Thiên Hạ Thái Bình

Chương 28

Thanh Đào Khí Phao Thủy

2024-07-24 12:14:39

Chồng cũ của tôi, ông giáo sư, từ khi thăng chức đã rất bận rộn. Mỗi sáng ông đi làm sớm hơn cả lúc Khâm Văn đi học. Tôi và Khâm Văn đang ăn sáng thì ông đã ra đi rồi. Tối đến, ông thường gọi về nói rằng ông không về ăn tối. Thông thường, tôi và Khâm Văn làm bài tập về nhà với nhau cho đến khi ông mới về, tựa lưng xuống ghế sofa, nửa tỉnh nửa mê.

"Đan Đan ơi, Đan Đan..." ông lẩm bẩm tên tôi như đọc thần chú.

"Ừ ừ ừ..." tôi lật mắt, bực bội đáp lại.

"Day lưng cho anh một chút."

Tôi vừa nhìn thằng bé làm bài tập, vừa day lưng cho anh.

Điều tệ hại nhất là tối muộn thư ký của anh còn gõ cửa.

Tiếng gõ cửa đánh thức tôi dậy giữa giấc ngủ, họ không nói sao người già ngủ kém mà, còn ông ngủ như chết đi được. Tôi mặc áo ngủ ra mở cửa, thì thầm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thư ký của ông vẻ mặt căng thẳng: "Làm phiền chị đánh thức ông Ninh dậy, có chuyện khẩn cấp."

Tôi lại đến bên giường lay anh dậy.

"Thức dậy đi, thư ký của anh tìm có chuyện khẩn."

Anh mở mắt, khó nhọc nuốt nước bọt, tôi lấy nước ấm cho anh uống vài ngụm để tỉnh táo trở lại. Giọng anh khàn khàn:

"Có chuyện gì vậy?"

"Em cũng không biết, Tiểu Tần chỉ nói có chuyện khẩn thôi." Tôi đưa kính cho anh đeo vào.

Anh vẫy tay: "Mời cậu ấy vào đây."

Tiểu Tần cầm điện thoại bước vào, đưa điện thoại cho anh.

Tôi không quan tâm đến công việc của anh, định xuống nhà ngồi. Lúc đó tiếng động từ điện thoại khiến tôi dừng bước, mắt tôi sáng lên, quay người nhảy lên giường cùng xem với anh. Trong điện thoại phát ra tiếng đàn ông đàn bà ân ái, và hình ảnh hai người trần truồng quấn quýt trên giường.

Anh không đuổi tôi đi, nhăn mặt nhìn hai người trong điện thoại. Hai người kia sung sướng mãn nguyện, cô gái la hét lên.

"To thế...à...anh tha cho em đi...à...em sắp bị anh làm chết mất...à..."

"Úi chà~" tôi kéo dài giọng cảm thán, scandal lớn trong giới chính trị vậy đấy.

Lúc này anh mới nhìn sang tôi, ra lệnh: "Ra ngoài."

Tôi không chịu, còn cúi đầu xuống xem thêm.

Anh không để ý tôi nữa, hỏi Tiểu Tần: "Video lên mạng lúc nào?"

"Vừa rồi thôi, cảnh sát mạng phát hiện liền khóa tài khoản đó."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh nhíu mày: "Liền à?"

Tiểu Tần ấp úng: "Vì... đã khuya... cảnh sát mạng phát hiện không kịp."

Tôi liếc nhìn hai người.

"Đưa quần áo cho anh," anh nói với tôi, " Anh ra cơ quan một chút." Rồi anh đặt điện thoại xuống giường.

Thư ký Tần bước ra ngoài.

Tôi lơ đãng giúp anh thay đồ, mắt không rời cái điện thoại vẫn đang phát video.

"Cài nút sai rồi," anh nhắc.

"Hả?" tôi giật mình, xem lại thì không sai mà.

Anh nhìn tôi khó chịu: "Việc người khác có gì hay ho mà xem."

Tôi hỏi lửng lơ: "Anh ta già hơn hay anh già hơn?" Video này phát cả lúc rồi, cô gái vẫn còn la ó đấy chứ.

Tôi chỉ thu về một ánh mắt giận dữ.

Sau khi anh đi, tôi bị sốc bởi scandal này nên không ngủ được, lướt điện thoại tìm video đó hoài nhưng không thấy, chắc đã bị gỡ xuống rồi.

Lúc này có tin nhắn Wechat.

Lão đểu già: Nhanh ngủ đi.

Sao anh biết tôi chưa ngủ nhỉ, chắc lừa tôi đấy. Tôi không trả lời, giả vờ đã ngủ rồi vẫn lướt điện thoại. Hôm sau tôi gần như không dậy nổi, ăn sáng chậm rãi cùng Khâm Văn.

Lúc này bảo mẫu đi ngang qua, mắt tôi sáng lên, túm lấy cô ấy hỏi: "Chuyện tối qua, chị có nghe nói gì không?"

Bảo mẫu ra hiệu im lặng vì Khâm Văn đang ở đó, rồi nói khéo: "Nghe nói một chút thôi, mình đừng can thiệp, Ba Khâm Văn sẽ xử lý mà, trước đây cũng từng có chuyện như vậy rồi."

Tôi tiếc nuối: "Tối qua video đó tôi còn chưa xem hết."

Cô ấy cũng nói: "Việc người khác có gì hay ho mà xem."

"Tôi còn chưa từng thấy bao giờ cơ." Thật đáng tiếc!

Bảo mẫu không vui lòng đưa điện thoại của cô ấy cho tôi: "Cứ xem đi."

Tôi xem im lặng, rồi thắc mắc: "Sao điện thoại của tôi tìm không ra vậy?"

Bảo mẫu ánh mắt lảng tránh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi cảm thấy không ổn, hỏi tiếp: "Có chuyện gì vậy?"

Bảo mẫu không nhìn tôi, nói ra một bí mật: "Chúng tôi, vài người chúng tôi, từ khi cô chuyển đến, ai nấy có công việc riêng, tôi chăm sóc cô, tài xế theo dõi cô, thư ký, thư ký lọc thông tin trên điện thoại ipad của cô, mấy năm nay vẫn..." cô ấy cười không nói nữa.

Tôi sững sờ, rồi rét run người, thật kinh khủng, ra là không chỉ thân xác tôi bị nhốt trong lồng, ý nghĩ của tôi cũng vậy. Cuối cùng tôi khóc, run rẩy: "Anh ấy, anh ấy coi tôi không ra gì!" Chẳng trách tối qua biết tôi không ngủ, chắc anh ấy biết hết tôi nhắn tin với ai, xem trang web gì.

Khi anh ấy về tôi ném điện thoại vào mặt anh.

"Em làm gì vậy?" Anh ấy mệt mỏi, nhăn mặt hỏi.

Tôi run run nói: "Anh có bao giờ, có bao giờ tôn trọng em một chút không, em là con người mà, anh không thể làm tổn thương người như vậy được."

"Em đang nói gì vậy?" Anh phủ nhận.

Tôi lao tới giật điện thoại anh, anh nắm tay tôi đẩy mạnh ra, quát: "Làm đủ chưa!"

Tôi rụt lại, không giật điện thoại anh nữa, nhưng tôi tức giận, cầm điện thoại của mình ném xuống đất, rồi chạy vụt vào phòng, lấy ipad ra cũng ném xuống đất. Lần đầu không vỡ, tôi nhặt lên ném tiếp, cho đến khi nó vỡ vụn.

Tôi vẫn chưa hết giận, chỉ ra ngoài: "Ra ngoài đi! Anh mau ra ngoài ở hai ngày!" Tôi mà bỏ nhà đi thì chẳng có chỗ ở, còn anh ấy thì chỗ ở thừa.

Nhưng anh ấy không nhúc nhích, chỉ nghiêm nghị nhìn tôi.

Tôi tiếp tục nói: "Dù sao nếu anh không ra ngoài thì tôi ra, tôi... " tôi không có chỗ để đi, "tôi về nhà!"

Anh ấy lạnh lùng cười nhạo: "Đồ đanh đá." Rồi quay đi.

Tôi càng tức giận, tiếp tục chửi rủa phía sau: "Anh có gan cắt điện nước đi! Tôi chỉ cần nói lời nào nhún nhường anh thôi tôi không phải họ Ái nữa!"

Anh quay lại đe dọa: " Anh chờ em đến van xin anh đấy." Rồi bỏ đi.

Tôi la hét một trận thấy nhẹ người, không quan tâm chờ đợi cúp điện nước, nhưng vẫn không bị cắt, tôi, Khâm Văn và bảo mẫu sống mơ màng qua vài ngày.

"Thôi, tôi không nên nói với cô đâu." Bảo mẫu giả bộ.

"Thôi nào, đừng giả vờ nữa, cảm ơn chị, chị Vương." Tôi nói thật lòng cảm ơn.

Cô ấy nhìn tôi thương cảm, tôi không có mẹ, nhưng trong tưởng tượng của tôi, mẹ phải có ánh mắt như thế này, tôi buồn bã lau nước mắt.

"Ba đâu?" Khâm Văn hỏi, "Ba lâu rồi không mang đồ dùng khoa học và sách về cho con nữa." Con trai khác con gái, chúng chỉ thích bố mẹ nào có tiền và tài giỏi.

"Không biết." Tôi đưa thằng bé tới cổng trường.

"Con nhớ ba lắm." Thằng bé thở dài.

Tôi im lặng chửi thầm, sinh con trai làm gì chứ, thà nuôi heo quay còn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Thái Bình

Số ký tự: 0