Thiên Địa Đại Đạo

Tử Thi Sống Dậy

Đại Hiền Triết

2024-10-04 16:35:13

Binh đoàn mười vạn quân cưỡi linh thú từ phía tây đang liên tục di chuyển. Người dẫn đầu là một người cao to tóc quắn, chòm râu cũng tương tự như vậy, dáng người to lớn cơ bắp cuồn cuộn. Hắn cưỡi trên người một con thất cấp linh thú Chí Tôn Ma Tê cả người màu xau ngọc, thân mặc chiến giáp bọc đến cả chiếc sừng dài ở phía trước.

Đang lúc đội quân cưỡi thú dần tiến sâu vào Thiên Vũ đế quốc thì đột nhiên phía trời xa bầu trời đột nhiên biến đổi, cuồng phong bão tố nổi lên, sấm chớt đánh xuống liên hồi.

Linh thú ngự thân theo đó cũng bắt đầu bạo động, bọn chúng rống lên thật lớn sau đó hất tung binh sĩ đang cưỡi trên lưng xuống quay người chạy đi.

Hán tử tóc quăn cùng mười người khác ở sau lưng đang cưỡi lục cấp linh thú thấy vậy vội vàng bay lên không trung dùng nguyên lực dẫn truyền vào cây sáo trên miệng. Tiếng sáo du dương vang lên, đám thú cưỡi hơi ngừng lại một chút. Thế nhưng ngoài trời xa lại vang lên tiếng sấm, lần này không phải là sấm chớp bình thường mà là màu tím của tử lôi.

Những con linh thú này đang yên tĩnh lại lần nữa điên cuồng bắt đầu ngược hướng mà chạy, cho dù binh sĩ trước đây đều là người ngày đêm chăm sóc bọn chúng cũng mặc kệ dẫm đạp chạy qua.

Hán tử tóc quăn hớt hải vội vàng rời khỏi đội hình bay đến phía trước chặn đường của đám thú cưỡi kia.

Hắn vận nguyên lực, từ trong cơ thể hiện ra một đầu U Minh Bạch Hổ thần hồn, nó gầm lên một tiếng phát ra sóng âm. Con Chí Tôn Ma Tê đang dẫn đầu nghe thấy cũng chợt tỉnh trở lại quay người dẫm chân.

Chỉ một cước đạp xuống, địa chấn xuất hiện làm những con thú còn lại mất đi thăng bằng ngã nhào. Sóng âm từ U Minh Bạch Hổ theo đó đánh vỡ tinh thần làm bọn chúng tạm thời ngất đi.

“Tướng quân, ở nơi đó có xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể làm cho linh thú thuần hóa của chúng ta trở nên bạo loạn như vậy?” Một tên cấp dưới bay đến nói.

“Cái này ta cũng không biết nữa. Thương vong thế nào rồi?” Tên tướng quân tóc quăn từ trên nhìn xuống đám binh sĩ đang nằm lê ở đó hỏi.

“Bị thương nặng có hơn một nghìn, còn lại vẫn có thể di chuyển tốt.”

“Được rồi. Chỉnh đốn một chút binh sĩ lại, những người không thể di chuyển cho họ tạm thời đóng quân ở đây dưỡng thương. Những người khác tiếp tục lên đường, kế hoạch lần này không được chậm trễ thời gian.”

“Rõ!”

Tên cấp dưới kia liền nhận lệnh quay đi, cùng chín người khác sắp xếp một chút rồi đợi cho linh thú tỉnh dậy tiếp tục lên đường.

“Sao ta lại cảm thấy lần hành quân này sẽ không được thuận lợi cho lắm.” Ánh mắt tên tướng quân kia vẫn nhìn về phía bầu trời đầy sấm chớt ngoài xa lẩm bẩm.

Bọn hắn dùng thuật điều khiển thú để tiến hành chinh chiến, một khi linh thú hoảng loạn phản lại nghĩa là thực lực của binh đoàn sẽ đại giảm. Nhưng việc xưa nay toàn bộ đám thú thuần hóa đột nhiên làm phản như vậy thì vẫn chưa hề xuất hiện. Chính vì thế cho nên trong lòng vị tướng quân này mới bắt đầu cảm thấy có chút bất an.

Ở một nơi khác, ba vị Thần Long Hộ Vệ dẫn theo quân đội của hoàng thất tiến về phía Huyết Vân Sơn đã lâu nhưng chưa có dấu hiệu tiến vào.

Cung hộ vệ trước nay được xưng Bách Tiễn Vạn Tâm là người có khả năng do thám nhất ở ngoài chiến trường cho nên được phân công đi tới chiến trường ở Chấn Thiên Sơn để dò la tin tức trước.

Kiếm Vân Sơn cùng Thương hộ vệ đang ngồi trong lều tu luyện thì đột nhiên nghe thấy tiến sấm chớp liền mở mắt ra ngoài xem xét. Một lúc sau, Cung hộ vệ bay trở về mang theo gương mặt kinh hãi.

“Chấn Thiên Sơn thua trận đã bị ép đến cửa chỉ có thể dùng bốn cái ngũ cấp thủ hộ trận để phòng ngự.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cái gì? Nhanh như vậy sao? Còn chuyện gì đang xảy ra ở đó.” Thương hộ vệ có chút không tin tưởng sau đó chỉ tay về phía bầu trời ở Chấn Thiên Sơn nói.

“Cái này…! Ta cũng không biết nữa, Đế Vương Phủ cũng có hai tên thần chiếu đỉnh phong mà lại có Gia Cát Tinh vô cùng cẩn thận cho nên ta chỉ dám đứng từ xa mà nhìn. chỉ thấy cả một vùng dày đặc oan linh sau đó sấm chớp đánh xuống. Tuy muốn ở lại xem nhưng tên Hoàng Thiên Nguyên lại dùng nguyên thần dò xét xung quanh cho nên ta phải trở về trước.”

Cung hộ vệ có chút mộng bức nói. Hắn với Âu Dương Chấn Thiên phải nói là có giao tình không ít nhưng lệnh hoàng đế đã ban cho nên không thể xuất quân trợ trận. Còn tận năm ngày nữa mới có thể đem binh sĩ sát phạt một phen.

“Thiết Trường Cung, hiện tại quân của Đế Vương Phủ còn lại bao nhiêu?” Kiếm Vân Sơn nhìn về phía Cung hộ vệ hỏi.

“Không đến bốn mươi vạn, so với quân ta vẫn còn kém một nửa.”

Nghe Cung hộ vệ nói vậy, Kiếm Vân Sơn nhìn sang Thương hộ vệ nói: “Thương Dương, ngươi nghĩ chúng ta có nên xuất quân đánh úp hay không? Dù sao so về binh lực chúng ta vẫn nhiều hơn không ít.”

Cung hộ vệ cũng là một mặt chờ đợi nhìn về phía thương hộ vệ. Hắn muốn nhanh chóng ứng cứu Chấn Thiên Sơn, nhưng trên chiến trường Thương hộ vệ lại là người quyết định chiến lượt cho nên mọi việc đều phải hỏi ý kiến của vị này.

Thế nhưng mà Thương Dương lại lắc đầu, khuôn mặt nghiêm nghị nói: “Không được, thánh chỉ đã ban, chúng ta không được cãi lệnh. Ta biết các ngươi không muốn Chấn Thiên Sơn diệt vong nên nóng lòng muốn cứu. Nhưng tự ý hành động sẽ làm hỏng mất tiên cơ của hoàng đế. Đừng quên Chấn Thiên Sơn hiện tại vẫn còn bốn cái ngũ cấp trận thức thủ hộ, trong mấy ngày nữa chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Hai người còn lại nghe thế cũng đành im lặng, bọn họ biết vị Thương hộ vệ này luôn tuân thủ quân quy cho nên cũng không có nhiều lời nữa mà tiếp tục ngồi xuống chờ đợi.

Phong Lôi Trấn – Tinh Vẫn Các

Trác Phàm đang đứng trên mái nhà cao, ánh mắt nhìn về phía xa có chút ngưng trọng. Hắn là người trong ma đạo dĩ nhiên cũng biết để dẫn tới dị tượng như vậy chắc chắn phải làm chuyện gì đó nghịch thiên.

“Xem ra Chấn Thiên Sơn đã xong rồi. Thật không biết mình đem món đồ kia cho Đế Vương Phủ là đúng hay sao nữa. Không, nhất định là phải đưa. Ta hẳn là không sai.” Trác Phàm thở dài lẩm bẩm.

Lúc đầu hắn đưa ra ba món võ kỹ cùng Bồ Đề Tu Căn hiển nhiên là để câu giờ. Nhưng mà vẫn còn một lý do khác, hắn muốn an ổn Thiên Vũ sau khi cứu sống Bạch Vân Vân trở về.

Tình hình lúc đó, Đế Vương Phủ luôn lăm le chực chờ thâu tóm toàn bộ các thế gia khác. Dù không có ba món võ kỹ kia thì dưới cơ trí của Gia Cát Tinh chuyện nuốt lấy các nhà còn lại chỉ là chuyện sớm muộn.

Chỉ tính sáu thế gia yếu kém hơn thì đã có ba nhà đầu quân cho Đế Vương Phủ, dù Chấn Thiên Sơn có thể can thiệp đi nữa cũng không thể nào hoàn toàn ngăn chặn. Cho nên Trác Phàm muốn chủ động dẫn xà xuất động mà lại có thể kiểm soát được thời gian diễn ra.

Chính vì thế nên Trác Phàm quyết định sẽ gọp ba nhà còn lại tạo thành liên minh dưới sự chỉ dẫn của mình. Nhưng có một điều hắn không chắc chắn chính là ba món võ kỹ kia sau khi dung hợp lại sẽ mạnh đến đâu.

Nhìn dị tượng ở phía xa làm Trác Phàm lại mạnh mẽ lo lắng. Đúng lúc này, Đường Thiên Tiếu từ đâu xuất hiện nói.

“Lúc thu xác, người của ta ở gần quan ải phát hiện ra một đoàn quân cưỡi linh thú từ quan ải phía tây. Nhưng kì lạ là người giữ thành ở đó lại không phòng thủ mà còn mở rộng cửa để bọn chúng tiến vào.

Trác Phàm suy nghĩ một chút hỏi: “Môn chủ có tra được bọn người kia đi về hướng nào không?”

“Theo như ngọc giản truyền đến thì bọn họ đang tiến thẳng về phía đông.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau. Một chiêu này cũng thật là lợi hại nha.”

Trác Phàm lẩm bẩm trong miệng một chút rồi quay sang nói với Đường Thiên Tiếu: “Đường Môn chủ, vậy còn chuyện thu xác thế nào rồi?”

“Toàn bộ xác chết trước đó đã chuyển về nơi kín đáo, linh đan do Minh Nguyệt Lâu luyện chế cũng đều ở trong này, ước chừng có tới hơn hai mươi vạn thi thể. Trận chiến của Đế Vương Phủ cùng Chấn Thiên Sơn đã kết thúc nhưng người của ta vẫn chưa dám tiến vào thu lấy. Trác Phàm, ngươi muốn làm gì với chúng vậy?”

Đường Thiên Tiếu cảm thấy khó hiểu, hắn cũng đã nhìn qua đan phương nhưng lại hoàn toàn không tìm ra manh mối gì. Thế mà Trác Phàm lại nói đây là mấu chốt của trận chiến cho nên lại làm hắn càng thêm tò mò.

Trác Phàm nở nụ cười thần bí nói: “Ta muốn tạo cho mình một đội quân hoạt thi!”

Vừa dứt tiếng, Trác Phàm liền đạp không bay đi, tốc độ vô cùng nhanh chớt mắt đã biến mất khỏi thầm mắt. Đường Thiên Tiếu thấy vậy cũng đuổi theo trên mặt còn có chút mê mang: “Đội quân hoạt thi? Đây là có ý gì?”

Một lúc sau, Trác Phàm đã đứng trước một bãi đất rộng, nơi đây nồng nặc mùi máu cùng hôi thối của xác thịt. Hắn bay lên không trung bắt đầu bày trận.

Lần này Trác Phàm không dùng những viên linh thạch thạch màu vàng bình thường màu dùng một loại khác có màu tím được gọi là thánh linh thạch.

Theo lời của Phần Thiên Long Tổ, thánh linh thạch có linh khí dồi dào hơn so với linh thạch rất nhiều. Dùng nó bày trận có thể tăng cường uy lực trận pháp mà lại còn có thể bố trí trận pháp cấp cao mà linh thạch bình thường không thể bày ra.

Một lúc sau, hai tay Trác Phàm kết ấn, miệng hô to khẩu quyết, một bức màn màu đen bắt đầu dựng lên che khuất hắn cùng toàn bộ thi thể ở đây lại. Hắn lấy trong người ra một cái hồ lô nhỏ, bên trong có hàng vạn con huyết tằm đang loi nhoi trường bò.

Tâm thần Trác Phàm khẽ động, ý nghĩ như xoẹt điện như truyền vào mỗi con huyết tằm. Hắn quăng hồ lô lên cao sau đó một chưởng đánh vỡ. Mỗi con huyết tằm rơi xuống đều nhanh chóng chui vào thân thể của đám binh sĩ đã chết kia.

Ở phía bên ngoài, Hắc Bạch Dạ Xoa cũng một mặt ngưng trọng xuất hiện xuất ra thần hồn của chính mình tạo thành một lớp kết giới khác.

Bọn họ đang ngồi tu luyện đột nhiên truyền đến thanh âm của Trác Phàm trong đầu bảo phải đến nơi đây tạo thành một cái kết giới bảo hộ. Thế nhưng trên đầu xuất hiện lôi phạt làm hai người đầu đầy mồ hôi, một khi nó đánh xuống thì khó tránh khỏi trọng thương một thời gian. Nhìn bầu trời thoáng hiện lên tiếng sấm liền từ từ tan đi bọn họ mới thở phào một tiếng.

Tuy không biết Trác Phàm muốn làm chuyện gì nhưng nhìn thấy hắn một cái bát cấp trận thức được bày ra lại còn không chắc chắn bảo bọn họ thêm một tầng bảo hộ cũng đủ hiểu là Trác Phàm đang làm một chuyện nghịch thiên.

Ở bên trong kết giới, Trác Phàm đưa tay kết ấn, trên đầu của mỗi cái xác bắt đầu hiện lên một ấn ký màu đỏ rồi đứng dậy. Trên trán hắn lúc này đã xuất hiện một ít mồ hôi, hai tay vổ mạnh vào nhau một cái, lập tức toàn bộ hoạt thi mở mắt ra đưa tay lượm một viên đan dược vương vãi dưới đất nuốt vào.

Hai người Hắc Bạch Dạ Xa còn đang thở phào nhẹ nhõm thì một tia tử lôi từ trời gián xuống, kết giới bất ngờ bị thủng một lổ nhỏ làm bọn họ thổ huyết.

Trác Phàm cũng là một mặt ngưng trọng cố gắng giữ vững thân thể. Hắn vừa phải duy trì trận pháp vừa phải điều khiển huyết tằm dẫn động bọn hoạt thi.

Kết giới cuối cùng dần nứt ra, Trác Phàm không còn đường nào khác đành phải cố gắng chịu đau cho tam trọng tử lôi đánh xuống.

“Xèo!” Trên lưng của Trác Phàm đã xuất hiện một vết cháy. Hắn nén đau lần nữa kết ấn cho đại trận củng cố trở lại. Hắc Bạch Dạ Xoa cũng không dám buông tha lần nữa dựng lên lĩnh vực thần hồn.

Mỗi một cái hoạt thi nuốt vào linh dược đều đột nhiên có linh tính bước sang một bên xếp hàng. Mãi đến nửa canh giờ sau, toàn bộ các xác chết mới đều nuốt xong đan dược.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Địa Đại Đạo

Số ký tự: 0