Thiên Đường Tội Lỗi: Tổng Giám Đốc Là Ác Ma
Chương 22
J.Vô Ưu
2024-07-24 03:18:01
Đến nơi, Hạ Vũ vừa xuống xe đã ngay lập tức kéo Kiều Ân vào phòng đặt riêng.
Từ lúc ngồi vào bàn ăn không ai nói với ai câu nào. Kiều Ân liếc mắt nhìn hai người trước mặt, một người thì nôn nóng chờ món ăn lên còn một người thì lại bày ra bộ mặt lạnh. Hai người hai thái cực tạo nên một bầu không khí quỷ dị lạ thường.
Một lát sau, bàn ăn đã được bày biện đầy những món cao lương mỹ vị. Ánh mắt Hạ Vũ sáng rực, cô ấy bất chấp liêm sỉ mà gắp ngay một miếng gan ngỗng cho vào miệng, cảm nhận được vị béo ngậy mà đã lâu không được ăn làm Hạ Vũ xúc động đến khóc không thành tiếng.
Nhìn bộ dạng ham ăn của Hạ Vũ, Kiều Ân chỉ có thể bất lực thở dài. Cô lại đưa mắt nhìn sang Đường Dạ, thấy anh đang nhìn Hạ Vũ như nhìn sinh vật lạ.
Nhưng phải nói thế nào nhỉ? Trên đời này làm gì có ai mà lại không có sở thích đặc biệt chứ? Hạ Vũ càng đặc biệt hơn vì sở thích của cô ấy là thích trai đẹp và yêu những món ăn ngon.
"Cậu ăn chậm thôi không nghẹn bây giờ."Kiều Ân khẽ nhắc nhở.
Hạ Vũ nuốt trọn miếng còn lại rồi cười cười nói:" Hì hì, tại mình đói quá chịu không nổi."
Nói rồi cô quay sang nhìn Đường Dạ, bấy giờ anh vẫn chưa hề động đũa mà chỉ nhìn chằm chằm Hạ Vũ. Chạm phải ánh mắt cô anh mới lảng tránh sang chỗ khác. Khoảng khắc này vừa hay thu gọn vào tầm mắt Hạ Vũ. Cô ấy cười trêu ghẹo:" Trợ lí Đường không ăn mà mải ngắm nhìn tôi sao?"
“Cô ăn nói xằng bậy gì vậy?”
“ồ, vậy tôi nói sai rồi sao? Nếu không phải là nhìn ngắm tôi vậy là anh đang…nhìn cái này sao?” Nói rồi cô ấy giơ cái giò heo to như cái bắp tay do cô ấy cố tình dặn đầu bếp làm. Đã thế cô ấy còn dành cả ví trí đắc địa trước mặt để để cái giò heo đó nữa.
“Phụt” Kiều Ân bật cười thành tiếng. Mặc dù cô không hi vọng Hạ Vũ tiếp xúc qua lại với Đường Dạ nhưng khi thấy sự tương tác đáng yêu này thì cô lại có cảm giác khác. Đó là sự chiêm nghiệm về những triết lí ở đời rằng liệu hai con người có tính cách trái ngược sẽ hút nhau?
Mặt Đường Dạ lúc này đã đen như đít nồi. Thấy thế Hạ Vũ còn hiên ngang cầm chiếc giò heo đặt vào bát Đường Dạ.
“Của anh đây! Ăn ngon nhé!”
*
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, Kiều Ân và Hạ Vũ đi theo Đường Dạ đến quầy thanh toán. Nhưng tình cờ làm sao, không hẹn mà lại gặp Lâm Kiều Hân đang sánh bước bên Hàn Kiêu đến trước quầy.
Gặp hai người họ ở đây Kiều Ân bất giác chột dạ mà quay đầu nhìn sang hướng khác.
Hạ Vũ nhìn Lâm Kiều Hân rồi quay sang nhìn Kiều Ân. Gương mặt hai người này cũng quá giống nhau đi. Chỉ là phong cách có hơi khác một chút. Lâm Kiều Hân đúng không hổ là nữ minh tinh, gương mặt xinh đẹp của cô ta được trang điểm cầu kỳ nhưng vẫn rất tự nhiên, khoác lên mình một bộ váy được thiết kế riêng, Hạ Vũ nhìn qua đoán chắc cũng phải tầm mười năm vạn.
Nữ minh tinh xinh đẹp sánh bước cùng soái ca. Đây đúng là tin khủng đó nha nhưng tại sao cô lại không thấy một cánh phóng viên nào quanh đây vậy?
Hạ Vũ bất giác đưa mắt nhìn Hàn Kiêu lâu hơn một tí. Đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh nam tính, đặc biệt là đôi mắt kia vừa lạnh lùng nhưng cũng thật quyến rũ. Cực phẩm! Đây là hai từ mà Hạ Vũ nghĩ đến trong đầu. Nhưng sự si mê này cũng không kéo dài lâu.
“Hàn tổng!” Đường Dạ hơi cúi người chào.
Hàn tổng? Là tên đại ác ma nổi tiếng trên thương trường đấy sao? Hạ Vũ thầm trách ánh mắt nhìn người của bản thân, đôi mắt kia mà quyến rũ cái gì chứ, rõ ràng là ánh mắt đại khai sát giới thì có.
Lâm Kiều Hân từ xa đã chú ý đến Kiều Ân, cô ta tiến lên chào hỏi:" Em gái cũng ở đây sao?"
Em gái? Kiều Ân và Lâm Kiều Hân là chị em sao? Khoan đã! Kiều Ân, Kiều Hân, hai tên này đúng là nghe rất gần nhau… Nhưng tại sao Kiều Ân lại chưa từng nói đến cơ chứ? Hạ Vũ nhíu mày suy nghĩ.
Kiều Ân thoáng giật mình khi nghe hai từ này. Thật lòng cô không biết bản thân phải đối mặt với Lâm Kiều Hân thế nào nữa. Hàn Kiêu đáng hận vì hắn là người tạo ra cái bẫy này còn cô thì lại đáng trách vì lỡ làm người tình bí mật hắn ta.
Hàn Kiêu đối mặt chính diện với Kiều Ân, ánh mắt anh nhìn cô đầy bỡn cợt, cùng lúc cánh tay săn chắc của anh tự nhiên vòng qua eo Lâm Kiều Hân, ôm trọn cô ta vào lòng. Nhìn cử chỉ thân mật của hai người họ cùng với nụ cười ngọt ngào trên đôi môi của Lâm Kiều Hân làm cô cảm thấy vừa nực cười lại vừa chua chát.
Cô cắn răng chịu đựng cảm giác uất nhục trong lòng, đôi môi nhỏ khẽ mấp máy:" Vâng. Em đi ăn cùng bạn."
Lâm Kiều Hân:“Dù sao cũng đã lâu không gặp, để chị mời mọi người bữa này được không?”
Thấy ánh mắt Kiều Ân có gì đó không đúng nên Hạ Vũ liền nhanh chóng bước đến nói:" Cảm ơn ý tốt của chị nhưng Đường Dạ tiên sinh đã nói sẽ mời tụi em rồi nên chị không cần phải làm thế đâu ạ."
Từ lúc ngồi vào bàn ăn không ai nói với ai câu nào. Kiều Ân liếc mắt nhìn hai người trước mặt, một người thì nôn nóng chờ món ăn lên còn một người thì lại bày ra bộ mặt lạnh. Hai người hai thái cực tạo nên một bầu không khí quỷ dị lạ thường.
Một lát sau, bàn ăn đã được bày biện đầy những món cao lương mỹ vị. Ánh mắt Hạ Vũ sáng rực, cô ấy bất chấp liêm sỉ mà gắp ngay một miếng gan ngỗng cho vào miệng, cảm nhận được vị béo ngậy mà đã lâu không được ăn làm Hạ Vũ xúc động đến khóc không thành tiếng.
Nhìn bộ dạng ham ăn của Hạ Vũ, Kiều Ân chỉ có thể bất lực thở dài. Cô lại đưa mắt nhìn sang Đường Dạ, thấy anh đang nhìn Hạ Vũ như nhìn sinh vật lạ.
Nhưng phải nói thế nào nhỉ? Trên đời này làm gì có ai mà lại không có sở thích đặc biệt chứ? Hạ Vũ càng đặc biệt hơn vì sở thích của cô ấy là thích trai đẹp và yêu những món ăn ngon.
"Cậu ăn chậm thôi không nghẹn bây giờ."Kiều Ân khẽ nhắc nhở.
Hạ Vũ nuốt trọn miếng còn lại rồi cười cười nói:" Hì hì, tại mình đói quá chịu không nổi."
Nói rồi cô quay sang nhìn Đường Dạ, bấy giờ anh vẫn chưa hề động đũa mà chỉ nhìn chằm chằm Hạ Vũ. Chạm phải ánh mắt cô anh mới lảng tránh sang chỗ khác. Khoảng khắc này vừa hay thu gọn vào tầm mắt Hạ Vũ. Cô ấy cười trêu ghẹo:" Trợ lí Đường không ăn mà mải ngắm nhìn tôi sao?"
“Cô ăn nói xằng bậy gì vậy?”
“ồ, vậy tôi nói sai rồi sao? Nếu không phải là nhìn ngắm tôi vậy là anh đang…nhìn cái này sao?” Nói rồi cô ấy giơ cái giò heo to như cái bắp tay do cô ấy cố tình dặn đầu bếp làm. Đã thế cô ấy còn dành cả ví trí đắc địa trước mặt để để cái giò heo đó nữa.
“Phụt” Kiều Ân bật cười thành tiếng. Mặc dù cô không hi vọng Hạ Vũ tiếp xúc qua lại với Đường Dạ nhưng khi thấy sự tương tác đáng yêu này thì cô lại có cảm giác khác. Đó là sự chiêm nghiệm về những triết lí ở đời rằng liệu hai con người có tính cách trái ngược sẽ hút nhau?
Mặt Đường Dạ lúc này đã đen như đít nồi. Thấy thế Hạ Vũ còn hiên ngang cầm chiếc giò heo đặt vào bát Đường Dạ.
“Của anh đây! Ăn ngon nhé!”
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, Kiều Ân và Hạ Vũ đi theo Đường Dạ đến quầy thanh toán. Nhưng tình cờ làm sao, không hẹn mà lại gặp Lâm Kiều Hân đang sánh bước bên Hàn Kiêu đến trước quầy.
Gặp hai người họ ở đây Kiều Ân bất giác chột dạ mà quay đầu nhìn sang hướng khác.
Hạ Vũ nhìn Lâm Kiều Hân rồi quay sang nhìn Kiều Ân. Gương mặt hai người này cũng quá giống nhau đi. Chỉ là phong cách có hơi khác một chút. Lâm Kiều Hân đúng không hổ là nữ minh tinh, gương mặt xinh đẹp của cô ta được trang điểm cầu kỳ nhưng vẫn rất tự nhiên, khoác lên mình một bộ váy được thiết kế riêng, Hạ Vũ nhìn qua đoán chắc cũng phải tầm mười năm vạn.
Nữ minh tinh xinh đẹp sánh bước cùng soái ca. Đây đúng là tin khủng đó nha nhưng tại sao cô lại không thấy một cánh phóng viên nào quanh đây vậy?
Hạ Vũ bất giác đưa mắt nhìn Hàn Kiêu lâu hơn một tí. Đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh nam tính, đặc biệt là đôi mắt kia vừa lạnh lùng nhưng cũng thật quyến rũ. Cực phẩm! Đây là hai từ mà Hạ Vũ nghĩ đến trong đầu. Nhưng sự si mê này cũng không kéo dài lâu.
“Hàn tổng!” Đường Dạ hơi cúi người chào.
Hàn tổng? Là tên đại ác ma nổi tiếng trên thương trường đấy sao? Hạ Vũ thầm trách ánh mắt nhìn người của bản thân, đôi mắt kia mà quyến rũ cái gì chứ, rõ ràng là ánh mắt đại khai sát giới thì có.
Lâm Kiều Hân từ xa đã chú ý đến Kiều Ân, cô ta tiến lên chào hỏi:" Em gái cũng ở đây sao?"
Em gái? Kiều Ân và Lâm Kiều Hân là chị em sao? Khoan đã! Kiều Ân, Kiều Hân, hai tên này đúng là nghe rất gần nhau… Nhưng tại sao Kiều Ân lại chưa từng nói đến cơ chứ? Hạ Vũ nhíu mày suy nghĩ.
Kiều Ân thoáng giật mình khi nghe hai từ này. Thật lòng cô không biết bản thân phải đối mặt với Lâm Kiều Hân thế nào nữa. Hàn Kiêu đáng hận vì hắn là người tạo ra cái bẫy này còn cô thì lại đáng trách vì lỡ làm người tình bí mật hắn ta.
Hàn Kiêu đối mặt chính diện với Kiều Ân, ánh mắt anh nhìn cô đầy bỡn cợt, cùng lúc cánh tay săn chắc của anh tự nhiên vòng qua eo Lâm Kiều Hân, ôm trọn cô ta vào lòng. Nhìn cử chỉ thân mật của hai người họ cùng với nụ cười ngọt ngào trên đôi môi của Lâm Kiều Hân làm cô cảm thấy vừa nực cười lại vừa chua chát.
Cô cắn răng chịu đựng cảm giác uất nhục trong lòng, đôi môi nhỏ khẽ mấp máy:" Vâng. Em đi ăn cùng bạn."
Lâm Kiều Hân:“Dù sao cũng đã lâu không gặp, để chị mời mọi người bữa này được không?”
Thấy ánh mắt Kiều Ân có gì đó không đúng nên Hạ Vũ liền nhanh chóng bước đến nói:" Cảm ơn ý tốt của chị nhưng Đường Dạ tiên sinh đã nói sẽ mời tụi em rồi nên chị không cần phải làm thế đâu ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro