Thiên Giới Bảo Bối: Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu Đậm
Phát Lệnh Truy...
Tây Thu Nam Nguyệt
2024-11-18 11:35:21
Nhân viên quầy lễ tân cười nói với Lục Thanh Uyển. “Thông tin của cô tạm thời có sai sót, chúng tôi cần có thời gian tiến hành điều chỉnh, mời cô đến phòng nghỉ ngơi nghỉ ngơi một chút được không? Chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý, cô có thể đăng ký rồi”. Cô ấy chỉ tìm một lý do viện cơ để kéo vị khách đặc biệt này.
Lục Thanh Uyển chau mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng mà rốt cuộc vẫn không có nghĩ nhiều, chỉ có khách sáo gật đầu nói rằng: “Được rồi, cám ơn”.
Lúc cô ngồi trong phòng nghỉ ngơi, nhân viên quầy lễ tân lập tức thông báo bảo vệ âm thầm canh chừng cô, thuận tiện liên hệ số điện thoại trên hồ sơ.
Sau nữa tiếng.
Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy trong lòng bất an, cô dường như cảm thấy có việc gì đó không rõ đang xảy ra.
Nhưng lúc cô chuẩn bị đúng dậy, đột nhiên một đám người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt cô.
Lục Thanh Uyển lúc này mở to mắt.
Bởi vì khi cô nhìn thấy trang phục của họ, phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là lúc cô đi theo người đàn ông ngày hôm qua, cô đã nhìn thấy những thuộc hạ lễ độ cung kính với anh ta lại ăn mặc như thế này.
Đặc biệt, Triệu Tứ Ngữ, người đeo kính vàng đang mỉm cười trên khóe miệng, nhìn cô và nói: “Cô Lục, cô đi đâu vậy không có sự dặn dò của thiếu gia, cô không thể rời khỏi đây. Mời cô về cho”.
Nói xong, có hai người đi trực tiếp mời Lục Thanh Uyển “Mời đi”.
Nhưng Lục Thanh Uyển hoảng loạn gọi lớn, ai biết được nghe được Triệu Tứ Ngữ đang cười nói rằng “Nếu như cô gọi lớn, tôi tin sẽ không có ai đến cứu cô. Vì bên trong sân bay này, cô đã bị cho rằng là tội phạm bị truy nã siêu đặc biệt rồi. Nếu cô không tin, cô bây giờ có thể thử nhưng yêu cầu cô thật thà đi theo chúng tôi, cám ơn sự hợp tác của cô”.
Ngón tay Lục Thanh Uyển run lên.
Cái này rốt cuộc là như thế nào.
Cô cắn môi, sự sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn.
Ánh mắt cô nhìn người xung quanh, kết quả phát hiện bảo vệ trong sân bay này không có ai lại gần.
“Mấy người không sợ có người báo cảnh sát sao?”
Triệu Tứ Ngữ ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh ta từng câu từng chữ nhìn Lục Thanh Uyển, nói rằng, “Cô thử xem có người nào dám tiếp cận vụ án này của Đế thiếu, dám đụng tay vào chuyện của Đế thiếu”.
Lục Thanh Uyển mở to mắt, lúc này tim cũng trở nên lạnh hơn.
Đế thiếu
Cô lúc này ngây người tại chổ.
Là cô không biết Đế Lạc Sâm.
Nhưng cô nghe nói danh tiếng của Đế thiếu.
Máu trong người cô dường như cũng lạnh hoàn toàn.
Cô không ngờ rằng, những người này lại là Đế thiếu.
Lục Thanh Uyển chau mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng mà rốt cuộc vẫn không có nghĩ nhiều, chỉ có khách sáo gật đầu nói rằng: “Được rồi, cám ơn”.
Lúc cô ngồi trong phòng nghỉ ngơi, nhân viên quầy lễ tân lập tức thông báo bảo vệ âm thầm canh chừng cô, thuận tiện liên hệ số điện thoại trên hồ sơ.
Sau nữa tiếng.
Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy trong lòng bất an, cô dường như cảm thấy có việc gì đó không rõ đang xảy ra.
Nhưng lúc cô chuẩn bị đúng dậy, đột nhiên một đám người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt cô.
Lục Thanh Uyển lúc này mở to mắt.
Bởi vì khi cô nhìn thấy trang phục của họ, phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là lúc cô đi theo người đàn ông ngày hôm qua, cô đã nhìn thấy những thuộc hạ lễ độ cung kính với anh ta lại ăn mặc như thế này.
Đặc biệt, Triệu Tứ Ngữ, người đeo kính vàng đang mỉm cười trên khóe miệng, nhìn cô và nói: “Cô Lục, cô đi đâu vậy không có sự dặn dò của thiếu gia, cô không thể rời khỏi đây. Mời cô về cho”.
Nói xong, có hai người đi trực tiếp mời Lục Thanh Uyển “Mời đi”.
Nhưng Lục Thanh Uyển hoảng loạn gọi lớn, ai biết được nghe được Triệu Tứ Ngữ đang cười nói rằng “Nếu như cô gọi lớn, tôi tin sẽ không có ai đến cứu cô. Vì bên trong sân bay này, cô đã bị cho rằng là tội phạm bị truy nã siêu đặc biệt rồi. Nếu cô không tin, cô bây giờ có thể thử nhưng yêu cầu cô thật thà đi theo chúng tôi, cám ơn sự hợp tác của cô”.
Ngón tay Lục Thanh Uyển run lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái này rốt cuộc là như thế nào.
Cô cắn môi, sự sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn.
Ánh mắt cô nhìn người xung quanh, kết quả phát hiện bảo vệ trong sân bay này không có ai lại gần.
“Mấy người không sợ có người báo cảnh sát sao?”
Triệu Tứ Ngữ ánh mắt trở nên lạnh lùng, anh ta từng câu từng chữ nhìn Lục Thanh Uyển, nói rằng, “Cô thử xem có người nào dám tiếp cận vụ án này của Đế thiếu, dám đụng tay vào chuyện của Đế thiếu”.
Lục Thanh Uyển mở to mắt, lúc này tim cũng trở nên lạnh hơn.
Đế thiếu
Cô lúc này ngây người tại chổ.
Là cô không biết Đế Lạc Sâm.
Nhưng cô nghe nói danh tiếng của Đế thiếu.
Máu trong người cô dường như cũng lạnh hoàn toàn.
Cô không ngờ rằng, những người này lại là Đế thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro