Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Tin vào nhân du...

2024-10-02 00:06:25

Tối đến, tất cả đều chìm vào giấc ngủ say. Chỉ có Trần Tấn là vẫn ngồi ở chiếc ghế gỗ đã cũ kĩ trước cửa, gã giương mắt nhìn trăng, thân thể gầy gò đón gió lạnh.

Trong đầu Trần Tấn có rất nhiều thứ để nghĩ suy, nhưng tuyệt nhiên không hề rơi nước mắt. Có lẽ, cảm xúc đã vỡ òa, hóa thành mảnh vụn rồi tan biến theo sương gió, nước mắt cũng từ đó mà cạn kiệt.

Đoạn Trường Kiệt đẩy cửa, hắn nhìn gã, đôi mắt đào hoa cũng vô thức híp lại, tựa như có rất nhiều ưu tư nặng sầu.

Trần Tấn không nhìn hắn, chỉ nói : "Ngươi chưa ngủ sao? Ngồi xuống đi."

Thân ảnh cao ráo hào hoa phong nhã ngồi xuống ở phía đối diện gã. Từ đầu chí cuối không nói một lời. Trần Tấn vẫn nhìn trăng, thật lâu sau đó mới liếc sang hắn, khóe môi cong cong, chỉ là trong mắt có vài phần xót thương.

Đứa nhỏ này thật sự quá giống cha hắn, bất luận là tính cách hay ngoại hình, kể cả khí chất đều hoàn hảo tuyệt đối. Bất quá, gã cảm thấy xót thương, Đoạn Trường Kiệt từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, lớn lên trong hận thù đẫm máu, là một đứa trẻ chẳng có tuổi thơ, vô ưu vô lo chính là thứ hắn không thể khẩn cầu.

Nhưng chẳng phải Bắc An sụp đổ, một phần cũng là do gã hay sao?...

Ha,... Khi ấy, vì quá đau lòng, hơn hết là không thể chấp nhận được chuyện phải rời xa nhau. Trần Tấn đã quyết định xâm lược Bắc An, để mang người về nhà, không cần phải mang trọng trách nặng nề của một vị Hoàng đế, mà cùng gã đầu bạc răng long, đi đến cuối đời. Vậy mà trăm triệu lần không thể ngờ, Đoạn Trường An lại chọn cách tự sát, chọn cách tàn nhẫn nhất để khiến gã ân hận cả đời.

Càng nghĩ, Trần Tấn càng thấy ngực mình nhói đau. Sau đó gã cười khẩy, như tự chế giễu chính bản thân mình.

Gã nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vài tia nhu hòa : "Ngươi biết không? Ngươi rất giống cha ngươi, nhưng chỉ khác ở ánh mắt, vẫn là mạnh mẽ hơn.

Đoạn Trường Kiệt im lặng không nói, ngược lại có rất nhiều suy nghĩ trong đầu. Trần Tấn nhìn thoáng qua hắn, rồi lại nói một câu mang ý vị sâu xa : "Tứ điện hạ của Nam Huyền, có một đôi hoa tai đẹp thật nhỉ?"

Đoạn Trường Kiệt thoắt cái cứng đờ, mặt hơi nóng lên. Hắn đương nhiên biết ý tứ của Trần Tấn, gã chính là đã nhìn thấu tình cảm của hắn từ lâu, cũng biết chiếc hoa tại đó có ý nghĩa gì.

Trần Tấn cười cười lắc đầu, gã nói : "Ta sẽ không nói ra, nhưng ngươi cũng đừng quá nhút nhát."

Nói xong, gã ngáp ngắn ngáp dài : "Oa, người già sức yếu, ta cư nhiên phải đi ngủ đây."

Màn đêm tĩnh mịch, trăng thanh gió mát, mang những khúc mắc nặng phiền vơi đi một nửa. Có lẽ đấy là cứu rỗi, cũng là thứ tha... (1)

Sáng hôm sau, ánh dương ấm áp lần nữa vươn mình ôm lấy vạn vật khắp thế gian, phủ lên nhành hoa dạ yến thảo một màu sắc tươi mới, phủ lên những tâm tư chớm nở thêm vạn phần rực rỡ. (1)

Thẩm Vân Uyên sáng sớm đã từ giã mọi người, lên đường trở về quê hương. Trước khi đi, cô nhìn thoáng qua hắn, thầm cầu mong con đường phía trước của hắn sẽ thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.

"Thẩm Vân Uyên xin tạm biệt mọi người, sau này có duyên gặp lại."

Nói đoạn, cô nàng nhìn lấy Tuệ Thiên Hương, mỉm cười chân thành : "Cảm ơn ngươi rất nhiều."

Thái y chỉ im lặng, nhẹ gật đầu. Sau đó, thân ảnh nữ nhi quật cường dần xa khuất dạng. Con đường phía trước chỉ có một mình cô ra đi, ắt sẽ khó khăn, nhưng đó là số phận.

Bản thân hắn vẫn còn một con đường rất dài phía trước, và dĩ nhiên, nó chẳng hề dễ dàng, đinh nhọn gai góc, chông gai gập ghềnh, máu đổ thành sông, tất cả đều phải trải qua, chỉ là sớm, hay là muộn mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giống như mọi chuyện trên thế gian đã an bài, cho dù muốn tránh cũng không thể tránh khỏi, chỉ có thể tự mình chiến đấu, tôi luyện bản thân. Đoạn Trường Kiệt nhìn y, trong mắt ngập tràn quyết tâm.

Nhưng người này, hắn không thể bỏ lỡ!

Đoàn người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho một chuyến hành trình thật dài, cùng nhau vào sinh ra tử, quyết không khuất phục. Tiếng vó ngựa ầm ĩ náo loạn, mang theo những tham vọng khát khao, về một món nợ sẽ được hoàn trả, về một thiên hạ thái bình cường thịnh.

Đoạn Trường Kiệt và Triệu Dương cưỡi ngựa song song, phi như vũ bão tiến về phía trước.

Y chợt nhìn sang, cười tinh nghịch, y thét lớn : "Này, muốn đua không?"

Đoạn Trường Kiệt cũng cười, trong mắt chỉ toàn hình bóng của y, hắn cũng la lớn : "Được, đua thì đua."

Cứ thế, hai chiến mã phi như cuồng phong bão táp, bụi tung mịt mù. Lý Tử Đàm và Chu Diệp Phong cưỡi ngựa phía sau hít bụi no bụng, khổ sở đuổi theo. Ba người họ Tần, Đỗ, Tuệ thì nhàn nhã thông thái, cưỡi ngựa cũng từ tốn chậm rãi.

Phóng ngựa một hồi, hắn đột nhiên giảm tốc. Triệu Dương khoái chí nhìn nhìn, thầm nghĩ hắn biết khó mà lui. Vì thế y đắc ý nhìn về phía trước, kết quả mặt y liền biến sắc, gấp rút kéo căng dây cương. May mắn thay ngựa cũng chịu ngừng lại.

Đệch má, phía trước vậy mà có một hồ nước lớn.

Triệu Dương mặt tái mét, nhìn sang hắn. Thấy hắn mím môi nén cười. Y bĩu môi, thầm nghĩ hắn quá đáng ghét.

Đoạn Trường Kiệt nhún vai, nhìn sắc trời đã ngả màu hoàng hôn, điểm đến phía trước là thôn Cát Lan, một thôn làng nằm khá gần kinh đô của Trung Sơn. Tất nhiên sẽ có nhiều nguy hiểm, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

Lúc này, Trần Tấn cũng tạm biệt mọi người, trở về phủ Nhiếp chính vương.

Kế hoạch phía trước càng khó khăn, cư nhiên hành động càng phải thật cẩn thận.

Đoàn người nhanh chóng dừng lại trước một khách trọ, đêm xuống, ai cũng uể oải mệt mỏi. Bà chủ quán trọ hồ hởi bước đến nghênh đón, bất quá thấy bọn họ ăn mặc chẳng mấy sang trọng, vẻ mặt bà chủ tỏ vẻ khinh bỉ.

Bà ta ăn nói cọc lóc, khinh khi ra mặt : "Chỉ còn ba phòng, các ngươi tự đi mà chia." Nói rồi, bà ta thét lớn chói tai : "Diệp Linh Lan, ra dẫn khách về phòng.

"Dạ" Thanh âm trong trẻo kết hợp cùng thân ảnh gầy gò, cô gái vừa bước ra chắc hẳn là Diệp Linh Lan.

Cô ta cúi gầm mặt, không dám ngước nhìn : "Các vị, xin mời đi theo ta."

Triệu Dương từ nãy đến giờ chính là khó chịu thái độ của bà chủ khách trọ, lúc đi ngang qua bà ta, y không nhịn được lên tiếng mỉa mai : "Xấu xí dị hợm, ăn nói chua ngoa."

"Ngươi... Bà ta nghiến răng ken két, tức giận siết chặt nắm đấm.

Đáp lại bà ta, chỉ là ánh mắt lạnh thấu buốt xương của Đoạn Trường Kiệt, bà chủ họ Tô rợn người, dậm chân khó chịu rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đêm khuya, sắp xếp như thế nào, đâm ra Tuệ Chu Lý một phòng, Trần Đỗ một phòng, phòng còn lại là của hắn và y.

Mỗi phòng có hai giường. Y và hắn cũng không đến mức phải chung chăn chung gối. Đoạn Trường Kiệt tắm rửa xong xuôi, hắn ngồi xuống ghế, lấy trong hành lý ra một số cuốn sách văn chương, đọc nghiền ngẫm, sẵn tiện chờ y tắm táp.

Triệu Dương đẩy cửa phòng tắm, y mặc một chiếc áo ngủ màu trắng mỏng manh, mái tóc đen dài phủ nhẹ xuống, được y chia đôi phất ra phía trước, vừa vặn khiến phần thắt lưng tinh tế và đôi gò mông cong máy hiện lên một vòng cung tuyệt đẹp.

Đoạn Trường Kiệt nhìn nhìn, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt. Thầm mắng bản thân quá cầm thú trơ trẽn, hiện giờ trong đầu hắn chuyện gì cũng đã nghĩ tới.

Chết tiệt!

Triệu Dương nhìn sang, ngay lập tức Đoạn Trường Kiệt như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, hắn giật nảy người, tay quơ quào cầm sách lên đọc.

Triệu Dương nghiêng đầu, gương mặt thanh tú bày lên vẻ khó hiểu, y nhắc nhở hắn : "Ngươi cầm sách ngược rồi kìa."

A, Đoạn Trường Kiệt như bị trụng qua nước sôi, người đỏ như con tôm luộc, hắn cứng nhắc đi đến giường, như cục đá rơi tự do, trực tiếp thả mình nằm xuống giường, phủ chăn qua đầu.

Triệu Dương : "?"

Y vươn tay che miệng, bật cười thật khẽ.

Người này tuy có hơi đáng ghét một chút, nhưng đôi lúc cũng thật dễ thương.

Không biết lúc Đoạn Trường Kiệt biết hắn được y khen dễ thương, khi ấy sẽ làm gì. Sẽ tức giận đến mức nổ tung, hay khoái chí vui mừng hồ hởi?

Triệu Dương nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu cười trừ. Y nằm xuống giường, giữa lúc mộng đẹp, đột nhiên y nhớ đến lời dạy của mẫu phi.

Rằng trong thiên hạ có biết bao kiếp nhân sinh cùng tồn tại, chắc gì ta đã có thể gặp được nhau, huống hồ chi là bên cạnh nhau. Có những mối nhân duyên tựa như rất đẹp, nhưng cuối cùng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước. Giả dối phũ phàng.

Khi ấy, Triệu Dương vốn là một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi, lần đầu tiên y cãi lại mẹ mình :

"Không đâu mẫu phi, Dương Dương nghĩ, nhân duyên không phải là thứ giả dối đâu, nó rất đẹp, rất dịu dàng, nếu không có duyên, tại sao lại gặp gỡ cơ chứ? Dương Dương tin vào duyên phận, nó nhất định là thứ lãng mạn nhất trần đời."

Lúc đấy, y không hiểu được nghiệt duyên là gì. Nhưng, sâu trong trí óc ngây thơ của một đứa trẻ, nhân duyên giữa con người với nhau rất diệu kỳ.

Y tin vào nhân duyên, bởi lẽ người xưa có câu :

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng.

Hắn và y, rốt cuộc là hữu duyên, hay là nghiệt duyên đây?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Số ký tự: 0