Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!
Giao đấu trong...
2024-10-02 00:06:25
Đoạn Trường Kiệt một tay nắm chặt hai tay y đưa ra đằng sau, tay còn lại đẩy lưng y cong người về phía trước. Đích thị là tư thế áp giải phạm nhân thực thụ.
Triệu Dương giữa lúc thực thi đại sự, vẫn có thể nhoẻn miệng cười đùa : "Ai da, ngươi làm như vậy không sợ cô nương yếu đuối như ta đau à?"
Hắn cong môi, giả vờ nghiêm khắc : "Ngươi đang không nhập vai đó."
"Hửm? Chẳng phải ngươi cũng như thế sao?" Triệu Dương cười cười khúc khích, sau đó rất nhanh lấy lại dáng vẻ nghiêm túc cảnh giác. Đoạn Trường Kiệt chỉ nhếch môi, im lặng không đáp lại lời trêu ghẹo đó. Đôi mắt đào hoa của hắn lạnh băng quan sát xung quanh, tập trung cao độ, khiến ngươi khác có cảm giác ớn lạnh âm trầm.
Cả hai đi một đoạn, phát hiện có một tên cũng mặc đồ hắc y. Bên trong hang đèn đuốc mập mờ, khiến gã không nhìn rõ dung mạo của hắn, chỉ nhận dạng được bộ trang phục mà hắn mặc trên người. Gã lầm tưởng hắn cùng phe phái, tò mò hỏi :
"Ngươi đang áp giải ai đó?"
Giọng hắn trầm đục, không nhanh không chậm đáp : "Là một tiểu thư đến từ Đông Kỳ, chỉ là đám thuộc hạ của cô ta đã giết rất nhiều đồng đội của chúng ta. Nên ta muốn dẫn đến chỗ Nhiếp chính vương, để ngài tra hỏi. Ngươi mau đi thông báo cho ngài ấy đi."
Tên hắc y trước mặt tỏ vẻ ngờ vực, song cũng không hỏi lại mà quay đầu đi đến chỗ Trần Tấn.
[...]
"... Chuyện là như thế, thưa Nhiếp chính vương."
Trần Tấn ngồi sau tấm rèm che, bật cười điên dại, tông giọng khàn đặc quái dị, không rõ tâm tư. Gã chỉ nói hai từ ẩn ý : "Vậy sao?"
Tên hắc y nhân khó hiểu, rồi cảm nhận nỗi đau kinh khủng ngay ngực trái, sủi bọt, trợn mắt mà chết.
Trần Tấn ngập tràn sát khí, nhoẻn miệng cười khẩy : "Ngu xuẩn." Chớp mắt, gã đứng lên, nói với tên thuộc hạ thân cận : "Giết hết bọn chúng cho ta."
"Tuân lệnh."
...
Đoạn Trường Kiệt đang đi, phát hiện tiếng động của rất nhiều người đang di chuyển, hắn tập trung cảnh giác, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó. Hắn và y nhìn nhau, không hẹn mà đồng loạt nói : "Bại lộ rồi!"
Không chần chừ đôi co, cả hai cùng nhau tìm đường chạy trốn. Trong hang động ánh sáng mịt mờ, khắp nơi ẩm mùi đất cát, đem lại cảm giác vừa quỷ dị, vừa ngột ngạt quẩn bách. Bất quá, cả hắn và y đều không phải dạng tầm thường. Vừa chạy vừa quay đầu đánh giá số lượng và năng lực của đối thủ.
Triệu Dương dưới tấm rèm che mặt, nở nụ cười khinh bỉ tột độ. Vừa chạy vừa nói với hắn : "Chỉ có mười mấy tên, chúng ta sợ gì phải chạy?"
Đoạn Trường Kiệt nhìn y, trên môi vẽ lên vòng cung chói sáng, giọng trầm ấm, hắn nói : "Được, đấu thôi!"
Lời này vừa dứt, cả hai vươn kiếm xuất thần. Đao thương va đập rền vang, Triệu Dương hóa thân thành thiếu nữ lực điền, đánh đánh giết giết rất sảng khoái. Tay y cầm Thủy Thiên thương, vươn đến chặt đứt sợi dây cố định quần của tên trước mặt, trực tiếp khiến gã lộ thiên.
Triệu Dương cười ha hả, giả bộ làm cô gái thẹn thùng : "Oa, thiệt là mắc cỡ quá đi~ Tiên sinh đây kì cục thật nha~"
Dứt lời, sắc mặt y liền thay đổi, mỉm cười quỷ dị chém một vết chí mạng ngay cổ gã. Trực tiếp khiến gã chết không kịp ngáp.
Đoạn Trường Kiệt trông thấy một màn, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Sau đó tập trung chuyên môn, tay hắn cầm Hỏa Thiên thương, vung lên xé toang lồng ngực của đối thủ, máu tươi nhuộm đỏ lưỡi kiếm sắc bén. Khỏi nói cũng biết có bao nhiêu man rợ cùng khiếp đảm.
Rất nhanh, hang động xác chết chất đống. Còn hai người họ đến một vết xước cũng không có, tóc tai gọn gàng chẳng chút xuề xòa. Hoàn toàn không hề giống vừa mới trải qua một trận giao đấu quyết liệt.
Không đợi họ kịp thời rời đi. Từ phía sau lại vang lên tiếng động rất khẽ, lần nay âm thanh siêu nhỏ, chứng tỏ người đến nội công thâm hậu, có luyện khinh công. Xem ra bọn họ gặp phải đối thủ xứng tầm rồi.
Bất quá, nếu như bọn chúng thân thủ giỏi, lại cậy thế đông, hơn hết, đám người đó biết rõ toàn bộ ngóc ngách ở đây. Thành công đẩy hắn và y vào thế bị động cũng là điều có thể. Cả hai không hẹn mà cùng đề cao cảnh giác, tập trung cao độ.
Không khí im lặng như tờ, đến nổi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng vang. Bất thình lình, Đoạn Trường Kiệt nhíu mày, thân thủ nhanh nhẹn bắt lấy eo y, khéo người nọ về phía mình, thành công thoát khỏi một mũi tên tẩm độc.
Triệu Dương cau mày, biểu tình rất tức giận. Y quát lên : "Là ai? Hèn mọn núp trong bóng tối chẳng khác nào một lũ thất bại, có bản lĩnh thì lộ diện đi."
Trong hang động im lặng bủa vây, chỉ nghe thấy tiếng nói của y vang vọng từng hồi, rồi câm lặng. Bầu không khí tịch mịch, tràn ngập sát khí kinh hồn bạt vía. Rồi bỗng nhiên, trong bóng tối, chợt vang lên tiếng cười trào phúng, điên điên dại dại làm người ta khiếp đảm.
Nhưng mà, hắn và y không nhác gan như thế. Triệu Dương cắn môi, nén giận định quát. Bất quá, môi xinh còn chưa kịp thốt nên lời, bàn tay y đã bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy. Triệu Dương ngẩn người nhìn qua, chỉ thấy hắn nhè nhẹ lắc đầu. Y bĩu môi, dằn xuống cơn giận dữ.
Đoạn Trường Kiệt hơi nhíu chân mày quan sát xung quanh, ánh mắt nhuộm vẻ phong trần, kiên quyết kéo người ra sau lưng, một mực che chở. Hắn nói : "Ngươi là ai?"
Dứt lời, tiếng cười càng lớn hơn, sau đó liền im bặt. Qua một lúc lâu, gã cất lời, mang tông giọng như vọng lên từ địa ngục : "Ta là ai sao? Chẳng phải ngươi biết rất rõ à?"
Đoạn Trường Kiệt cau mày, siết chặt tay, nén giận vào lòng : "Trần Tấn, ngươi định giả thần giả quỷ đến bao giờ?"
"Hahahaha, xem ra bại lộ rồi nhỉ?" Tiếng cười tan biến, hiện lên thân ảnh của một người đàn ông trung niên, mặc trang phục hoàng gia, hoa văn quyền lực. Mặt mũi dữ tợn, ánh mắt xảo quyệt.
Trần Tấn khác với tưởng tượng của hắn, dung mạo ở độ tuổi trung niên vẫn còn những nét trẻ trung. Hơn nữa, chiều cao có hơi... thấp! Nhưng, đôi mắt quỷ dị vẫn khiến người ta chán ghét.
Gã ta nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt âm trầm sương mù : "Quả thật là con trai của Đoạn Trường An, đôi mắt ấy, rất giống."
Trần Tấn nhìn mãi rồi lại bật cười, tựa như căm hận, tựa như đau thương. Không ai hiểu gã đang nghĩ gì, căn bản là không ai muốn hiểu.
Đoạn Trường Kiệt nhíu mày, tức giận ngập tràn : "Thái úy Đỗ Lâm đang ở đâu?"
"Haha, ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi sao? Hay là thực hiện một cuộc trao đổi nhé? Lấy đầu của ngươi đổi lấy mạng của Đỗ Lâm, thế nào?"
Triệu Dương nghe được câu này, không khỏi phẫn nộ. Trần Tấn liếc mắt nhìn y, gã đểu cáng khen ngợi : "Chu choa, đẹp, rất đẹp. Nhà người tìm đâu ra một nữ tử xinh đẹp đến thế?"
Đoạn Trường Kiệt đột nhiên lạnh lẽo, rút kiếm kề ngay cổ Trần Tấn, đẩy gã cách xa y. Đứng trước mũi kiếm của hắn, gã một chút kinh sợ cũng không có, cất giọng giễu cợt : "Ái chà chà, muốn giết ta đến thế sao? Nhưng mà,... còn tên thái úy quèn kia thì phải làm sao?"
Triệu Dương kinh tởm bản mặt thiếu đánh của gã, vung chân tung một cước khiến gã ngã sang một bên. Xong chuyện, y lui về đứng phía sau lưng hắn.
Trần Tấn bị đá bay, thần hồn chưa hoàn lại xác. Bất động vài giây, gã đứng lên, bật cười mà mồ hôi lạnh túa đầy trên trán : "Ha, cô nương của ngươi thật lực điền nha."
Triệu Dương ngẩn người, tâm trí dừng lại ở bốn chữ 'cô nương của ngươi'. Bất quá, y cảm thấy hai má nóng ran, căng phồng như muốn nổ tung. Ai là cô nương của hắn chứ? Ta là nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất đấy nhé!!!
Tứ Điện Hạ bĩu môi, tâm tình rất không phục.
"Đừng đôi co nhiều lời, tiếp chiêu đi." Dứt lời, hắn vươn kiếm xông lên phía trước. Trần Tấn cũng không còn vẻ mặt đùa kệch nữa, trái lại rất sắc bén, cũng cầm thương giao đấu. Đám thuộc hạ của gã đồng loạt xông lên, y và hắn căn bản đối phó với họ rất vất vả.
Thân thủ của đám người này không phải hạng xoàn, ra đòn có lực, nhuần nhuyễn có thừa. Hai người đấu với cả đám như thế khó tránh khỏi có hơi quá sức.
Đoạn Trường Kiệt bị năm người bao vây, không cẩn thân bị chém một cái vào lưng, máu chảy đầm đìa. Đầu óc hắn nhất thời choáng váng, thân thể chao đảo.
Bỗng dưng, Triệu Dương nhìn sang hắn, biểu tình trên mặt y không giấu nổi vẽ kinh hãi. Hét lớn : "Cẩn thận!"
...
Triệu Dương giữa lúc thực thi đại sự, vẫn có thể nhoẻn miệng cười đùa : "Ai da, ngươi làm như vậy không sợ cô nương yếu đuối như ta đau à?"
Hắn cong môi, giả vờ nghiêm khắc : "Ngươi đang không nhập vai đó."
"Hửm? Chẳng phải ngươi cũng như thế sao?" Triệu Dương cười cười khúc khích, sau đó rất nhanh lấy lại dáng vẻ nghiêm túc cảnh giác. Đoạn Trường Kiệt chỉ nhếch môi, im lặng không đáp lại lời trêu ghẹo đó. Đôi mắt đào hoa của hắn lạnh băng quan sát xung quanh, tập trung cao độ, khiến ngươi khác có cảm giác ớn lạnh âm trầm.
Cả hai đi một đoạn, phát hiện có một tên cũng mặc đồ hắc y. Bên trong hang đèn đuốc mập mờ, khiến gã không nhìn rõ dung mạo của hắn, chỉ nhận dạng được bộ trang phục mà hắn mặc trên người. Gã lầm tưởng hắn cùng phe phái, tò mò hỏi :
"Ngươi đang áp giải ai đó?"
Giọng hắn trầm đục, không nhanh không chậm đáp : "Là một tiểu thư đến từ Đông Kỳ, chỉ là đám thuộc hạ của cô ta đã giết rất nhiều đồng đội của chúng ta. Nên ta muốn dẫn đến chỗ Nhiếp chính vương, để ngài tra hỏi. Ngươi mau đi thông báo cho ngài ấy đi."
Tên hắc y trước mặt tỏ vẻ ngờ vực, song cũng không hỏi lại mà quay đầu đi đến chỗ Trần Tấn.
[...]
"... Chuyện là như thế, thưa Nhiếp chính vương."
Trần Tấn ngồi sau tấm rèm che, bật cười điên dại, tông giọng khàn đặc quái dị, không rõ tâm tư. Gã chỉ nói hai từ ẩn ý : "Vậy sao?"
Tên hắc y nhân khó hiểu, rồi cảm nhận nỗi đau kinh khủng ngay ngực trái, sủi bọt, trợn mắt mà chết.
Trần Tấn ngập tràn sát khí, nhoẻn miệng cười khẩy : "Ngu xuẩn." Chớp mắt, gã đứng lên, nói với tên thuộc hạ thân cận : "Giết hết bọn chúng cho ta."
"Tuân lệnh."
...
Đoạn Trường Kiệt đang đi, phát hiện tiếng động của rất nhiều người đang di chuyển, hắn tập trung cảnh giác, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó. Hắn và y nhìn nhau, không hẹn mà đồng loạt nói : "Bại lộ rồi!"
Không chần chừ đôi co, cả hai cùng nhau tìm đường chạy trốn. Trong hang động ánh sáng mịt mờ, khắp nơi ẩm mùi đất cát, đem lại cảm giác vừa quỷ dị, vừa ngột ngạt quẩn bách. Bất quá, cả hắn và y đều không phải dạng tầm thường. Vừa chạy vừa quay đầu đánh giá số lượng và năng lực của đối thủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Dương dưới tấm rèm che mặt, nở nụ cười khinh bỉ tột độ. Vừa chạy vừa nói với hắn : "Chỉ có mười mấy tên, chúng ta sợ gì phải chạy?"
Đoạn Trường Kiệt nhìn y, trên môi vẽ lên vòng cung chói sáng, giọng trầm ấm, hắn nói : "Được, đấu thôi!"
Lời này vừa dứt, cả hai vươn kiếm xuất thần. Đao thương va đập rền vang, Triệu Dương hóa thân thành thiếu nữ lực điền, đánh đánh giết giết rất sảng khoái. Tay y cầm Thủy Thiên thương, vươn đến chặt đứt sợi dây cố định quần của tên trước mặt, trực tiếp khiến gã lộ thiên.
Triệu Dương cười ha hả, giả bộ làm cô gái thẹn thùng : "Oa, thiệt là mắc cỡ quá đi~ Tiên sinh đây kì cục thật nha~"
Dứt lời, sắc mặt y liền thay đổi, mỉm cười quỷ dị chém một vết chí mạng ngay cổ gã. Trực tiếp khiến gã chết không kịp ngáp.
Đoạn Trường Kiệt trông thấy một màn, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Sau đó tập trung chuyên môn, tay hắn cầm Hỏa Thiên thương, vung lên xé toang lồng ngực của đối thủ, máu tươi nhuộm đỏ lưỡi kiếm sắc bén. Khỏi nói cũng biết có bao nhiêu man rợ cùng khiếp đảm.
Rất nhanh, hang động xác chết chất đống. Còn hai người họ đến một vết xước cũng không có, tóc tai gọn gàng chẳng chút xuề xòa. Hoàn toàn không hề giống vừa mới trải qua một trận giao đấu quyết liệt.
Không đợi họ kịp thời rời đi. Từ phía sau lại vang lên tiếng động rất khẽ, lần nay âm thanh siêu nhỏ, chứng tỏ người đến nội công thâm hậu, có luyện khinh công. Xem ra bọn họ gặp phải đối thủ xứng tầm rồi.
Bất quá, nếu như bọn chúng thân thủ giỏi, lại cậy thế đông, hơn hết, đám người đó biết rõ toàn bộ ngóc ngách ở đây. Thành công đẩy hắn và y vào thế bị động cũng là điều có thể. Cả hai không hẹn mà cùng đề cao cảnh giác, tập trung cao độ.
Không khí im lặng như tờ, đến nổi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng vang. Bất thình lình, Đoạn Trường Kiệt nhíu mày, thân thủ nhanh nhẹn bắt lấy eo y, khéo người nọ về phía mình, thành công thoát khỏi một mũi tên tẩm độc.
Triệu Dương cau mày, biểu tình rất tức giận. Y quát lên : "Là ai? Hèn mọn núp trong bóng tối chẳng khác nào một lũ thất bại, có bản lĩnh thì lộ diện đi."
Trong hang động im lặng bủa vây, chỉ nghe thấy tiếng nói của y vang vọng từng hồi, rồi câm lặng. Bầu không khí tịch mịch, tràn ngập sát khí kinh hồn bạt vía. Rồi bỗng nhiên, trong bóng tối, chợt vang lên tiếng cười trào phúng, điên điên dại dại làm người ta khiếp đảm.
Nhưng mà, hắn và y không nhác gan như thế. Triệu Dương cắn môi, nén giận định quát. Bất quá, môi xinh còn chưa kịp thốt nên lời, bàn tay y đã bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy. Triệu Dương ngẩn người nhìn qua, chỉ thấy hắn nhè nhẹ lắc đầu. Y bĩu môi, dằn xuống cơn giận dữ.
Đoạn Trường Kiệt hơi nhíu chân mày quan sát xung quanh, ánh mắt nhuộm vẻ phong trần, kiên quyết kéo người ra sau lưng, một mực che chở. Hắn nói : "Ngươi là ai?"
Dứt lời, tiếng cười càng lớn hơn, sau đó liền im bặt. Qua một lúc lâu, gã cất lời, mang tông giọng như vọng lên từ địa ngục : "Ta là ai sao? Chẳng phải ngươi biết rất rõ à?"
Đoạn Trường Kiệt cau mày, siết chặt tay, nén giận vào lòng : "Trần Tấn, ngươi định giả thần giả quỷ đến bao giờ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hahahaha, xem ra bại lộ rồi nhỉ?" Tiếng cười tan biến, hiện lên thân ảnh của một người đàn ông trung niên, mặc trang phục hoàng gia, hoa văn quyền lực. Mặt mũi dữ tợn, ánh mắt xảo quyệt.
Trần Tấn khác với tưởng tượng của hắn, dung mạo ở độ tuổi trung niên vẫn còn những nét trẻ trung. Hơn nữa, chiều cao có hơi... thấp! Nhưng, đôi mắt quỷ dị vẫn khiến người ta chán ghét.
Gã ta nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt âm trầm sương mù : "Quả thật là con trai của Đoạn Trường An, đôi mắt ấy, rất giống."
Trần Tấn nhìn mãi rồi lại bật cười, tựa như căm hận, tựa như đau thương. Không ai hiểu gã đang nghĩ gì, căn bản là không ai muốn hiểu.
Đoạn Trường Kiệt nhíu mày, tức giận ngập tràn : "Thái úy Đỗ Lâm đang ở đâu?"
"Haha, ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi sao? Hay là thực hiện một cuộc trao đổi nhé? Lấy đầu của ngươi đổi lấy mạng của Đỗ Lâm, thế nào?"
Triệu Dương nghe được câu này, không khỏi phẫn nộ. Trần Tấn liếc mắt nhìn y, gã đểu cáng khen ngợi : "Chu choa, đẹp, rất đẹp. Nhà người tìm đâu ra một nữ tử xinh đẹp đến thế?"
Đoạn Trường Kiệt đột nhiên lạnh lẽo, rút kiếm kề ngay cổ Trần Tấn, đẩy gã cách xa y. Đứng trước mũi kiếm của hắn, gã một chút kinh sợ cũng không có, cất giọng giễu cợt : "Ái chà chà, muốn giết ta đến thế sao? Nhưng mà,... còn tên thái úy quèn kia thì phải làm sao?"
Triệu Dương kinh tởm bản mặt thiếu đánh của gã, vung chân tung một cước khiến gã ngã sang một bên. Xong chuyện, y lui về đứng phía sau lưng hắn.
Trần Tấn bị đá bay, thần hồn chưa hoàn lại xác. Bất động vài giây, gã đứng lên, bật cười mà mồ hôi lạnh túa đầy trên trán : "Ha, cô nương của ngươi thật lực điền nha."
Triệu Dương ngẩn người, tâm trí dừng lại ở bốn chữ 'cô nương của ngươi'. Bất quá, y cảm thấy hai má nóng ran, căng phồng như muốn nổ tung. Ai là cô nương của hắn chứ? Ta là nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất đấy nhé!!!
Tứ Điện Hạ bĩu môi, tâm tình rất không phục.
"Đừng đôi co nhiều lời, tiếp chiêu đi." Dứt lời, hắn vươn kiếm xông lên phía trước. Trần Tấn cũng không còn vẻ mặt đùa kệch nữa, trái lại rất sắc bén, cũng cầm thương giao đấu. Đám thuộc hạ của gã đồng loạt xông lên, y và hắn căn bản đối phó với họ rất vất vả.
Thân thủ của đám người này không phải hạng xoàn, ra đòn có lực, nhuần nhuyễn có thừa. Hai người đấu với cả đám như thế khó tránh khỏi có hơi quá sức.
Đoạn Trường Kiệt bị năm người bao vây, không cẩn thân bị chém một cái vào lưng, máu chảy đầm đìa. Đầu óc hắn nhất thời choáng váng, thân thể chao đảo.
Bỗng dưng, Triệu Dương nhìn sang hắn, biểu tình trên mặt y không giấu nổi vẽ kinh hãi. Hét lớn : "Cẩn thận!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro