Trác Phàm Vs...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Trần Hạo Nam khó khăn trở về chỗ ngồi, còn chưa điều tức được bao lâu đã bị một bàn tay hung hăng “hôn” vào má. Chỉ nghe “bép” một cái, khuôn mặt của hắn liền in năm dấu tay.
Một cú vừa rồi của Hoắc Vũ Cơ làm hắn tá hỏa tâm tinh, đang ngơ ngác không biết chuyện gì thì một cú khác lại bồi đến. Mấy tên đệ tử khác thấy tình hình không ổn vội vàng né sang một bên đề phòng vị “băng mỹ nhân” này giận cá chém thớt.
“Hoắc ma nữ, ngươi làm vậy là có ý gì. Ta cũng không chọc ghẹo gì ngươi a.”
“Chính ngươi bày ra cái trò để tinh anh để tử tùy ý khiêu chiến. Ta không đánh ngươi thì đánh ai?”
Xoa xoa hai gò má, Trần Hạo Nam lần nữa oan ức nói: “Ta chẳng qua là muốn huynh đệ luyện cái tay mà thôi. Ai ở đây mà không muốn ra tay một chút.”
Hoắc Vũ Cơ đưa mắt nhìn sang đám tinh anh đang nép ở ngoài xa. Mọi người thấy thế vội đứng thẳng người, nghiêm túc lắc đầu.
“Không phải lúc trước các ngươi đều đi than vãn với ta sao?”
Mọi người kinh hãi nhìn Hoắc Vũ Cơ lắc đầu liên hồi, trong lòng thầm mắng Trần Hạo Nam. “Đại ca ơi. Muốn chết thì chết một mình đừng lôi ta vào trong.”
Trần Hạo Nam nhìn thái độ mọi người không khỏi nhíu mày. Đây là có chuyện gì, không phải lúc trước bọn họ nói như vậy với hắn hay sao? Thế nhưng còn chưa suy nghĩ được gì đã nghe thấy tiếng bẻ ngón tay rốp rốp của Hoắc Vũ Cơ.
Nghiêng đầu trái phải một hồi, tiếng khớp xương vang lên như là khởi động gân cốt, nàng xách cổ Trần Hạo Nam như xách một con gà đi ra khỏi đấu đài trước sự mặc niệm của đám đệ tử tinh anh.
“Ta xin thề từ nay đụng ai chứ không đụng đến Trác Phàm!”
Một người hít thở sâu lên tiếng. Mấy người khác nghe thế cũng vội gật đầu biểu thị đồng ý.
Một lát sau, Hoắc Vũ Cơ đem Trần Hạo Nam trở lại. So với lúc trước đấu với Lưu Tiến xong, bộ dáng lúc này của hắn càng trở nên thảm hại. Hai mắt bầm đen như gấu trúc, tóc tai bù xù làm gì còn phong thái lãng tử trước đây.
“Ta biết lỗi rồi! Đừng đánh nữa!”
Liên tục mở miệng nhận lỗi, Trần Hạo Nam đưa tay ôm lấy đầu mình cầu xin. Hoắc Vũ Cơ gật đầu hài lòng, khuôn mặt đổi sang lo lắng nhìn lên thân ảnh trên đấu đài.
Lúc này quản sự sau khi nói lời cảnh cáo hai người biết giới hạn điểm dừng xong cũng phi thân đi xuống. Kết giới lại lần nữa dựng lên. Phía xa xa, La Hợp đứng ở đó nhìn đến Trác Phàm, đôi mắt còn mang theo vài phần sợ hãi.
Trải qua trận chiến với Trác Phàm hắn mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Trước giờ hắn vẫn luôn khinh thường người khác, lần này ăn trái đắng đã vô tình hình thành bóng ma sâu trong tiềm thức của La Hợp. Đừng nói là trả thù cho đệ đệ, ngay cả gan khiêu chiến Trác Phàm hắn còn không có.
Hiệu lệnh bắt đầu từ quản sự vang lên, Tần Hạo cùng Trác Phàm đồng thời lui về sau chục bước bắt đầu đề khí vận nguyên lực.
Hai chân hơi co lại, Tần Hạo xuất thủ đầu tiên, hắn lấy tốc độ nhanh nhất tiếp cận đối thủ. Trác Phàm thấy thế liền sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ mang theo tàn ảnh xông đến không thua gì Tần Hạo.
Phía bên ngoài, các vị trưởng lão đều gật đầu tán thưởng: “Tốc độ không tồi, Trác Phàm này hẳn là một kẻ chuyên tu tốc độ.”
Thế nhưng những người lúc trước chứng kiến La Hợp bị đánh như thế nào lại không tin vào mắt mình: “Lần đó hẳn hắn là luyện thể tu giả a.”
Mặc kệ mọi người khó hiểu thế nào ở bên dưới này Tần Hạo một mình xông vào bộ pháp của Trác Phàm chiến đấu. Cảm giác như có tận bốn năm tên Trác Phàm cùng lúc đang đánh nhau thế mà Tần Hạo lại không hề rơi vào hạ phong chút nào.
“Nếu như chỉ có chút tài vặt như thế này thì ngươi vẫn chưa xứng với nàng đâu.”
Tần Hạo vừa nhẹ nhõm đánh vừa lên tiếng nói ra. Hiện tại vẫn chưa phải là cực hạn tốc độ của hắn, chẳng qua chỉ đang muốn thử lực lượng của đối thủ đến đâu mà thôi.
“Ta không có ý nghĩ gì với nàng cả, ngươi đừng có suy nghĩ nhiều.”
Trác Phàm cũng thuận miệng. Đúng như hắn nói, làm quen Hoắc Vũ Cơ chẳng qua là tình cờ gặp mà thôi mà lại lúc đó chuyện của Trần Hạo Đông còn chưa xử lý xong nên đành phải tìm cho mình một cái bảo kê. Thế nhưng tình cơ Hoắc Vũ Cơ lại nhiệt tình như với luyện đan như vậy, điều này hắn cũng không nghĩ đến sẽ gây ra một ít phiền toái như ngày hôm nay.
Lời Trác Phàm rơi vào tài Tần Hạo trở thành người mà hắn thầm thương trộm nhớ không đáng lọt vào mắt của đối phương. Rằng nàng ta còn không xứng đáng với tên tiểu tử này.
Nộ khí xung thiên, tốc độ của Tần Hạo tăng thêm mấy phần. Dần dần Trác Phàm rơi xuống hạ phong, một trảo của đối phương xoẹt ra làm rách một lớp áo ở trước ngực.
Vội vàng nhảy lui về sau điều tức, Trác Phàm không ngờ tốc độ đối phương lại nhanh đến vậy, vừa mới đáp xuống đã bị Tần Hạo đuổi theo trong gang tấc nắm lấy tay hắn kéo lại ném trở lại vào trong thuận tiện tung một cước vào giữa ngực.
Đưa tay đỡ lấy một cước làm Trác Phàm cảm thấy tê rần ở cánh tay, cơ thể theo đó bay trở vào giữa sân đấu.
“Để ta cho ngươi thấy thế nào mới gọi là tốc độ.”
Huyền giai cấp thấp võ kỹ Tiên Phong Khai Lộ
Theo tiếng quát của Tần Hạo, một luồng ánh sát màu tím thoáng chốc bao phủ cả sân đấu. Thân ảnh hắn hơi động một chút liền biến mất, chỉ một cái chớp mắt đã đến trước mặt Trác Phàm.
Liên tục ba chưởng đánh vào ngực, hai chưởng đánh vào lưng, Tần Hạo như ẩn như hiện liên tục đánh trúng Trác Phàm.
Đám đệ tử nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu. Trác Phàm bây giờ mới đúng nghĩa là bao cát thật sự. Đám đệ tinh anh run rẩy nhìn Hoắc Vũ Cơ đôi mắt hiện lên hàn quang, một bên ghế ngồi đã bị nát bét. Ngay cả Trần Hạo Nam bên cạnh thấy vậy cũng một hồi rét run âm thầm cầu nguyện cho Tần Hạo.
Sử dụng nguyên lực hộ thể, Trác Phàm nhận ra chiêu thức này của đối phương thực tế tăng tốc độc cực nhanh nhưng đổi lại lực công kích giảm đi rất nhiều. Hắn trúng đòn liên tục như vậy nhưng không hề bị thương, nhưng dù thế cảm giác đau đớn là không tránh khỏi.
“Nếu như chiêu này mà kết hợp được với cách phong bế nguyên lực của Triệu Nguyên Chỉ thì e rằng ta thua sớm. Đáng tiếc hắn không biết làm như vậy.’
Trác Phàm hét lên một tiếng, nguyên lực tỏa ra xung quanh tìm kiếm đường đi nước bước của đối phương.
Sau khi đánh hai đòn nữa ở sau lưng đối phương, Tần Hạo cười lạnh vung chưởng đánh thẳng vào ngực Trác Phàm, một kích này uy lực lớn hơn trước rất nhiều.
Thế nhưng nụ cười còn chưa dứt thì cánh tay đã bị Trác Phàm giữ chặt. Cho dù hắn vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.
“Ngươi… Ngươi không phải là tốc độ tu giả hay sao? Sao có thể có lực lượng lớn như vậy.”
“Ta chưa từng nói ta là tốc độ tu giả.”
Trác Phàm cười gằn, tay phải co lại từng quyền từng quyền đánh vào ngực Tần Hạo.
“Phốc.”
Phun ra một ngụm máu tươi, Tần Hạo vội vàng đưa tay ra đỡ lấy nhưng uy lực của mỗi quyền Trác Phàm đánh ra quá lớn, cánh tay cảm giác như muốn nát ra. Chân phải dậm manh xuống đất làm trụ chân trái lấy đà đạp thẳng vào ngực Trác Phàm.
Trác Phàm sao có thể không nhận ra mục đích của đối phương, Tần Hạo muốn hắn né tránh để tìm cơ hội thoát khỏi gọng kiềm. Cười lạnh một tiếng, Trác Phàm không hề né tránh, nguyên lực dồn vào trước ngực mạnh mẽ đón lấy một cước kia.
Hắn phun một ngụm máu tươi lên mặt Tần Hạo rồi lại nở ra một nụ cười man rợ. Vết máu chảy ra kết hợp với hàm răng trắng bóc làm Tần Hạo sợ hãi la lên thất thanh.
“Người điên, ngươi là người điên.”
Cố giãy giụa thoát ra nhưng không thể, đôi mắt hắn cũng đỏ lên, tay chân bắt đầu mua may loạn xạ đánh vào Trác Phàm dùng thương đổi thương.
Qua hơn mười quyền, cuối cùng Trác Phàm cũng buông Tần Hạo ra. Hắn phun một ngụm máu tươi nữa nhìn đối phương, thần sắc hiện giờ đều hiện lên vẻ điên cuồng.
Trong mắt của Tần Hạo lúc này chỉ có kiêng kỵ, nếu so về trúng đòn, hẳn là Trác Phàm trúng nhiều hơn nhưng về mặt thụ thụ thương thì hắn là người đứng đầu.
Mấy vị trưởng lão nhìn thấy cảnh này tán thưởng. Trác Phàm chính là có kinh nghiệm chiến dấu phong phú. Lấy điểm mạnh chính là lực lượng thân thể chịu đựng đối phương tấn công tìm cơ hội phản công. Đến khi một tu giả chuyên về tốc độ như Tần Hạo không thể thi triển tốc độ vốn có thì việc đánh bại lại càng dễ dàng hơn.
“Hay cho một tên đệ tử lấy điểm mạnh của mình đánh vào điểm yếu của kẻ địch.” Một vị quản sự nhịn không được mở lời khen ngời.
Dương Tiêu lúc này phải gọi là cực kỳ tự hào. Trác Phàm là người hắn tiến cử, nếu tên này được người khác khen ngơi hắn cũng có phần được thơm lây.
Một cú vừa rồi của Hoắc Vũ Cơ làm hắn tá hỏa tâm tinh, đang ngơ ngác không biết chuyện gì thì một cú khác lại bồi đến. Mấy tên đệ tử khác thấy tình hình không ổn vội vàng né sang một bên đề phòng vị “băng mỹ nhân” này giận cá chém thớt.
“Hoắc ma nữ, ngươi làm vậy là có ý gì. Ta cũng không chọc ghẹo gì ngươi a.”
“Chính ngươi bày ra cái trò để tinh anh để tử tùy ý khiêu chiến. Ta không đánh ngươi thì đánh ai?”
Xoa xoa hai gò má, Trần Hạo Nam lần nữa oan ức nói: “Ta chẳng qua là muốn huynh đệ luyện cái tay mà thôi. Ai ở đây mà không muốn ra tay một chút.”
Hoắc Vũ Cơ đưa mắt nhìn sang đám tinh anh đang nép ở ngoài xa. Mọi người thấy thế vội đứng thẳng người, nghiêm túc lắc đầu.
“Không phải lúc trước các ngươi đều đi than vãn với ta sao?”
Mọi người kinh hãi nhìn Hoắc Vũ Cơ lắc đầu liên hồi, trong lòng thầm mắng Trần Hạo Nam. “Đại ca ơi. Muốn chết thì chết một mình đừng lôi ta vào trong.”
Trần Hạo Nam nhìn thái độ mọi người không khỏi nhíu mày. Đây là có chuyện gì, không phải lúc trước bọn họ nói như vậy với hắn hay sao? Thế nhưng còn chưa suy nghĩ được gì đã nghe thấy tiếng bẻ ngón tay rốp rốp của Hoắc Vũ Cơ.
Nghiêng đầu trái phải một hồi, tiếng khớp xương vang lên như là khởi động gân cốt, nàng xách cổ Trần Hạo Nam như xách một con gà đi ra khỏi đấu đài trước sự mặc niệm của đám đệ tử tinh anh.
“Ta xin thề từ nay đụng ai chứ không đụng đến Trác Phàm!”
Một người hít thở sâu lên tiếng. Mấy người khác nghe thế cũng vội gật đầu biểu thị đồng ý.
Một lát sau, Hoắc Vũ Cơ đem Trần Hạo Nam trở lại. So với lúc trước đấu với Lưu Tiến xong, bộ dáng lúc này của hắn càng trở nên thảm hại. Hai mắt bầm đen như gấu trúc, tóc tai bù xù làm gì còn phong thái lãng tử trước đây.
“Ta biết lỗi rồi! Đừng đánh nữa!”
Liên tục mở miệng nhận lỗi, Trần Hạo Nam đưa tay ôm lấy đầu mình cầu xin. Hoắc Vũ Cơ gật đầu hài lòng, khuôn mặt đổi sang lo lắng nhìn lên thân ảnh trên đấu đài.
Lúc này quản sự sau khi nói lời cảnh cáo hai người biết giới hạn điểm dừng xong cũng phi thân đi xuống. Kết giới lại lần nữa dựng lên. Phía xa xa, La Hợp đứng ở đó nhìn đến Trác Phàm, đôi mắt còn mang theo vài phần sợ hãi.
Trải qua trận chiến với Trác Phàm hắn mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Trước giờ hắn vẫn luôn khinh thường người khác, lần này ăn trái đắng đã vô tình hình thành bóng ma sâu trong tiềm thức của La Hợp. Đừng nói là trả thù cho đệ đệ, ngay cả gan khiêu chiến Trác Phàm hắn còn không có.
Hiệu lệnh bắt đầu từ quản sự vang lên, Tần Hạo cùng Trác Phàm đồng thời lui về sau chục bước bắt đầu đề khí vận nguyên lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai chân hơi co lại, Tần Hạo xuất thủ đầu tiên, hắn lấy tốc độ nhanh nhất tiếp cận đối thủ. Trác Phàm thấy thế liền sử dụng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ mang theo tàn ảnh xông đến không thua gì Tần Hạo.
Phía bên ngoài, các vị trưởng lão đều gật đầu tán thưởng: “Tốc độ không tồi, Trác Phàm này hẳn là một kẻ chuyên tu tốc độ.”
Thế nhưng những người lúc trước chứng kiến La Hợp bị đánh như thế nào lại không tin vào mắt mình: “Lần đó hẳn hắn là luyện thể tu giả a.”
Mặc kệ mọi người khó hiểu thế nào ở bên dưới này Tần Hạo một mình xông vào bộ pháp của Trác Phàm chiến đấu. Cảm giác như có tận bốn năm tên Trác Phàm cùng lúc đang đánh nhau thế mà Tần Hạo lại không hề rơi vào hạ phong chút nào.
“Nếu như chỉ có chút tài vặt như thế này thì ngươi vẫn chưa xứng với nàng đâu.”
Tần Hạo vừa nhẹ nhõm đánh vừa lên tiếng nói ra. Hiện tại vẫn chưa phải là cực hạn tốc độ của hắn, chẳng qua chỉ đang muốn thử lực lượng của đối thủ đến đâu mà thôi.
“Ta không có ý nghĩ gì với nàng cả, ngươi đừng có suy nghĩ nhiều.”
Trác Phàm cũng thuận miệng. Đúng như hắn nói, làm quen Hoắc Vũ Cơ chẳng qua là tình cờ gặp mà thôi mà lại lúc đó chuyện của Trần Hạo Đông còn chưa xử lý xong nên đành phải tìm cho mình một cái bảo kê. Thế nhưng tình cơ Hoắc Vũ Cơ lại nhiệt tình như với luyện đan như vậy, điều này hắn cũng không nghĩ đến sẽ gây ra một ít phiền toái như ngày hôm nay.
Lời Trác Phàm rơi vào tài Tần Hạo trở thành người mà hắn thầm thương trộm nhớ không đáng lọt vào mắt của đối phương. Rằng nàng ta còn không xứng đáng với tên tiểu tử này.
Nộ khí xung thiên, tốc độ của Tần Hạo tăng thêm mấy phần. Dần dần Trác Phàm rơi xuống hạ phong, một trảo của đối phương xoẹt ra làm rách một lớp áo ở trước ngực.
Vội vàng nhảy lui về sau điều tức, Trác Phàm không ngờ tốc độ đối phương lại nhanh đến vậy, vừa mới đáp xuống đã bị Tần Hạo đuổi theo trong gang tấc nắm lấy tay hắn kéo lại ném trở lại vào trong thuận tiện tung một cước vào giữa ngực.
Đưa tay đỡ lấy một cước làm Trác Phàm cảm thấy tê rần ở cánh tay, cơ thể theo đó bay trở vào giữa sân đấu.
“Để ta cho ngươi thấy thế nào mới gọi là tốc độ.”
Huyền giai cấp thấp võ kỹ Tiên Phong Khai Lộ
Theo tiếng quát của Tần Hạo, một luồng ánh sát màu tím thoáng chốc bao phủ cả sân đấu. Thân ảnh hắn hơi động một chút liền biến mất, chỉ một cái chớp mắt đã đến trước mặt Trác Phàm.
Liên tục ba chưởng đánh vào ngực, hai chưởng đánh vào lưng, Tần Hạo như ẩn như hiện liên tục đánh trúng Trác Phàm.
Đám đệ tử nhìn thấy cảnh này đều lắc đầu. Trác Phàm bây giờ mới đúng nghĩa là bao cát thật sự. Đám đệ tinh anh run rẩy nhìn Hoắc Vũ Cơ đôi mắt hiện lên hàn quang, một bên ghế ngồi đã bị nát bét. Ngay cả Trần Hạo Nam bên cạnh thấy vậy cũng một hồi rét run âm thầm cầu nguyện cho Tần Hạo.
Sử dụng nguyên lực hộ thể, Trác Phàm nhận ra chiêu thức này của đối phương thực tế tăng tốc độc cực nhanh nhưng đổi lại lực công kích giảm đi rất nhiều. Hắn trúng đòn liên tục như vậy nhưng không hề bị thương, nhưng dù thế cảm giác đau đớn là không tránh khỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu như chiêu này mà kết hợp được với cách phong bế nguyên lực của Triệu Nguyên Chỉ thì e rằng ta thua sớm. Đáng tiếc hắn không biết làm như vậy.’
Trác Phàm hét lên một tiếng, nguyên lực tỏa ra xung quanh tìm kiếm đường đi nước bước của đối phương.
Sau khi đánh hai đòn nữa ở sau lưng đối phương, Tần Hạo cười lạnh vung chưởng đánh thẳng vào ngực Trác Phàm, một kích này uy lực lớn hơn trước rất nhiều.
Thế nhưng nụ cười còn chưa dứt thì cánh tay đã bị Trác Phàm giữ chặt. Cho dù hắn vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.
“Ngươi… Ngươi không phải là tốc độ tu giả hay sao? Sao có thể có lực lượng lớn như vậy.”
“Ta chưa từng nói ta là tốc độ tu giả.”
Trác Phàm cười gằn, tay phải co lại từng quyền từng quyền đánh vào ngực Tần Hạo.
“Phốc.”
Phun ra một ngụm máu tươi, Tần Hạo vội vàng đưa tay ra đỡ lấy nhưng uy lực của mỗi quyền Trác Phàm đánh ra quá lớn, cánh tay cảm giác như muốn nát ra. Chân phải dậm manh xuống đất làm trụ chân trái lấy đà đạp thẳng vào ngực Trác Phàm.
Trác Phàm sao có thể không nhận ra mục đích của đối phương, Tần Hạo muốn hắn né tránh để tìm cơ hội thoát khỏi gọng kiềm. Cười lạnh một tiếng, Trác Phàm không hề né tránh, nguyên lực dồn vào trước ngực mạnh mẽ đón lấy một cước kia.
Hắn phun một ngụm máu tươi lên mặt Tần Hạo rồi lại nở ra một nụ cười man rợ. Vết máu chảy ra kết hợp với hàm răng trắng bóc làm Tần Hạo sợ hãi la lên thất thanh.
“Người điên, ngươi là người điên.”
Cố giãy giụa thoát ra nhưng không thể, đôi mắt hắn cũng đỏ lên, tay chân bắt đầu mua may loạn xạ đánh vào Trác Phàm dùng thương đổi thương.
Qua hơn mười quyền, cuối cùng Trác Phàm cũng buông Tần Hạo ra. Hắn phun một ngụm máu tươi nữa nhìn đối phương, thần sắc hiện giờ đều hiện lên vẻ điên cuồng.
Trong mắt của Tần Hạo lúc này chỉ có kiêng kỵ, nếu so về trúng đòn, hẳn là Trác Phàm trúng nhiều hơn nhưng về mặt thụ thụ thương thì hắn là người đứng đầu.
Mấy vị trưởng lão nhìn thấy cảnh này tán thưởng. Trác Phàm chính là có kinh nghiệm chiến dấu phong phú. Lấy điểm mạnh chính là lực lượng thân thể chịu đựng đối phương tấn công tìm cơ hội phản công. Đến khi một tu giả chuyên về tốc độ như Tần Hạo không thể thi triển tốc độ vốn có thì việc đánh bại lại càng dễ dàng hơn.
“Hay cho một tên đệ tử lấy điểm mạnh của mình đánh vào điểm yếu của kẻ địch.” Một vị quản sự nhịn không được mở lời khen ngời.
Dương Tiêu lúc này phải gọi là cực kỳ tự hào. Trác Phàm là người hắn tiến cử, nếu tên này được người khác khen ngơi hắn cũng có phần được thơm lây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro