Chương 5
Thanh Đào Khí Phao Thủy
2024-07-24 12:14:39
Con trai tôi đặt tên là Ninh Khâm Văn, anh đã nói về ý nghĩa của cái tên một lần nhưng tôi đã quên mất, tôi chỉ gọi bé bằng những từ ngọt ngào như bảo bối, cục cưng mà thôi. Tôi không thể cho con bú, thậm chí không thể chơi với con, chỉ khi chồng tôi ở nhà, tôi mới được phép ôm con. Việc chăm sóc con cái là nhiệm vụ của người giữ trẻ, còn việc nấu ăn là của người giúp việc. Hôm nay anh bảo người giúp việc nấu món ăn quê hương của tôi, bánh mì kẹp thịt và súp cừu.
Tôi ăn mà không có cảm xúc gì cả.
"Đúng vị không?" Anh hỏi.
"Cái gì?" Tôi không hiểu.
"Món ăn quê hương của em, mùi vị thế nào?" Anh nói một cách nhẹ nhàng.
Tôi bật cười: " Em trước giờ đâu có ăn món này, thịt bao nhiêu tiền một cân chứ." Khách du lịch mới thích món này, người dân địa phương thích ăn mì hơn.
"Vẫn cần phải tăng cường công tác giảm nghèo." Anh tự nói với mình.
Tôi hừ một tiếng mỉa mai: "Anh làm việc giảm nghèo chính xác thật đấy, nhà bố vợ anh đã tiên phong thoát nghèo và tiến tới cuộc sống khá giả thành một gia đình ba người rồi." Cha tôi gọi điện cho tôi, nói muốn tổ chức một nghi lễ cho cô ba.
"Ừ?" Anh nhìn tôi qua kính.
Tôi cười nói: " Em nói về bố vợ anh đấy, ông ấy sắp có thêm một người mẹ vợ nữa, còn có một cậu em vợ đang học đại học nữa đấy."
Anh không phản đối, bố vợ và con rể đều ngang tài ngang sức, không ai có quyền cười nhạo ai.
Tôi gõ đũa vào đĩa để anh nhìn tôi, nói: "Sau này chúng ta không quản chuyện nhà họ nữa, người phụ nữ đó đang nhắm đến căn nhà và tiền của cha em, còn có một đứa con trai đang tiêu tiền, sau này mua nhà cưới vợ không phải cha em phải trả tiền sao."
"Không phải vậy," anh chậm rãi mở miệng, "Người già cần được chăm sóc, tiêu chút tiền để người phụ nữ kia nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho ông ấy, cha em cũng có người biết lạnh biết nóng, còn con trai cô ta chính là người chăm sóc cha em khi về già, em cứ coi như thuê một người giúp việc vậy."
"Thì thuê người giúp việc cho ông ấy đi, tìm một người phụ nữ đến để tính toán hai đồng tiền của ông ấy." Tôi gắp một miếng thức ăn và nhai một cách tức giận.
Anh bắt đầu cười: "Em chỉ là không muốn cha em có đời sống tình dục."
"Ôi!" Tôi hét lên.
Anh tiếp tục nói: "Trong lòng em, cha em là một người thánh thiện, và người thánh thiện nên không có giới tính, người không có giới tính làm sao có thể có ham muốn, người phụ nữ này đã phá hủy ngôi đền mà em xây dựng trong lòng cho cha em."
"Không phải vậy." Tôi phản bác.
Anh tiếp tục nói: "Không chỉ có vậy, em coi tất cả những người cùng trang lứa với cha em đều nên ở trên ngôi đền, không nên có ham muốn, khi họ có, em cảm thấy ghê tởm."
Tôi muốn đáp trả rằng anh nói về chính mình ấy chứ, nhưng tôi không dám nói ra, sự nuông chiều của anh có giới hạn, có những khu vực cấm không được nói anh già, tôi im lặng tiếp tục ăn.
"Phong bì màu đỏ to tặng cho mẹ kế của em, đưa vào tay bà ấy, để bà ấy thấy mặt mũi, và cũng mang quà cho em trai em, coi như tiêu tiền thuê người chăm sóc cha em."
Tôi cúi đầu ăn, lầm bầm: "Không muốn đi, để người khác mang qua đi."
"Em không hiểu rồi, em cần để họ biết thái độ của chúng ta, em mới là chỗ dựa cho cha em, nếu không họ sẽ làm cha em tàn phế, lừa dối em lấy tiền, chuyện này không phải chưa từng xảy ra."
Còn có người như vậy sao? Tôi ngước nhìn hắn, nếu như anh già đi...
"Ah, em không cần phải nghĩ, anh sẽ không rơi vào tình cảnh đó." Anh dễ dàng đọc được suy nghĩ của tôi.
"Em không nghĩ như vậy." Tôi vội vàng biện hộ.
"Anh ăn no rồi." Anh nói.
Anh ăn no rồi thì tôi cũng bỏ đũa xuống để phục vụ anh, lấy khăn ướt lau tay cho anh, lại giúp anh mặc áo len, cả việc cài nút cũng phải làm từng cái một.
"Cha ruột của em có thể sẽ tìm em, lúc đó em chỉ cần đưa anh ra là được." Anh nhìn tôi nói.
Tôi ngạc nhiên lớn: "Anh biết cả chuyện này nữa à?"
Anh nhìn tôi qua kính cười: " Anh còn biết em được thụ thai trong đống ngô ở đầu làng nữa kìa."
"Tè."
Ăn xong tôi mới có thể đi ôm con trai, người giữ trẻ nhăn mặt.
"Khâm Văn vừa ăn đồ ăn dặm, sắp phải đi ngủ trưa rồi."
Mọi người đều hiểu biết hơn tôi, tôi thỏa hiệp nói: "Ồ, tôi sẽ ôm thằng bé trở lại ngay được không?"
Cuối cùng tôi mới có thể ôm con vào phòng ngủ của chúng tôi.
Anh không mấy hứng thú với Khâm Văn, còn Khâm Văn lại rất thích thú với anh, không ngừng làm phiền anh đọc sách.
"Này này, đi tìm mẹ con đi." Anh đẩy Khâm Văn về phía tôi, đuổi như đuổi chó con, không hiểu tại sao anh lại muốn có một đứa con nhưng lại không nuôi.
Tôi ôm Khâm Văn lại, hôn đi hôn lại: "Mẹ sắp đi nhà ông ngoại rồi, con có muốn đi cùng không?"
"Đi ở mấy ngày?" Anh hỏi.
Tôi không vui vì nhà tôi có thêm một mẹ con, nói một cách mất mát: "Ở một ngày rồi về thôi, khó chịu lắm."
"Con yêu," tôi ôm con trai chào tạm biệt, "Mẹ sắp đi rồi, hôn mẹ một cái được không," Khâm Văn ôi ôi á á quẫy người tìm đồ chơi trên giường không để ý đến tôi, tôi hôn lên má con trai như quả táo nhỏ, " Cái thằng không biết điều, ở nhà phải ngoan, nghe lời nhé." rồi hôn thêm hai cái mạnh mẽ.
Anh chỉ nhìn chúng tôi cười.
Khâm Văn bắt đầu cọ mắt, tôi nói một cách đáng thương: "Để con ở đây ngủ trưa được không? Chiều nay mẹ sẽ đi mất rồi."
Anh thở dài và gật đầu.
Tôi vui mừng, đặt Khâm Văn lên giường, vỗ nhẹ và hát ru, con trai nằm vào lòng tôi và nhắm mắt, thực sự thì tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm một người mẹ, nhưng tôi vẫn vẽ lại lông mày và mắt của Khâm Văn.
"Không giống anh." Anh nói.
Tôi không hài lòng ngước đầu lên, nhưng sau khi nhìn kỹ, anh nói đúng, tôi có đôi mắt phượng, mắt hẹp và mí không rõ ràng, còn cha con họ có đôi mắt hạnh, mắt to, mí mắt rõ ràng.
"Vậy mũi thì sao, giống ai?" Tôi tiếp tục quan sát, lại lấy điện thoại ra để xem mũi mình.
Anh cười và lắc đầu không nói gì.
Tôi không quan tâm Khâm Văn có ngủ không nữa, nhìn bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ.
"Ngón chân của con giống hệt mẹ này, anh xem này! Ngón chân thứ tư nhỏ nhất!" Tôi lại phát hiện ra điều mới.
Khi Khâm Văn thức dậy, tôi sẽ phải đi, người giúp việc đã chuẩn bị hành lý cho tôi, người giữ trẻ ôm Khâm Văn lại.
Tôi lưu luyến hôn lên mặt Khâm Văn lần cuối: "Phải ngoan nhé." sau đó cầm túi đi ra ngoài, anh đi theo sau tôi đưa tôi ra cửa.
"Vậy," tôi chỉ ra ngoài, "Em đi đây."
"Trên đường cẩn thận." Anh cười gật đầu.
Tôi quay đầu định bước đi, bất chợt nảy ra một ý nghĩ, quay lại hôn nhẹ lên má anh, nói nhỏ: "Anh cũng phải ngoan ở nhà nhé." Tôi sợ anh lại đi lừa gạt cô gái trẻ.
Anh nhíu mày, nhìn tôi không hài lòng.
Tôi cười một cách bất đắc dĩ, vẫy tay và bước ra khỏi cửa.
Về đến nhà cũ, cha tôi đã giữ cho tôi, cô con gái không về nhà, một căn phòng tốt nhất, chăn gối đều mới, nhưng tôi không thể ngủ được vào ban đêm, nhớ con trai, lại không dám gọi video, sợ con trai thấy mà không chạm được sẽ khóc, nên tôi nhắn tin cho người giúp việc, người giúp việc kể cho tôi vài chuyện thú vị về con trai, lại nhắc đến ba của con trai, nhắn tin cười đùa.
"Ông ấy luôn giữ vệ sinh sạch sẽ, tối nay bất ngờ nói với tôi là không rửa mặt nữa, không biết có chuyện gì xảy ra."
Tôi nhíu mày suy nghĩ một chút, vứt điện thoại đi, chôn mặt đỏ bừng vào trong chăn, ôi chao.
Tôi ăn mà không có cảm xúc gì cả.
"Đúng vị không?" Anh hỏi.
"Cái gì?" Tôi không hiểu.
"Món ăn quê hương của em, mùi vị thế nào?" Anh nói một cách nhẹ nhàng.
Tôi bật cười: " Em trước giờ đâu có ăn món này, thịt bao nhiêu tiền một cân chứ." Khách du lịch mới thích món này, người dân địa phương thích ăn mì hơn.
"Vẫn cần phải tăng cường công tác giảm nghèo." Anh tự nói với mình.
Tôi hừ một tiếng mỉa mai: "Anh làm việc giảm nghèo chính xác thật đấy, nhà bố vợ anh đã tiên phong thoát nghèo và tiến tới cuộc sống khá giả thành một gia đình ba người rồi." Cha tôi gọi điện cho tôi, nói muốn tổ chức một nghi lễ cho cô ba.
"Ừ?" Anh nhìn tôi qua kính.
Tôi cười nói: " Em nói về bố vợ anh đấy, ông ấy sắp có thêm một người mẹ vợ nữa, còn có một cậu em vợ đang học đại học nữa đấy."
Anh không phản đối, bố vợ và con rể đều ngang tài ngang sức, không ai có quyền cười nhạo ai.
Tôi gõ đũa vào đĩa để anh nhìn tôi, nói: "Sau này chúng ta không quản chuyện nhà họ nữa, người phụ nữ đó đang nhắm đến căn nhà và tiền của cha em, còn có một đứa con trai đang tiêu tiền, sau này mua nhà cưới vợ không phải cha em phải trả tiền sao."
"Không phải vậy," anh chậm rãi mở miệng, "Người già cần được chăm sóc, tiêu chút tiền để người phụ nữ kia nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho ông ấy, cha em cũng có người biết lạnh biết nóng, còn con trai cô ta chính là người chăm sóc cha em khi về già, em cứ coi như thuê một người giúp việc vậy."
"Thì thuê người giúp việc cho ông ấy đi, tìm một người phụ nữ đến để tính toán hai đồng tiền của ông ấy." Tôi gắp một miếng thức ăn và nhai một cách tức giận.
Anh bắt đầu cười: "Em chỉ là không muốn cha em có đời sống tình dục."
"Ôi!" Tôi hét lên.
Anh tiếp tục nói: "Trong lòng em, cha em là một người thánh thiện, và người thánh thiện nên không có giới tính, người không có giới tính làm sao có thể có ham muốn, người phụ nữ này đã phá hủy ngôi đền mà em xây dựng trong lòng cho cha em."
"Không phải vậy." Tôi phản bác.
Anh tiếp tục nói: "Không chỉ có vậy, em coi tất cả những người cùng trang lứa với cha em đều nên ở trên ngôi đền, không nên có ham muốn, khi họ có, em cảm thấy ghê tởm."
Tôi muốn đáp trả rằng anh nói về chính mình ấy chứ, nhưng tôi không dám nói ra, sự nuông chiều của anh có giới hạn, có những khu vực cấm không được nói anh già, tôi im lặng tiếp tục ăn.
"Phong bì màu đỏ to tặng cho mẹ kế của em, đưa vào tay bà ấy, để bà ấy thấy mặt mũi, và cũng mang quà cho em trai em, coi như tiêu tiền thuê người chăm sóc cha em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi cúi đầu ăn, lầm bầm: "Không muốn đi, để người khác mang qua đi."
"Em không hiểu rồi, em cần để họ biết thái độ của chúng ta, em mới là chỗ dựa cho cha em, nếu không họ sẽ làm cha em tàn phế, lừa dối em lấy tiền, chuyện này không phải chưa từng xảy ra."
Còn có người như vậy sao? Tôi ngước nhìn hắn, nếu như anh già đi...
"Ah, em không cần phải nghĩ, anh sẽ không rơi vào tình cảnh đó." Anh dễ dàng đọc được suy nghĩ của tôi.
"Em không nghĩ như vậy." Tôi vội vàng biện hộ.
"Anh ăn no rồi." Anh nói.
Anh ăn no rồi thì tôi cũng bỏ đũa xuống để phục vụ anh, lấy khăn ướt lau tay cho anh, lại giúp anh mặc áo len, cả việc cài nút cũng phải làm từng cái một.
"Cha ruột của em có thể sẽ tìm em, lúc đó em chỉ cần đưa anh ra là được." Anh nhìn tôi nói.
Tôi ngạc nhiên lớn: "Anh biết cả chuyện này nữa à?"
Anh nhìn tôi qua kính cười: " Anh còn biết em được thụ thai trong đống ngô ở đầu làng nữa kìa."
"Tè."
Ăn xong tôi mới có thể đi ôm con trai, người giữ trẻ nhăn mặt.
"Khâm Văn vừa ăn đồ ăn dặm, sắp phải đi ngủ trưa rồi."
Mọi người đều hiểu biết hơn tôi, tôi thỏa hiệp nói: "Ồ, tôi sẽ ôm thằng bé trở lại ngay được không?"
Cuối cùng tôi mới có thể ôm con vào phòng ngủ của chúng tôi.
Anh không mấy hứng thú với Khâm Văn, còn Khâm Văn lại rất thích thú với anh, không ngừng làm phiền anh đọc sách.
"Này này, đi tìm mẹ con đi." Anh đẩy Khâm Văn về phía tôi, đuổi như đuổi chó con, không hiểu tại sao anh lại muốn có một đứa con nhưng lại không nuôi.
Tôi ôm Khâm Văn lại, hôn đi hôn lại: "Mẹ sắp đi nhà ông ngoại rồi, con có muốn đi cùng không?"
"Đi ở mấy ngày?" Anh hỏi.
Tôi không vui vì nhà tôi có thêm một mẹ con, nói một cách mất mát: "Ở một ngày rồi về thôi, khó chịu lắm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con yêu," tôi ôm con trai chào tạm biệt, "Mẹ sắp đi rồi, hôn mẹ một cái được không," Khâm Văn ôi ôi á á quẫy người tìm đồ chơi trên giường không để ý đến tôi, tôi hôn lên má con trai như quả táo nhỏ, " Cái thằng không biết điều, ở nhà phải ngoan, nghe lời nhé." rồi hôn thêm hai cái mạnh mẽ.
Anh chỉ nhìn chúng tôi cười.
Khâm Văn bắt đầu cọ mắt, tôi nói một cách đáng thương: "Để con ở đây ngủ trưa được không? Chiều nay mẹ sẽ đi mất rồi."
Anh thở dài và gật đầu.
Tôi vui mừng, đặt Khâm Văn lên giường, vỗ nhẹ và hát ru, con trai nằm vào lòng tôi và nhắm mắt, thực sự thì tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm một người mẹ, nhưng tôi vẫn vẽ lại lông mày và mắt của Khâm Văn.
"Không giống anh." Anh nói.
Tôi không hài lòng ngước đầu lên, nhưng sau khi nhìn kỹ, anh nói đúng, tôi có đôi mắt phượng, mắt hẹp và mí không rõ ràng, còn cha con họ có đôi mắt hạnh, mắt to, mí mắt rõ ràng.
"Vậy mũi thì sao, giống ai?" Tôi tiếp tục quan sát, lại lấy điện thoại ra để xem mũi mình.
Anh cười và lắc đầu không nói gì.
Tôi không quan tâm Khâm Văn có ngủ không nữa, nhìn bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ.
"Ngón chân của con giống hệt mẹ này, anh xem này! Ngón chân thứ tư nhỏ nhất!" Tôi lại phát hiện ra điều mới.
Khi Khâm Văn thức dậy, tôi sẽ phải đi, người giúp việc đã chuẩn bị hành lý cho tôi, người giữ trẻ ôm Khâm Văn lại.
Tôi lưu luyến hôn lên mặt Khâm Văn lần cuối: "Phải ngoan nhé." sau đó cầm túi đi ra ngoài, anh đi theo sau tôi đưa tôi ra cửa.
"Vậy," tôi chỉ ra ngoài, "Em đi đây."
"Trên đường cẩn thận." Anh cười gật đầu.
Tôi quay đầu định bước đi, bất chợt nảy ra một ý nghĩ, quay lại hôn nhẹ lên má anh, nói nhỏ: "Anh cũng phải ngoan ở nhà nhé." Tôi sợ anh lại đi lừa gạt cô gái trẻ.
Anh nhíu mày, nhìn tôi không hài lòng.
Tôi cười một cách bất đắc dĩ, vẫy tay và bước ra khỏi cửa.
Về đến nhà cũ, cha tôi đã giữ cho tôi, cô con gái không về nhà, một căn phòng tốt nhất, chăn gối đều mới, nhưng tôi không thể ngủ được vào ban đêm, nhớ con trai, lại không dám gọi video, sợ con trai thấy mà không chạm được sẽ khóc, nên tôi nhắn tin cho người giúp việc, người giúp việc kể cho tôi vài chuyện thú vị về con trai, lại nhắc đến ba của con trai, nhắn tin cười đùa.
"Ông ấy luôn giữ vệ sinh sạch sẽ, tối nay bất ngờ nói với tôi là không rửa mặt nữa, không biết có chuyện gì xảy ra."
Tôi nhíu mày suy nghĩ một chút, vứt điện thoại đi, chôn mặt đỏ bừng vào trong chăn, ôi chao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro