Thiên Địa Đại Đạo

Tiến Vào Thiên...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

“Không sao! Không sao! Còn có ta ở đây bồi nàng luyện tay mà. Ta vẫn còn sung sức lắm a.”

“Thế thì tốt quá, ta bắt đầu đi.” Triệu Nguyên Chỉ bẻ bẻ các khớp ngón tay vang lên những tiếng xương kêu giòn giã cười hì hì nói sau đó bay ra bãi đất trống.

Chu Trọng bước đến vỗ vỗ vai của La Hợp thở dài rồi đi xem như vì hắn mặc niệm.

Trác Phàm lúc này cũng đi đến nhìn La Hợp mơ hồ không hiểu tình huống nói: “Cứ yên tâm mà đánh. Xong trận ta sẽ đích thân trị thương.”

Ấy vậy mà La Hợp vẫn còn chưa hiểu ý, một mặt oai phong lẫm liệt nói: “Ngươi nói cái gì vậy chứ. Ta đường đường là nam nhi sao có thể để cho nàng bị thương nặng được. Yên tâm đi, ta tự biết nương tay mà.”

Trác Phàm, Chu Trọng cùng Hoắc Vũ Cơ nghe thấy khuôn mặt đều đen lại. Đang định khuyên nhủ thì đột nhiên tiếng của Triệu Nguyên Chỉ vang lên: “La Hợp, có đánh không. Mau lên đi chứ.”

“Tới đây! Tới đây!”

La Hợp phất phất tay sau đó nhìn sang Trác Phàm nói: “Yên tâm đi. Ta không làm tổn thương cái gì đâu.”

Vừa dứt lời, La Hợp hai đạp mạnh xuống đất dùng lực phản chấn bay ra xa bộ dạng vô cùng tiêu sái. Trên khuôn mặt của hắn còn hiện lên nét cười xen lẫn hưng phấn.

Trác Phàm lắc đầu nhìn mọi người nói: “Ta vào động phủ luyện ít đan dược trị thương. Các ngươi nhớ đừng có để xảy ra án mạng đấy.”

Hoắc Vũ Cơ che miệng cười hì hì gật đầu sau đó nhìn về phía trận đấu bên kia.

Nửa canh giờ sau, Trác Phàm từ trong động phủ bước ra trên tay cầm một bình đan dược hài lòng lắc lắc vài cái. Ánh mắt liếc về phía Hoắc Vũ Cơ, hắn đột nhiên trì trệ đôi chút rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Lúc này, Triệu Nguyên Chỉ đang ở cạnh đó hai tay vỗ vỗ như phủi bụi. Bên cạnh nàng, La Hợp khắp người bầm dập, từng mảng da thịt màu tím làm người ta nhìn vào cũng phải nổi lòng thương xót.

Khi đến gần, Chu Trọng mới thuật lại trận đấu vừa nãy cho Trác Phàm nghe.

Thì ra vừa mới bắt đầu, Triệu Nguyên Chỉ liền dùng cước pháp ảo diệu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi nàng đã phong bế toàn bộ tu vi của đối phương.

Không có nguyên lực hộ thể, La Hợp bất quá cũng chỉ như một đại hán khỏe mạnh mà thôi làm sao có sức chống đỡ Triệu Nguyên Chỉ. Thế là nàng từ đòn từng đòn nện xuống. Hết quyền lại tới chưởng không gì là không làm. Nếu như Trác Phàm ra sớm hơn thì có lẽ còn được chứng kiến La Hợp gào thiên khóc địa một hồi.

Hiện tại khuôn mặt của La Hợp đã hoàn toàn bị biến dạng, một con mắt hít chịt không thấy cái gì, một bên khác lại là quầng thâm cũng đang nhắm nghiền lại. Cũng mà là Triệu Nguyên Chỉ xả giận cho nên không có gây ra nội thương, chỉ đơn thuần đánh đấm mà thôi.

“Ài. Thật là đáng thương a.” Chu Trọng nhìn vết thương trên người của La Hợp cảm thán nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thế sao lúc nãy ngươi không ngăn hắn lại?” Chu Nhược Hy bĩu môi nói.

“Ách. Cái này sao được. Lỡ như nàng ấy không tìm được ai đánh chọn đại trúng ta thì sao?” Song đồng bất giác co rụt lại, Chu Trọng ho khan vài tiếng biện minh.

“Ài. Đánh người không đánh mặt, ra tay cũng thật là dã man quá đi.” Trác Phàm thở dài nói.

“Ngươi nói vậy là sao chứ? Ta chẳng qua đánh bên ngoài mà thôi. Chỉ cần nguyên lực khôi phục, vận công chữa thương một ngày liền khỏi. Làm gì có chuyện dã man ở đây. Nếu ngươi muốn trả thù thì vào đây. Bản tiểu thư đảm bảo không nhẹ như vậy đâu.”

Triệu Nguyên Chỉ không phục, đưa hai tay chống nạnh hùng hổ nói dọa cho Chu Trọng rùng mình vội núp ở sau lưng Hoắc Vũ Cơ. Ai biết được lỡ may Trác Phàm chọc giận vị thiên kim tiểu thư này, nàng liền tìm đến hắn xả giận thì sao. La Hợp nằm ở đó là cái gương sáng nhất rồi.

“Không thích. Ngươi muốn thì kêu Chu Trọng ấy.” Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, đen một viên đan dược nhét vào miệng của La Hợp.

Chu Trọng thấy Triệu Nguyên Chỉ đang nhìn tới liền rùng mình. Làm như không biết chuyện gì đang xảy ra quay sang một bên huýt sáo trong thâm tâm âm thầm đem mười tám đời tổ tông nhà Trác Phàm chửi âm lên.

“Ui da!”

La Hợp vừa tỉnh dậy, cảm nhận cơn đau nhức truyền trên khắp khuôn mặt của mình khẽ kêu lên một tiếng.

“Ngươi tỉnh rồi sao?”

Nhìn đôi mắt hồn nhiên của Triệu Nguyên Chỉ đang nhìn mình, La Hợp bất giác khựng lại. Sau đó chính là hoảng sợ không thôi. Hắn nào có thể ngờ một vị tiểu thư đài cát đáng yêu xinh đẹp mà lại ra tay đáng sợ như thế.

Đến bây giờ La Hợp mới hiểu thái độ của Chu Trọng cùng lời nói của Trác Phàm lúc trước là thế nào. Nghĩ đến đây hắn đột nhiên có loại cảm giác nghẹn khuất, khóc không ra nước mắt.

Hôm tuyển chọn tinh anh, La Hợp bị một màn ngăn chặn Địa Long Thần Hồn của Trác Phàm làm cho hoảng sợ, nào có chú ý đến Triệu Nguyên Chỉ giết chết Hình Phong như thế nào. Chính vì vậy cho nên vừa nãy mới khinh địch mà bị đánh cho sưng mặt.

La Hợp thầm đoán, nếu như bây giờ đánh lại lần nữa, chắc chắn sẽ không bi thảm như vậy. Nhưng mà cuối cùng hắn cũng gạt đi cái ý nghĩ này. Triệu Nguyên Chỉ vô tình đã để lại bóng ma sâu trong tâm hồn của hắn không thua gì Trác Phàm.

Quả nhiên, sau khi dùng linh đan do Trác Phàm luyện chế cùng với việc phong ấn được gỡ bỏ. Không bao lâu, La Hợp liền hoàn toàn lành lặn, sinh long hoạt hổ chạy nhảy. Thậm chí nhờ vậy, nguyên lực của hắn liền có dấu hiệu thăng tiến. Không bao lâu sau liền có thể trùng kích hóa hư cảnh.

Hoắc Vũ Cơ trêu đùa Trác Phàm một chút rồi dẫn theo Triệu Nguyên Chỉ vẫn còn hậm hực đi trở về. Chu Trọng, La Hợp, Chu Nhược Hy cũng đồng loạt cáo lui chuẩn bị cho ba ngày tới tiến vào Thiên Ma Cấm Địa.

Trác Phàm không hề giữ lại bọn họ mà viết một cái ngọc giản truyền đi rồi vào lại động phủ. Thời gian không còn nhiều cho nên hắn không có minh tưởng tăng tiến tu vi mà luyện vài loại đan dược hỗ trợ.

Theo như Triệu Bán Sơn kể cho Triệu Nguyên Chỉ nghe, ở trong đó tuy linh khí dồi dào, cơ duyên vô số nhưng nguy hiểm cũng không thiếu. Đặc biệt là các loại trận pháp lớn nhỏ bày ra rất nhiều, nếu như bất cẩn liền mất mạng như chơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đối với Trác Phàm mà nói, cơ duyện bên trong Thiên Ma Cấm Địa chẳng qua cũng chỉ có thế. Tu vi của hắn từ khi ngưng tụ thần hồn đã có dấu hiệu trì trệ rất lâu tiến cấp. Tuy rằng linh khí ở đó nồng đậm hơn nơi này gấp ba lần nhưng so với Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn gấp mười lần thì thật không đáng nói. Nếu muốn tu luyện thà đến chỗ khắc nghiệt kia còn hơn.

Thêm một điều nữa là Trác Phàm cũng không thật sự muốn làm một tinh anh đệ tử, ở trong Hoàng cơ phủ vẫn thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng ai biết trước được điều gì. Hoắc Vũ Cơ gặp nạn, Trác Phàm cùng với nàng cũng xem là có quen biết như bằng hữu cho nên không thể không cứu mạng. Mà lại, Song Long Đại Tái diễn ra ở Song Long Tông chính là cơ hội để gặp mặt Hoàng Phi Vũ, cái gai cuối cùng mà hắn cần loại bỏ.

Nói đúng ra, lúc xưa Trác Phàm cùng tên này chẳng có mâu thuẫn gì cả, nhưng vì hắn đã giết cả gia tộc, cả cha của Hoàng Phi Vũ cho nên để đề phòng liền phải xử lí luôn.

Còn về phía Hoàng Phi Vũ, Trác Phàm nghe được từ Âu Dương Liệt kể lại liền đoán là một kẻ cuồng ngạo luôn muốn chứng minh bản thân nên khiêu chiến tất cả các kẻ được cho là thiên kiêu khác. Và dĩ nhiên Trác Phàm là một trong những cái tên ở trong đó. Tóm lại hai người vốn đã định là không tránh khỏi một trận đại chiến.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã ba ngày kể từ khi La Hợp bị đánh cho te tua.

Hôm nay, toàn thể các tên đệ tử tinh anh đều tập hợp ở bên trong đại cơ phủ. Tổng cộng có mười lăm người xếp thành một hàng ngang chỉnh tề. Ở trước mặt bọn họ, Triệu Bán Sơn nghiêm túc cặn dặn.

“Các ngươi lần này tiến vào bên trong, thời gian đặc biệt lâu hơn mọi lần. Lí do chính là Song Long Đại Tái chỉ còn khoảng bốn năm nữa mà thôi. Việc cần làm khi vào trong Thiên Ma Cấm Địa chính là nhanh chóng tăng tiến thực lực của mình.”

“Vâng! Thưa tông chủ!” Toàn bộ tinh anh đệ tử nghe vậy đều đồng thanh gật đầu đáp ứng.

“Tốt. Một điều nữa, ở trong đó, nguy hiểm cũng có rất nhiều. Đặc biệt phải nói là có hàng tá trận pháp từ nhất cấp đến thập nhất cấp ở mọi nơi. Các ngươi phải đặc biệt cẩn thận an toàn của mình. Còn nữa, mỗi người các ngươi đều được phát cho một cái vòng ngọc. Một khi nó phát sáng nghĩa một tháng sau đại trận sẽ tự động mở ra lần nữa. Dù có tu luyện như thế nào cũng phải dừng lại lập tức. Nếu bỏ lỡ phải đợi một nghìn năm sau. Đã hiểu rõ chưa?”

“Đã rõ! Thưa tông chủ.”

“Được. Như vậy các vị cung phụng, nhanh chóng khai trận truyền tống đem các đệ tử đi vào.”

Một nhóm năm vị cung phụng đều đồng loạt kết ấn. Núi núi thánh linh thạch màu tím nhanh chóng trở nên ảm đảm.

Một ấn đồ ở trên bức tường đột nhiên hiện lên, phát sáng làm chói cả một vùng không gian. Tiếp theo đó, nó hóa thành một cái cánh cửa ở ảo không thấy phía đằng sau là gì. Thế nhưng mà một cỗ linh khí nồng đậm từ bên trong bay ra làm mọi người cảm thấy khoan khoái. Đám đệ tử càng là nuốt nước miếng, thầm nghĩ đây đúng là nơi tốt nhất để tu luyện.

Trác Phàm từ xa đã cảm nhận được đây chính là một cái thượng cổ truyền tống đại trận có vẻ đã xưa cũ, nhiều nơi còn có dấu hiệu thiếu sót. Bất quá đó chỉ là cảm nhận của hắn mà thôi. Dù sao cái kia ít gì cũng là thập nhất cấp trận thức, hắn còn chưa có đủ sức để bày ra nên không dám đoán bừa.

Từng người từng người một bước vào bên trong, Trác Phàm cùng Triệu Nguyên Chỉ đi sau cùng. Trước khi bước vào, Triệu Bán Sơn nhìn hắn một cái rồi lướt qua con gái khẽ gật đầu.

Triệu Nguyên Chỉ hì hì cười nói: “Yên tâm đi, con sẽ thuyết phục ông ấy trở về mà.”

Trần Hạo Nam đi ở đằng trước nhưng vẫn chú ý Trác Phàm cùng Triệu Nguyên Chỉ ở sau, khóe môi hiện lên một nụ cười âm hiểm, mân mê cái chỉ giới trên tay của mình. Hắn là người thứ hai sau Hoắc Vũ Cơ bước vào cổng dịch chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0