Tái Đấu Chu T...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Ở dưới đài từng tiếng động xôn xao vang lên. Đám đệ tử không ngừng nghị luận về cái chết của Thạch Song Anh. Một tên đệ tử nhịn không được lập tức phi thân lên sàn đấu.
Triệu Nguyên Chỉ giật mình nhận ra người kẻ lao lên tấn công mình là một thần chiếu nhất trọng tu giả.
Dù nàng có thần thông của Thần chiếu tu giả nhưng chung quy lại vẫn chưa thể mạnh như chân chính thần chiếu cường giả được.
Trong lúc cấp bách, đôi mắt Trác Phàm ngưng tụ, một luồng hào quang màu trắng mập mờ xuất hiện.
Ngay khi hắn muốn dùng Thuấn Di thì thân ảnh của một nữ tử đã nhanh chóng đuổi theo đứng chắn trước người Triệu Nguyên Chỉ.
Cô ta chỉ nhẹ nhàng phẩy tay, một đợt kình phong như vũ bão đã quét tới trước mặt tên kia làm hắn lập tức ngã người ra sau phun máu.
“Chu Nhược Hy, ngươi làm gì vậy. Tên tiểu tử này vừa giết một người của Địa cơ phủ đấy.”
Nam tử bò dậy đưa tay lau máu trên miệng, khuôn mặt có phần căm phẫn nói. Thạch Song Anh cùng hắn có quan hệ không tệ, đã từng kết bái huynh đệ cho nên nhìn tràng cảnh này hắn đương nhiên không đành lòng.
“Thạch Song Anh ra tay đánh lén đã là cực kỳ mất mặt, hắn còn sống mới là sự mất mặt đối với Địa cơ phủ.”
Nữ tử tên Chu Nhược Huy không để ý đến hắn mà lớn giọng nói.
“Lúc nãy ta chính là mở miệng muốn khiêu chiến hắn. Lúc nãy đã tha cho một mạng nhưng hắn lại cố tình đánh lén ta đành phải hạ sát thủ. Theo lý mà nói ta không hề quy phạm tông quy. Ngươi muốn ra tay với ta cũng không thể được.”
Triệu Nguyên Chỉ ở sau bồi thêm
Nam tử kia cứng họng không nói được gì. Lời của nàng nói đều hoàn toàn hợp lý.
Chu Nhược Hy quay người lại nhìn “Triệu Nguyên”. Đôi mắt đẹp về phía “nam tử” trước mặt nói: “Triệu sư đệ, chuyện hôm nay hoàn toàn là do Thạch Song Anh tự chuốt lấy, có ta ở đây sẽ không ai dám làm gì đệ đâu.”
Trác Phàm bên dưới nghe được lời này có chút bất ngờ. Đây là chuyện gì a, sao nghe giống như vị sư tỷ này nhìn trúng Triệu Nguyên Chỉ vậy.
Không chỉ có hắn mà tất cả mọi người nghe được lời này đều có cùng suy nghĩ.
Triệu Nguyên Chỉ cũng há hốc mồm cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng đưa tay ôm quyền cảm tạ.
“Được rồi, hôm nay Địa cơ phủ tỉ thí tới đây thôi. Đệ tử Địa cơ phủ theo ta trở vệ.”
Nghe giọng điệu của Chu Nhược Hy, Trác Phàm liền đoán được nàng có lẽ là đệ nhất đệ tử ở Địa cơ phủ. Tu vi thần chiếu ngũ trọng, có lẽ là qua lời Chu Trọng cái kia thần chiếu tứ trọng đã đột phá.
“Ngươi ở Hoàng cơ phủ có đúng không? Sau nay có dịp ta sẽ qua đó thăm ngươi.”
Chu Nhược Hy nói to sau đó quay người về phía “Triệu Nguyên” nói. Còn không đợi người ta phản bác nàng đã nhảy xuống đấu đài rời đi.
Tên nam tử kia cũng một mặt hậm hực nhưng không có hành động gì khác, chỉ đi theo đám người Địa cơ phủ trở về.
Đợi tất cả đám đệ tử kia rời đi, Chu Trọng mới nuốt một ngụm nước miếng nhìn Triệu Nguyên Chỉ.
“Ngươi đây cũng quá biến thái đi. Rõ ràng vài tháng trước chưa chắc đánh lại ta. Thế mà bây giờ mạnh mẽ như vậy. Thạch Song Anh kia ta còn không chắc năm phần thắng hắn nữa.”
“Đó là tại ngươi không có thiên phú đi.”
Nàng cứ như vậy vểnh mặt trả lời mà không hề nể nang gì Chu Trọng.
“Cái đó chưa chắc a, nếu nói về không có thiên phú hẳn là Trác Phàm đây nha.”
Chu Trọng không phục bĩu môi sau đó quay lại nhìn Trác Phàm có chút cười trên nỗi đau người khác nói: “Trác sư đệ, thời gian qua ngươi làm sao lại không đột phá mà ngược lại càng yếu hơn nha. Ta biết tuy vậy nhưng ngươi vẫn mạnh hơn khối đệ tử kia nhưng mà cứng chọi cứng với ta e rằng…quá miễn cưỡng đi.”
Trác Phàm làm sao không hiểu ý nghĩa câu nói kia.
Một phần Chu Trọng châm chọc mình yếu hơn trước, phần khác hắn cho rằng Trác Phàm yếu hơn vậy thì không thể cùng hắn so tài được nữa. Dù sao Chu Trọng vẫn là một cái luyện thể tu giả điên cuồng.
Thật sâu nhìn vị Chu sư huynh này một cái, Trác Phàm cười mà không cười lên tiếng: “Chu sư huynh nói vậy cũng không sai, ta quả thật không có thiên phú. Hay là hai ta lần nữa luận bàn đi.”
Dường như sợ Trác Phàm đổi ý, Chu Trọng đã liền phi thân lên đấu đài.
“Hắc hắc, đã lâu không có thống khoái một trận. Trác sư đệ lên thôi.”
Trác Phàm mỉm cười cũng theo đó nhảy lên đối diện với Chu Trọng.
“Chu sư huynh cố lên, đánh cho Trác Phàm nằm liệt giường luôn nha.”
Triệu Nguyên Chỉ ở bên dưới làm động tác cổ vũ. Trác Phàm thì một đầu hắc tuyến thầm nghĩ nàng có phải hay không cổ vũ sai người. Hắn mới là đệ tử của Hoàng cơ phủ a.
Đám đệ tử những tưởng kết thúc vừa định rời đi lại thấy Chu Trọng nhảy lên sân đấu, phía dưới còn có một tên đệ tử đang cổ vũ liền dừng chân lại.
“Còn tỷ đấu nữa sao?”
“Hình như là Chu Trọng. Không phải mấy tên Địa cơ phủ về hết rồi sao? Hắn tỉ đấu với ai?”
“Một tên đoán cốt ngũ trọng? Hình như là người của Hoàng cơ phủ, đúng là không biết sống chết.”
Mặc kệ những lời bên dưới bàn luận, Chu Trọng không đợi được nữa. Hắn hưng phấn bắt đầu vận chuyển nguyên lực.
Huyền giai cấp thấp võ kỹ Phá Kim Quyền.
Miệng hô lớn một tiếng, hắn không ngừng nâng cao nguyên lực đến cực hạn. Chỉ dậm chân một cái đấu đài đã xuất hiện một dấu chân lõm xuống. Hắn theo đà đó mà tiến tới ra quyền.
“Ngay từ đầu dùng võ kỹ sao? Chu Trọng muốn hạ sát đối phương a.”
Đám đệ tử không ngừng nghị luận, một số người còn cảm thấy thương cảm cho tên đối thủ của Chu Trọng.
Trác Phàm đứng đó cảm nhận khí thế đang áp đến nhưng thủy chung không hề lay động. Đợi cho đầu quyền kia tới gần, hắn chậm rãi duỗi tay ra đỡ lấy.
Mặc kệ quyền lớn bao nhiêu, khi rơi vào bàn tay của Trác Phàm liền lập tức tiêu tán.
Chu Trọng nháy mắt kinh hãi. Một quyền này của hắn cho dù đồng cấp cũng chưa chắc chính diện đỡ được. Dù sao hắn cũng là một cái luyện thể tu giả cho nên biết nó mạnh đến bao nhiêu.
Cái đáng sợ chính là Trác Phàm nhẹ nhõm hóa giải nó mà không hề dùng cái gì võ kỹ, đơn thuần là đỡ lấy mà thôi. Nếu không phải cánh truyền đến cảm giác đau nhức thì e rằng Chu Trọng còn nghĩ một màn này chỉ là mơ.
Trác Phàm buông tay ra để cho Chu Trọng lùi lại sau đó lớn tiếng nói: “Tiếp theo đến lượt ta.”
Vừa dứt tiếng hai chân hắn hơi co lại, tốc độ cực kỳ nhanh tiến tới. Trong phút chốc đã ở trước mặt Chu Trọng, tay phải tùy ý co lại thành quyền đánh ra.
Không chấp nhận thua cuộc, Chu Trọng vận hết nguyên lực hộ thể đưa hai tay bắt chéo chống đỡ.
Nào ngờ một quyền nhìn ra có vẻ sơ sài nhưng khi chạm vào làm hắn cứ ngỡ như đang bị một ngọn núi đụng vào.
Chu Trọng phun máu, trực tiếp bay ra ngoài. Nếu không phải vừa rồi Trác Phàm kịp thời thu lực e rằng hắn đã mất mạng.
Đám đệ tử bên dưới bao hàm của Triệu Nguyên Chỉ đều há to mồm. Dễ như vậy sao?
Đặc biệt là Triệu Nguyên Chỉ, theo lí mà nói Trác Phàm lần trước dùng nhục thân đánh tay ngang với Chu Trọng đã là kinh người rồi huống hồ bây giờ hắn còn giảm xuống tu vi.
Nàng làm sao biết được Trác Phàm vừa rồi ngưng tụ nguyên lực dồn tất cả vào đầu quyền. Nhìn thấy sơ sài nhưng thực chất sức mạnh áp súc trong đó cực kỳ lớn. Đây là điều hắn ngộ ra trong quá trình bế quan.
Đám đệ tử nhao nhao đỡ Chu Trọng dậy, có người còn muốn xông lên hội đồng Trác Phàm nhưng nửa đường lại bị Chu Trọng cản lại.
“Ngươi cái tên này ăn gì mà sống, sao lại cường đại đến như vậy?”
Hắn cười khổ nhìn Trác Phàm oán trách.
“Đó là tại ngươi không có thiên phú đi.”
Trác Phàm bê y nguyên câu nói của Truyệu Nguyên Chỉ cho Chu Trọng nghe.
Kỳ thực đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ thực lực mình đã đến đâu. Cảm giác lần này bế quan xong hắn không hề yếu đi mà còn mạnh lên rất nhiều.
Theo như lời Lục Phi Thanh nói thì đây là minh chứng cho thấy căn cơ đang vững chắc hơn cùng tâm cảnh có dấu hiệu đột phá.
Trước giờ Trác Phàm vẫn không hề có ý khinh thường vị tạp dịch này. Hắn có cảm giác người này còn cao thâm khó lường hơn cả Tông chủ.
Trước đây hắn luôn độc lai độc vãn cho nên chưa từng được ai chỉ điểm qua. Bây giờ, nhiều lần hắn có khúc mắc, chỉ cần nghe vài ba câu nói liền có thể rõ ràng tường tận.
Triệu Nguyên Chỉ giật mình nhận ra người kẻ lao lên tấn công mình là một thần chiếu nhất trọng tu giả.
Dù nàng có thần thông của Thần chiếu tu giả nhưng chung quy lại vẫn chưa thể mạnh như chân chính thần chiếu cường giả được.
Trong lúc cấp bách, đôi mắt Trác Phàm ngưng tụ, một luồng hào quang màu trắng mập mờ xuất hiện.
Ngay khi hắn muốn dùng Thuấn Di thì thân ảnh của một nữ tử đã nhanh chóng đuổi theo đứng chắn trước người Triệu Nguyên Chỉ.
Cô ta chỉ nhẹ nhàng phẩy tay, một đợt kình phong như vũ bão đã quét tới trước mặt tên kia làm hắn lập tức ngã người ra sau phun máu.
“Chu Nhược Hy, ngươi làm gì vậy. Tên tiểu tử này vừa giết một người của Địa cơ phủ đấy.”
Nam tử bò dậy đưa tay lau máu trên miệng, khuôn mặt có phần căm phẫn nói. Thạch Song Anh cùng hắn có quan hệ không tệ, đã từng kết bái huynh đệ cho nên nhìn tràng cảnh này hắn đương nhiên không đành lòng.
“Thạch Song Anh ra tay đánh lén đã là cực kỳ mất mặt, hắn còn sống mới là sự mất mặt đối với Địa cơ phủ.”
Nữ tử tên Chu Nhược Huy không để ý đến hắn mà lớn giọng nói.
“Lúc nãy ta chính là mở miệng muốn khiêu chiến hắn. Lúc nãy đã tha cho một mạng nhưng hắn lại cố tình đánh lén ta đành phải hạ sát thủ. Theo lý mà nói ta không hề quy phạm tông quy. Ngươi muốn ra tay với ta cũng không thể được.”
Triệu Nguyên Chỉ ở sau bồi thêm
Nam tử kia cứng họng không nói được gì. Lời của nàng nói đều hoàn toàn hợp lý.
Chu Nhược Hy quay người lại nhìn “Triệu Nguyên”. Đôi mắt đẹp về phía “nam tử” trước mặt nói: “Triệu sư đệ, chuyện hôm nay hoàn toàn là do Thạch Song Anh tự chuốt lấy, có ta ở đây sẽ không ai dám làm gì đệ đâu.”
Trác Phàm bên dưới nghe được lời này có chút bất ngờ. Đây là chuyện gì a, sao nghe giống như vị sư tỷ này nhìn trúng Triệu Nguyên Chỉ vậy.
Không chỉ có hắn mà tất cả mọi người nghe được lời này đều có cùng suy nghĩ.
Triệu Nguyên Chỉ cũng há hốc mồm cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng đưa tay ôm quyền cảm tạ.
“Được rồi, hôm nay Địa cơ phủ tỉ thí tới đây thôi. Đệ tử Địa cơ phủ theo ta trở vệ.”
Nghe giọng điệu của Chu Nhược Hy, Trác Phàm liền đoán được nàng có lẽ là đệ nhất đệ tử ở Địa cơ phủ. Tu vi thần chiếu ngũ trọng, có lẽ là qua lời Chu Trọng cái kia thần chiếu tứ trọng đã đột phá.
“Ngươi ở Hoàng cơ phủ có đúng không? Sau nay có dịp ta sẽ qua đó thăm ngươi.”
Chu Nhược Hy nói to sau đó quay người về phía “Triệu Nguyên” nói. Còn không đợi người ta phản bác nàng đã nhảy xuống đấu đài rời đi.
Tên nam tử kia cũng một mặt hậm hực nhưng không có hành động gì khác, chỉ đi theo đám người Địa cơ phủ trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi tất cả đám đệ tử kia rời đi, Chu Trọng mới nuốt một ngụm nước miếng nhìn Triệu Nguyên Chỉ.
“Ngươi đây cũng quá biến thái đi. Rõ ràng vài tháng trước chưa chắc đánh lại ta. Thế mà bây giờ mạnh mẽ như vậy. Thạch Song Anh kia ta còn không chắc năm phần thắng hắn nữa.”
“Đó là tại ngươi không có thiên phú đi.”
Nàng cứ như vậy vểnh mặt trả lời mà không hề nể nang gì Chu Trọng.
“Cái đó chưa chắc a, nếu nói về không có thiên phú hẳn là Trác Phàm đây nha.”
Chu Trọng không phục bĩu môi sau đó quay lại nhìn Trác Phàm có chút cười trên nỗi đau người khác nói: “Trác sư đệ, thời gian qua ngươi làm sao lại không đột phá mà ngược lại càng yếu hơn nha. Ta biết tuy vậy nhưng ngươi vẫn mạnh hơn khối đệ tử kia nhưng mà cứng chọi cứng với ta e rằng…quá miễn cưỡng đi.”
Trác Phàm làm sao không hiểu ý nghĩa câu nói kia.
Một phần Chu Trọng châm chọc mình yếu hơn trước, phần khác hắn cho rằng Trác Phàm yếu hơn vậy thì không thể cùng hắn so tài được nữa. Dù sao Chu Trọng vẫn là một cái luyện thể tu giả điên cuồng.
Thật sâu nhìn vị Chu sư huynh này một cái, Trác Phàm cười mà không cười lên tiếng: “Chu sư huynh nói vậy cũng không sai, ta quả thật không có thiên phú. Hay là hai ta lần nữa luận bàn đi.”
Dường như sợ Trác Phàm đổi ý, Chu Trọng đã liền phi thân lên đấu đài.
“Hắc hắc, đã lâu không có thống khoái một trận. Trác sư đệ lên thôi.”
Trác Phàm mỉm cười cũng theo đó nhảy lên đối diện với Chu Trọng.
“Chu sư huynh cố lên, đánh cho Trác Phàm nằm liệt giường luôn nha.”
Triệu Nguyên Chỉ ở bên dưới làm động tác cổ vũ. Trác Phàm thì một đầu hắc tuyến thầm nghĩ nàng có phải hay không cổ vũ sai người. Hắn mới là đệ tử của Hoàng cơ phủ a.
Đám đệ tử những tưởng kết thúc vừa định rời đi lại thấy Chu Trọng nhảy lên sân đấu, phía dưới còn có một tên đệ tử đang cổ vũ liền dừng chân lại.
“Còn tỷ đấu nữa sao?”
“Hình như là Chu Trọng. Không phải mấy tên Địa cơ phủ về hết rồi sao? Hắn tỉ đấu với ai?”
“Một tên đoán cốt ngũ trọng? Hình như là người của Hoàng cơ phủ, đúng là không biết sống chết.”
Mặc kệ những lời bên dưới bàn luận, Chu Trọng không đợi được nữa. Hắn hưng phấn bắt đầu vận chuyển nguyên lực.
Huyền giai cấp thấp võ kỹ Phá Kim Quyền.
Miệng hô lớn một tiếng, hắn không ngừng nâng cao nguyên lực đến cực hạn. Chỉ dậm chân một cái đấu đài đã xuất hiện một dấu chân lõm xuống. Hắn theo đà đó mà tiến tới ra quyền.
“Ngay từ đầu dùng võ kỹ sao? Chu Trọng muốn hạ sát đối phương a.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám đệ tử không ngừng nghị luận, một số người còn cảm thấy thương cảm cho tên đối thủ của Chu Trọng.
Trác Phàm đứng đó cảm nhận khí thế đang áp đến nhưng thủy chung không hề lay động. Đợi cho đầu quyền kia tới gần, hắn chậm rãi duỗi tay ra đỡ lấy.
Mặc kệ quyền lớn bao nhiêu, khi rơi vào bàn tay của Trác Phàm liền lập tức tiêu tán.
Chu Trọng nháy mắt kinh hãi. Một quyền này của hắn cho dù đồng cấp cũng chưa chắc chính diện đỡ được. Dù sao hắn cũng là một cái luyện thể tu giả cho nên biết nó mạnh đến bao nhiêu.
Cái đáng sợ chính là Trác Phàm nhẹ nhõm hóa giải nó mà không hề dùng cái gì võ kỹ, đơn thuần là đỡ lấy mà thôi. Nếu không phải cánh truyền đến cảm giác đau nhức thì e rằng Chu Trọng còn nghĩ một màn này chỉ là mơ.
Trác Phàm buông tay ra để cho Chu Trọng lùi lại sau đó lớn tiếng nói: “Tiếp theo đến lượt ta.”
Vừa dứt tiếng hai chân hắn hơi co lại, tốc độ cực kỳ nhanh tiến tới. Trong phút chốc đã ở trước mặt Chu Trọng, tay phải tùy ý co lại thành quyền đánh ra.
Không chấp nhận thua cuộc, Chu Trọng vận hết nguyên lực hộ thể đưa hai tay bắt chéo chống đỡ.
Nào ngờ một quyền nhìn ra có vẻ sơ sài nhưng khi chạm vào làm hắn cứ ngỡ như đang bị một ngọn núi đụng vào.
Chu Trọng phun máu, trực tiếp bay ra ngoài. Nếu không phải vừa rồi Trác Phàm kịp thời thu lực e rằng hắn đã mất mạng.
Đám đệ tử bên dưới bao hàm của Triệu Nguyên Chỉ đều há to mồm. Dễ như vậy sao?
Đặc biệt là Triệu Nguyên Chỉ, theo lí mà nói Trác Phàm lần trước dùng nhục thân đánh tay ngang với Chu Trọng đã là kinh người rồi huống hồ bây giờ hắn còn giảm xuống tu vi.
Nàng làm sao biết được Trác Phàm vừa rồi ngưng tụ nguyên lực dồn tất cả vào đầu quyền. Nhìn thấy sơ sài nhưng thực chất sức mạnh áp súc trong đó cực kỳ lớn. Đây là điều hắn ngộ ra trong quá trình bế quan.
Đám đệ tử nhao nhao đỡ Chu Trọng dậy, có người còn muốn xông lên hội đồng Trác Phàm nhưng nửa đường lại bị Chu Trọng cản lại.
“Ngươi cái tên này ăn gì mà sống, sao lại cường đại đến như vậy?”
Hắn cười khổ nhìn Trác Phàm oán trách.
“Đó là tại ngươi không có thiên phú đi.”
Trác Phàm bê y nguyên câu nói của Truyệu Nguyên Chỉ cho Chu Trọng nghe.
Kỳ thực đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ thực lực mình đã đến đâu. Cảm giác lần này bế quan xong hắn không hề yếu đi mà còn mạnh lên rất nhiều.
Theo như lời Lục Phi Thanh nói thì đây là minh chứng cho thấy căn cơ đang vững chắc hơn cùng tâm cảnh có dấu hiệu đột phá.
Trước giờ Trác Phàm vẫn không hề có ý khinh thường vị tạp dịch này. Hắn có cảm giác người này còn cao thâm khó lường hơn cả Tông chủ.
Trước đây hắn luôn độc lai độc vãn cho nên chưa từng được ai chỉ điểm qua. Bây giờ, nhiều lần hắn có khúc mắc, chỉ cần nghe vài ba câu nói liền có thể rõ ràng tường tận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro