Thiên Hạ Thái Bình

Chương 15

Thanh Đào Khí Phao Thủy

2024-07-24 12:14:39

Khi rảnh rỗi, anh thường nghĩ, cuộc sống hiện tại của anh thật tuyệt vời, vợ đẹp con ngoan, lại được thăng chức, đồng nghiệp nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, ngoài sự ngưỡng mộ còn có điều gì khác, trong sinh nhật của anh, Tiểu Ái mặc váy dạ hội, tóc búi cao, lộ ra đoạn cổ trắng mịn thon dài, phía dưới là ngực nở nang, đó là vợ xinh đẹp nhưng nông cạn của anh, trong số đồng nghiệp có những tay chơi gái giỏi, nhìn Tiểu Ái rồi liếc mắt sang anh, ý là gì, nói anh có phúc phận gì, tuổi ngũ tuần ôm người đẹp như vậy ngủ, anh chỉ tỏ vẻ bình thản, vẫn thái độ thiếu hứng thú như thường lệ, nhưng trong lòng râm ran khoái cảm, không thể kiềm chế.

Sống cùng người trẻ, hay nói cách khác là phụ nữ trẻ, anh cũng cảm thấy mình trẻ lại, có lẽ giống như đạo gia nói, thu âm bổ dương, không phải chỉ anh cảm nhận như vậy, người ngoài cũng nói thế, bảo anh trẻ lại, khen anh chẳng có cảm giác gì, duy chỉ có điều này, thật tự đáy lòng vui mừng, chẳng phải bí mật không luyện công, giá sách có thêm vài quyển dưỡng sinh, sách khác không đọc, chỉ xem bổ thận khí, nhà bếp cũng hằng ngày nấu cao cho anh.

Tiểu Ái cũng ngoan ngoãn hiếm thấy, bảo làm gì là làm nấy, anh tò mò về vùng đất nuôi lớn Tiểu Ái, phụ nữ như vậy lớn lên thế nào, tuy nhiên anh không thể đi xem, nhà Tiểu Ái rõ ràng không xứng đáng, anh sẽ được sắp xếp ở khách sạn 5 sao tỉnh lỵ, chờ cha mẹ Tiểu Ái đến gặp anh, anh không tự do.

Bây giờ ít dùng thuốc Tây, người Việt Nam đều cho rằng thuốc Tây không bổ, anh bây giờ thường bảo Tiểu Ái dùng miệng, đôi khi không nhịn được, ấn đầu cô ấy mà làm, Tiểu Ái đi đánh răng, anh ngồi trên giường mặt nóng ran, hổ thẹn tột độ, điều này quá sỉ nhục người khác, bắt cô gái trẻ ngậm cái vật mềm nhão của anh, vợ cũ anh chưa từng ăn thứ dơ bẩn đó, anh cũng thắc mắc sao càng già mặt mũi càng dày, rồi mặc áo ngủ mở két sắt, tay với vào tiền mặt suy nghĩ đi suy nghĩ lại, nhưng vẫn không dám, anh không dám để Tiểu Ái có tiền mặt, không phải sợ cô bỏ trốn, mà sợ cô có tiền trong tay sẽ không chiều anh nữa, cuối cùng vẫn lấy thẻ để trên tủ đầu giường, anh không còn gì khác.

Ngày tốt cũng có sóng gió, người bùn cũng có ba phần tính đất, anh và Tiểu Ái từng cãi nhau một lần, một hôm anh về sớm, Tiểu Ái đang cho con chơi trên tấm trải nhà trẻ, thấy anh về, Tiểu Ái đi lấy giày cho con, anh ngồi trên ghế sa lon, Tiểu Ái cúi xuống trước mặt anh, mông hướng về phía anh, anh về tháo kính, chỉ cảm thấy mơ màng như quay lại lúc mới quen, lại là tìm giày, nhưng là giày của con, nhưng đó là con anh, anh tự hào trong lòng, lấy chân đi tất đen ra khỏi dép, đặt lên mông tròn mềm, nhẹ nhàng đạp một cái, anh không đeo kính, cảm thấy lực phản ứng lại hơi kỳ quái, nhưng không để ý, nói với Tiểu Ái bằng giọng con không nghe thấy: "Quyến rũ ai đấy?"

Tiểu Ái lại che đầu, mắt đỏ hét lên: "Em không hề quyến rũ anh!"

Anh không thích nghe câu này, nhưng câu nói chưa đến mức "ra ngoài ở hai ngày", anh chỉ giả vờ không có chuyện gì đi chơi với con, để Tiểu Ái tự bình tĩnh lại.

Cô gái ngoan ngoãn lại không chịu, gọi tên anh.

"Ninh Gia Tề!"

Điều này thật không thể tưởng tượng được.

"Em gọi anh gì?" Anh tưởng mình nghe nhầm.

"Ông bà nội ngoại đặt tên cho anh để người ta gọi mà!" Tiểu Ái hét lên, ngay cả người giúp việc cũng nghe thấy, cảm thấy không đúng nên ra bế con.

Có người ngoài, anh không thể chiều theo ý cô, vừa hạ giọng đe dọa: "Chú ý cách cư xử của em."

Tiểu Ái lại càng tủi thân, nước mắt chảy dữ dội hơn: "Không ai đứng về phía em cả, đám đàn ông làng chúng em không đánh vợ! Chỉ biết dọa bằng cách ra ngoài ở, biết đây là nhà anh! Khỏi phải anh đi! Em đi!"

Nói xong, cô thật sự mang dép chạy ra ngoài.

Trong nhà người giúp việc, bảo vệ, tài xế chưa từng thấy cảnh này, theo anh chạy ra cửa, tuy nhiên không có lệnh nên không dám hành động, anh không thể tự mình đuổi theo, anh không tự do.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh nhìn những người xung quanh, trong lòng giận dữ, sao nuôi một lũ vô dụng như vậy.

"Đuổi theo đi! Đứng chần chừ làm gì! Mang cô ấy về đây!"

Nghe vậy, bảo vệ chạy ra ngoài.

"Khoan đã!" Anh lại sợ đuổi theo về sẽ khó xử lý, sau này khó lập quy tắc, đi loanh quanh trong sân hai bước, "Thôi, cứ để mặc cô ấy đi."

Đi thêm hai bước nữa, anh lại cảm thấy không yên tâm, bảo bảo vệ: "Không được, anh theo dõi cô ấy."

Làm cho bảo vệ cũng lúng túng, do dự không động đậy.

"Đi đi!" Anh tức giận vỗ đùi, sao vô dụng quá.

Thấy anh không thay đổi ý định, bảo vệ mới vội vã chạy ra ngoài.

Khi Tiểu Ái đi, cả ngôi nhà như mất hồn, trước đây sao không thấy trống trải thế này, anh vịn trán ngồi xuống ghế sa lon suy nghĩ lung tung, con trai e sợ đi tới ngồi bên kia nhìn anh, hai người đàn ông lớn nhỏ ngồi ghế sa lon hai bên nhìn nhau.

Anh đầu óc chỉ nghĩ phải lập quy tắc, bỏ nhà ra đi là chuyện lớn, nếu không xử lý tốt thì sau này càng khó nắm bắt cô ấy, cô không có tiền, cũng không thể đi đâu xa, thường ngày đi với con cũng không đeo trang sức, điện thoại cũng không mang theo, anh cũng không sợ Tiểu Ái gọi cho cha cô, cha cô chỉ sợ sẽ tự mình lên Bắc Kinh kéo con gái tới xin lỗi anh, nhưng vẫn cảm thấy bất an, sợ cô gặp chuyện, biết đâu gặp phải kẻ xấu, cô ấy ngốc nghếch quá, biết đâu cô không cẩn thận khi qua đường! Anh chắc chắn Tiểu Ái dù khổ cũng không tìm đến cái chết, nhưng bây giờ lại hoài nghi, biết đâu cô suy nghĩ quá đà!

Bảo vệ vẫn theo sát cô, cũng gửi tin nhắn về cho anh.

Tiểu Ái đi đâu làm gì, trò chuyện với bà cụ già ở công viên, xin một nắm hạt dưa, Tiểu Ái đứng rất lâu trước mặt người ăn xin kiếm tiền đi đường...

Anh cười, nếu không đi tìm vợ mình, cô ấy sẽ phải ăn xin ven đường, anh cùng người giúp việc và con trai đi tìm, tuy nhiên tài xế, người giúp việc, thậm chí cả con trai cũng xuống xe, lần lượt van nài, Tiểu Ái chỉ lắc đầu, trời tối, cửa kính xe cũng dán quá đen, anh cúi xuống nhìn chằm chằm Tiểu Ái khóc lóc lắc đầu từ chối con trai, con trai cũng khóc lên, nhưng cô vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích.

Người giúp việc mặt mũi bất đắc dĩ ôm con trai khóc lóc quay lại, thằng nhỏ này khóc cả đêm không biết bao nhiêu lần, không ngờ tiếng khóc của trẻ con lại làm phiền đến thế, đầu anh đau nhức vì ồn ào, nhìn ra bên ngoài trời đã tối, lén lút chạy xuống xe.

Trước tiên anh giả vờ không có chuyện gì: "Lên xe nhanh lên, để người khác thấy anh biết nói sao."

Sau đó thổ lộ chân tình: " Anh biết em bị tổn thương, về nhà bàn sau."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cuối cùng đe dọa: "Nếu em còn không nhượng bộ, anh sẽ không quan tâm đến em nữa."

Tất cả đều vô dụng, Tiểu Ái cúi đầu im lặng.

Trong hầm tối tăm, anh lại ngước nhìn, không có người qua đường và camera giám sát, xe cũng đỗ xa, anh ngồi sát bên Tiểu Ái dựa vào tường, che mặt, đầu tựa vào đầu Tiểu Ái, nói nhỏ: "Anh xin lỗi em được không?"

Lúc này Tiểu Ái mới nhìn anh.

Lời nói dịu dàng đầu tiên đã thốt ra thì việc trở nên đơn giản.

"Anh sai rồi, anh không nhìn thấy, đầu em còn đau không? Về nhà anh gọi bác sĩ khám cho em."

Tiểu Ái lại nhìn anh, ánh mắt mang theo oán hận.

"Mình về nhà được không? Như vậy anh sẽ không bao giờ nói nữa."

Lúc này Tiểu Ái mới lên tiếng: "Anh không cho em nói anh già."

"Già rồi, già thật rồi, về sau tùy em gọi sao cũng được." Anh cúi đầu.

"Anh còn nói em quyến rũ anh."

"Là anh, tất cả đều là anh, là anh tâm địa bất chính, tính toán em, được chưa?"

"Anh còn cắt nước điện cho em."

"Sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa."

Lúc này Tiểu Ái mới đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên mông: "Vậy mình về nhà đi."

Anh theo sau, nghi ngờ không hiểu sao quy tắc mới không lập nên, quy tắc cũ còn bị phá vỡ hết rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Thái Bình

Số ký tự: 0