồng chỉ mới mười tám tuổi nhưng vẻ đẹp của nàng không ai là không biết. Phải nói là tất cả nam nhân trong Băng Hỏa Thôn này đều yêu thầm nàng. Từ yêu thầm lại biến thành quý mến nhưng rồi không ai dám mạnh dạn theo đuổi nàng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn lâu.
Bây giờ đột nhiên thấy nàng bước ra ngoài nhảy múa, lục lạc vang lên tiếng kêu thanh thúy bấc giác làm tim bọn họ như rộn ràng hơn, trong thâm tâm âm thầm cầu nguyện cho người nàng chọn chính là mình.
Phương Thanh Đồng nhẹ nhàng uyển chuyển mấy vòng sau đó bước chân rời khỏi đống lửa. Trên tay nàng, chiếc lục lạc bằng bạc dưới ánh lửa càng thêm sáng chói trong mắt mọi tên nam tử ở đây.
“A! Hình như nàng đang tiến lại chỗ của ta.” Một tên nam tử ở bên cạnh Trác Phàm thất thanh kêu lớn, khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn.
“Chắc chắn không phải ngươi. Nàng hẳn là đến tìm Trương Định.” Một người khác gõ đầu tên kia.
Không ai phản đối câu nói vừa rồi, ánh mắt ghen tỵ cùng hâm mộ đồng thời tập trung một người đang đứng gần đó.
Trương Định cũng là đỏ mắt nhìn một màn này, cơ mặt đã bắt đầu giãn ra, nụ cười vui mừng không thể che dấu được nữa.
“Nàng đang tiến lại chỗ mình. Nàng đang nhìn mình.”
Tay chân bối rối, Trương Định nhất thời không biết phải làm sao đành phải đứng yên một chỗ mặt cho mọi người lên tiếng cổ vũ.
Khi càng đến gần Trương Định, khuôn mặt không một góc chết của thiếu nữ lại càng đỏ bừng lên, nàng ngập ngừng một chút rồi lại cắn nhẹ môi đỏ trông vô cùng gợi cảm. Cuối cùng cơ thể hơi dừng lại một chút của nàng lại tiếp tục nhảy múa, miệng khẽ hát.
Trác Phàm nghe thấy tiếng hát kia, trong lòng lại hiện lên thanh âm lần đầu gặp gỡ Bạch Vân Vân, tiếng hát tuy là u buồn da diết không vui tươi như lúc này nhưng lại có thể chạm đến trái tim người nghe.
Đang lúc miên man suy tư, đột nhiên cánh tay của Trác Phàm bị một cái lục lạc đeo vào. Hắn giật mình nhìn lại đã thấy khuôn mặt kinh thiên tuyệt diễm kia đang đỏ mặt nhìn mình.
Phương Thanh Đồng nở một nụ cười động lòng người kéo tình nhân vào bên trong trước sự ngỡ ngàng của mọi người, đặc biệt là Trương Định. Hắn ngẩng người ra một chút rồi lại tự chế giễu bản thân mình đa tình.
Trác Phàm như kẻ say cười hạnh phúc cũng theo nàng bước vào bên trong. Cảm giác xung quanh lúc này chỉ còn lại hắn cùng mỹ nhân đứng trước mặt.
Phương Thanh Đồng nhảy múa xung quanh Trác Phàm, cuối cùng cánh tay của nàng choàng qua người hắn khẽ nhón chân lên. Mọi người còn đang mong đợi một nụ hôn định tình thì ở phía xa tiếng kèn lại vang vong đến chói tai.
Thiếu nữ mất hứng buông tay nhưng vì đây là kèn khẩn cấp cho nên nàng không thể làm gì thêm ngoài chú ý ở hướng phát tín hiệu.
Trác Phàm lúc này mới thật sự tỉnh lại, người trước mắt không phải là Bạch Vân Vân mà là Phương Thanh Đồng. Trong lúc nhất thời hắn không biết phải làm sao giải thích bèn im lặng nhìn theo ánh mắt của mọi người.
“Có chuyện gì?” Phương Đức hỏi một tên tráng sĩ đang bước đến.
“Bên ngoài có ba người, một già hai trẻ đến đây nói rằng muốn gặp ngài.”
“Tên của bọn chúng là gì?”
“Người người trung niên nói hắn tên là Hàn Thông.”
“HÀN THÔNG!”
Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt Phương Đức lập tức trở nên dữ tợn, ánh mắt mơ hồ còn xuất hiện tơ máu. Đám người còn lại nghe được cái tên này cũng bất giác trầm xuống.
“Hàn thông là ai? Sao mọi người lại biểu cảm như vậy?”
Trác Phàm có chút khó hiểu quay sang hỏi Phương Thanh Đồng thì cũng đồng dạng thấy bàn tay nàng đang nắm chặt lại cơ hồ cả móng đều đã bấm vào trong da thịt.
“Hắn là thôn trưởng của Hỏa Băng Thôn.”
Nghe Trác Phàm hỏi, gương mặt nàng thoáng nhu thuận trả lời.
Chỉ những từ đơn giản vừa nói ra nhưng lại chứa đầy sự thù hận của nàng ở trong đó. Hàn Thông lại là kẻ cầm đầu mang tên tà nhân kia cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của thân sinh nàng.
“Hắn còn dám vác mặt đến đây sao? Mau đưa vào ta muốn xem hắn có mục đích gì.” Phương Đức âm trầm lên tiếng nói với tên tráng sĩ kia.
Đúng lúc này một âm thanh có phần trầm thấp vang lên: “Không cần mời, ta đến rồi đây.”
Vòng tròn người mở ra, Trác Phàm nhìn thấy ba bóng người đi tới. Đi trước là một trung niên tuổi không nhỏ hơn Phương Đức là bao, trên mặt có một vết sẹo như bị sắc trảo làm ra. Trên cổ lão còn đeo một hạt châu màu xanh ngọc.
Hai người đi sau đều mang bộ dáng tráng sĩ cao gần hai mét không thua gì Trương Định sắc mặt thập phần ngạo nghễ. Chúng vừa đi vào đã không coi ai vào mắt liếc sang xung quanh cuối cùng ngừng lại trên người của Phương Thanh Đồng. Sắc mặt có chút biến đổi, một tên cúi người nó thầm gì đó vài tai tên trung niên kia.
Lão ta nghe vậy lập tức đảo qua nhìn thiếu nữ kiều diễm kia một chút rồi gật đầu hài lòng.
“Nói đi. Hôm nay các ngươi đến đây làm gì? Nếu như không hợp lí thì đừng trách có đi mà không có về.” Phương Đức gằn giọng nói.
“Phương lão đầu, ngươi nói ra lời này có phải là quá tự tin hay không? Ta đã dám tự mình đến đây lại không có lòng tin toàn thân thoát ra hay sao?”
Nói rồi Hàn Thông đôi mắt chợt lóe nhìn một tên tráng sĩ ở đằng xa một cái. Tên kia chưa kịp nhận ra điều gì đã ngã xuống bất tỉnh.
“Tà thuật?”
Mọi người hoảng hốt hô to, Phương Đức cũng là một mặt cực kỳ ngưng trọng nhìn hắn, đại đao gác trên ghế gỗ lúc này cũng đã được cầm lên.
Chỉ có Trác Phàm vẫn duy trì bình tĩnh. Hắn biết một màn vừa rồi là do ý niệm giết người của thần chiếu cường giả phóng ra nhưng không phải từ Hàn Thông mà là do viên ngọc trên cổ. Lúc này màu xanh ngọc đã nhạt hơn mấy phần rõ ràng là một món linh bảo tiêu hao.
“Đừng nóng vội. Ta chỉ là cảnh cáo một chút mà thôi. Hắn còn chưa có mất mạng đâu.”
Hàn Thông bình tĩnh nhìn một màn này diễn ra đưa tay phất phất. Hai tên đi theo cũng là cười lạnh không thôi. Lão ta dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Ta đến đây để chuyển lời. Đại Tiên Chân Chân nói rằng Băng Hỏa Thôn các ngươi nội trong mười ngày phải mang hai mươi xử nữ giao nộp đến Hỏa Băng Thôn nếu không sẽ huyết tẩy toàn bộ.”
“Tên tà nhân kia vẫn còn sống?” Phương Thanh Đồng đơ người, hận nghiến răng nghiếng lợi, nắm tay cũng đã bắt đầu rỉ máu.
Đúng lúc này tiếng trống đột nhiên dừng lại rồi sau đó lại vang lên gất rút hơn. Những nữ nhân nghe thấy được dường như hiểu ra điều gì lập tức nắm lấy tay tình nhân tản ra khắp nơi nhập vào đoàn người đang đứng đó.
Khuôn mặt ai cũng lộ vẻ kỳ lạ cùng tò mò nhìn về Phương Đức. Trác Phàm thấy thế cũng đưa mắt nhìn theo bọn họ.
Ở nơi đó, một thiếu nữ mang y phục màu trắng đang cất bước nhẹ nhàng tiến lại gần đống lửa. Đôi môi nàng khẽ động, từng tiếng ngâng như sơn ca vang lên kết hợp với cánh tay uyển chuyển múa may làm mọi người bất giác say mê.
“Phương Thanh Đồng?”
Trác Phàm nhìn rõ người đang múa ca ở đó là ai liền kinh ngạc lên tiếng.
“Thanh Đồng có người tình trong mông rồi sao? Thật không biết ai xứng đáng với nàng đây?”
“Hẳn là Trương Định a. Trong thôn này chỉ có hắn là điển trai nhất lại còn mạnh mẽ nhất trong đám thanh niên.”
Trước những âm thanh đoán mò, Phương Đức lại hoàn toàn không để ý, ánh mắt thủy chung vẫn đặt trên cô cháu gái bé bỏng của mình. Lão không bất ngờ mà chỉ cảm thấy rất hài lòng trước sự lựa chọn này của thiếu nữ.
Phương Thanh Đồng chỉ mới mười tám tuổi nhưng vẻ đẹp của nàng không ai là không biết. Phải nói là tất cả nam nhân trong Băng Hỏa Thôn này đều yêu thầm nàng. Từ yêu thầm lại biến thành quý mến nhưng rồi không ai dám mạnh dạn theo đuổi nàng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn lâu.
Bây giờ đột nhiên thấy nàng bước ra ngoài nhảy múa, lục lạc vang lên tiếng kêu thanh thúy bấc giác làm tim bọn họ như rộn ràng hơn, trong thâm tâm âm thầm cầu nguyện cho người nàng chọn chính là mình.
Phương Thanh Đồng nhẹ nhàng uyển chuyển mấy vòng sau đó bước chân rời khỏi đống lửa. Trên tay nàng, chiếc lục lạc bằng bạc dưới ánh lửa càng thêm sáng chói trong mắt mọi tên nam tử ở đây.
“A! Hình như nàng đang tiến lại chỗ của ta.” Một tên nam tử ở bên cạnh Trác Phàm thất thanh kêu lớn, khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn.
“Chắc chắn không phải ngươi. Nàng hẳn là đến tìm Trương Định.” Một người khác gõ đầu tên kia.
Không ai phản đối câu nói vừa rồi, ánh mắt ghen tỵ cùng hâm mộ đồng thời tập trung một người đang đứng gần đó.
Trương Định cũng là đỏ mắt nhìn một màn này, cơ mặt đã bắt đầu giãn ra, nụ cười vui mừng không thể che dấu được nữa.
“Nàng đang tiến lại chỗ mình. Nàng đang nhìn mình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay chân bối rối, Trương Định nhất thời không biết phải làm sao đành phải đứng yên một chỗ mặt cho mọi người lên tiếng cổ vũ.
Khi càng đến gần Trương Định, khuôn mặt không một góc chết của thiếu nữ lại càng đỏ bừng lên, nàng ngập ngừng một chút rồi lại cắn nhẹ môi đỏ trông vô cùng gợi cảm. Cuối cùng cơ thể hơi dừng lại một chút của nàng lại tiếp tục nhảy múa, miệng khẽ hát.
Trác Phàm nghe thấy tiếng hát kia, trong lòng lại hiện lên thanh âm lần đầu gặp gỡ Bạch Vân Vân, tiếng hát tuy là u buồn da diết không vui tươi như lúc này nhưng lại có thể chạm đến trái tim người nghe.
Đang lúc miên man suy tư, đột nhiên cánh tay của Trác Phàm bị một cái lục lạc đeo vào. Hắn giật mình nhìn lại đã thấy khuôn mặt kinh thiên tuyệt diễm kia đang đỏ mặt nhìn mình.
Phương Thanh Đồng nở một nụ cười động lòng người kéo tình nhân vào bên trong trước sự ngỡ ngàng của mọi người, đặc biệt là Trương Định. Hắn ngẩng người ra một chút rồi lại tự chế giễu bản thân mình đa tình.
Trác Phàm như kẻ say cười hạnh phúc cũng theo nàng bước vào bên trong. Cảm giác xung quanh lúc này chỉ còn lại hắn cùng mỹ nhân đứng trước mặt.
Phương Thanh Đồng nhảy múa xung quanh Trác Phàm, cuối cùng cánh tay của nàng choàng qua người hắn khẽ nhón chân lên. Mọi người còn đang mong đợi một nụ hôn định tình thì ở phía xa tiếng kèn lại vang vong đến chói tai.
Thiếu nữ mất hứng buông tay nhưng vì đây là kèn khẩn cấp cho nên nàng không thể làm gì thêm ngoài chú ý ở hướng phát tín hiệu.
Trác Phàm lúc này mới thật sự tỉnh lại, người trước mắt không phải là Bạch Vân Vân mà là Phương Thanh Đồng. Trong lúc nhất thời hắn không biết phải làm sao giải thích bèn im lặng nhìn theo ánh mắt của mọi người.
“Có chuyện gì?” Phương Đức hỏi một tên tráng sĩ đang bước đến.
“Bên ngoài có ba người, một già hai trẻ đến đây nói rằng muốn gặp ngài.”
“Tên của bọn chúng là gì?”
“Người người trung niên nói hắn tên là Hàn Thông.”
“HÀN THÔNG!”
Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt Phương Đức lập tức trở nên dữ tợn, ánh mắt mơ hồ còn xuất hiện tơ máu. Đám người còn lại nghe được cái tên này cũng bất giác trầm xuống.
“Hàn thông là ai? Sao mọi người lại biểu cảm như vậy?”
Trác Phàm có chút khó hiểu quay sang hỏi Phương Thanh Đồng thì cũng đồng dạng thấy bàn tay nàng đang nắm chặt lại cơ hồ cả móng đều đã bấm vào trong da thịt.
“Hắn là thôn trưởng của Hỏa Băng Thôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe Trác Phàm hỏi, gương mặt nàng thoáng nhu thuận trả lời.
Chỉ những từ đơn giản vừa nói ra nhưng lại chứa đầy sự thù hận của nàng ở trong đó. Hàn Thông lại là kẻ cầm đầu mang tên tà nhân kia cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của thân sinh nàng.
“Hắn còn dám vác mặt đến đây sao? Mau đưa vào ta muốn xem hắn có mục đích gì.” Phương Đức âm trầm lên tiếng nói với tên tráng sĩ kia.
Đúng lúc này một âm thanh có phần trầm thấp vang lên: “Không cần mời, ta đến rồi đây.”
Vòng tròn người mở ra, Trác Phàm nhìn thấy ba bóng người đi tới. Đi trước là một trung niên tuổi không nhỏ hơn Phương Đức là bao, trên mặt có một vết sẹo như bị sắc trảo làm ra. Trên cổ lão còn đeo một hạt châu màu xanh ngọc.
Hai người đi sau đều mang bộ dáng tráng sĩ cao gần hai mét không thua gì Trương Định sắc mặt thập phần ngạo nghễ. Chúng vừa đi vào đã không coi ai vào mắt liếc sang xung quanh cuối cùng ngừng lại trên người của Phương Thanh Đồng. Sắc mặt có chút biến đổi, một tên cúi người nó thầm gì đó vài tai tên trung niên kia.
Lão ta nghe vậy lập tức đảo qua nhìn thiếu nữ kiều diễm kia một chút rồi gật đầu hài lòng.
“Nói đi. Hôm nay các ngươi đến đây làm gì? Nếu như không hợp lí thì đừng trách có đi mà không có về.” Phương Đức gằn giọng nói.
“Phương lão đầu, ngươi nói ra lời này có phải là quá tự tin hay không? Ta đã dám tự mình đến đây lại không có lòng tin toàn thân thoát ra hay sao?”
Nói rồi Hàn Thông đôi mắt chợt lóe nhìn một tên tráng sĩ ở đằng xa một cái. Tên kia chưa kịp nhận ra điều gì đã ngã xuống bất tỉnh.
“Tà thuật?”
Mọi người hoảng hốt hô to, Phương Đức cũng là một mặt cực kỳ ngưng trọng nhìn hắn, đại đao gác trên ghế gỗ lúc này cũng đã được cầm lên.
Chỉ có Trác Phàm vẫn duy trì bình tĩnh. Hắn biết một màn vừa rồi là do ý niệm giết người của thần chiếu cường giả phóng ra nhưng không phải từ Hàn Thông mà là do viên ngọc trên cổ. Lúc này màu xanh ngọc đã nhạt hơn mấy phần rõ ràng là một món linh bảo tiêu hao.
“Đừng nóng vội. Ta chỉ là cảnh cáo một chút mà thôi. Hắn còn chưa có mất mạng đâu.”
Hàn Thông bình tĩnh nhìn một màn này diễn ra đưa tay phất phất. Hai tên đi theo cũng là cười lạnh không thôi. Lão ta dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Ta đến đây để chuyển lời. Đại Tiên Chân Chân nói rằng Băng Hỏa Thôn các ngươi nội trong mười ngày phải mang hai mươi xử nữ giao nộp đến Hỏa Băng Thôn nếu không sẽ huyết tẩy toàn bộ.”
“Tên tà nhân kia vẫn còn sống?” Phương Thanh Đồng đơ người, hận nghiến răng nghiếng lợi, nắm tay cũng đã bắt đầu rỉ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro