Thiên Đường Tội Lỗi: Tổng Giám Đốc Là Ác Ma
Gặp gỡ(2)
J.Vô Ưu
2024-07-24 03:18:01
Kiều Ân kịch liệt lắc đầu, cô uất ức hét vào mặt Kiều Hân:" Chị nhất định sẽ phải hối hận."
Nói rồi, cô bé chạy đi.
Sau lần đấy cả hai cũng không còn gặp mặt nhau nữa, cho đến hôm nay......
Lâm Kiều Hân nhìn Kiều Ân một lượt như đang âm thầm đánh giá. Gương mặt của người em gái này vẫn giống cô đến như vậy, chỉ khác là bây giờ khoảng cách của họ quá lớn. Cô ta giờ đây đã là một minh tinh nổi tiếng mặc trên mình bộ đồ đắt tiền, có hào quang mà bao người ngưỡng mộ còn người em gái thì....Đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy lựa chọn ban đầu theo mẹ là vô cùng chính xác. Không những cho cô ta có cơ hội thăng tiến mà con giúp cô ta gặp được một người hoàn hảo như Hàn Kiêu.
Kiều Ân bị nhìn không một chút lúng túng, cô bình tĩnh trả lời:"Em có việc muốn tìm mẹ."
"....e là mẹ không tiện gặp em bây giờ đâu, có chuyện gì thì em cứ nói thẳng với chị đi."
Kiều Ân:" Vậy để khi khác em sẽ gặp mẹ sau."
"Không cần đợi khi khác, bây giờ cô nói luôn đi."
Một giọng nói quen thuộc mà cũng xa lạ vang lên. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước ra. Bà mặc một bộ sườn sám được cắt may tỉ mỉ trông vừa thanh lịch lại vừa có nét quyến rũ. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng cả người đều toát ra hơi thở cao quý.
Trần Kiều Ân mấp máy mở miệng:"Mẹ....."
Lâm Thanh Nhã chỉ cười nhạt không đáp.
Kiều Hân thấy vậy cũng mỉm cười bước đến bên cạnh Lâm Thanh Nhã, nũng nịu gọi:"mẹ~"
Lâm Thanh Nhã tiến đến, thân mật nắm tay Kiều Hân rồi ôn hoà nói:" Con vào trong nhà trước đi, chuyện ở đây để mẹ xử lí."
Lâm Kiều Hân có chút khó xử nhưng rồi vẫn nghe lời mẹ vào nhà.
Khi chỉ còn hai người, Lâm Thanh Nhã liền nói thẳng:" Có chuyện gì thì cô nói đi."
Thấy thái độ lạnh lùng xa cách này của mẹ làm trái tim Trần Kiều Ân như thắt lại. Cô nắm chặt lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu rồi nói:" Mẹ, bố bị ung thư phổi rồi, cần tiền để để chữa trị. Con thật sự đã hết cách rồi nên mới tìm đến mẹ. Mẹ, mẹ có thể nể tình cảm ngày xưa mà giúp đỡ bố con lần này được không?"
Lâm Thanh Nhã:"Ha, ông ta bảo cô đến đây sao?"
Trần Kiều Ân vội nói:" Không, bố không nói gì cả, là tự con đến tìm mẹ."
"Ông ta đúng là kẻ thất bại mà. Thật may vì xưa kia tôi đã chọn rời bỏ ông ta."
Trần Kiều Ân nghe vậy càng nắm chặt tay hơn, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, hằn đỏ lên.
Bà ta nhìn cô một hồi như thầm đánh giá, rồi từ từ lấy tiền trong bóp ra đưa cho cô một xấp tiền, rồi nói:" Cầm lấy chỗ tiền này đi. Coi như từ nay về sau tôi, ông ta và cô không còn liên quan gì đến nhau nữa. Cô cũng đừng bao giờ đến tìm tôi hay Kiều Hân nữa, hiểu rồi chứ?"
Cấm xấp tiền trong tay mà trái tim cô như rỉ máu. Mẹ cô vậy mà lại coi cô như kẻ xa lạ, sẵn sàng đẩy cô đi không chút e ngại.
Cô gái nhỏ thẫn thờ lê từng bước chân ra khỏi căn biệt thự.
Đi được một đoạn, cô bỗng nhiên cảm thấy sống lưng mình lành lạnh cảm giác giống như có ai đang nhìn chằm chằm vào mình. Trực giác khiến cô quay đầu lại. Khoảnh khắc ấy cô bắt gặp một người đàn ông xa lạ.
Nhìn sơ qua à mà không nhìn kiểu gì thì người đàn ông này cũng đều rất đẹp trai. Hàng lông mày đen rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi tình. Đặc biệt là đôi mắt hẹp nhưng sâu, chỉ cần một cái nhìn thôi nhưng lại khiến người khác không rét mà run.
Trần Kiều Ân bất giác rùng mình một cái. Giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho cô biết đây là người đàn ông nguy hiểm, cực kì nguy hiểm. Vì vậy cô bất giác cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông thấy thế liền quay đầu nói với Đường Dạ.
" Điều tra thông tin về cô ta cho tôi."
Đường Dạ khẽ cúi đầu, cung kính trả lời:" Vâng, Hàn tổng."
.........
Trong biệt thự chính của nhà họ Hàn.
" Chúc mừng, chúc mừng. Chúc Hàn lão gia bách niên giai lão. Thọ tỉ nam sơn." Một người doanh nhân già, đến chúc thọ Hàn Tử Sâm, vừa chúc vừa tiện tay trao luôn món quà, là một bức tranh sơn dầu có ý nghĩa tốt đẹp.
Hàn Tử Sâm thấy vậy liền cười rộ lên, khách sáo nói:" Vương tổng đến mừng thọ tôi là tôi vui rồi, đâu cần phải mất công chuẩn bị quà cáp làm gì."
"Không, không Hàn tổng khách khí rồi. Đây là việc tôi nên làm mà."
Lâm Thanh Nhã khoác tay Hàn Tử Sâm, khẽ cười nói:" Vương tổng đúng là có lòng."
Cả ba nhìn nhau cười nói rất vui vẻ, thi thoảng lại bàn chút chuyện làm ăn.
Một lúc sau, một dáng người xuất hiện. Trong ánh đèn lung linh của bữa tiệc xa hoa, thân ảnh của anh hiện lên càng thêm rõ nét. Dáng người cao gầy thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo mang theo hơi thở của sự chết chóc.
Sự hiện diện của anh khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý.
"Đó là Hàn tổng phải không?"
"Đúng đó, tôi nghe nói Hàn tổng và Hàn lão gia không hợp nhau mà. Sao anh ấy lại đến đây chứ?"
"Cô nói gì vậy, anh ấy dù sao cũng là con trai của Hàn lão gia, có thể không đến được sao?"
"Cũng đúng ha"
Nói rồi, cô bé chạy đi.
Sau lần đấy cả hai cũng không còn gặp mặt nhau nữa, cho đến hôm nay......
Lâm Kiều Hân nhìn Kiều Ân một lượt như đang âm thầm đánh giá. Gương mặt của người em gái này vẫn giống cô đến như vậy, chỉ khác là bây giờ khoảng cách của họ quá lớn. Cô ta giờ đây đã là một minh tinh nổi tiếng mặc trên mình bộ đồ đắt tiền, có hào quang mà bao người ngưỡng mộ còn người em gái thì....Đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy lựa chọn ban đầu theo mẹ là vô cùng chính xác. Không những cho cô ta có cơ hội thăng tiến mà con giúp cô ta gặp được một người hoàn hảo như Hàn Kiêu.
Kiều Ân bị nhìn không một chút lúng túng, cô bình tĩnh trả lời:"Em có việc muốn tìm mẹ."
"....e là mẹ không tiện gặp em bây giờ đâu, có chuyện gì thì em cứ nói thẳng với chị đi."
Kiều Ân:" Vậy để khi khác em sẽ gặp mẹ sau."
"Không cần đợi khi khác, bây giờ cô nói luôn đi."
Một giọng nói quen thuộc mà cũng xa lạ vang lên. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước ra. Bà mặc một bộ sườn sám được cắt may tỉ mỉ trông vừa thanh lịch lại vừa có nét quyến rũ. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng cả người đều toát ra hơi thở cao quý.
Trần Kiều Ân mấp máy mở miệng:"Mẹ....."
Lâm Thanh Nhã chỉ cười nhạt không đáp.
Kiều Hân thấy vậy cũng mỉm cười bước đến bên cạnh Lâm Thanh Nhã, nũng nịu gọi:"mẹ~"
Lâm Thanh Nhã tiến đến, thân mật nắm tay Kiều Hân rồi ôn hoà nói:" Con vào trong nhà trước đi, chuyện ở đây để mẹ xử lí."
Lâm Kiều Hân có chút khó xử nhưng rồi vẫn nghe lời mẹ vào nhà.
Khi chỉ còn hai người, Lâm Thanh Nhã liền nói thẳng:" Có chuyện gì thì cô nói đi."
Thấy thái độ lạnh lùng xa cách này của mẹ làm trái tim Trần Kiều Ân như thắt lại. Cô nắm chặt lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu rồi nói:" Mẹ, bố bị ung thư phổi rồi, cần tiền để để chữa trị. Con thật sự đã hết cách rồi nên mới tìm đến mẹ. Mẹ, mẹ có thể nể tình cảm ngày xưa mà giúp đỡ bố con lần này được không?"
Lâm Thanh Nhã:"Ha, ông ta bảo cô đến đây sao?"
Trần Kiều Ân vội nói:" Không, bố không nói gì cả, là tự con đến tìm mẹ."
"Ông ta đúng là kẻ thất bại mà. Thật may vì xưa kia tôi đã chọn rời bỏ ông ta."
Trần Kiều Ân nghe vậy càng nắm chặt tay hơn, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, hằn đỏ lên.
Bà ta nhìn cô một hồi như thầm đánh giá, rồi từ từ lấy tiền trong bóp ra đưa cho cô một xấp tiền, rồi nói:" Cầm lấy chỗ tiền này đi. Coi như từ nay về sau tôi, ông ta và cô không còn liên quan gì đến nhau nữa. Cô cũng đừng bao giờ đến tìm tôi hay Kiều Hân nữa, hiểu rồi chứ?"
Cấm xấp tiền trong tay mà trái tim cô như rỉ máu. Mẹ cô vậy mà lại coi cô như kẻ xa lạ, sẵn sàng đẩy cô đi không chút e ngại.
Cô gái nhỏ thẫn thờ lê từng bước chân ra khỏi căn biệt thự.
Đi được một đoạn, cô bỗng nhiên cảm thấy sống lưng mình lành lạnh cảm giác giống như có ai đang nhìn chằm chằm vào mình. Trực giác khiến cô quay đầu lại. Khoảnh khắc ấy cô bắt gặp một người đàn ông xa lạ.
Nhìn sơ qua à mà không nhìn kiểu gì thì người đàn ông này cũng đều rất đẹp trai. Hàng lông mày đen rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi tình. Đặc biệt là đôi mắt hẹp nhưng sâu, chỉ cần một cái nhìn thôi nhưng lại khiến người khác không rét mà run.
Trần Kiều Ân bất giác rùng mình một cái. Giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho cô biết đây là người đàn ông nguy hiểm, cực kì nguy hiểm. Vì vậy cô bất giác cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông thấy thế liền quay đầu nói với Đường Dạ.
" Điều tra thông tin về cô ta cho tôi."
Đường Dạ khẽ cúi đầu, cung kính trả lời:" Vâng, Hàn tổng."
.........
Trong biệt thự chính của nhà họ Hàn.
" Chúc mừng, chúc mừng. Chúc Hàn lão gia bách niên giai lão. Thọ tỉ nam sơn." Một người doanh nhân già, đến chúc thọ Hàn Tử Sâm, vừa chúc vừa tiện tay trao luôn món quà, là một bức tranh sơn dầu có ý nghĩa tốt đẹp.
Hàn Tử Sâm thấy vậy liền cười rộ lên, khách sáo nói:" Vương tổng đến mừng thọ tôi là tôi vui rồi, đâu cần phải mất công chuẩn bị quà cáp làm gì."
"Không, không Hàn tổng khách khí rồi. Đây là việc tôi nên làm mà."
Lâm Thanh Nhã khoác tay Hàn Tử Sâm, khẽ cười nói:" Vương tổng đúng là có lòng."
Cả ba nhìn nhau cười nói rất vui vẻ, thi thoảng lại bàn chút chuyện làm ăn.
Một lúc sau, một dáng người xuất hiện. Trong ánh đèn lung linh của bữa tiệc xa hoa, thân ảnh của anh hiện lên càng thêm rõ nét. Dáng người cao gầy thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo mang theo hơi thở của sự chết chóc.
Sự hiện diện của anh khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý.
"Đó là Hàn tổng phải không?"
"Đúng đó, tôi nghe nói Hàn tổng và Hàn lão gia không hợp nhau mà. Sao anh ấy lại đến đây chứ?"
"Cô nói gì vậy, anh ấy dù sao cũng là con trai của Hàn lão gia, có thể không đến được sao?"
"Cũng đúng ha"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro