Thiên Đường Tội Lỗi: Tổng Giám Đốc Là Ác Ma
Kế hoạch của Lâm Kiều Hân
J.Vô Ưu
2024-07-24 03:18:01
Tại toà nhà Thế Giới.
Trong căn phòng riêng xa hoa được bày trí đơn giản nhưng lại rất tinh tế sang trọng. Ánh đèn màu vàng bao trùm không gian cùng với tiếng đàn violon du dương vang lên tạo một bầu không khí đầy lãng mạn.
Nhưng khung cảnh lãng mạn này lại chỉ có một đôi nam nữ đang thưởng thức.
Cô gái thẹn thùng nói:"Bít tết ở nhà hàng này rất được, em đã cố tình dặn họ làm chín bảy phần theo khẩu vị của anh. Anh ăn thử xem có được không."
Anh cầm lấy chiếc dĩa bạc, không nhanh không chậm cắt nó thành nhiều miếng rồi đặt xuống trước mặt cô gái. Hành động nhìn có vẻ ấm áp nhưng trên gương mặt cao lãnh đó lại là sự lạnh lùng đến khó tả.
Nhìn hành động và thái độ này của anh Lâm Kiều Hân có chút hụt hẫng. Nhưng rồi cô ta vẫn nhanh chóng lấy lại cảm xúc, tươi cười nói:" Cám ơn anh."
Anh nhẹ ừ một tiếng.
Cô ta khẽ cúi đầu, áy náy nói:" Em vốn định giữ bí mật chuyện của hai chúng ta nhưng bạn em lại lỡ miệng nói trên sóng truyền hình. Em xin lỗi. Em sẽ dùng mọi cách để đè chuyện này xuống."
"Làm người yêu của tôi là một việc rất đáng xấu hổ sao?"
Nhận được câu hỏi bất ngờ từ anh cô ta hơi nghệch mặt ra:" Dạ? Đương nhiên là không rồi."
Cô ta ngượng ngùng nói tiếp:"Em đã yêu thầm anh gần mười tám năm rồi, được ở bên anh đường đường chính chính vẫn luôn là điều em ao ước. Hơn nữa được sánh đôi cùng người tài giỏi như anh em cảm thấy rất tự hào cũng rất hạnh phúc."
"Ồ, là vậy sao? Ngay cả khi bị nói là loạn luân sao?"
Ánh mắt cô ta trở lên hoảng loạn, giọng điệu uất ức:"Ngay cả anh cũng cho là như vậy sao? Chúng ta vốn dĩ không cùng huyết thống nên không thể nói là loạn luân được. Anh đừng quá lo lắng, em nhất định sẽ giải thích cho mẹ và bác Hàn mà."
Ánh mắt anh trở nên âm trầm khó đoán:" Không sao, tôi cũng chẳng phải là kiểu người cổ hủ. Hơn nữa bị lộ ra cũng tốt...đã đến lúc phải lật bài ngửa rồi."
Lúc này cô ta cũng không để ý đến lời nói ám muội của anh mà chỉ cảm thấy nhẹ nhõm lẫn vui mừng vì anh không bị ảnh hưởng của dư luận. Nếu là vậy thì sẽ chẳng có điều gì có thể cản trở được mối quan hệ này. Thật không uổng công cô ta dày công sắp xếp mọi chuyện. Nghĩ đến đây cô ta đắc trí nở một nụ cười.
****
*Reng reng.
Ngón tay thon dài nam tính của người đàn ông lướt qua, giọng nói trầm trầm vang lên:" Alô."
Lâm Kiều Hân thẹn thùng lên tiếng:" A Kiêu, um...hôm nay em tham gia chương trình về ẩm thực nên đã học làm món mới. Nếu được thì tối nay em đến nhà anh trổ tài có được không?"
Một tay nghe điện thoại một tay anh vẫn chuyên tâm làm việc, giọng nói cô ta nũng nịu vang lên bên tai nhưng anh vẫn chỉ nhàn nhạt đáp lại:
"Tối nay tôi bận rồi."
Cô ta lộ rõ vẻ thất vọng:" Ồ! Vậy cuối tuần này chúng ta gặp nhau được không? Em thấy rất nhớ anh."
Bàn tay nam tính gõ đều đều trên mặt bàn một cách có quy luật, ít lát sau anh lên tiếng:"Được rồi, tôi sẽ gọi lại cho em khi có thời gian."
*Tút tút.
Đầu dây bên kia tắt máy, Lâm Kiều Hân trong lòng vừa tức giận vừa khó chịu, cô ta ném thẳng chiếc điện thoại xuống dưới sàn.
Cô ta quên luôn hình tượng hàng ngày mà hét lên:" Tại sao lại như vậy? Anh ấy sao lại đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy?"
Tô Uyển Linh mặt tái mét vội vàng giải thích:" Em phải giữ bình tĩnh. Hàn tổng là nhân vật như thế nào chứ? Người ta là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị đó. Công việc của anh ấy vốn dĩ rất bận rộn mà."
Cô ta trợn mắt nhìn Tô Uyển Linh:"Bận đến nỗi ngay cả một cuộc gọi với bạn gái cũng khó khăn sao?"
Tô Uyển Linh chỉ đành nhẹ giọng an ủi:" Em yên tâm đi từ trước đến nay Hàn tổng tuy có nhiều ong bướm vây quanh nhưng chẳng phải người Hàn tổng chọn là em sao? Dù sao em cũng là người có danh có phận đàng hoàng việc gì phải vì chuyện cỏn con này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người rồi để tạo cơ hội cho người khác chen chân vào."
Nghe cô ta lí giải Lâm Kiều Hân cũng bình tĩnh hơn được đôi chút. Cô ta từ từ phân tích. Có lẽ cô ta cần phải làm điều gì đó vừa có thể thu hút sự chú ý của Hàn Kiêu vừa có thể cho những người phụ nữ khác biết điều mà tránh xa.
Nghĩ rồi cô ta vội nói ý tưởng cho Tô Uyển Linh nghe. Cô ta vỗ đùi khen hay, rồi đưa ra một kế sách.
Lâm Kiều Hân hài lòng đồng ý:" Cứ như thế mà làm."
Trong căn phòng riêng xa hoa được bày trí đơn giản nhưng lại rất tinh tế sang trọng. Ánh đèn màu vàng bao trùm không gian cùng với tiếng đàn violon du dương vang lên tạo một bầu không khí đầy lãng mạn.
Nhưng khung cảnh lãng mạn này lại chỉ có một đôi nam nữ đang thưởng thức.
Cô gái thẹn thùng nói:"Bít tết ở nhà hàng này rất được, em đã cố tình dặn họ làm chín bảy phần theo khẩu vị của anh. Anh ăn thử xem có được không."
Anh cầm lấy chiếc dĩa bạc, không nhanh không chậm cắt nó thành nhiều miếng rồi đặt xuống trước mặt cô gái. Hành động nhìn có vẻ ấm áp nhưng trên gương mặt cao lãnh đó lại là sự lạnh lùng đến khó tả.
Nhìn hành động và thái độ này của anh Lâm Kiều Hân có chút hụt hẫng. Nhưng rồi cô ta vẫn nhanh chóng lấy lại cảm xúc, tươi cười nói:" Cám ơn anh."
Anh nhẹ ừ một tiếng.
Cô ta khẽ cúi đầu, áy náy nói:" Em vốn định giữ bí mật chuyện của hai chúng ta nhưng bạn em lại lỡ miệng nói trên sóng truyền hình. Em xin lỗi. Em sẽ dùng mọi cách để đè chuyện này xuống."
"Làm người yêu của tôi là một việc rất đáng xấu hổ sao?"
Nhận được câu hỏi bất ngờ từ anh cô ta hơi nghệch mặt ra:" Dạ? Đương nhiên là không rồi."
Cô ta ngượng ngùng nói tiếp:"Em đã yêu thầm anh gần mười tám năm rồi, được ở bên anh đường đường chính chính vẫn luôn là điều em ao ước. Hơn nữa được sánh đôi cùng người tài giỏi như anh em cảm thấy rất tự hào cũng rất hạnh phúc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ, là vậy sao? Ngay cả khi bị nói là loạn luân sao?"
Ánh mắt cô ta trở lên hoảng loạn, giọng điệu uất ức:"Ngay cả anh cũng cho là như vậy sao? Chúng ta vốn dĩ không cùng huyết thống nên không thể nói là loạn luân được. Anh đừng quá lo lắng, em nhất định sẽ giải thích cho mẹ và bác Hàn mà."
Ánh mắt anh trở nên âm trầm khó đoán:" Không sao, tôi cũng chẳng phải là kiểu người cổ hủ. Hơn nữa bị lộ ra cũng tốt...đã đến lúc phải lật bài ngửa rồi."
Lúc này cô ta cũng không để ý đến lời nói ám muội của anh mà chỉ cảm thấy nhẹ nhõm lẫn vui mừng vì anh không bị ảnh hưởng của dư luận. Nếu là vậy thì sẽ chẳng có điều gì có thể cản trở được mối quan hệ này. Thật không uổng công cô ta dày công sắp xếp mọi chuyện. Nghĩ đến đây cô ta đắc trí nở một nụ cười.
****
*Reng reng.
Ngón tay thon dài nam tính của người đàn ông lướt qua, giọng nói trầm trầm vang lên:" Alô."
Lâm Kiều Hân thẹn thùng lên tiếng:" A Kiêu, um...hôm nay em tham gia chương trình về ẩm thực nên đã học làm món mới. Nếu được thì tối nay em đến nhà anh trổ tài có được không?"
Một tay nghe điện thoại một tay anh vẫn chuyên tâm làm việc, giọng nói cô ta nũng nịu vang lên bên tai nhưng anh vẫn chỉ nhàn nhạt đáp lại:
"Tối nay tôi bận rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta lộ rõ vẻ thất vọng:" Ồ! Vậy cuối tuần này chúng ta gặp nhau được không? Em thấy rất nhớ anh."
Bàn tay nam tính gõ đều đều trên mặt bàn một cách có quy luật, ít lát sau anh lên tiếng:"Được rồi, tôi sẽ gọi lại cho em khi có thời gian."
*Tút tút.
Đầu dây bên kia tắt máy, Lâm Kiều Hân trong lòng vừa tức giận vừa khó chịu, cô ta ném thẳng chiếc điện thoại xuống dưới sàn.
Cô ta quên luôn hình tượng hàng ngày mà hét lên:" Tại sao lại như vậy? Anh ấy sao lại đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy?"
Tô Uyển Linh mặt tái mét vội vàng giải thích:" Em phải giữ bình tĩnh. Hàn tổng là nhân vật như thế nào chứ? Người ta là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị đó. Công việc của anh ấy vốn dĩ rất bận rộn mà."
Cô ta trợn mắt nhìn Tô Uyển Linh:"Bận đến nỗi ngay cả một cuộc gọi với bạn gái cũng khó khăn sao?"
Tô Uyển Linh chỉ đành nhẹ giọng an ủi:" Em yên tâm đi từ trước đến nay Hàn tổng tuy có nhiều ong bướm vây quanh nhưng chẳng phải người Hàn tổng chọn là em sao? Dù sao em cũng là người có danh có phận đàng hoàng việc gì phải vì chuyện cỏn con này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người rồi để tạo cơ hội cho người khác chen chân vào."
Nghe cô ta lí giải Lâm Kiều Hân cũng bình tĩnh hơn được đôi chút. Cô ta từ từ phân tích. Có lẽ cô ta cần phải làm điều gì đó vừa có thể thu hút sự chú ý của Hàn Kiêu vừa có thể cho những người phụ nữ khác biết điều mà tránh xa.
Nghĩ rồi cô ta vội nói ý tưởng cho Tô Uyển Linh nghe. Cô ta vỗ đùi khen hay, rồi đưa ra một kế sách.
Lâm Kiều Hân hài lòng đồng ý:" Cứ như thế mà làm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro