Thiên Địa Đại Đạo

Tìm Nơi Tránh N...

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Cách Chấn Thiên Sơn không xa, tên tướng quân tóc quăn đang một mặt mộng bức, đây đã là lần thứ hai bầy linh thú bạo loạn cũng may là có kinh nghiệm từ lần trước cho nên vừa thấy dị tượng xuất hiện hắn liền ra lệnh cho toàn quân thu thú cưỡi vào trong không gian chỉ giới nhờ đó tránh được một phen khổ sở.

“Tướng quân, đã đến ngày xuất chiến, chúng ta phải hội hợp với người của hoàng đế thiên vũ thôi.”

“Được, ra lên toàn quân dựa theo bản đồ đến nơi đã hẹn.”

“Vâng!”

Đoàn người kia cứ thế cất linh thú đi rồi cước bộ nhanh chóng tiến sâu vào trong Thiên Vũ đế quốc. Một ngày sau, đoàn quân bọn họ đã gặp được nhóm người của Kiếm Vân Sơn.

“Thương Hộ Vệ, đã lâu không gặp a!” Tên tướng quân tóc quăn bước đến chào hỏi.

“Mộc Vân Chiến Thần không cần khách sáo. Tuy nói xưa nay chúng ta ở trên chiến trường đối đầu với nhau nhưng bây giờ lại đang cùng chí tuyến cho nên rất mong có sự phối hợp của Khuyển Nhung đế quốc.” Dương Thương mỉm cười đưa tay ôm quyền.

“Giới thiệu với ngài một chút đây là Kiếm Vân Sơn kiếm hộ vệ, cũng là một trong năm vị Long Thần Hộ Vệ của hoàng thất.” Dương Thương đưa tay chỉ về phía Kiếm Vân Sơn nói.

Thiết Trường Cung cùng Dương Thương bên ngoài chiến trường đã lâu cho nên Mộc Vân Chiến cũng không xa lạ gì, vì thế cho nên chỉ giới thiệu một mình Kiếm hộ vệ.

“Kiếm hộ vệ, đây là Mộc Vân Chiến được xưng Mộc Vân Chiến Thần là người trấn giữ biên giới của Khuyển Nhung đế quốc.”

Kiếm Vân Sơn nghe Thương hộ vệ nói vậy cũng đưa tay lên hôm quyền: “Mộc Vân Chiến Thần hữu lễ.”

“Thì ra đây là Kiếm hộ vệ của hoàng thất. Nghe danh ngũ đại Long Thần Hộ Vệ đã lâu nhưng chưa có dịp gặp mặt toàn bộ. Không biết hai vị còn lại đang ở đâu?”

Mộc Vân Chiến nhìn xung quanh tò mò nói. Tuy ông bây giờ đã là hóa hư cường giả nhưng lại ở trên chiến trường đấu với chục vạn đại quân cũng không thể thay đổi được cục diện.

Mà lại Dương Thương cùng Thiết Trường Cung có thể gọi là chiến lược gia dày dặn kinh nghiệm. Cho dù lúc trước quân đội Khuyển Nhung đã nhiều lần bày trận vây sát nhưng không lần nào thành công.

Chính vì thế cho nên Mộc Vân Chiến vô cùng coi trọng danh xưng Long Thần Hộ Vệ của Thiên Vũ đế quốc. Lần này hắn được hoàng đế khuyển nhung phái sang đây không phải là để xâm lược mà là liên minh cho nên tận dụng cơ hội này tìm hiểu một chút thông về năm người bọn họ.

“Mộc Vân Chiến Thần không biết, Âm Dương Song Lão hành động vô cùng thần bí. Ở Thiên Vũ này e rằng cũng chỉ có Hoàng Đế mới hai người bọn họ ở đâu. Lần này đến đây cũng chỉ có ba người bọn ta mà thôi.” Dương Thương thành thật trả lời.

Những điều này nói ra cũng không ngại để đối phương biết, dù sao với độ thần bí của hai vị Long Thần Hộ Vệ còn lại thì cũng có thể tạo chút kiêng kỵ cho Mộc Vân Chiến.

So với ba người Dương Thương ở đây, Âm Dương Song Lão ở Thần chiếu cảnh đỉnh phong đã lâu, thực lực vô cùng cường đại. Từ lâu đã không có chút tin tức gì của bọn họ nhưng hắn tin rằng hai vị tiền bối kia hẳn là đã đột phá hóa hư cảnh.

Mộc Vân Chiến nghe hai người nói thế cũng chỉ cười cười sau đó trải bản đồ chỉ đến chỗ Minh Nguyệt Thành nói.

“Đúng rồi, tình huống hiện tại có lẽ hơi khác so với những gì hoàng đế các vị đề cập thì phải. Nguyên bản quân chúng ta sẽ từ hai hướng đông tây tạo thành thế gọng kìm giết vào. Nhưng bây giờ nơi đây lại là vườn không nhà trống, chuyện này các vị hẳn là nên cho ta một lời giải thích.”

Đúng như những lời Mộc Vân Chiến nói, nguyên bản hoàng đế tính toán vô cùng kỹ lưỡng. Liên minh Vạn Xà Cốc theo lệnh Đế Vương Phủ tấn công đến Minh Nguyệt Lâu, nơi đây sẽ xảy ra chiến trận dằn co căng thẳng.

Đến khi Đế Vương Phủ xuất quân viện trợ, Chấn Thiên Sơn cũng đồng dạng có mặt. Đội quân của liên minh Vạn Xà Cốc sẽ nhập hội với Đế Vương Phủ cùng nhau tấn công bốn nhà còn lại.

Để có thể đủ sức đối phó, buộc lòng liên minh Minh Nguyệt Lâu phải đầu quân cho Chấn Thiên Sơn lấy lại thế cân bằng. Người của Đế Vương Phủ vì sợ hoàng thất cử quân đến hỗ trợ cho nên sẽ toàn lực tấn công, cho dù thắng chung cuộc vẫn sẽ đại thương nguyên khí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc đó bọn họ chỉ việc tới thu dọn tàn cuộc là xong. Nhưng hoàng đế lại là người cẩn thận cho nên gửi ngọc giản truyền tin nhờ cậy quân đội Khuyển Nhung hỗ trợ. Tất nhiên cái giá của việc này là không hề nhỏ.

Chính vì thế cho nên khi kế hoạch thay đổi, Mộc Vân Chiến vừa đến thấy lạ liền lên tiếng hỏi thăm. Một mặt lấy thế chủ động, mặt khác chính là cảm giác bất an trong lòng của hắn.

Dương Thương chỉ nhìn ra vế đầu cho nên hơi nâng giọng nói: “Tình hình đúng là có chút thay đổi. Nhưng các vị tại sao lại không đem quân lính ở trạng thái ổn định đến mà lại có cả thương binh ở đây? Phải chăng các vị cho rằng hợp tác với Thiên Vũ đế quốc là chuyện không chút nào trọng đại?”

Mộc Vân Chiến cứng họng. Câu nói này sát thương vô cùng lớn đối với hắn. Nếu nói rằng binh sĩ vừa bước vào biên giới đàn linh thú thuần hóa đột nhiên bạo loạn đả thương chẳng khác nào nói niềm tự hào về dùng linh thú trên chiến trường bị hạ nhục.

Còn nếu như chấp nhận câu cuối cùng của Dương Thương, dẫn thương binh tiến hành liên minh thì xem như là Khuyển Nhung đế quốc không coi trọng viêc hợp tác với Thiên Vũ đế quốc. Nếu điều này được truyền ra e rằng sẽ có không ít tổn thất.

Nhất thời Mộc Vân Chiến không biết trả lời như thế nào đành phải trầm mặc. Dương Thương thấy đối phương thất thế mỉm cười nói:

“Mộc Vân Chiến Thần, ta không có ý gì khác, chỉ là lần này tình huống đột ngột phát sinh cho nên hơi khác với kế hoạch một chút thôi, nhưng về cơ bản vẫn là đang trong tầm kiểm soát. Vị trí chiến trường chỉ khác một chút mà thôi, mục tiêu của chúng ta cũng đang ở nơi này mà lại cũng tổn thất không ít.”

“Đúng đúng! Nếu đã bị tổn thương nguyên khí, so với kế hoạch trước đó chỉ là đổi cái nơi giao chiến mà thôi. Mọi việc Dương Thương huynh cứ quyết định đi, Khuyển Nhung quân chúng ta sẽ toàn lực phối hợp.”

Mộc Vân Chiến cũng cũng là người có đầu óc. Lời nói của Dương Thương kia rõ ràng chính là bỏ qua mọi điều sai sót trước đó tập trung vào mục tiêu chính trước mắt. Hắn rõ ràng đang thất thế mà đối phương lựa chọn từ bỏ chỉ trích đương nhiên sẽ thuận thế làm theo, thể hiện một chút thành ý.

Ở một nơi khác, huynh đệ Âu Dương Liệt cùng Âu Dương Trường Phong chạy trốn thành công liền một mạch rời đi, lựa chọn những con đường nhỏ mà đi được đoạn đường khá xa.

Bất chợt ở trên bầu trời vang lên tiếng rồng ngâm chói tai tiếp theo đó là hình ảnh một con rồng cao đến trăm trượng xé mây lao xuống.

“Đây là Địa mạch long hồn.” Trong mắt Âu Dương Trường Phong co rụt lại nói.

Ánh mắt địa long hơi thay đổi, nó há miệng phun ra một đạo ánh sáng mờ đục cuối cùng hóa thành hình ảnh của Âu Dương Chấn Thiên. Đây chính là đầu rồng lúc trước từ Địa Mạch Thanh Long Đao trốn ra.

Nó quả thật đã sinh ra linh trí, một đòn cuối cùng của Âu Dương Chấn Thiên đánh ra thực chất không hề có uy lực lớn đến như vậy. Chính vì cảm nhận được thời điểm sinh tử của ông ta nên địa mạch long hồn mới phát uy trợ giúp. Nhưng kết quả không khác là bao cho nên nó lựa chọn mang theo hồn phách của Âu Dương Chấn Thiên tìm đến Âu Dương Liệt.

Đưa tay khẽ chạm lấy hồn phách của cha mình, Âu Dương Liệt cùng đệ đệ nhịn không được nước mắt trào ra. Chấn Thiên Sơn sơn chủ một đời kiêu hùng cuối cùng lại chết thảm như vậy, ngay cả hồn phách cũng suýt bị người khác thu lấy luyện chế linh khôi.

Dường như cảm nhận được sự thù hận cùng bi thương từ đám người Âu Dương Liệt, đầu địa mạch long hồn kia cũng chỉ biết gầm lên một tiếng thê lương thấu trời. Thân thể trăm trượng dần dần nhỏ lại cuối cùng hóa thành một con tiểu long chui vào trong thân thể của Âu Dương Liệt biến mất.

“Đây là Long Hồn nhận chủ?”

Âu Dương Trường Phong chứng kiến một màn này khó tránh khỏi kinh ngạc. Có người nói rằng, phàm là bậc đế vương mới được địa mạch long hồn chính thức nhận chủ. Cho dù là Âu Dương Chấn Thiên cũng chỉ có thể phong ấn vào trong đại đao vì mình sở dụng chứ chưa hề được long hồn công nhận, thế mà vị đại công tử bây giờ lại có cơ duyện này.

Chính Âu Dương Liệt thấy một màn này cũng gật đầu mừng rỡ. Chỉ cần có long hồn bên trong bảo vệ, người muốn lấy mạng của hắn cũng không phải là điều dễ dàng. Cho dù nó chỉ là một cái địa mạch long hồn có một tia long tức nhưng cũng có thể dễ dàng hạ gục một tên thần chiếu cảnh a.

“Hai vị công tử, muốn ăn mừng thì đợi sau đi. Trước mắt chúng ta cần phải đi khỏi nơi này tránh tạm phong ba cái đã.”

Âu Dương Trường Phong tuy có vui nhưng lại vui không nổi, tình hình hiện tại bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm cho nên hắn vội lên tiếng nhắc nhở.

“Đúng. Đại quản gia, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Âu Dương Phách nghe thế cũng bình tĩnh trở lại nói.

“Hiên tại trước mắt không thể ở thiên vũ được nữa. Chỉ còn một nơi có thể đến.”

“Nơi nào?” Âu Dương Liệt nghi ngờ hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ma Hồn Tông!”

“Đại quản gia, ngươi có lầm không vậy? Ma Hồn Tông là ma đạo tông môn chúng ta đến đó chả khác nào chết còn nhanh hơn a!”

Âu Dương Phách lắc đầu. Người của Chấn Thiên Sơn bọn hắn trước nay chưa từng có ai tu luyện ma đạo. Lại nói chém chém giết giết không phải là sở thích của bọn họ tất nhiên không phù hợp với ma tông.

“Nhị công tử, ngươi hãy nghe ta nói. Thanh Hoa Tông cùng Ma Hồn Tông đều là tông môn hộ quốc của Thiên Vũ. Nhưng mà Thanh Hoa Tông chỉ nhận nữ nhân, còn Ma Hồn Tông tuy là ma tông nhưng vẫn xem trọng thiên tài. Ta tin với thiên phú của hai người có thể có được chỗ đứng trong hàng đệ tử ở đó.”

Âu Dương Phách lắc đầu giải thích. Suy nghĩ của hắn không phải không thể lý giải. Muốn thực lực mạnh mẽ chỉ có thể đi vào ma tông tu luyện. Chính đạo tu giả quá đơn thuần, ít có hiểm cảnh tôi luyện. Tình thế trước mắt Chấn Thiên Sơn đã xong, muốn trả được thù chỉ có thể mạo hiểm một phen.

“Được, cứ nghe theo lời đại quản gia.”

Âu Dương Liệt gật đầu, bây giờ hắn có địa mạch long hồn trong cơ thể, cho dù những để tự của Ma Hồn Tông muốn làm khó được hắn thì cũng phải kiêng kỵ một phen.

“Như vậy hai vị mau chóng lên đường đi!” Âu Dương Trường Phong nói.

“Đại quản gia, còn ngài? Sao lại không cùng chúng ta đi?” Âu Dương Phách khó hiểu.

Âu Dương Trường Phong nghe thế cười khổ nói: “Các người thấy đấy, ta chỉ là một lão già mưu sĩ, Ma Hồn Tông không phải là nơi tốt nhất của ta. Yên tâm đi, ta đã có tính toán cho mình. Chỉ cần hai người bảo trọng là được.”

Nói xong Âu Dương Trường Phong quỳ xuống bái lạy. Không phải bái hai huynh đệ Âu Dương Liệt mà là hành lễ với hồn phách của vị gia chủ Chấn Thiên Sơn đang dần tan biến kia.

Âu Dương Trường Phong một đời mưu trí, được xưng là một trong tam đại trí tinh thế nhưng bây giờ lại đánh mất tất cả, còn hại cả gia tộc của mình. Tuy nói sự việc diễn ra vượt quá dự liệu của ông, cho dù là đoán được thì Chấn Thiên Sơn cũng không tránh khỏi tình cảnh hiện tại. Thế nhưng sâu trong thâm tâm của ông vẫn cảm thấy bản thân vô năng.

Âu Dương Liệt cùng đệ đệ mình cũng cúi đầu trả lễ sau đó ba người chia thành hai hướng rời đi.

Ở cách đó không xa có một thân ảnh nam tử đang đạp không bay đi, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh một chút rồi lại phóng ra nguyên thần dò xét. Người này không ai khác chính là Hoàng Phi Vũ.

“Lạ thật. Rõ ràng lúc nãy còn cảm nhận được, sao bây giờ lại lúc có lúc không? Đợi đã, đây là khí tức của tên thiên tài tàn phế kia.”

Hoàng Phi Vũ lẩm bẩm một chút liền hướng thẳng về phía Âu Dương Liệt mà bay.

Được một lúc sau, Âu Dương Liệt đột nhiên trầm mặc nói: “Nhị đệ ngươi đi trước đi.”

Âu Dương Phách mày hơi động khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy Đại ca?”

“Có người đuổi theo mà lại không phải tầm thường.”

Nguyên thần dò xét của Âu Dương Liệt so với đệ đệ mình mạnh mẽ hơn rất nhiều đương nhiên nhận ra Hoàng Phi Vũ đang đuổi tới vì thế nên vội vàng muốn Âu Dương Phách rời đi. Cho dù là bây giờ hắn có địa mạch long hồn trong cơ thể cũng chưa chắc đánh lại kẻ đã xé rách một tay của mình này.

“Không được, ta sao có thể bỏ lại ca để chạy trốn một mình.”

Thấy đệ đệ cự tuyệt Âu Dương Liệt trầm giọng nói: “Đệ ở lại chỉ làm cản trở ta mà thôi. Đừng quên ta còn có long hồn hộ thể. Tên kia nhất định không làm gì được ta. Sau khi thoát khỏi đây cứ một mạch chạy về phía Ma Hồn Tông, ta sẽ đuổi theo sau. Nhớ rõ không được quay lại.”

Âu Dương Phách cắn răng gật đầu. Hắn biết bây giờ thực lực mình không đủ ở lại chỉ tổ làm gánh nặng mà thôi cho nên không do dự lập tức rời đi trong miệng còn lẩm bẩm: “Đại ca ngươi nhất định phải bình an thoát khỏi đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0