Phần Thưởng Dụ...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Ở sườn đông của Thiên Ma Sơn, Trác Phàm từ lâu đã đứng bên ngoài động phủ, ánh mắt hướng về phía chân trời ngắm nhìn những tia nắng đầu tiên chiếu xuống. Song đồng của hắn bây giờ đã trở nên tươi sáng rất nhiều, một tầng ánh sáng nhàn nhạt cũng theo đó ngưng tụ thành một cổ năng lượng quỷ dị. Nhưng nếu để ý kỹ, ánh mắt đen láy thâm thúy ngày nào hiện tại có chút mờ đục khó thấy mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không hề nhận ra.
Chậm rãi thu lại hào quang, Trác Phàm đưa mắt chuyển vào bên trong hang động. Thân ảnh Chu Trọng ngồi xếp bằng ở đó nguyên lực lượng lờ khuôn mặt có chút khó coi, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu xuất hiện ngày một nhiều.
Trác Phàm cảm nhận khí tức phát ra từ đối phương có hơi chau mày lại. Đã một tháng nay, Chu Trọng bế quan không nghỉ tiến hành đột phá bình cảnh. Dưới tác dụng của thập phẩm đan dược kèm theo thời gian trước luyện tập khổ cực, tu vi của hắn bây giờ đã đột phá đến bốn cấp, đạt ở cảnh giới thần chiếu đỉnh phong.
Chính vì đột phá một lần nhiều như vậy cho nên cảnh giới còn chưa vững, Chu Trọng phải dùng số thời gian ít ỏi còn lại tiến hành củng cố. Nhưng nhìn tình hình trước mắt lại không khả quan chút nào. Hiện tại nguyên lực của hắn tán mà không ngưng, thất thoát ra bên ngoài cơ thể, nếu như không sớm ổn định thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.
Trác Phàm nhưng cũng là bất lực trợ giúp chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn mà thôi. Cảnh giới có được vững chắc hay không vẫn là ở bản thân tu giả, nếu ý chí của Chu Trọng không định thì xem như những ngày qua cố gắng của hắn đã thành công cốc. Thậm chí tình huống xấu nhất, tu vi của Chu Trọng buộc phải dừng lại ở thần chiếu đỉnh phong mãi mãi.
“A!”
Hét lên một tiếng, nguyên lực của Chu Trọng đột nhiên dâng lên cao mãnh liệt cơ hồ đã vượt quá bản thân chịu đựng. Cơ thể của hắn bắt đầu phình to ra cảm giác không khác gì sắp tự bạo.
Trác Phàm ngưng trọng nhìn một màn này, song đồng lóe lên tinh quang, hai tay vội vàng đưa lên kết ấn. Đại trận thủ hộ lập tức được dựng lên ngăn cản hoàn toàn khí tức của người bên trong phát tán ra bên ngoài.
Một tu giả thần chiếu đỉnh phong tự bạo uy lực không phải tầm thường, Trác Phàm sợ rằng điều này sẽ kinh động đến toàn bộ những người ở đây một phen. Hắn không lo người bên trong sẽ chết đi bởi vì đây là con đường mà đối phương tự chọn.
Có thể nói con đường của cường giả không có dấu chân của kẻ nhát gan. Theo đuổi thực lực đỉnh cao phải đi kèm với mạo hiểm cả mạng sống, Trác Phàm phải trải qua vô vàng nguy hiểm mới có thể đạt đến như ngày hôm nay chứ đâu phải ngồi yên liền sẽ mạnh.
Chu Trọng mở đôi mắt tràn ngập tia máu ra, song đồng dãn nở, tùy thời đều có thể nổ tung. Trác Phàm ở bên ngoài thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt một ngưng lập tức hiện một tầng hào quang nhàn nhạt.
Bạch Quang Thần Đồng – Huyền Quang Ảo Trận
Khuôn mặt của Chu Trọng vốn dĩ đang vô cùng đau đớn đột nhiên bình tĩnh trở lại, đôi mắt cũng dần dần mờ đi không thấy tinh quang.
Bên trong ảo trận, Chu Trọng nhìn thấy hình ảnh Chu Nguyên bị người ta hành hạ đến chết. Tim của hắn như rỉ máu, đau nhức thấu tâm can. Bình thường đệ đệ có bị người ta đánh đi chăng nữa Chu Trọng cũng không có đau lòng. Dù sao mỗi khi bình phục thực lực của Chu Nguyên cũng đều tăng lên ít nhiều.
Việc Chu Nguyên bị đánh chết thì lại khác. Chu Trọng xuất hiện một loại cảm giác bất lực từ trong lòng, hắn không đủ cường đại để đứng ra bảo vệ. Ngay cả giết chết kẻ thù cũng phải để Trác Phàm ra mặt. Hắn cảm thấy hổ thẹn với đứa đệ đệ của mình. Trong mắt Chu Trọng, Chu Nguyên tuy có phần thô lỗ nhưng lại rất chất phát.
Bắt đầu chuyển cảnh, hình ảnh của hắn lúc muốn theo Trác Phàm tu luyện lại hiện ra.
“Ngươi có chịu đựng được gian khổ hay không?”
“Bao nhiêu cũng có thể.”
Chu Trọng từng hùng hổ nói như vậy, nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả củng cố cảnh giới hắn cũng không có làm được. Gian khổ chịu đủ rồi thành quả thì thế nào? Chẳng phải là công cốc hay sao.
Đến đây, Trác Phàm đột ngột dừng lại Bạch Quang Thần Đồng. Những gì hắn làm cho Chu Trọng ở trong đó cũng chỉ là gợi nhớ một chút ký ức để lấy lại tinh thần mà thôi. Trong qua trình này, đạo tâm kiêng định vẫn là yếu tố quan trọng nhất. Chính vì như vậy nên lúc trước Thanh Viêm Hỏa Phượng mới yêu cầu hắn phải chú ý luyện tập tâm cảnh dần dần.
Song đồng của Chu Trọng dần có tinh mang trở lại, mặc dù cơ thể đau đớn nhưng trải qua những hồi ký ức vừa rồi làm khuôn mặt của hắn dần trở nên quyết tâm.
Hai tay bắt chéo trước ngực, Chu Trọng cố gắng điều hòa bản nguyên khí tức của mình. Nguyên lực dần được hắn thu liễm vào trong nội thể nhưng vẫn không ít bị tiêu tán vào hư vô.
“Chậm rãi cảm nhận dòng nguyên lực chảy trong người. Thả lỏng tâm thần, thuận theo tự nhiên, đừng cưỡng ép nó phải làm theo ý của mình.”
Đang lúc bối rối, trong đại não của Chu Trọng vang lên tiếng nói của Trác Phàm. Điều này làm hắn vô cùng kinh sợ.
Phải biết rằng mật ngữ truyền âm chỉ văng vẳng bên tai, đằng này những lời kia lại trực tiếp đi vào não bộ đủ thấy lực lượng nguyên thần của Trác Phàm đã siêu viễn Chu Trọng. Chỉ một ý niệm của đối phương, Chu Trọng cũng có thể lập tức mất mạng.
Cũng may Trác Phàm không có ý xấu nên Chu Trọng cũng dần thả lỏng nghe theo. Quả nhiên có tác dụng, khí tức của hắn ban đầu ồ ạt phát ra đã bắt đầu thu liễm, nguyên lực ở xung quanh dần được đem trở vào trong cơ thể, tuần hoàn trong từng đường kinh mạch nhờ có thập phẩm linh đan mà được nới rộng ra không ít.
Trác Phàm nhìn thấy Chu Trọng như vậy trên miệng khẽ cười gật đầu. Xem như những ngày qua tốn công sức lên đối phương là không uổng.
Hai canh giờ sau, Chu Trọng chậm rãi đứng dậy thở dài một hơi lê chân bước ra ngoài động phủ. Hắn vươn vai hít sâu vào mấy ngụm khí mát mẻ sau đó tiến tới bên canh Trác Phàm.
Bất ngờ, Chu Trọng cúi đầu chín mươi độ đưa tay bái: “Trác Phàm. Cảm ơn ngươi đã ra tay tương trợ. Tuy không biết bằng cách nào nhưng lúc đó ta cứ ngỡ rằng mình đã thất bại nào ngờ trong lúc cấp bách những hình ảnh kia đột nhiên hiện lên nhờ đó đạo tâm tìm về mà củng cố cảnh giới thành công.
Trác Phàm mỉm cười nói: “Chuyện đó vẫn không có quan trọng. Hiện tại vẫn là nên trở về thôi. Nếu mà còn chậm trễ e rằng có người đang lo lắng tới đứng tim a.”
“Ai cơ?” Chu Trọng một đầu mơ hồ hỏi.
“Cái này không liên quan đến ngươi.”
Một tháng nhanh chóng trôi qua, thương thế của đám đệ tử tinh anh dần được cải thiện. Nhưng chỉ một số đã bình phục, những người bị thương nặng còn lại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục hẳn.
Ngày hôm nay, mọi người các phủ nô nức như hội tập trung ở đấu đài của Thiên cơ phủ. Bởi vì quy tắc mới, số lượng đệ tử đã giảm đi nhiều cho nên đại hội tuyển chọn tinh anh lần này ai cũng có thể đến tham gia hoặc quan chiến.
Đây là cơ hội để bọn họ có một bước nhảy vọt. Nhiều kẻ lâu nay biệt tích trong động phủ cũng bắt đầu xuất quan rời đi.
Ở trên tòa cát cao lớn, đám người cao tầng của tông môn trừ một số ra ngoài chấp hành nhiệm vụ ra còn lại đều tụ hội ở đây.
Phía bên dưới đấu đài, một tên trưởng lão đang nhanh chóng đốc thúc đám đệ tử nhanh chóng ổn định. Chính vì có quy trình tuyển chọn mới mà đấu đài đã được sửa chữa lại lớn hơn rất nhiều tựa hồ đã rộng gấp ba lần lúc cũ cho lão ta đang vô cùng hưng phấn.
Đám người có lĩnh vực thần hồn lúc xưa áp trận bây giờ đã được thay thế bằng bốn cái kết giới đại trận càng thêm vững chắc đủ thấy lần tranh đấu này sẽ còn khốc liệt hơn bao giờ hết.
Sau khi tất cả đều đã chuẩn bị xong, tên trưởng lão kia mới chậm rãi bay đến chỗ Triệu Bán Sơn đang ngồi ở vị trí chủ tọa báo cáo.
Triệu Bán Sơn nghe xong liền gật đầu, thân thể hơi động, chớp mắt một cái đã ở chính giữa đấu trường đài.
“Rống!”
Một tiếng rồng ngâm kêu vang vọng dẫn động khí tức không gì sánh được phát ra. Cho dù là một số trưởng lão cung phụng có mặt ở đó cũng nhịn không được kinh hãi trước uy áp của vị Tông chủ này chứ đừng nói đến đám đệ tử còn non yếu kia.
Thấy tất cả mọi người đã đã bắt đầu yên lặng, Triệu Bán Sơn bắt đầu lạnh giọng nói: “Đợt tuyển chọn lần này quy trình sẽ khác xa so với lần trước. Mỗi người trong số các đệ tử ở đây đều có thể may mắn trở thành tinh anh đệ tử tiến vào trong Đại cơ phủ này.”
Những kẻ ở bên dưới nghe được đều khó tránh khỏi động dụng, đôi tai càng là vểnh lên để nghe thật kỹ.
Nhìn đám đệ tử ở bên dưới đang tò mò, đôi mắt của Triệu Bán Sơn lóe lên một đại tinh mang, âm thanh mang theo uy áp lần nữa vang vọng:
“Ta sẽ nói luôn, tài nguyên phân phối của tinh anh đệ tử bắt đầu từ sau đợt tuyển chọn này sẽ tăng lên gấp ba lần lúc trước. Không những thế, những ai thành công trong đợt này sẽ được một lần tiến vào trong Thiên Ma Cấm Địa ba năm để tìm kiếm cơ duyên. Có đủ bản lãnh để dành được hay không vẫn hoàng toàn phụ thuộc ở các ngươi.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, thậm chí đến các trưởng lão cũng phải há hốc mồm.
“Thiên Ma Cấm Địa là cái dạng địa phương gì a?” Dương Tiêu vốn dĩ đang đi đi lại lại tìm kiếm bóng hình của Trác Phàm nhưng thủy chung không thấy lại nghe được lời này liền có chút không hiểu lẩm bẩm hỏi. Không những ông mà một số quản sự cùng chấp sự cũng một đầu mơ hồ.
Đại trưởng lão vốn ở gần đó chậm rãi lên tiếng: “Thiên Ma Cấm Địa chính là nơi các đời cung phụng tông chủ vẫn lạc được chôn cất ở đó. Nghe đồn bên trong còn có một vị lão tổ là tông chủ đời trước của Thiên Ma Tông còn ở bên trong. Bởi vì tính khí thất thường nên mới không chịu đi ra ngoài.”
“Như vậy thì có tác dụng gì a?” Dương Tiêu hỏi.
“Đương nhiên là có. Nếu không thì sắc mặt của những người ở đây đã không kinh hãi như vậy.”
Đại Trưởng Lão ngưng trọng nói tiếp: “Ở bên trong linh khí đặc biệt dồi dào, tốc độ tu sẽ được đẩy nhanh gấp hai đến ba lần tùy theo vị trí đả tọa ở đâu. Mà lại tại đó vẫn còn một số tàn hồn của các cao thủ đời trước, nếu may mắn có thể nhận được chỉ điểm, thực lực càng sẽ tăng vọt”
Nghe xong những lời này, ánh mắt của Dương Thương không ngừng co rụt nói: “Như vậy tại sao trước giờ ta vẫn chưa một lần nghe qua tông chủ nhắc đến. Với cả sao không dùng nó từ đầu, như vậy sẽ làm thực lực của Thiên Ma Tông tăng tiến rất nhanh a.”
“Ngươi nghĩ tông môn chúng ta không muốn hay sao? Có điều mỗi lần mở ra đều tiêu tốn một lượng lớn Thánh Linh Thạch để khởi động đại trận truyền tống. Bình thường thời gian đi vào là một năm nhưng không biết vì sao lần này lại là ba năm. Đây có thể coi là phần thưởng dụ hoặc nhất. Các ngươi chỉ mới nhận chức chấp sự được vài trăm năm không biết là đúng rồi. Chỉ có các cung phụng cùng một số cao tầng trưởng lão mới từng chứng kiến hoặc đi vào mà thôi.”
Chậm rãi thu lại hào quang, Trác Phàm đưa mắt chuyển vào bên trong hang động. Thân ảnh Chu Trọng ngồi xếp bằng ở đó nguyên lực lượng lờ khuôn mặt có chút khó coi, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu xuất hiện ngày một nhiều.
Trác Phàm cảm nhận khí tức phát ra từ đối phương có hơi chau mày lại. Đã một tháng nay, Chu Trọng bế quan không nghỉ tiến hành đột phá bình cảnh. Dưới tác dụng của thập phẩm đan dược kèm theo thời gian trước luyện tập khổ cực, tu vi của hắn bây giờ đã đột phá đến bốn cấp, đạt ở cảnh giới thần chiếu đỉnh phong.
Chính vì đột phá một lần nhiều như vậy cho nên cảnh giới còn chưa vững, Chu Trọng phải dùng số thời gian ít ỏi còn lại tiến hành củng cố. Nhưng nhìn tình hình trước mắt lại không khả quan chút nào. Hiện tại nguyên lực của hắn tán mà không ngưng, thất thoát ra bên ngoài cơ thể, nếu như không sớm ổn định thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.
Trác Phàm nhưng cũng là bất lực trợ giúp chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn mà thôi. Cảnh giới có được vững chắc hay không vẫn là ở bản thân tu giả, nếu ý chí của Chu Trọng không định thì xem như những ngày qua cố gắng của hắn đã thành công cốc. Thậm chí tình huống xấu nhất, tu vi của Chu Trọng buộc phải dừng lại ở thần chiếu đỉnh phong mãi mãi.
“A!”
Hét lên một tiếng, nguyên lực của Chu Trọng đột nhiên dâng lên cao mãnh liệt cơ hồ đã vượt quá bản thân chịu đựng. Cơ thể của hắn bắt đầu phình to ra cảm giác không khác gì sắp tự bạo.
Trác Phàm ngưng trọng nhìn một màn này, song đồng lóe lên tinh quang, hai tay vội vàng đưa lên kết ấn. Đại trận thủ hộ lập tức được dựng lên ngăn cản hoàn toàn khí tức của người bên trong phát tán ra bên ngoài.
Một tu giả thần chiếu đỉnh phong tự bạo uy lực không phải tầm thường, Trác Phàm sợ rằng điều này sẽ kinh động đến toàn bộ những người ở đây một phen. Hắn không lo người bên trong sẽ chết đi bởi vì đây là con đường mà đối phương tự chọn.
Có thể nói con đường của cường giả không có dấu chân của kẻ nhát gan. Theo đuổi thực lực đỉnh cao phải đi kèm với mạo hiểm cả mạng sống, Trác Phàm phải trải qua vô vàng nguy hiểm mới có thể đạt đến như ngày hôm nay chứ đâu phải ngồi yên liền sẽ mạnh.
Chu Trọng mở đôi mắt tràn ngập tia máu ra, song đồng dãn nở, tùy thời đều có thể nổ tung. Trác Phàm ở bên ngoài thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt một ngưng lập tức hiện một tầng hào quang nhàn nhạt.
Bạch Quang Thần Đồng – Huyền Quang Ảo Trận
Khuôn mặt của Chu Trọng vốn dĩ đang vô cùng đau đớn đột nhiên bình tĩnh trở lại, đôi mắt cũng dần dần mờ đi không thấy tinh quang.
Bên trong ảo trận, Chu Trọng nhìn thấy hình ảnh Chu Nguyên bị người ta hành hạ đến chết. Tim của hắn như rỉ máu, đau nhức thấu tâm can. Bình thường đệ đệ có bị người ta đánh đi chăng nữa Chu Trọng cũng không có đau lòng. Dù sao mỗi khi bình phục thực lực của Chu Nguyên cũng đều tăng lên ít nhiều.
Việc Chu Nguyên bị đánh chết thì lại khác. Chu Trọng xuất hiện một loại cảm giác bất lực từ trong lòng, hắn không đủ cường đại để đứng ra bảo vệ. Ngay cả giết chết kẻ thù cũng phải để Trác Phàm ra mặt. Hắn cảm thấy hổ thẹn với đứa đệ đệ của mình. Trong mắt Chu Trọng, Chu Nguyên tuy có phần thô lỗ nhưng lại rất chất phát.
Bắt đầu chuyển cảnh, hình ảnh của hắn lúc muốn theo Trác Phàm tu luyện lại hiện ra.
“Ngươi có chịu đựng được gian khổ hay không?”
“Bao nhiêu cũng có thể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Trọng từng hùng hổ nói như vậy, nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả củng cố cảnh giới hắn cũng không có làm được. Gian khổ chịu đủ rồi thành quả thì thế nào? Chẳng phải là công cốc hay sao.
Đến đây, Trác Phàm đột ngột dừng lại Bạch Quang Thần Đồng. Những gì hắn làm cho Chu Trọng ở trong đó cũng chỉ là gợi nhớ một chút ký ức để lấy lại tinh thần mà thôi. Trong qua trình này, đạo tâm kiêng định vẫn là yếu tố quan trọng nhất. Chính vì như vậy nên lúc trước Thanh Viêm Hỏa Phượng mới yêu cầu hắn phải chú ý luyện tập tâm cảnh dần dần.
Song đồng của Chu Trọng dần có tinh mang trở lại, mặc dù cơ thể đau đớn nhưng trải qua những hồi ký ức vừa rồi làm khuôn mặt của hắn dần trở nên quyết tâm.
Hai tay bắt chéo trước ngực, Chu Trọng cố gắng điều hòa bản nguyên khí tức của mình. Nguyên lực dần được hắn thu liễm vào trong nội thể nhưng vẫn không ít bị tiêu tán vào hư vô.
“Chậm rãi cảm nhận dòng nguyên lực chảy trong người. Thả lỏng tâm thần, thuận theo tự nhiên, đừng cưỡng ép nó phải làm theo ý của mình.”
Đang lúc bối rối, trong đại não của Chu Trọng vang lên tiếng nói của Trác Phàm. Điều này làm hắn vô cùng kinh sợ.
Phải biết rằng mật ngữ truyền âm chỉ văng vẳng bên tai, đằng này những lời kia lại trực tiếp đi vào não bộ đủ thấy lực lượng nguyên thần của Trác Phàm đã siêu viễn Chu Trọng. Chỉ một ý niệm của đối phương, Chu Trọng cũng có thể lập tức mất mạng.
Cũng may Trác Phàm không có ý xấu nên Chu Trọng cũng dần thả lỏng nghe theo. Quả nhiên có tác dụng, khí tức của hắn ban đầu ồ ạt phát ra đã bắt đầu thu liễm, nguyên lực ở xung quanh dần được đem trở vào trong cơ thể, tuần hoàn trong từng đường kinh mạch nhờ có thập phẩm linh đan mà được nới rộng ra không ít.
Trác Phàm nhìn thấy Chu Trọng như vậy trên miệng khẽ cười gật đầu. Xem như những ngày qua tốn công sức lên đối phương là không uổng.
Hai canh giờ sau, Chu Trọng chậm rãi đứng dậy thở dài một hơi lê chân bước ra ngoài động phủ. Hắn vươn vai hít sâu vào mấy ngụm khí mát mẻ sau đó tiến tới bên canh Trác Phàm.
Bất ngờ, Chu Trọng cúi đầu chín mươi độ đưa tay bái: “Trác Phàm. Cảm ơn ngươi đã ra tay tương trợ. Tuy không biết bằng cách nào nhưng lúc đó ta cứ ngỡ rằng mình đã thất bại nào ngờ trong lúc cấp bách những hình ảnh kia đột nhiên hiện lên nhờ đó đạo tâm tìm về mà củng cố cảnh giới thành công.
Trác Phàm mỉm cười nói: “Chuyện đó vẫn không có quan trọng. Hiện tại vẫn là nên trở về thôi. Nếu mà còn chậm trễ e rằng có người đang lo lắng tới đứng tim a.”
“Ai cơ?” Chu Trọng một đầu mơ hồ hỏi.
“Cái này không liên quan đến ngươi.”
Một tháng nhanh chóng trôi qua, thương thế của đám đệ tử tinh anh dần được cải thiện. Nhưng chỉ một số đã bình phục, những người bị thương nặng còn lại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục hẳn.
Ngày hôm nay, mọi người các phủ nô nức như hội tập trung ở đấu đài của Thiên cơ phủ. Bởi vì quy tắc mới, số lượng đệ tử đã giảm đi nhiều cho nên đại hội tuyển chọn tinh anh lần này ai cũng có thể đến tham gia hoặc quan chiến.
Đây là cơ hội để bọn họ có một bước nhảy vọt. Nhiều kẻ lâu nay biệt tích trong động phủ cũng bắt đầu xuất quan rời đi.
Ở trên tòa cát cao lớn, đám người cao tầng của tông môn trừ một số ra ngoài chấp hành nhiệm vụ ra còn lại đều tụ hội ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía bên dưới đấu đài, một tên trưởng lão đang nhanh chóng đốc thúc đám đệ tử nhanh chóng ổn định. Chính vì có quy trình tuyển chọn mới mà đấu đài đã được sửa chữa lại lớn hơn rất nhiều tựa hồ đã rộng gấp ba lần lúc cũ cho lão ta đang vô cùng hưng phấn.
Đám người có lĩnh vực thần hồn lúc xưa áp trận bây giờ đã được thay thế bằng bốn cái kết giới đại trận càng thêm vững chắc đủ thấy lần tranh đấu này sẽ còn khốc liệt hơn bao giờ hết.
Sau khi tất cả đều đã chuẩn bị xong, tên trưởng lão kia mới chậm rãi bay đến chỗ Triệu Bán Sơn đang ngồi ở vị trí chủ tọa báo cáo.
Triệu Bán Sơn nghe xong liền gật đầu, thân thể hơi động, chớp mắt một cái đã ở chính giữa đấu trường đài.
“Rống!”
Một tiếng rồng ngâm kêu vang vọng dẫn động khí tức không gì sánh được phát ra. Cho dù là một số trưởng lão cung phụng có mặt ở đó cũng nhịn không được kinh hãi trước uy áp của vị Tông chủ này chứ đừng nói đến đám đệ tử còn non yếu kia.
Thấy tất cả mọi người đã đã bắt đầu yên lặng, Triệu Bán Sơn bắt đầu lạnh giọng nói: “Đợt tuyển chọn lần này quy trình sẽ khác xa so với lần trước. Mỗi người trong số các đệ tử ở đây đều có thể may mắn trở thành tinh anh đệ tử tiến vào trong Đại cơ phủ này.”
Những kẻ ở bên dưới nghe được đều khó tránh khỏi động dụng, đôi tai càng là vểnh lên để nghe thật kỹ.
Nhìn đám đệ tử ở bên dưới đang tò mò, đôi mắt của Triệu Bán Sơn lóe lên một đại tinh mang, âm thanh mang theo uy áp lần nữa vang vọng:
“Ta sẽ nói luôn, tài nguyên phân phối của tinh anh đệ tử bắt đầu từ sau đợt tuyển chọn này sẽ tăng lên gấp ba lần lúc trước. Không những thế, những ai thành công trong đợt này sẽ được một lần tiến vào trong Thiên Ma Cấm Địa ba năm để tìm kiếm cơ duyên. Có đủ bản lãnh để dành được hay không vẫn hoàng toàn phụ thuộc ở các ngươi.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, thậm chí đến các trưởng lão cũng phải há hốc mồm.
“Thiên Ma Cấm Địa là cái dạng địa phương gì a?” Dương Tiêu vốn dĩ đang đi đi lại lại tìm kiếm bóng hình của Trác Phàm nhưng thủy chung không thấy lại nghe được lời này liền có chút không hiểu lẩm bẩm hỏi. Không những ông mà một số quản sự cùng chấp sự cũng một đầu mơ hồ.
Đại trưởng lão vốn ở gần đó chậm rãi lên tiếng: “Thiên Ma Cấm Địa chính là nơi các đời cung phụng tông chủ vẫn lạc được chôn cất ở đó. Nghe đồn bên trong còn có một vị lão tổ là tông chủ đời trước của Thiên Ma Tông còn ở bên trong. Bởi vì tính khí thất thường nên mới không chịu đi ra ngoài.”
“Như vậy thì có tác dụng gì a?” Dương Tiêu hỏi.
“Đương nhiên là có. Nếu không thì sắc mặt của những người ở đây đã không kinh hãi như vậy.”
Đại Trưởng Lão ngưng trọng nói tiếp: “Ở bên trong linh khí đặc biệt dồi dào, tốc độ tu sẽ được đẩy nhanh gấp hai đến ba lần tùy theo vị trí đả tọa ở đâu. Mà lại tại đó vẫn còn một số tàn hồn của các cao thủ đời trước, nếu may mắn có thể nhận được chỉ điểm, thực lực càng sẽ tăng vọt”
Nghe xong những lời này, ánh mắt của Dương Thương không ngừng co rụt nói: “Như vậy tại sao trước giờ ta vẫn chưa một lần nghe qua tông chủ nhắc đến. Với cả sao không dùng nó từ đầu, như vậy sẽ làm thực lực của Thiên Ma Tông tăng tiến rất nhanh a.”
“Ngươi nghĩ tông môn chúng ta không muốn hay sao? Có điều mỗi lần mở ra đều tiêu tốn một lượng lớn Thánh Linh Thạch để khởi động đại trận truyền tống. Bình thường thời gian đi vào là một năm nhưng không biết vì sao lần này lại là ba năm. Đây có thể coi là phần thưởng dụ hoặc nhất. Các ngươi chỉ mới nhận chức chấp sự được vài trăm năm không biết là đúng rồi. Chỉ có các cung phụng cùng một số cao tầng trưởng lão mới từng chứng kiến hoặc đi vào mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro