Vòng Thứ Hai...
Đại Hiền Triết
2024-10-04 16:35:13
Bên dưới khán đài, Tiểu Lam ra hiệu mọi người im lặng sau đó nói: “Nếu một trăm vị trí đầu đã an vị, Tiểu Lam xin phép đưa ra đề mục của vòng thi tứ hai. Các vị hãy nhìn vào giữa sân đấu, nơi đó đã có sẵn linh dược do Minh Nguyệt Lâu ta cung cấp. Ở vòng này, các vị chỉ được sử dụng những linh dược này để luyện chế tam phẩm linh đan trong thời gian hai nén nhang. Xin hãy lưu ý một điều ở vòng này chỉ có ba mươi luyên đan sư được vào vòng trong. Cho nên trong hai nén nhang các vị nhất định phải thành đan và chỉ có những đan dược phẩm chất tốt nhất mới được tính qua vòng. Nếu như các vị đã nghe rõ thì ta xin được phép bắt đầu vòng thi thứ hai.”
Nghe tiếng chuông lục lạc vang lên, mọi thí sinh đều nhanh chóng đi tới đống linh dược giữa đài thi đấu. Bọn chúng rất biết chừng mực, đợi ba vị công tử của bát thế gia chọn xong mới vội vàng chạy đến tranh giành linh dược.
“Bình phán à, có phải ngươi cho đề bị nhầm không? Yêu cầu luyện chế thấp nhất là tam phẩm đan dược nhưng linh dược cung cấp lại là nhị phẩm? Chúng ta làm sao luyện chế cho được?”
Lời vừa nói ra, Tiểu Lam không giải thích mà chỉ im lặng cười. Tiết Định Thiên ở một bên nghe vậy cũng cười khẩy một cái nói: “Ngươi cái tên này đúng là ngu ngốc, tuy là nhị phẩm linh dược nhưng nếu biết cách phối hợp thì có thể nâng cao phẩm chất đan dược lên thành tam phẩm thậm chí là tứ phẩm cũng được. Ngươi thấy ba vị công tử lấy linh dược trở về có than phiền gì không. Hay là về gia tộc mình luyện thêm đi.”
Người kia nghe vậy liền cúi đầu không dám nói gì thêm, chỉ chọn vội vài gốc linh dược sau đó trở về vị trí của mình.
Trác Phàm trở về chỗ của mình, đôi mắt hắn nhìn sang lò đang ở vị trí thứ nhất thì thấy Bạch Vân Thiên vẫn như cũ, chỉ tập trung vào việc luyện đan, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.
Đới Ngọc Thạch rút kinh nghiệm từ vòng một, không dám trêu chọc Bạch Vân Thiên mà chú ý khống hỏa luyện đan.
Một nén nhang trôi qua, tốc độ của Bạch Vân Thiên không thể nghi ngờ là nhanh nhất. Trên trán của hắn đã xuất hiện những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống. Mặc kệ mồ hôi cứ lăn xuống, đôi tay hắn không chút lơ là luyên đan. Trong chốc lát, đan dược trên tay sắp hình thành.
Ở một bên Đới Ngọc Thạch cũng đã bắt đầu hóa dược dịch thành đan. Nhìn thấy tốc độ của mình còn thua kém Bạch Vân Thiên một chút, hắn không cam lòng liếc sang vị trí thứ chín mươi bảy.
Tiết Định Thiên ở cách đó không xa nhìn thấy ánh mắt sắc như gươm kia liền rùng mình một cái. Hắn nuốt một ngụm nước bọt cố giữ bình tĩnh rồi gật đầu một cái với Đới Ngọc Thạch. Sau đó, hắn bắt đầu tăng hỏa lực, đan dược được hắn bỏ vào trong càng lúc càng nhiều.
Mọi người nhìn thấy Tiết Định Thiên như vậy không khỏi lắc đầu. Linh dược còn chưa luyện hóa xong đã đưa một gốc khác vào rõ ràng là đại kỵ trong giới luyện đan. Kết quả thế nào ai cũng hiểu được, lò đan của hắn nổ tung ra, dược liệu chưa được luyện hóa bay hết ra bên ngoài. Tình cơ một gốc dược liệu bay ra rất xa lao thẳng vào lò đan của Bạch Vân Thiên làm hắn biến sắc.
Vội vàng giảm lửa lại, Bạch Vân Thiên kiểm tra đang dược vừa rơi vào là gì rồi thất thanh la lớn: “Không xong, là linh dược thuộc tính âm hàn!”
Lời này vừa nói ra, chỉ có Trác Phàm cùng Đường Liên hiểu việc này nghiêm trọng thế nào. Đan dược mà Bạch Vân Thiên luyện chế có thuộc tính thuần dương, nếu như bỏ linh dược âm hàn vào dược dịch chắc chắn sẽ nảy sinh xung đột làm hỏng đan.
Đới Ngọc Thạch ở bên cạnh nhìn một màn này liền nở nụ cười nham hiểu nhìn đang dược sắp thành hình. Hắn thầm nghĩ: “Vị trí thứ nhất ở vòng hai chắc chắn là của ta.”
Trác Phàm ở bên này nhìn một cái liền biết một màn vừa rồi là do Đới Ngọc Thạch sắp xếp. “Vốn dĩ ta chưa muốn thể hiện mình nhưng ngươi đã làm như vậy thì ta không thể để ngươi đắc ý được.” Ngay lập tức, ngọn lửa trong tay hắn lớn lên, dược dịch cùng linh dược đều được hắn đem cho vào lòng bàn tay nắm lại. Một tiếng xì xì phát ra, khói từ trong lòng bàn tay hắn cũng bắt đầu xuất hiện. Tay trái của Trác Phàm tự do liền đưa ra rung lấy chiếc chuông ở cạnh bàn.
Mọi người nhìn thấy một màn này không khỏi sợ ngây người. “Người này là ai a, sao lại gan lớn như vậy. Rõ ràng đan dược luyện chế như vậy đã hỏng còn dám rung chuông.”
Ở phía trên khán đài, đám người Thái Thanh Vân nhiên một màn này sắc mặt đều đen lại. “Trác Phàm a, ngươi luyện đan còn tận hai vòng nữa sao lại hấp tấp để hỏng đan còn rung chuông nữa.” Chỉ có Đường Yên Nhi cùng Bạch Vân Vân vẫn lựa chọn tin tưởng Trác Phàm nên im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái tay phải của hắn.
Tiểu Lam đi đến bên cạnh Trác Phàm nhìn qua hắn một chút rồi nói: “Ngươi chắc chắc mình đã thành đan mà không cần nhìn trước?”
“Ta chắc chắn!” Trác Phàm tự tin trả lời.
“Nếu ngươi không thành đan mà nói dối sẽ bị chúng ta nghiêm trị. Ngươi thật sự chắc chắn thành đan sao?”
Trác Phàm không nói nữa mà khẽ mở tay trái ra, một viên đan dược như hạt đậu đã nằm trong tay hắn.
“Tứ phẩm cao phẩm linh đan! Sao có thể?” Tiếng hét thất thanh của mọi người khi chứng kiến đan dược quả thật thành hình tạo thành một làn sóng xôn xao. Từ bao giờ luyện đan trở nên đơn giản như vậy?
Đới Ngọc Thạch một mặt ngơ ngác la lớn: “Hắn gian lận, chắc chắn là gian lận, làm gì có chuyện nắm tay lại liền thành đan.”
Trác Phàm mỉm cười không nói gì, chỉ đi đến chỗ vị trí của hắn rồi mới xuất ngôn: “Thượng cổ công pháp luyện đan Nhất Chưởng Hóa Linh Đan, ngươi đã nghe qua chưa?”
Đới Ngọc Thạch nghe vậy liền cứng họng. Công pháp thượng cổ hắn đã từng nghe nói. Đó là những thủ pháp cực kì cao siêu có thể hóa không thành có ảo diệu vô cùng. Nếu đúng thật Trác Phàm có một món thượng cổ công pháp luyên đan thì việc xảy ra vừa rồi hoàn toàn có thể hiểu được. Như vậy hiển nhiên vị trí thứ nhất đã thuộc về tên “Dạ Tán” này.
Lục trưởng lão của Dược Thải Đường ở trên khán đài nghe Trác Phàm nói vậy không khỏi xoa xoa tay nói với Hoàng Phi Thanh: “Hoàng công tử, ta thấy tên Dạ Tán này không cần nhọc lòng ngài ra tay. Cứ để lão phu là được.”
Hoàng Phi Thanh làm sao không nhìn ra ý đồ của tên này được cười nói: “Trưởng lão yên tâm, ta tuy muốn đích thân giết hắn nhưng thượng cổ công pháp kia ta không có hứng thú.
Nghe được lời nói này, lục trưởng lão mới an tâm nói vài lời nịnh nọt sau đó ngồi xuống xem tiếp. Kì thật hắn rất muốn đồ đệ của mình về nhất vòng này, nhưng ngoài ý muốn là “Dạ Tán” giành hạng một lại mang đến cho hắn một cái kinh hỉ. Cứ nghĩ đến xong đan hội thì món công pháp từ thượng cổ kia tới tay làm hắn không kiềm được hưng phấn. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là đệ tử của hắn, Đới Ngọc Thạch phải giành quán quân chung cuộc.
Tiếng chuông của Đới Ngọc Thạch cuối cùng cũng rung lên, hắn luyện ra một viên tứ phẩm trung phẩm đan giành vị trí thứ hai. Đưa mắt nhìn về phía Bạch Vân Thiên cười lạnh, hắn lại mở miệng nói lời chế giễu: “Bạch công tử, xem ra ngươi ngay cả thành đan còn không thành được thì làm sao có thể tranh giành với ta.”
Dường như không để ý lời của Đới Ngọc Thạch, Bạch Vân Thiên đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào dược dịch bên trong. Chợt hắn đưa tay đấm mạnh vào ngực mình, một ngụm tiên huyết bay vào lò đan làm dược dịch bắt đầu sôi trào lên hóa thành màu đỏ. Nhìn thấy dược dịch vẫn chưa đủ, hắn lại phun thêm hai một ngụm nữa. Lập tức dược dược dịch như đang sinh động hẳn lên muốn thoát ra khỏi lò đan.
Trác Phàm ở một bên kinh ngạc nhìn Bạch Vân Thiên dùng tiên huyết luyện đan. Mỗi một người lúc bình thường chỉ phun nhiều nhất năm ngụm tiên huyết, đến ngụm thứ sáu hẳn là chết không nghi ngờ. Thế nhưng Bạch Vân Thiên thân mang trọng thương liền một lúc phun ra ba ngụm đủ để cho thấy hắn cố chấp với việc luyện đan như thế nào.
Thời gian chỉ còn nhiều nhất năm phút nữa thôi, Bạch Vân Vân ở trên khán đài cực kì lo lắng cho đệ đệ mình. Nàng muốn ngăn cản hắn tiếp tục luyện đan nhưng lại bị Trác Phàm ra hiệu ngừng lại.
Dĩ nhiên không phải Trác Phàm muốn hại đệ đệ nàng mà là nhìn một luyện đang sư cố chấp như vậy trong lòng hắn cũng dân lên một niềm kính ý. Trác Phàm biết một khi Bạch Vân Thiên thổ huyết luyện đang thì đã không còn khả năng tranh tài ở các vòng sau đó vì vậy hắn muốn hoàn thành mong muốn để cho Bạch Vân Thiên tiếp tục luyện.
Bạch Vân Thiên định thần, khống chế ngọn lửa trên tay mình một cách cẩn thận, từng giọt dược dịch muốn chạy thoát đều bị ngọn lửa bao vây áp chế an ổn trở lại.
Ngay khi thời gian còn lại chỉ có một phút, những tiếng chuông cứ tấp nập vang lên. Bạch Vân Thiên vẫn bình tĩnh nhìn viên đan dược màu đỏ trên tay mình đang dần thành hình. Tiểu Lam lo lắng vừa đếm ngược thời gian vừa nhìn đang dược trên tay của hắn. Nàng là bình phán đương nhiên phải công bằng, dù như thế nào cũng không được đánh mất sự uy tín của Minh Nguyệt Lâu.
“Năm! Bốn! Ba! Hai! Một! Keng!”
Ngay khi Tiểu Lam đếm còn một giây, tiếng chuông ở vị trí thứ nhất cuối cùng cũng vang lên. Bạch Vân Thiên nhìn viên đan dược trong tay hài lòng mở miệng nói: “Tứ phẩm thượng phẩm đan đã thành.”
Nghe tiếng chuông lục lạc vang lên, mọi thí sinh đều nhanh chóng đi tới đống linh dược giữa đài thi đấu. Bọn chúng rất biết chừng mực, đợi ba vị công tử của bát thế gia chọn xong mới vội vàng chạy đến tranh giành linh dược.
“Bình phán à, có phải ngươi cho đề bị nhầm không? Yêu cầu luyện chế thấp nhất là tam phẩm đan dược nhưng linh dược cung cấp lại là nhị phẩm? Chúng ta làm sao luyện chế cho được?”
Lời vừa nói ra, Tiểu Lam không giải thích mà chỉ im lặng cười. Tiết Định Thiên ở một bên nghe vậy cũng cười khẩy một cái nói: “Ngươi cái tên này đúng là ngu ngốc, tuy là nhị phẩm linh dược nhưng nếu biết cách phối hợp thì có thể nâng cao phẩm chất đan dược lên thành tam phẩm thậm chí là tứ phẩm cũng được. Ngươi thấy ba vị công tử lấy linh dược trở về có than phiền gì không. Hay là về gia tộc mình luyện thêm đi.”
Người kia nghe vậy liền cúi đầu không dám nói gì thêm, chỉ chọn vội vài gốc linh dược sau đó trở về vị trí của mình.
Trác Phàm trở về chỗ của mình, đôi mắt hắn nhìn sang lò đang ở vị trí thứ nhất thì thấy Bạch Vân Thiên vẫn như cũ, chỉ tập trung vào việc luyện đan, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.
Đới Ngọc Thạch rút kinh nghiệm từ vòng một, không dám trêu chọc Bạch Vân Thiên mà chú ý khống hỏa luyện đan.
Một nén nhang trôi qua, tốc độ của Bạch Vân Thiên không thể nghi ngờ là nhanh nhất. Trên trán của hắn đã xuất hiện những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống. Mặc kệ mồ hôi cứ lăn xuống, đôi tay hắn không chút lơ là luyên đan. Trong chốc lát, đan dược trên tay sắp hình thành.
Ở một bên Đới Ngọc Thạch cũng đã bắt đầu hóa dược dịch thành đan. Nhìn thấy tốc độ của mình còn thua kém Bạch Vân Thiên một chút, hắn không cam lòng liếc sang vị trí thứ chín mươi bảy.
Tiết Định Thiên ở cách đó không xa nhìn thấy ánh mắt sắc như gươm kia liền rùng mình một cái. Hắn nuốt một ngụm nước bọt cố giữ bình tĩnh rồi gật đầu một cái với Đới Ngọc Thạch. Sau đó, hắn bắt đầu tăng hỏa lực, đan dược được hắn bỏ vào trong càng lúc càng nhiều.
Mọi người nhìn thấy Tiết Định Thiên như vậy không khỏi lắc đầu. Linh dược còn chưa luyện hóa xong đã đưa một gốc khác vào rõ ràng là đại kỵ trong giới luyện đan. Kết quả thế nào ai cũng hiểu được, lò đan của hắn nổ tung ra, dược liệu chưa được luyện hóa bay hết ra bên ngoài. Tình cơ một gốc dược liệu bay ra rất xa lao thẳng vào lò đan của Bạch Vân Thiên làm hắn biến sắc.
Vội vàng giảm lửa lại, Bạch Vân Thiên kiểm tra đang dược vừa rơi vào là gì rồi thất thanh la lớn: “Không xong, là linh dược thuộc tính âm hàn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này vừa nói ra, chỉ có Trác Phàm cùng Đường Liên hiểu việc này nghiêm trọng thế nào. Đan dược mà Bạch Vân Thiên luyện chế có thuộc tính thuần dương, nếu như bỏ linh dược âm hàn vào dược dịch chắc chắn sẽ nảy sinh xung đột làm hỏng đan.
Đới Ngọc Thạch ở bên cạnh nhìn một màn này liền nở nụ cười nham hiểu nhìn đang dược sắp thành hình. Hắn thầm nghĩ: “Vị trí thứ nhất ở vòng hai chắc chắn là của ta.”
Trác Phàm ở bên này nhìn một cái liền biết một màn vừa rồi là do Đới Ngọc Thạch sắp xếp. “Vốn dĩ ta chưa muốn thể hiện mình nhưng ngươi đã làm như vậy thì ta không thể để ngươi đắc ý được.” Ngay lập tức, ngọn lửa trong tay hắn lớn lên, dược dịch cùng linh dược đều được hắn đem cho vào lòng bàn tay nắm lại. Một tiếng xì xì phát ra, khói từ trong lòng bàn tay hắn cũng bắt đầu xuất hiện. Tay trái của Trác Phàm tự do liền đưa ra rung lấy chiếc chuông ở cạnh bàn.
Mọi người nhìn thấy một màn này không khỏi sợ ngây người. “Người này là ai a, sao lại gan lớn như vậy. Rõ ràng đan dược luyện chế như vậy đã hỏng còn dám rung chuông.”
Ở phía trên khán đài, đám người Thái Thanh Vân nhiên một màn này sắc mặt đều đen lại. “Trác Phàm a, ngươi luyện đan còn tận hai vòng nữa sao lại hấp tấp để hỏng đan còn rung chuông nữa.” Chỉ có Đường Yên Nhi cùng Bạch Vân Vân vẫn lựa chọn tin tưởng Trác Phàm nên im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái tay phải của hắn.
Tiểu Lam đi đến bên cạnh Trác Phàm nhìn qua hắn một chút rồi nói: “Ngươi chắc chắc mình đã thành đan mà không cần nhìn trước?”
“Ta chắc chắn!” Trác Phàm tự tin trả lời.
“Nếu ngươi không thành đan mà nói dối sẽ bị chúng ta nghiêm trị. Ngươi thật sự chắc chắn thành đan sao?”
Trác Phàm không nói nữa mà khẽ mở tay trái ra, một viên đan dược như hạt đậu đã nằm trong tay hắn.
“Tứ phẩm cao phẩm linh đan! Sao có thể?” Tiếng hét thất thanh của mọi người khi chứng kiến đan dược quả thật thành hình tạo thành một làn sóng xôn xao. Từ bao giờ luyện đan trở nên đơn giản như vậy?
Đới Ngọc Thạch một mặt ngơ ngác la lớn: “Hắn gian lận, chắc chắn là gian lận, làm gì có chuyện nắm tay lại liền thành đan.”
Trác Phàm mỉm cười không nói gì, chỉ đi đến chỗ vị trí của hắn rồi mới xuất ngôn: “Thượng cổ công pháp luyện đan Nhất Chưởng Hóa Linh Đan, ngươi đã nghe qua chưa?”
Đới Ngọc Thạch nghe vậy liền cứng họng. Công pháp thượng cổ hắn đã từng nghe nói. Đó là những thủ pháp cực kì cao siêu có thể hóa không thành có ảo diệu vô cùng. Nếu đúng thật Trác Phàm có một món thượng cổ công pháp luyên đan thì việc xảy ra vừa rồi hoàn toàn có thể hiểu được. Như vậy hiển nhiên vị trí thứ nhất đã thuộc về tên “Dạ Tán” này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục trưởng lão của Dược Thải Đường ở trên khán đài nghe Trác Phàm nói vậy không khỏi xoa xoa tay nói với Hoàng Phi Thanh: “Hoàng công tử, ta thấy tên Dạ Tán này không cần nhọc lòng ngài ra tay. Cứ để lão phu là được.”
Hoàng Phi Thanh làm sao không nhìn ra ý đồ của tên này được cười nói: “Trưởng lão yên tâm, ta tuy muốn đích thân giết hắn nhưng thượng cổ công pháp kia ta không có hứng thú.
Nghe được lời nói này, lục trưởng lão mới an tâm nói vài lời nịnh nọt sau đó ngồi xuống xem tiếp. Kì thật hắn rất muốn đồ đệ của mình về nhất vòng này, nhưng ngoài ý muốn là “Dạ Tán” giành hạng một lại mang đến cho hắn một cái kinh hỉ. Cứ nghĩ đến xong đan hội thì món công pháp từ thượng cổ kia tới tay làm hắn không kiềm được hưng phấn. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là đệ tử của hắn, Đới Ngọc Thạch phải giành quán quân chung cuộc.
Tiếng chuông của Đới Ngọc Thạch cuối cùng cũng rung lên, hắn luyện ra một viên tứ phẩm trung phẩm đan giành vị trí thứ hai. Đưa mắt nhìn về phía Bạch Vân Thiên cười lạnh, hắn lại mở miệng nói lời chế giễu: “Bạch công tử, xem ra ngươi ngay cả thành đan còn không thành được thì làm sao có thể tranh giành với ta.”
Dường như không để ý lời của Đới Ngọc Thạch, Bạch Vân Thiên đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào dược dịch bên trong. Chợt hắn đưa tay đấm mạnh vào ngực mình, một ngụm tiên huyết bay vào lò đan làm dược dịch bắt đầu sôi trào lên hóa thành màu đỏ. Nhìn thấy dược dịch vẫn chưa đủ, hắn lại phun thêm hai một ngụm nữa. Lập tức dược dược dịch như đang sinh động hẳn lên muốn thoát ra khỏi lò đan.
Trác Phàm ở một bên kinh ngạc nhìn Bạch Vân Thiên dùng tiên huyết luyện đan. Mỗi một người lúc bình thường chỉ phun nhiều nhất năm ngụm tiên huyết, đến ngụm thứ sáu hẳn là chết không nghi ngờ. Thế nhưng Bạch Vân Thiên thân mang trọng thương liền một lúc phun ra ba ngụm đủ để cho thấy hắn cố chấp với việc luyện đan như thế nào.
Thời gian chỉ còn nhiều nhất năm phút nữa thôi, Bạch Vân Vân ở trên khán đài cực kì lo lắng cho đệ đệ mình. Nàng muốn ngăn cản hắn tiếp tục luyện đan nhưng lại bị Trác Phàm ra hiệu ngừng lại.
Dĩ nhiên không phải Trác Phàm muốn hại đệ đệ nàng mà là nhìn một luyện đang sư cố chấp như vậy trong lòng hắn cũng dân lên một niềm kính ý. Trác Phàm biết một khi Bạch Vân Thiên thổ huyết luyện đang thì đã không còn khả năng tranh tài ở các vòng sau đó vì vậy hắn muốn hoàn thành mong muốn để cho Bạch Vân Thiên tiếp tục luyện.
Bạch Vân Thiên định thần, khống chế ngọn lửa trên tay mình một cách cẩn thận, từng giọt dược dịch muốn chạy thoát đều bị ngọn lửa bao vây áp chế an ổn trở lại.
Ngay khi thời gian còn lại chỉ có một phút, những tiếng chuông cứ tấp nập vang lên. Bạch Vân Thiên vẫn bình tĩnh nhìn viên đan dược màu đỏ trên tay mình đang dần thành hình. Tiểu Lam lo lắng vừa đếm ngược thời gian vừa nhìn đang dược trên tay của hắn. Nàng là bình phán đương nhiên phải công bằng, dù như thế nào cũng không được đánh mất sự uy tín của Minh Nguyệt Lâu.
“Năm! Bốn! Ba! Hai! Một! Keng!”
Ngay khi Tiểu Lam đếm còn một giây, tiếng chuông ở vị trí thứ nhất cuối cùng cũng vang lên. Bạch Vân Thiên nhìn viên đan dược trong tay hài lòng mở miệng nói: “Tứ phẩm thượng phẩm đan đã thành.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro