Thiên Địa Đại Đạo

Phân Tích Tình...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

“Làm sao ngươi có thể làm được, rõ ràng bên trong lĩnh vực không ai có thể phát hiện được hành tung của ta.”

Tưởng Thiên Đàm mang khuôn mặt khó tin nhìn Lục Phi Thanh thều thào lên tiếng. Dường như sự kinh ngạc đã lấn áp nỗi đau của mình, hắn mặc kệ cánh tay vụn xương lắc lư theo thân thể đứng dậy.

Thản nhiên cười một tiếng, Lục Phi Thanh hạ thân xuống trước mặt đám người của Triệu Bán Sơn nói: “Lĩnh vực của Tiềm Ảnh Giả quả nhiên là lợi hại ngay cả ta hơn một trọng cũng khó mà chống đỡ.”

Nghe thấy lời này, Tưởng Thiên Đàm không khỏi bĩu môi. Cái này chẳng phải câu đầu tiên là khen tiếp theo sau chính là chê để nâng bản thân mình lên sao?

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, Lục Phi Thanh cũng minh bạch biểu cảm của đối phương nhưng vẫn giả vờ như không thấy đem vẻ mặt trang bức nói: “Có điều vừa hay ta có một món võ kỹ có thể phá được lĩnh vực này cho nên mới thắng được các hạ nửa chiêu. Nếu rơi vào tay người khác sợ rằng các hạ đã đắc thủ rồi, nghĩ đến đây ta còn thấy có chút tim đập chân run lạnh thấu cả xương.”

Tưởng Thiên Đàm đen mặt lại. Đối phương rõ ràng không chút tổn hại, có cái gì mà tim đập chân run? Biểu cảm lúc đánh nhau hoàn toàn bình thản, cứ như nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn ngược lại mới là lạnh người mới đúng.

Có điều hiện tại, Tưởng Thiên Đàm cũng không hề có gì bất mãn. Đây là hắn thua tâm phục khẩu phục, thực lực không bằng người. Đến khi trở về cũng có cái để ăn nói với các vị đà chủ.

Cánh tay bị gãy không thể ôm quyền, Tưởng Thiên Đàm chỉ có thể gật đầu xem như thi lễ nói: “Thua trên tay các hạ quả thật không oan. Đã như vậy, Tru Thần Hội chúng ta liền mạn phép cáo từ.”

Lục Phi Thanh cũng chậm rãi gật đầu ra dẫn đường đi trước tiễn khách. Nhóm người phía sau ông thấy thế cũng không có bất kỳ động tác gì khác. Đại cung phụng đã quyết định như vậy, bọn họ còn lí do gì mà một sống hai chết cơ chứ.

Mãi đến khi xuống dưới chân Thiên Ma Sơn, Tưởng Thiên Đàm mới chậm rãi quay lại nhìn Lục Phi Thanh nói: “Đã cảm tạ các hạ đã đưa tiễn, ta xin tặng cho một câu. Nhóm người từ trung châu đến đây không phải chỉ có một mình phân đà chúng ta.”

Vừa dứt lời, Tưởng Thiên Đàm cùng đồng bọn đã đồng loạt lăng không bay đi, để lại Lục Phi Thanh một mặt ngờ vực suy đoán.

Trở về Đại cơ phủ, bây giờ nơi đây chỉ còn là một bãi phế tích, nhóm người Triệu Bán Sơn bất đắc dĩ tập hợp lại ở trong mật thất luyện công của Tông chủ hội họp. Tranh thủ thời gian, bọn họ nhanh chóng xử lí vết thương qua loa bắt đầu vận nguyên lực khôi phục.

Đúng lúc này, ngay tại nơi Triệu Bán Sơn thường ngồi tu luyện, thân ảnh của Lục Phi Thanh bất chợt hiện lên, khuôn mặt bình thản mà uy nghiêm hoàn toàn khác xa với vẻ thường ngày cười nói.

“Bái kiến Đại cung phụng.”

Thấy ông xuất hiện, mọi người xung quanh đều lập tức đứng lên khom người cung kính.

Khẽ gật đầu, Lục Phi Thanh quét một lượt nhóm người ở trước rồi chậm rãi mở miệng: “Có thu được thông tin gì từ đám phản đồ hay không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Bán Sơn lúc này bước lên một bước nói: “Bẩm Đại cung phụng, đám người kia khai rằng chỉ có tên khốn Nhị trưởng lão kia một tay thông tri, bọn chúng chẳng qua chỉ một mực làm theo mà thôi.”

Lục Phi Thanh nghe vậy liền không nói thêm gì nữa. Những chuyện này đều nằm trong suy đoán. Cái làm ông nghi hoặc chính là câu nói cuối cùng của Tưởng Thiên Đàm ở dưới chân núi. Phải chăng Tây châu còn có nhóm khác ngoài đám xâm nhập đêm qua.

Đại trưởng lão một mặt khó hiểu nói: “Đại cung phụng, tại sao lúc nãy ngài không xử lí đám người Tru Thần Hội kia luôn, cần gì phải phóng thủy …?”

“Hồ đồ!”

Thế nhưng ông ta vừa mới dứt tiếng, Nhị cung phụng đã xen vào: “Ngươi cho là Đại cung phụng không muốn hay sao. Có điều ngài ấy kiêng kỵ thế lực đằng sau Tru Thần Hội. Khi một vị đương gia ngã xuống hiển nhiên sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tổ chức. Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ làm thế nào?”

Khuôn mặt hơi co giật, Nhị cung phụng run run lấy tay lau mồ hôi nói: “Nhất định sẽ lấy lại một điểm danh dư mà không ngừng tru sát Thiên Ma Tông.”

“Thế nhưng mà chúng ta còn có Song Long Tông chống lưng. Không phải lúc nãy Đại cung phụng cũng nói như vậy sao? Trừ phi hai trong bốn vị thiên vương đến đây còn không điều đó là không thể xảy ra.” Đại trưởng lão do dự nói.

Đúng lúc này, Triệu Bán Sơn mới chậm rãi lên tiếng: “Đại trưởng lão, để ta giải thích cho ngươi hiểu vấn đề. Tru Thần Hội là tổ chức do Tứ Thiên Vương lập ra, bọn họ đều là cao thủ quy nguyên cảnh đỉnh phong mà thực lực còn siêu việt cả cảnh giới. Cho nên danh vọng có thể nói là rất lớn, một khi nó bị mất đi liền nhất định phải lấy lại bằng được.”

Bây giờ Đại trưởng lão mới hiểu toàn bộ hàm ý ở đằng sau. Giết phân đà kia cùng lắm chỉ là đám lâu la, đệ thập nhị đương gia kia mà vẫn lạc đồng nghĩa với việc Thiên Ma Tông đắc tội với Tru Thần Hội.

Hiện tại Tưởng Thiên Đàm vẫn còn sống, khi trở về cùng lắm là bị trách phạt do nhiệm vụ thất bại mà thôi. Dù sao thực lực của Thiên Ma Tông cũng không đáng nhắc đến.

Lục Phi Thanh lúc này cũng nhạt nhạt lên tiếng: “Đối phương tuy thất bại nhưng cũng không phải đèn cạn dầu. Lão phu muốn hạ sát cũng phải bỏ ra rất nhiều vốn liếng, đến lúc đó sợ rằng Thiên Ma Sơn này cũng bị đánh cho bằng phẳng. Mà lại Song Long Chí Tôn cũng không thể vì bảo vệ một cái Thiên Ma Tông mà dám ngang nhiên chống lại Tru Thần Hội, hiển nhiên sẽ đem chúng ta ra đài.”

“Sao có thể? Chẳng phải Song Long Tông là bức tường chắn quan trọng nhất của Tây châu sao?”

Nói thế nào thì hai vị Song Long Chí Tôn phối hợp liền có thể ngang ngửa với một vị Thiên Vương, vì thế cho nên lâu nay Trung Châu vẫn không có động tĩnh gì.

Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lục Phi Thanh nói: “Đại trưởng lão, ngươi cho rằng Song Long Tông sẽ vì một Thiên Ma Tông nhỏ bé mà đem cả Tây Châu bồi vào sao? Ở nơi này, hai người bọn họ có thể là vô địch nhưng so với ngũ châu mà nói chỉ có thể xếp trong số mười người mạnh nhất mà thôi. Tốt nhất là các ngươi đừng quá tự phụ vào Song Long Tông ở đó, lo cho bản thân mình trước vẫn là hơn.”

Mọi người nghe vậy đều đồng thời nghiêm cẩn bái lạy, làm ra bộ dạng minh bạch. Triệu Bán Sơn sau khi đứng dậy liền cất tiếng hỏi: “Đại cung phụng, ngài thấy rằng việc Trung châu rút quân khỏi Nam châu là vì điều gì?”

Nghe vậy, Lục Phi Thanh lập tức nhíu mày tạo thành một cái cục u ở giữa tráng, phân vân một hồi cuối cùng thở dài nói: “Nam Cung thừa tướng của Nam Cung thế gia ở Trung Châu trí tuệ không phải loại tầm thường chúng ta có thể suy đoán ra. Có điều lão phu có được một lí giải cũng khá là hợp lí.”

“Thỉnh Đại cung phụng khai sáng.” Mọi người đồng thanh nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Phi Thanh đôi mắt lóe lên tinh mang, như nhớ lại điều gì đó bắt đầu giảng giải: “Việc xâm chiếm Nam châu tốn quá nhiều thời gian bởi vì viện trợ từ ba châu khác. Điều này làm sự liên kết giữa bốn châu trở nên bền vững. Cho nên Thiên Hạ Đệ Nhất Toán Tử Nam, Cung Vạn Thông, mới lựa chọn lui quân để đánh đòn tâm lí.”

“Đánh đòn tâm lí sao?”

“Không sai. Sau sự kiện này, sẽ có hai luồng suy nghĩ khác nhau. Thứ nhất chính là để một số nghi ngờ Bất Bại Thiên Tôn đến thọ niên nên Trung Châu từ bỏ ý định thống nhất đại lục vì thực lực đại giản.”

Khi nghe đến đây, mọi người đều đồng loạt gật đầu. Đây rõ ràng là những gì trong lần họp trước đó bọn họ đã bàn luận.

“Thế còn thứ hai là gì?” Triệu Bán Sơn không đợi được nữa hỏi.

“Thứ hai chính là làm hoang mang suy nghĩ của bốn châu còn lại. Bọn họ bởi vì kiêng kỵ Trung châu Bất Bại Thiên Tôn cho nên không ai dám hành độ lỗ mãng sợ bị trúng kế của đối phương.”

“Ta hiểu rồi. Sợ rằng Bất Bại Thiên Tôn vẫn bình an vô sự cho nên không dám đem quân phản công lo ngại ném chuột vỡ đồ.” Triệu Bán Sơn xoa cằm lẩm bẩm nói.

Một đạo tinh quang lóe lên, Lục Phi Thanh nhìn đồ đệ của mình nói: “Chính vì sợ trước sợ sau như vậy mới là mục đích chính của Nam Cung Vạn Thông.”

Nhìn mọi người đang khí hiểu, ông bèn nói tiếp: “Các ngươi nghĩ xem, giống như hiện tại Song Long Tông sợ hãi liền đặc biệt nâng cao phòng vệ Tây châu còn chưa xong, làm gì còn có thời gian liên kết với ba châu khác.

“Ý sư phụ đây là kế ly gián?”

“Không sai. Chính là kế ly gián. Nhưng trong tình thế này bọn họ đều bắt buộc thừa nhận ly gián. Bởi vì giống như hiện tại, Tru Thần Hội có thể đã trà trộn vào tất cả các châu để nghe ngóng. Chỉ cần thế lực nào lơ là liền trở thành mục tiêu công kích bất ngờ dẫn đến không kịp phản ứng. Như vậy liền sẽ nhanh chóng thất thủ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.”

Kể đến đây, Lục Phi Thanh cũng không cấm lạnh gáy một hồi bởi vì thủ đoạn của đệ nhất thừa tướng Trung Châu quá đáng sợ. Cho có đoán ra cũng không cách nào phá giải mà rơi vào bị động.

Những người khác sắc mặt đồng loạt khó coi, cuối cùng đem ánh mắt sùng kính nhìn về phía Lục Phi Thanh: “Đại cung phụng quả nhiên tầm nhìn hơn người. Đến cả điểm này cũng có thể nhìn ra tường tận.”

Thế nhưng đáp lại lời khen ngợi kia, Lục Phi Thanh chỉ lắc đầu cười khổ: “Lão phu nào có thông minh như vậy. Biết được điểm này vẫn là nhờ người khác khai sáng. Ta chỉ truyền đạt lại phân tích mà thôi.”

Đứng người dậy, Lục Phi Thanh nhìn đám người ở trước mặt mình nói: “Được rồi. Với tình thế hiện tại, nếu Song Long Tông nghiêm ngặc cảnh giác thì hẳn sẽ không bị Trung Châu nhắm đến. Ít nhất là vài chục đến trăm năm cho nên không cần phải nghĩ nhiều làm gì. Ngược lại các ngươi vẫn nên đốc thúc đệ tử tu luyện, đợi đám tinh anh đệ tử trở về liền đi tham dự Song Long Đại Tái.”

Nhắc đến tinh anh đệ tử, khuôn mặt của Triệu Bán Sơn nhịn không được nhăn lại một cách khó coi. Lúc trước Nhị trưởng lão có nói Trần Hạo Nam đem người cùng vào trong Thiên Ma Cấm Địa. Ông sợ rằng Triệu Nguyên Chỉ sẽ lành ít dữ nhiều. Có điều bây giờ lo lắng cũng không giải quyết được điều gì. Chỉ cầu trời cho đúng thời gian con gái bảo bối của ông sẽ lành lặng trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0