Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Tắm cùng nhau.

2024-10-02 00:06:25

"Mau đến đây."

Vành tai Đoạn Trường Kiệt đỏ bừng, đến mức dường như chỉ một chút nữa thôi là hắn có thể thổ huyết mà chết.

Bất quá, y cũng đừng dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với hắn cơ chứ, vừa êm tai vừa ngọt ngào, sắp chết hắn rồi~~

Đoạn Trường Kiệt nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngượng chín mặt nói lớn: "Ngươi, ngươi, ngươi..." Hắn muốn nói mà cứ loạn ngôn loạn ngữ, suýt nữa đã quên luôn cách phát âm.

Triệu Dương nghẹn cười đỏ cả mặt, nhìn gương mặt đần độn của hắn, chỉ muốn cười to : "Ngươi cái gì mà ngươi?"

"H..hả?"

Hắn lấp ba lấp bấp cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng thốt ra được một câu : "Ngươi quay mặt sang chỗ khác đi."

Triệu Dương buồn cười nhìn hắn, sau đó chỉ đành quay mặt đi. Người này là thiếu nữ mới lớn cơ à? Sao mà ngại ngùng e thẹn thế. Trong lòng y âm thầm mắng hắn đần độn, còn hắn thì suy nghĩ đen tối nào cũng đã nghĩ đến.

Chỉ trách Triệu Dương quá ngây ngô. Haizzzz

Y nhắm mắt tịnh dưỡng, gò má bị nước ấm hun cho đỏ ửng, tạo nên cảm giác mềm mại, xinh xắn, vừa nhìn đã muốn xoa xoa. Qua một hồi lâu, mực nước đột nhiên dâng cao. Khiến y mơ màng mở mắt.

Chỉ thấy trước mắt mình là một gương mặt khôi ngô tuấn tú, ngũ quan như tranh, dáng hình rắn chắc. Lượng cơ vừa phải, không quá đáng sợ. Rõ ràng là rất đẹp. Chỉ có điều, vẻ ngại ngùng ban nãy của hắn đã sớm đi đâu mất, chỉ còn lại ánh mắt sâu hun hút, bị phủ một tầng sương mờ, không nhìn ra ý vị trong đó.

Anh mắt hắn nhìn y chằm chằm, khiến người nhỏ hơi thoáng run rẩy.

Rồi đột nhiên, ánh mắt đó di chuyển xuống ngực y, nhìn vào ấn ký phượng hoàng lửa đỏ rực giữa lồng ngực. Đôi mắt hắn hơi lóe sáng, lát sau liền trầm mê đến mức quên mất lối về

Làn da y không chỉ trắng trẻo mà còn mịn màng, khiến người ta nhìn một lần là thích, sờ một lần là say. Và Đoạn Trường Kiệt chính là mê mê mần mần không lối thoát.

Triệu Dương bị nhìn đến mức cả người sắp nổ tung, khổ sở lảng tránh tầm mắt của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đoạn Trường Kiệt thấy y muốn bỏ trốn, tròng mắt hiện lên vài vẻ tâm cơ, giả vờ đau bên bả vai, hắn nhíu mày cúi đầu nói với y : "Khoan đã, hình như vai ta đang đau."

Lời vừa dứt, đã thành công lôi người đẹp trở về. Triệu Dương lo lắng hỏi han, y lại gần, cúi đầu xem vết thương bên vai hắn. Triệu Dương vừa sờ vừa thổi, muốn giúp hắn bớt đau.

Y lo lắng đến mức quên trời quên đất, cũng quên mất cả hai hiện giờ gần như không có khoảng cách, những gì nên cọ đều đã cọ qua.

Mãi đến khi bụng y đụng trúng cái gì đó cứng cứng, Triệu Dương mới ng hết cả người, mặt mày đỏ bừng.

Không phải chứ?!

Gò má mềm mại ngượng đến mức căng phồng, giương ánh mắt như không thể tin được mà nhìn hắn. Bất quá, đôi mắt y ướt đẫm ma mị, càng khiến dục vọng của hắn rục rịch không thể khống chế.

Triệu Dương đột nhiên giật nảy, hắn, hắn,.. hắn vậy mà dám sờ mông y!

Mà lúc này, xúc cảm da thịt trần trụi càng khiến hắn khổ sở thở hắt ra. Âm giọng trầm đục mang theo dục vọng cực hạng, vầng trán hiện lên cả đường gân xanh, giọng khàn đặc, hắn nói : "Đừng nháo, cho ta sờ một chút."

Triệu Dương vì lời này mà mềm nhũn toàn thân, gần như xụi lơ mà tựa mặt vào vai hắn. Mặc người muốn làm gì thì làm. Má mềm y căng đỏ, vì chuyển động của hắn mà cả người run lẩy bẩy, trong lòng như có gì đó đang cuộn trào.

Y là đang khát cầu hắn sờ nhiều hơn hay sao? Không phải chứ?!

Bàn tay thô ráp nắn bóp mông mềm, xoa nhẹ thắt eo của y, sau đó thở hắt một hơi thật mạnh. Tay hắn lướt đến đâu, y liền run rẩy đến đây. Đến mức trời xui đất khiến, Triệu Dương không tự chủ mà bật ra tiếng rên đầy ngọt ngào :

"Um..."

Đoạn Trường Kiệt : "!!!"

Triệu Dương sau khi rên một tiếng, hai mắt sốc đến nổi trố mắt lên, đưa tay bụm chặt miệng. Y ngượng đến chín người, đỏ như tôm luộc. Đoạn Trường Kiệt hơi ngẫn ra, sau đó thì phì cười trầm thấp, hắn gục đầu lên vai y, cả người vì cười mà run lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Dương đã ngại rồi mà còn bị cười, y tức giận : "Ngươi, ngươi... Ngươi cười cái gì mà cười."

Đoạn Trường Kiệt bèn dừng lại, môi mỏng bạc vẫn giữ độ cong nhẹ trên môi, nhìn y mà thủ thỉ : "Ta cười, vì ngươi quá dễ thương." (

Sao cơ!

Triệu Dương bĩu môi xoay mặt đi, hai tay đẩy ngực hắn ra, bất quá, bản thân y chả dùng tí lực nào, vì thế đẩy hoài mà hắn vẫn ở đấy. Đoạn Trường Kiệt vòng tay qua eo y, cười cười : "Sao hả? Không thích ta khen ngươi dễ thương sao?"

Y lườm nguýt hắn : "Chứ còn gì nữa? Nam nhi đại trượng phu như ta, bị khen dễ thương có phải mất mặt quá hay không? Ngươi mới dễ thương."

Đoạn Trường Kiệt há miệng cười lớn, vươn tay nhéo má người nhỏ: "Thôi được rồi, ngươi không dễ thương...Ngươi chỉ đáng yêu thôi."

Triệu Dương ngơ ngác, sau đó liền giằng co một trận cũng hắn dưới nước : "Ngươi nói ai hả? Đáng yêu cái rắm nhà ngươi."

Vừa mắng, y vừa chọt léc hắn. Cả hai cứ thế kẻ ghẹo người giận mà trải qua buổi tối trong tiếng cười tràn ngập.

.••

Nửa hôm, Triệu Dương vì quá ngại mà không dám nhìn mặt hắn, dí đầu vào vách kiệu mà ngủ. Đoạn Trường Kiệt nằm bên cạnh thở dài, con đường làm Hoàng tử phi của hắn lại càng thêm gian truân.

Nghĩ nghĩ một hồi, hắn lại cười cười. Cũng hơi khổ một chút, ban nãy khi y thay quần áo sạch sẽ rồi, hắn vẫn còn ở dưới hồ, hì hục xử lí "tàn tích" xong xuôi rồi mới trèo lên bờ.

Chưa kể, hiện tại bọn họ còn có thể bên cạnh nhau, tất nhiên rằng phải trân trọng tuyệt đối. Phía trước còn biết bao thử thách đang đón chờ, hắn không thể mặc kệ tất cả được. Chỉ mong rằng, đến lúc hắn thành công chinh phục giang sơn, vẫn sẽ có y ở bên cạnh...

Đoạn Trường Kiệt nghĩ một hồi liền vứt ra sau đầu, xoay người kéo y ôm vào lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu người nọ,

thủ thỉ tâm tình : "Ngủ ngon, bé cưng."

Hắn không biết, hàng mi của y đã sớm run rẩy kịch liệt...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Số ký tự: 0