Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!
Cắn cùng một ch...
2024-10-02 00:06:25
Khu đất rộng rãi nơi đây mát mẻ, cò bay thẳng cánh, phong cảnh hữu tình. Chẳng qua, có hai người trẻ ngồi cách xa nhau, không hẹn mà cùng thẩn thờ, chìm đắm trong thế giới nội tâm riêng biệt.
Cảm xúc lắng đọng, trong trái tim như có dòng suối ấm nhẹ nhàng chảy qua, lại giống như được chạm vào chiếc lông vũ mềm mại. Vừa ấm áp vừa ngứa ngáy. Chẳng hiểu tâm tình bị làm sao, cứ mãi náo loạn không yên.
Giữa ánh dương chói lóa, thanh âm trầm ấm của hắn vang lên, kéo Triệu Dương ra khỏi mạch suy nghĩ.
"Thủy Thiên thương, từ nay là của ngươi."
Triệu Dương thẩn thờ, tóc mềm phất phơ trong gió, đôi mắt hạnh được ánh nắng rọi sáng thêm muôn phần rực rỡ. Y ngẩn người, rồi mỉm cười thật tươi. Đón lấy chuôi kiếm từ tay hắn, thẻ giọng nói khẽ :
"Cảm ơn ngươi."
Gió mùa hạ cuồn nhiệt, mang hương thơm từ mái tóc ai đó vấn vương nơi đầu mũi. Khiến hắn thẩn thờ, môi cong nhè nhẹ, đáp lại nụ cười như vạn hoa nở rộ ấy.
Ánh mắt giao nhau giữa khoảng không rộng lớn, mang theo những rung động đầu đời. Vậy mà chính bản thân họ lại chẳng nhận ra.
[...]
Hắn chọn hai con ngựa ở chuồng, chiều đến thì trở về.
Đoạn Trường Kiệt và Triệu Dương cưỡi ngựa song song dưới ánh chiều tà, đi ngang qua một dòng suối, nơi này cách nhà không xa. Hắn có mang theo nơm, định bụng sẽ xuống dưới bắt cá.
Suýt chút nữa thì quên mất, ngôi nhà mà hắn ở trước khi Triệu Dương bỏ đi ấy, chỉ là một trong những ngôi nhà rải rác của hắn trên đất Trung Sơn. Vốn dĩ vì vất vả chiêu mộ huynh đệ cùng chí hướng, nên từ nhỏ hắn đã bôn ba nhiều nơi, những ngôi nhà tồi tàn tạm bợ cũng nhiều không đếm xuể.
Triệu Dương thấy hắn xuống ngựa, tò mò hỏi : "Này, ngươi làm gì đó?"
"Ta bắt cá, muốn bắt chung không?"
Như hắn dự đoán, Triệu Dương lập tức bĩu môi, mặt viết hai chữ 'không thèm'. Tứ Điện Hạ cao quý như y, căn bản không thích những chuyện nhem nhuốc như thế, cư nhiên là đứng một bên xem hắn tự thân vận động.
Đoạn Trường Kiệt cười cười không nói, hắn cố ý đem hai cái nơm, định bụng rủ rê người nọ. Nhưng mà hắn quên mất thân phận của y thế nào. Căn bản không phải kiểu có thể chịu cực khổ được. Nghĩ vậy, hắn cười trừ mà tự mình tiếp tục công việc.
Triệu Dương nhàn rỗi, đi một vòng xung quanh, phát hiện một cây xoài trĩu nặng quả, mùi hương quả chín thoang thoảng trong không khí, quẩn quanh trên đầu mũi. Y bật cười khoái chí, trèo một mạch lên cao, bẻ một trái chín đỏ mọng nước.
Y hớn hở ngồi trên nhánh cây xoài, cắn một cái thật to. Vị xoài chín ngọt ngào tản đều trong khoang miệng, hương thơm day dứt vấn vương đầu mũi. Không ngọt gắt, vị ngọt của nó nhẹ nhàng, vừa vặn khiến người ta mê mẩn.
Triệu Dương cầm quả xoài cắn dở trên tay, hái thêm ba bốn trái nhét vào trong ngực, y đu thoăn thoắt từ trên cao xuống. Đáp đất an toàn. Mắt thấy Đoạn Trường Kiệt miệt mài bắt cá, mồ hôi chảy dài. Triệu Dương vui vẻ chạy đến, khoe khoang với hắn.
"Trường Kiệt, ngươi xem, ta hái được nhiều xoài chín lắm nè."
Đoạn Trường Kiệt lấy tay áo lau mồ hôi, cười cười khen ngợi y lợi hại. Triệu Dương khoái chí, hồ hởi nói : "Đây, ta lấy cho ngươi một quả, ngọt lắm đó."
Dứt lời, y lục lọi trong ngực, định lấy một trái khác. Thanh âm trầm ấm mê luyến của hắn đột nhiên vang lên, chặn đứng hành động của y : "Không cần."
Đoạn Trường Kiệt nhìn quả xoài ăn dang dở trên tay y, trực tiếp cúi đầu cắn lên ngay chỗ vừa nãy y cắn. Ăn xong còn liếm môi, ánh mắt thâm sâu khó lường : "Ừm, ngọt thật."
Triệu Dương hóa đá, nhất thời á khẩu chẳng nói được gì. Đoạn Trường Kiệt nhìn biểu tình ngu si quá độ của y, hắn vô thức phì cười. Đôi mắt đào hoa cong lên thành một vòng cung chói lóa, đáy mắt hiện lên vài vẻ thâm tình.
Tứ Điện Hạ thẹn quá hóa giận, mắng hắn ngu si rồi giật lấy giỏ cá của hắn. Nhìn thấy cá đã đầy cả giỏ, y càng tức giận, vốn định kiếm cớ cười chê hắn, kết quả không ngờ hắn giỏi thế, muốn chê cũng không được.
Triệu Dương không phục, quay sang giả bộ giáo huấn Đoạn Trường Kiệt : "E hèm, ngươi bắt cá quá ít đi, còn không đủ ta ăn."
Thanh niên bị mắng mỏ vẫn một mặt tỉnh bơ, chỉ có trong tâm là cố gắng nén cười. Thầm mắng y ấu trĩ.
Hắn giả bộ gật gù :"Ta quả thật kém cỏi, chi bằng Tứ Điện Hạ trổ tài bắt cá cho ta xem nhé, ta sẵn sàng học tập."
Triệu Dương lần nữa đóng băng, khóe miệng giật giật, y chưa lường trước được điều này. Ánh mắt y chứa đầy địch ý. Bất quá trong mắt của hắn, bộ dạng tức giận của y không khác gì một con thỏ dễ thương đang xù lông vậy. Đáng yêu chết được!
Tứ Điện Hạ quyết định phóng lao phải theo lao, hùng hùng hổ hổ nhảy xuống dòng nước. Hì hục đợi mãi mới thấy một con cá bơi qua, Triệu Dương cười khoái chí, vươn cái nơm trong tay, định ụp một phát bắt lấy.
Nào ngờ, y ụp hụt, con cá dãy lên cao, vừa vặn đập vào mặt y một cái. Triệu Dương ăn đau ôm mặt, trong lòng sớm đã rủa đến mười tám đời tổ tông nhà con cá. Y tức giận, dường như bị vây cá đâm vào mắt rồi.
Đoạn Trường Kiệt ban nãy còn cười cười, thấy y bị đau ôm mặt, biểu tình trên mặt hắn biến hóa khôn lường. Chỉ thấy hắn dáng dấp cao ráo, bước chân vội vã chạy đến bên y. Động tác hắn nhẹ nhàng lại mạnh mẽ, chặn lấy đôi tay đang dụi mắt của Triệu Dương.
Đoạn Trường Kiệt nhìn đôi mắt y đỏ ửng lên, đầu chân mày hắn nhíu lại như có thể kẹp chết một con ruồi. Trường Kiệt dùng ngón cái xoa nhẹ bọng mắt của y, miệng thổi ra từng hơi ấm nóng lên đôi mắt đẹp đến ấn tượng ấy.
Vừa thổi, hắn vừa nói : "Không sao không sao."
Rất nhanh sau đó, y đã không còn thấy đau nữa. Ngược lại, trái tim cảm thấy ấm áp vô cùng, hai má nóng lên, căng phồng.
"Ngươi, ngươi đừng thổi nữa, ta hết đau rồi."
Đoạn Trường Kiệt 'ừm' một tiếng, buông mặt y ra. Mà Triệu Dương vốn da mặt mỏng, nghĩ lại tình huống vừa rồi thật mất mặt, bèn viện lý do biện minh cho mình.
"Tại vì dòng nước chảy xiết nên ta bắt hụt thôi, có biết chưa?"
Đoạn Trường Kiệt nhướn mày, nhìn mặt nước tĩnh lặng, không hề có chút gợn sóng nào. Bất quá, hắn cũng không bắt bẻ y, chỉ phì cười, nói : "Biết rồi, về thôi."
[...]
Tối đến, Triệu Dương vừa tắm táp, thay bộ trang phục màu xanh lam nhè nhẹ. Y xõa tóc, thấy hắn đang hì hục nướng cá. Triệu Dương thấy vậy lăn tăn chạy đến, cầm lấy một xiên đưa đến ngọn lửa.
Kết quả chẳng hiểu kiểu gì, ngọn lửa phực lên, lướt nhẹ qua gương mặt của y, để lại lổm chổm đốm đen xấu xí.
Triệu Dương : "..." Cái gì vậy nè?!
Trường Kiệt nhìn gương mặt đen kịt phát ngốc của y, bật cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.
Triệu Dương thẹn quá hóa giận, nhào đến túm hai má của hắn, điên cuồng nhào nặn để trút giận. Đoạn Trường Kiệt cũng không chịu thua, nặn nặn nhéo nhéo trên người y. Có điều,.. vị trí hơi sai sai. Nhưng sai ở đâu thì hắn không biết nữa.
...
Tối đến, Triệu Dương ngã lưng xuống giường, phát hiện mông mình đau đau, cũng chẳng hiểu tại sao. Tứ Điện Hạ ngẩn người, rồi nhanh chóng vứt ra sau đầu, im lặng chìm vào mộng đẹp.
Cảm xúc lắng đọng, trong trái tim như có dòng suối ấm nhẹ nhàng chảy qua, lại giống như được chạm vào chiếc lông vũ mềm mại. Vừa ấm áp vừa ngứa ngáy. Chẳng hiểu tâm tình bị làm sao, cứ mãi náo loạn không yên.
Giữa ánh dương chói lóa, thanh âm trầm ấm của hắn vang lên, kéo Triệu Dương ra khỏi mạch suy nghĩ.
"Thủy Thiên thương, từ nay là của ngươi."
Triệu Dương thẩn thờ, tóc mềm phất phơ trong gió, đôi mắt hạnh được ánh nắng rọi sáng thêm muôn phần rực rỡ. Y ngẩn người, rồi mỉm cười thật tươi. Đón lấy chuôi kiếm từ tay hắn, thẻ giọng nói khẽ :
"Cảm ơn ngươi."
Gió mùa hạ cuồn nhiệt, mang hương thơm từ mái tóc ai đó vấn vương nơi đầu mũi. Khiến hắn thẩn thờ, môi cong nhè nhẹ, đáp lại nụ cười như vạn hoa nở rộ ấy.
Ánh mắt giao nhau giữa khoảng không rộng lớn, mang theo những rung động đầu đời. Vậy mà chính bản thân họ lại chẳng nhận ra.
[...]
Hắn chọn hai con ngựa ở chuồng, chiều đến thì trở về.
Đoạn Trường Kiệt và Triệu Dương cưỡi ngựa song song dưới ánh chiều tà, đi ngang qua một dòng suối, nơi này cách nhà không xa. Hắn có mang theo nơm, định bụng sẽ xuống dưới bắt cá.
Suýt chút nữa thì quên mất, ngôi nhà mà hắn ở trước khi Triệu Dương bỏ đi ấy, chỉ là một trong những ngôi nhà rải rác của hắn trên đất Trung Sơn. Vốn dĩ vì vất vả chiêu mộ huynh đệ cùng chí hướng, nên từ nhỏ hắn đã bôn ba nhiều nơi, những ngôi nhà tồi tàn tạm bợ cũng nhiều không đếm xuể.
Triệu Dương thấy hắn xuống ngựa, tò mò hỏi : "Này, ngươi làm gì đó?"
"Ta bắt cá, muốn bắt chung không?"
Như hắn dự đoán, Triệu Dương lập tức bĩu môi, mặt viết hai chữ 'không thèm'. Tứ Điện Hạ cao quý như y, căn bản không thích những chuyện nhem nhuốc như thế, cư nhiên là đứng một bên xem hắn tự thân vận động.
Đoạn Trường Kiệt cười cười không nói, hắn cố ý đem hai cái nơm, định bụng rủ rê người nọ. Nhưng mà hắn quên mất thân phận của y thế nào. Căn bản không phải kiểu có thể chịu cực khổ được. Nghĩ vậy, hắn cười trừ mà tự mình tiếp tục công việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Dương nhàn rỗi, đi một vòng xung quanh, phát hiện một cây xoài trĩu nặng quả, mùi hương quả chín thoang thoảng trong không khí, quẩn quanh trên đầu mũi. Y bật cười khoái chí, trèo một mạch lên cao, bẻ một trái chín đỏ mọng nước.
Y hớn hở ngồi trên nhánh cây xoài, cắn một cái thật to. Vị xoài chín ngọt ngào tản đều trong khoang miệng, hương thơm day dứt vấn vương đầu mũi. Không ngọt gắt, vị ngọt của nó nhẹ nhàng, vừa vặn khiến người ta mê mẩn.
Triệu Dương cầm quả xoài cắn dở trên tay, hái thêm ba bốn trái nhét vào trong ngực, y đu thoăn thoắt từ trên cao xuống. Đáp đất an toàn. Mắt thấy Đoạn Trường Kiệt miệt mài bắt cá, mồ hôi chảy dài. Triệu Dương vui vẻ chạy đến, khoe khoang với hắn.
"Trường Kiệt, ngươi xem, ta hái được nhiều xoài chín lắm nè."
Đoạn Trường Kiệt lấy tay áo lau mồ hôi, cười cười khen ngợi y lợi hại. Triệu Dương khoái chí, hồ hởi nói : "Đây, ta lấy cho ngươi một quả, ngọt lắm đó."
Dứt lời, y lục lọi trong ngực, định lấy một trái khác. Thanh âm trầm ấm mê luyến của hắn đột nhiên vang lên, chặn đứng hành động của y : "Không cần."
Đoạn Trường Kiệt nhìn quả xoài ăn dang dở trên tay y, trực tiếp cúi đầu cắn lên ngay chỗ vừa nãy y cắn. Ăn xong còn liếm môi, ánh mắt thâm sâu khó lường : "Ừm, ngọt thật."
Triệu Dương hóa đá, nhất thời á khẩu chẳng nói được gì. Đoạn Trường Kiệt nhìn biểu tình ngu si quá độ của y, hắn vô thức phì cười. Đôi mắt đào hoa cong lên thành một vòng cung chói lóa, đáy mắt hiện lên vài vẻ thâm tình.
Tứ Điện Hạ thẹn quá hóa giận, mắng hắn ngu si rồi giật lấy giỏ cá của hắn. Nhìn thấy cá đã đầy cả giỏ, y càng tức giận, vốn định kiếm cớ cười chê hắn, kết quả không ngờ hắn giỏi thế, muốn chê cũng không được.
Triệu Dương không phục, quay sang giả bộ giáo huấn Đoạn Trường Kiệt : "E hèm, ngươi bắt cá quá ít đi, còn không đủ ta ăn."
Thanh niên bị mắng mỏ vẫn một mặt tỉnh bơ, chỉ có trong tâm là cố gắng nén cười. Thầm mắng y ấu trĩ.
Hắn giả bộ gật gù :"Ta quả thật kém cỏi, chi bằng Tứ Điện Hạ trổ tài bắt cá cho ta xem nhé, ta sẵn sàng học tập."
Triệu Dương lần nữa đóng băng, khóe miệng giật giật, y chưa lường trước được điều này. Ánh mắt y chứa đầy địch ý. Bất quá trong mắt của hắn, bộ dạng tức giận của y không khác gì một con thỏ dễ thương đang xù lông vậy. Đáng yêu chết được!
Tứ Điện Hạ quyết định phóng lao phải theo lao, hùng hùng hổ hổ nhảy xuống dòng nước. Hì hục đợi mãi mới thấy một con cá bơi qua, Triệu Dương cười khoái chí, vươn cái nơm trong tay, định ụp một phát bắt lấy.
Nào ngờ, y ụp hụt, con cá dãy lên cao, vừa vặn đập vào mặt y một cái. Triệu Dương ăn đau ôm mặt, trong lòng sớm đã rủa đến mười tám đời tổ tông nhà con cá. Y tức giận, dường như bị vây cá đâm vào mắt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoạn Trường Kiệt ban nãy còn cười cười, thấy y bị đau ôm mặt, biểu tình trên mặt hắn biến hóa khôn lường. Chỉ thấy hắn dáng dấp cao ráo, bước chân vội vã chạy đến bên y. Động tác hắn nhẹ nhàng lại mạnh mẽ, chặn lấy đôi tay đang dụi mắt của Triệu Dương.
Đoạn Trường Kiệt nhìn đôi mắt y đỏ ửng lên, đầu chân mày hắn nhíu lại như có thể kẹp chết một con ruồi. Trường Kiệt dùng ngón cái xoa nhẹ bọng mắt của y, miệng thổi ra từng hơi ấm nóng lên đôi mắt đẹp đến ấn tượng ấy.
Vừa thổi, hắn vừa nói : "Không sao không sao."
Rất nhanh sau đó, y đã không còn thấy đau nữa. Ngược lại, trái tim cảm thấy ấm áp vô cùng, hai má nóng lên, căng phồng.
"Ngươi, ngươi đừng thổi nữa, ta hết đau rồi."
Đoạn Trường Kiệt 'ừm' một tiếng, buông mặt y ra. Mà Triệu Dương vốn da mặt mỏng, nghĩ lại tình huống vừa rồi thật mất mặt, bèn viện lý do biện minh cho mình.
"Tại vì dòng nước chảy xiết nên ta bắt hụt thôi, có biết chưa?"
Đoạn Trường Kiệt nhướn mày, nhìn mặt nước tĩnh lặng, không hề có chút gợn sóng nào. Bất quá, hắn cũng không bắt bẻ y, chỉ phì cười, nói : "Biết rồi, về thôi."
[...]
Tối đến, Triệu Dương vừa tắm táp, thay bộ trang phục màu xanh lam nhè nhẹ. Y xõa tóc, thấy hắn đang hì hục nướng cá. Triệu Dương thấy vậy lăn tăn chạy đến, cầm lấy một xiên đưa đến ngọn lửa.
Kết quả chẳng hiểu kiểu gì, ngọn lửa phực lên, lướt nhẹ qua gương mặt của y, để lại lổm chổm đốm đen xấu xí.
Triệu Dương : "..." Cái gì vậy nè?!
Trường Kiệt nhìn gương mặt đen kịt phát ngốc của y, bật cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.
Triệu Dương thẹn quá hóa giận, nhào đến túm hai má của hắn, điên cuồng nhào nặn để trút giận. Đoạn Trường Kiệt cũng không chịu thua, nặn nặn nhéo nhéo trên người y. Có điều,.. vị trí hơi sai sai. Nhưng sai ở đâu thì hắn không biết nữa.
...
Tối đến, Triệu Dương ngã lưng xuống giường, phát hiện mông mình đau đau, cũng chẳng hiểu tại sao. Tứ Điện Hạ ngẩn người, rồi nhanh chóng vứt ra sau đầu, im lặng chìm vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro