Thiên Ma Tông G...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Thiên Ma Tông
Từ ngày Triệu Nguyên Chỉ đi vào Thiên Ma Cấm Địa, cứ hễ vài hôm, Triệu Bán Sơn đều đi vào nơi đại trận truyền tống một lần. Thi thoảng khuôn mặt ông hiện lên vẻ lo lắng của một người cho mong ngóng con về.
Triệu Bán Sơn cũng biết Thiên Ma Cấm Địa có nhiều nguy hiểm rình rập nhưng mà bản thân có thể làm được gì ngoài trang bị cho con gái mình vài món ma bảo hộ thân. Dường như nó đã trở thành thói quen đến nỗi mỗi lần bước ra khỏi cửa tâm trí của ông đều hướng về nơi đó mà đi.
Ngày hôm nay cũng như mọi lần, Triệu Bán Sơn đi đến nơi đại trận nhìn ngắm một phen. Đến khi trở về, ông chợt nhìn thấy Nhị trưởng lão đi đến khóe môi còn treo nụ cười.
“Tông chủ. Ngài lại đi đến đó nữa sao?”
“Ài. Đã ba tháng rồi không có tin tức gì. Làm một người cha dĩ nhiên phải lo cho con của mình rồi. Không biết Nguyên Chỉ có gặp phải nguy hiểm gì hay không?”
Triệu Bán Sơn thở dài một tiếng cước bộ vẫn đều đặn không nhanh không chậm. Nhị trưởng lão thấy vậy cũng đuổi theo chậm hơn nửa bước lên tiếng: “Quả thật ta cũng có chút lo lắng. Không biết rằng Hạo Nam ở đó mọi chuyện tiến triển đến đâu, có thu hoạch gì hay không? Dù sao nó cũng là đệ tử chân truyền của ta, nếu như lần này đem thành tựu trở về ta liền có thể nở mày nở mặt ít nhiều a.”
Khuôn mặt Nhị trưởng lão lộ ra vẻ lo lắng nhưng sâu trong đáy mắt chính là tinh quang của sự xảo quyệt. Những lời nói kia hiển nhiên không chỉ có ý nghĩa như mặt ngoài thể hiện.
Triệu Bán Sơn làm như không nghe thấy vẫn cứ cước bộ mà đi. Qua đến đại sảnh, ông nhìn qua mọi nơi trở nên vắng vẻ bất giác thở dài cảm thán.
“Bình thường ở Đại cơ phủ luôn luôn đông đúc, vậy mà khi Nguyên Chỉ rời đi lại trở nên vắng vẻ như vậy.”
“Ách!”
Nhị trưởng lão ở một bên nghe vậy khó tránh khỏi đơ người rồi chợt hiện lên nụ cười khổ nói: “Có lẽ một phần là vậy đi. Hơn một nửa cung phụng trưởng lão đều đã đến Song Long Tông giúp sức rồi thì còn lại được mấy người ở đây đâu?”
“Đúng là như vậy. Có lẽ ta nhớ Nguyên Chỉ đến lơ đễnh rồi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đứa nhỏ này vào một nơi nguy hiểm như thế. Không chỉ trận pháp mà mấy cái linh hồn tiền nhiệm cung phụng kia tính tình bất thường, sợ là khi trở về cũng không thể nào hoàn mỹ vô khuyết được.”
Đôi mắt lóe lên tinh quang, Nhị trưởng lão đột nhiên hỏi: “Lại nói đến, Đại trưởng lão đến Song Long Tông xin đan dược sao đến bây giờ còn chưa có trở về a.”
Theo như tính toán thì đã qua nửa năm kể từ khi tuyển chọn tinh anh bắt đầu. Đại trưởng lão dù có chậm thể nào hẳn là cũng nên trở về mới đúng. Thế nhưng đến bây giờ cũng không có tin tức gì làm Nhị trưởng lão có chút tò mò.
Triệu Bán Sơn đáp: “Không có gì đáng ngại. Ta gửi ngọc giản bảo Hoắc Vũ Cơ đã bình phục lệnh cho ông ta gặp phải đám người cung phụng thì cùng họ trở lại Song Long Tông.”
“Thì ra là thế. Như vậy thì ta cũng yên tâm.”
Nhị trưởng lão gật gù làm ra vẻ minh bạch hết thảy, đợi qua ngã rẽ liền chào Triệu Bán Sơn một cái cáo lui trở về phòng của mình.
Nhìn Nhị trưởng lão đi khuất, Triệu Bán Sơn lắc đầu thở dài lần nữa ảo não lại tiếp tục rời đi.
Màn đêm dần buông xuống, trên đỉnh nóc của tòa Đại cơ phủ cao chót vót, không gian quá ư yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng quạ kêu ngày một vang vọng bên dưới vầng trăng khuyết nghe càng thêm rùng rợn.
Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, một tên quản sự đến giờ canh trực đi đi lại lại ở bên trong đại trận hộ sơn phía đông. Thi thoảng lại ngó đông ngó tây vài cái thấy không có gì đáng ngờ liền lôi trong chỉ giới ra một bầu rượu. Đến khi ngửa cổ uống cạn thì đầu ông ta cũng bất chợt rơi xuống cùng với bầu rượu.
Hai đạo hắc ảnh đồng loạt hiện ra, một tên trong đôi mắt còn hiện lên vẻ giễu cợt nhìn cái xác không đầu kia nói: “Đúng là vô dụng, ngay cả chết như thế nào cũng không biết.”
Vừa dứt câu này, hắn ta liền ra hiệu cho người còn lại di chuyển, không một tiếng động đi vào bên trong, chỉ còn để lại cái đầu lâu của tên quản sự kia dần trở nên lạnh lẽo bên trên một vũng máu tươi.
Nói thế nào thì người vừa chết kia tu vi không tệ, ít ra cũng là hóa hư ngũ trọng vậy mà vẫn miễu sát đủ thấy đối phương thực lực mạnh hơn đến cỡ nào.
Ở ba hướng còn lại của đại trận hộ sơn cũng đều xảy ra tình trạng tương tự. Đám hắc ảnh vô thanh vô tức đột nhập mà những kẻ gặp phải trên đường đều bị bọn chúng thủ tiêu.
Bên trong Đại cơ phủ, Triệu Bán Sơn đang ngồi đả tọa tiến hành minh tưởng. Cho dù thực lực bây giờ đã trở nên cường đại nhưng vẫn chẳng là gì so với cao thủ ở Trung châu. Mang theo gánh nặng Tây châu có thể bị xâm lược cho nên ông càng phải tự giác tu luyện nhiều hơn.
Đến nửa đêm thì bất ngờ một tiếng động lớn vang lên đánh thức Triệu Bán Sơn mắt mắt. Thần thức tỏa ra xung quanh, ông liền phát hiện có điểm bất ngờ vội vàng đi ra.
Đúng lúc này, Nhị trưởng lão cũng một mặt ngưng trọng chạy đến thất thanh nói: “Tông chủ. Không hay rồi, có kẻ đột nhập đang tiến thẳng đến chỗ của chúng ta.”
Hừ lạnh một tiếng, Triệu Bán Sơn phất vạt áo nhanh chóng di chuyển đến giữa sân đại sảnh: “Đi. Xem kẻ nào gan dạ dám xông vào trong Thiên Ma Tông chúng ta.”
“Được!” Nhị trưởng lão nghe vậy liền hưởng ứng cũng vội vàng đuổi theo phía sau Triệu Bán Sơn.
Cảnh tượng thê thảm dần hiện ra trước mắt khi hai người phi như bay đến nơi. Ở đó, một nhóm tám tên tu giả ai nấy cũng thực lực cao cường đang đấu với vài vị trưởng lão, cung phụng.
Sắc mặt của Triệu Bán Sơn lúc này khó coi hơn bao giờ hết. Hiện tại trong tông môn không còn đến một nửa cung phụng tọa trấn, đến Đại cung phụng cũng đã đi bế quan, phen này Thiên Ma Tông xem như đứng trước tình thế nghìn cân treo sợi tóc.
Cả một bầu không gian xung quanh bắt đầu rung động, Triệu Bán Sơn không chút do dự vận nguyên lực bay đến. Đúng lúc này, một tên trưởng lão bị đánh thổ huyết rơi ngay dưới mũi chân của ông ta mất đi sinh cơ.
Cước bộ khẽ dừng, Triệu Bán Sơn chú ý đến một nam tử trung niên cũng đang nhìn đến ông, năng lượng ba động trên người phát ra cũng mạnh mẽ không thua kém gì.
“Nghe danh Tông chủ Thiên Ma Tông thực lực cao cường từ lâu đã siêu việt Dung Hồn cảnh. Hôm nay nhìn đến khí tức phát ra ảnh hưởng đến cả một vùng không gian quả nhiên là danh bất hư truyền a.”
Người kia chậm rãi phất tay, bảy tên còn lại thấy thế lập tức đánh lui đối thủ nhảy ra phía sau không một chút rối loạn. Hiển nhiên bọn chúng đều xem kẻ vừa lên tiếng là thủ lĩnh.
“Các hạ cũng không hề tầm thường, ngay cả áp lực từ ta phát ra cũng không hề ảnh hưởng chút nào. Chỉ là ta thắc mắc, các ngươi với Thiên Ma Tông rốt cuộc có thù oán gì lại nửa đêm xông vào chém giết như thế.”
Ngưng trọng nhìn đối phương, Triệu Bán Sơn không dám khinh địch, vừa nói vừa chú ý động tĩnh xung quanh. Lúc này đám trưởng lão, cung phụng và những người khác cũng đã tập trung trở lại nhưng nhìn qua mỗi người đều bị thương không nhẹ.
Dương Tiêu may mắn hôm nay không phải ngày trực nhưng vừa rồi bị đối phương đả thương trên khóe miệng cũng chảy dài một đường máu tươi.
Xùy cười một tiếng, người kia lắc đầu nói: “Hiển nhiên chúng ta không hề có thù oán gì cả. Chẳng qua là phụng mệnh hành sự nên mới phải đành đường xá xa xôi đến đây làm việc mà thôi.”
“Thảo nào các thế lực ở đây ta đều quen biết ít nhiều vậy mà vẫn không nhìn ra thân phận của ngươi. Nếu như nói ai muốn dòm ngó Tây châu thì chỉ có thể đến từ nơi đó mà thôi.”
“Không sai. Chúng ta đích thị là ở Trung châu mà đến.” Đôi mắt hiện lên vẻ tán thưởng, người kia gật đầu nói.
Triệu Bán Sơn xem như đã minh bạch hết thảy. Trung châu có ý xâm chiếm Tây châu đã lâu, nhưng vì tình hình chiến sự ở Nam châu kéo dài cho nên muốn tìm cách làm suy yếu dần dần các thế lực khác để đem đối phương trở thành một khúc xương mềm dễ gặm.
“Việc này ta liền hiểu được. Có một chuyện ta thắc mắc chính là các ngươi sao có thể chọn đúng thời điểm này mà tấn công lên Thiên Ma Tông. Sợ là không phải trùng hợp đi. Mà lại cho dù có tiến vào thì đại trận hộ tông chắc chắn sẽ phát hiện.”
Đúng vậy. Thiên Ma Tông cũng không phải là đèn cạn dầu, dù sao cũng là một tông môn cao cấp, cao thủ nhiều vô số kể. Vậy mà đối phương chọn thời điểm chính xác mà hành động, chỉ với tám người liền âm thầm đột nhập đến đây cho nên lí do giải thích tốt nhất chỉ có thể là có kẻ làm nội gián báo ra mà thôi.
Người kia đưa tay vỗ vỗ vài cái lên tiếng tán thưởng: “Tông chủ quả nhiên là tông chủ. Chúng ta đương nhiên không thể tùy tiện vào trong này mà không bị phát hiện. Trừ phi có người yểm trợ.”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên cười lạnh một tiếng quét qua toàn bộ đám người bên cạnh Triệu Bán Sơn.
Mọi người sau lưng Triệu Bán Sơn cũng đều hiểu được câu nói kia có ý nghĩa gì. Bọn họ đem ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía kẻ đứng ở bên cạnh, nguyên lực vận chuyển không ngừng, tâm lí đề phòng ngày một dâng cao.
“Đủ rồi. Các ngươi đừng để trúng kế li gián của đối phương.”
Triệu Bán Sơn biết rằng thời điểm hiện tại càng nghi ngờ lẫn nhau, nội bộ càng lục đục để lộ sơ hở cho kẻ địch khai thác cho nên cảnh tỉnh bọn họ.
Đám người kia hiển nhiên nghe được đều ngưng lại một chút, bất quá tâm lí phòng hờ vẫn như cũ không bỏ xuống được.
Triệu Bán Sơn cảm thấy hình huống không ổn, sợ rằng càng kéo dài càng bất lợi cho nên lập tức vận nguyên lực, dùng nắm đấm nói chuyện.
Ấy vậy mà ngay khi Triệu Bán Sơn sắp sửa tấn công, đột nhiên sau lưng truyền đến sát cơ mãnh liệt, ý chí sinh tồn gào thét trong đầu rằng nhất định phải né tránh. Thế nhưng cho dù nhanh đến cỡ nào, bị tập kích một cách bất ngờ thì việc phản ứng không kịp là chắc chắn.
Ngay lúc quay đầu lại, Triệu Bán Sơn chỉ kịp lách người để cho ám chiêu của kẻ địch đánh trúng vào một bên ngực.
“Phốc!”
Triệu Bán Sơn phun ra một ngụm tiên huyến ngã nhào về phía trước trọng thương, y phục trước ngực đã bị rách một mảng.
“Tông chủ!”
Dương Thương thất thanh la lên nhưng cũng đã chậm một bước. Ánh mắt tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về chủ nhân đánh ra một chưởng kia.
Nhị trưởng lão bàn tay nổi lên lục quang chậm rãi thu lại sau đó nhanh chóng nhảy ra đứng bên cạnh trung niên dẫn đầu đoàn người xâm nhập kia. Trên khuôn mặt của hắn còn mang theo nụ cười âm hiểu như độc xà.
Từ ngày Triệu Nguyên Chỉ đi vào Thiên Ma Cấm Địa, cứ hễ vài hôm, Triệu Bán Sơn đều đi vào nơi đại trận truyền tống một lần. Thi thoảng khuôn mặt ông hiện lên vẻ lo lắng của một người cho mong ngóng con về.
Triệu Bán Sơn cũng biết Thiên Ma Cấm Địa có nhiều nguy hiểm rình rập nhưng mà bản thân có thể làm được gì ngoài trang bị cho con gái mình vài món ma bảo hộ thân. Dường như nó đã trở thành thói quen đến nỗi mỗi lần bước ra khỏi cửa tâm trí của ông đều hướng về nơi đó mà đi.
Ngày hôm nay cũng như mọi lần, Triệu Bán Sơn đi đến nơi đại trận nhìn ngắm một phen. Đến khi trở về, ông chợt nhìn thấy Nhị trưởng lão đi đến khóe môi còn treo nụ cười.
“Tông chủ. Ngài lại đi đến đó nữa sao?”
“Ài. Đã ba tháng rồi không có tin tức gì. Làm một người cha dĩ nhiên phải lo cho con của mình rồi. Không biết Nguyên Chỉ có gặp phải nguy hiểm gì hay không?”
Triệu Bán Sơn thở dài một tiếng cước bộ vẫn đều đặn không nhanh không chậm. Nhị trưởng lão thấy vậy cũng đuổi theo chậm hơn nửa bước lên tiếng: “Quả thật ta cũng có chút lo lắng. Không biết rằng Hạo Nam ở đó mọi chuyện tiến triển đến đâu, có thu hoạch gì hay không? Dù sao nó cũng là đệ tử chân truyền của ta, nếu như lần này đem thành tựu trở về ta liền có thể nở mày nở mặt ít nhiều a.”
Khuôn mặt Nhị trưởng lão lộ ra vẻ lo lắng nhưng sâu trong đáy mắt chính là tinh quang của sự xảo quyệt. Những lời nói kia hiển nhiên không chỉ có ý nghĩa như mặt ngoài thể hiện.
Triệu Bán Sơn làm như không nghe thấy vẫn cứ cước bộ mà đi. Qua đến đại sảnh, ông nhìn qua mọi nơi trở nên vắng vẻ bất giác thở dài cảm thán.
“Bình thường ở Đại cơ phủ luôn luôn đông đúc, vậy mà khi Nguyên Chỉ rời đi lại trở nên vắng vẻ như vậy.”
“Ách!”
Nhị trưởng lão ở một bên nghe vậy khó tránh khỏi đơ người rồi chợt hiện lên nụ cười khổ nói: “Có lẽ một phần là vậy đi. Hơn một nửa cung phụng trưởng lão đều đã đến Song Long Tông giúp sức rồi thì còn lại được mấy người ở đây đâu?”
“Đúng là như vậy. Có lẽ ta nhớ Nguyên Chỉ đến lơ đễnh rồi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đứa nhỏ này vào một nơi nguy hiểm như thế. Không chỉ trận pháp mà mấy cái linh hồn tiền nhiệm cung phụng kia tính tình bất thường, sợ là khi trở về cũng không thể nào hoàn mỹ vô khuyết được.”
Đôi mắt lóe lên tinh quang, Nhị trưởng lão đột nhiên hỏi: “Lại nói đến, Đại trưởng lão đến Song Long Tông xin đan dược sao đến bây giờ còn chưa có trở về a.”
Theo như tính toán thì đã qua nửa năm kể từ khi tuyển chọn tinh anh bắt đầu. Đại trưởng lão dù có chậm thể nào hẳn là cũng nên trở về mới đúng. Thế nhưng đến bây giờ cũng không có tin tức gì làm Nhị trưởng lão có chút tò mò.
Triệu Bán Sơn đáp: “Không có gì đáng ngại. Ta gửi ngọc giản bảo Hoắc Vũ Cơ đã bình phục lệnh cho ông ta gặp phải đám người cung phụng thì cùng họ trở lại Song Long Tông.”
“Thì ra là thế. Như vậy thì ta cũng yên tâm.”
Nhị trưởng lão gật gù làm ra vẻ minh bạch hết thảy, đợi qua ngã rẽ liền chào Triệu Bán Sơn một cái cáo lui trở về phòng của mình.
Nhìn Nhị trưởng lão đi khuất, Triệu Bán Sơn lắc đầu thở dài lần nữa ảo não lại tiếp tục rời đi.
Màn đêm dần buông xuống, trên đỉnh nóc của tòa Đại cơ phủ cao chót vót, không gian quá ư yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng quạ kêu ngày một vang vọng bên dưới vầng trăng khuyết nghe càng thêm rùng rợn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, một tên quản sự đến giờ canh trực đi đi lại lại ở bên trong đại trận hộ sơn phía đông. Thi thoảng lại ngó đông ngó tây vài cái thấy không có gì đáng ngờ liền lôi trong chỉ giới ra một bầu rượu. Đến khi ngửa cổ uống cạn thì đầu ông ta cũng bất chợt rơi xuống cùng với bầu rượu.
Hai đạo hắc ảnh đồng loạt hiện ra, một tên trong đôi mắt còn hiện lên vẻ giễu cợt nhìn cái xác không đầu kia nói: “Đúng là vô dụng, ngay cả chết như thế nào cũng không biết.”
Vừa dứt câu này, hắn ta liền ra hiệu cho người còn lại di chuyển, không một tiếng động đi vào bên trong, chỉ còn để lại cái đầu lâu của tên quản sự kia dần trở nên lạnh lẽo bên trên một vũng máu tươi.
Nói thế nào thì người vừa chết kia tu vi không tệ, ít ra cũng là hóa hư ngũ trọng vậy mà vẫn miễu sát đủ thấy đối phương thực lực mạnh hơn đến cỡ nào.
Ở ba hướng còn lại của đại trận hộ sơn cũng đều xảy ra tình trạng tương tự. Đám hắc ảnh vô thanh vô tức đột nhập mà những kẻ gặp phải trên đường đều bị bọn chúng thủ tiêu.
Bên trong Đại cơ phủ, Triệu Bán Sơn đang ngồi đả tọa tiến hành minh tưởng. Cho dù thực lực bây giờ đã trở nên cường đại nhưng vẫn chẳng là gì so với cao thủ ở Trung châu. Mang theo gánh nặng Tây châu có thể bị xâm lược cho nên ông càng phải tự giác tu luyện nhiều hơn.
Đến nửa đêm thì bất ngờ một tiếng động lớn vang lên đánh thức Triệu Bán Sơn mắt mắt. Thần thức tỏa ra xung quanh, ông liền phát hiện có điểm bất ngờ vội vàng đi ra.
Đúng lúc này, Nhị trưởng lão cũng một mặt ngưng trọng chạy đến thất thanh nói: “Tông chủ. Không hay rồi, có kẻ đột nhập đang tiến thẳng đến chỗ của chúng ta.”
Hừ lạnh một tiếng, Triệu Bán Sơn phất vạt áo nhanh chóng di chuyển đến giữa sân đại sảnh: “Đi. Xem kẻ nào gan dạ dám xông vào trong Thiên Ma Tông chúng ta.”
“Được!” Nhị trưởng lão nghe vậy liền hưởng ứng cũng vội vàng đuổi theo phía sau Triệu Bán Sơn.
Cảnh tượng thê thảm dần hiện ra trước mắt khi hai người phi như bay đến nơi. Ở đó, một nhóm tám tên tu giả ai nấy cũng thực lực cao cường đang đấu với vài vị trưởng lão, cung phụng.
Sắc mặt của Triệu Bán Sơn lúc này khó coi hơn bao giờ hết. Hiện tại trong tông môn không còn đến một nửa cung phụng tọa trấn, đến Đại cung phụng cũng đã đi bế quan, phen này Thiên Ma Tông xem như đứng trước tình thế nghìn cân treo sợi tóc.
Cả một bầu không gian xung quanh bắt đầu rung động, Triệu Bán Sơn không chút do dự vận nguyên lực bay đến. Đúng lúc này, một tên trưởng lão bị đánh thổ huyết rơi ngay dưới mũi chân của ông ta mất đi sinh cơ.
Cước bộ khẽ dừng, Triệu Bán Sơn chú ý đến một nam tử trung niên cũng đang nhìn đến ông, năng lượng ba động trên người phát ra cũng mạnh mẽ không thua kém gì.
“Nghe danh Tông chủ Thiên Ma Tông thực lực cao cường từ lâu đã siêu việt Dung Hồn cảnh. Hôm nay nhìn đến khí tức phát ra ảnh hưởng đến cả một vùng không gian quả nhiên là danh bất hư truyền a.”
Người kia chậm rãi phất tay, bảy tên còn lại thấy thế lập tức đánh lui đối thủ nhảy ra phía sau không một chút rối loạn. Hiển nhiên bọn chúng đều xem kẻ vừa lên tiếng là thủ lĩnh.
“Các hạ cũng không hề tầm thường, ngay cả áp lực từ ta phát ra cũng không hề ảnh hưởng chút nào. Chỉ là ta thắc mắc, các ngươi với Thiên Ma Tông rốt cuộc có thù oán gì lại nửa đêm xông vào chém giết như thế.”
Ngưng trọng nhìn đối phương, Triệu Bán Sơn không dám khinh địch, vừa nói vừa chú ý động tĩnh xung quanh. Lúc này đám trưởng lão, cung phụng và những người khác cũng đã tập trung trở lại nhưng nhìn qua mỗi người đều bị thương không nhẹ.
Dương Tiêu may mắn hôm nay không phải ngày trực nhưng vừa rồi bị đối phương đả thương trên khóe miệng cũng chảy dài một đường máu tươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xùy cười một tiếng, người kia lắc đầu nói: “Hiển nhiên chúng ta không hề có thù oán gì cả. Chẳng qua là phụng mệnh hành sự nên mới phải đành đường xá xa xôi đến đây làm việc mà thôi.”
“Thảo nào các thế lực ở đây ta đều quen biết ít nhiều vậy mà vẫn không nhìn ra thân phận của ngươi. Nếu như nói ai muốn dòm ngó Tây châu thì chỉ có thể đến từ nơi đó mà thôi.”
“Không sai. Chúng ta đích thị là ở Trung châu mà đến.” Đôi mắt hiện lên vẻ tán thưởng, người kia gật đầu nói.
Triệu Bán Sơn xem như đã minh bạch hết thảy. Trung châu có ý xâm chiếm Tây châu đã lâu, nhưng vì tình hình chiến sự ở Nam châu kéo dài cho nên muốn tìm cách làm suy yếu dần dần các thế lực khác để đem đối phương trở thành một khúc xương mềm dễ gặm.
“Việc này ta liền hiểu được. Có một chuyện ta thắc mắc chính là các ngươi sao có thể chọn đúng thời điểm này mà tấn công lên Thiên Ma Tông. Sợ là không phải trùng hợp đi. Mà lại cho dù có tiến vào thì đại trận hộ tông chắc chắn sẽ phát hiện.”
Đúng vậy. Thiên Ma Tông cũng không phải là đèn cạn dầu, dù sao cũng là một tông môn cao cấp, cao thủ nhiều vô số kể. Vậy mà đối phương chọn thời điểm chính xác mà hành động, chỉ với tám người liền âm thầm đột nhập đến đây cho nên lí do giải thích tốt nhất chỉ có thể là có kẻ làm nội gián báo ra mà thôi.
Người kia đưa tay vỗ vỗ vài cái lên tiếng tán thưởng: “Tông chủ quả nhiên là tông chủ. Chúng ta đương nhiên không thể tùy tiện vào trong này mà không bị phát hiện. Trừ phi có người yểm trợ.”
Nói đến đây, hắn ta đột nhiên cười lạnh một tiếng quét qua toàn bộ đám người bên cạnh Triệu Bán Sơn.
Mọi người sau lưng Triệu Bán Sơn cũng đều hiểu được câu nói kia có ý nghĩa gì. Bọn họ đem ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía kẻ đứng ở bên cạnh, nguyên lực vận chuyển không ngừng, tâm lí đề phòng ngày một dâng cao.
“Đủ rồi. Các ngươi đừng để trúng kế li gián của đối phương.”
Triệu Bán Sơn biết rằng thời điểm hiện tại càng nghi ngờ lẫn nhau, nội bộ càng lục đục để lộ sơ hở cho kẻ địch khai thác cho nên cảnh tỉnh bọn họ.
Đám người kia hiển nhiên nghe được đều ngưng lại một chút, bất quá tâm lí phòng hờ vẫn như cũ không bỏ xuống được.
Triệu Bán Sơn cảm thấy hình huống không ổn, sợ rằng càng kéo dài càng bất lợi cho nên lập tức vận nguyên lực, dùng nắm đấm nói chuyện.
Ấy vậy mà ngay khi Triệu Bán Sơn sắp sửa tấn công, đột nhiên sau lưng truyền đến sát cơ mãnh liệt, ý chí sinh tồn gào thét trong đầu rằng nhất định phải né tránh. Thế nhưng cho dù nhanh đến cỡ nào, bị tập kích một cách bất ngờ thì việc phản ứng không kịp là chắc chắn.
Ngay lúc quay đầu lại, Triệu Bán Sơn chỉ kịp lách người để cho ám chiêu của kẻ địch đánh trúng vào một bên ngực.
“Phốc!”
Triệu Bán Sơn phun ra một ngụm tiên huyến ngã nhào về phía trước trọng thương, y phục trước ngực đã bị rách một mảng.
“Tông chủ!”
Dương Thương thất thanh la lên nhưng cũng đã chậm một bước. Ánh mắt tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về chủ nhân đánh ra một chưởng kia.
Nhị trưởng lão bàn tay nổi lên lục quang chậm rãi thu lại sau đó nhanh chóng nhảy ra đứng bên cạnh trung niên dẫn đầu đoàn người xâm nhập kia. Trên khuôn mặt của hắn còn mang theo nụ cười âm hiểu như độc xà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro