Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Trái tim rộn rà...

2024-10-02 00:06:25

Đoạn Trường Kiệt toát mồ hôi hột, khổ sợ chặn lại bàn tay đang tự cởi y phục của y. Mắt lại không thành thật mà sượt qua xương quai xanh trắng nõn, dường như có một chút thâm tình trầm luyến. Triệu Dương khó chịu bực dộc, nhắm vào hai má hắn mà dóc sức nhéo nắn.

"Ta nóng, ta khó chịu, ngươi mau quạt cho ta." Tông giọng y vì men rượu mà trở nên the thé, còn nghe ra một chút ngọt ngào, một chút răn đe. Khẩu khí như đang ra lệnh.

Đoạn Trường Kiệt lực bất tòng tâm, nhất thân đi tìm chiếc quạt tay, sau đó đỡ người nằm xuống giường, bản thân vẫy quạt tạo ra làn gió thanh mát, xoa dịu cái nóng ngày hè. Triệu Dương nhắm mắt hưởng thụ, vẻ mặt đầy hài lòng khoái chí.

Lâu sau, Triệu Dương mở mắt, uất ức nhìn hắn. Đoạn Trường Kiệt trước ánh mắt này áp lực không thôi, sớm đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để người hành hạ.

"Kiệt Kiệt, ta muốn xem múa."

Đoạn Trường Kiệt đỡ trán, dùng ngón trỏ đẩy đẩy đầu y ra : "Ban nãy vừa xem rồi, không thể xem nữa."

Triệu Dương bị cự tuyệt liền uất ức ứa nước mắt, hốc mắt bị hun cho đỏ hoe, vừa vặn như mèo nhỏ cọ vào tim hắn. Thật sự chịu không nối mà!

Y vừa ủy khuất một chút, hắn đã không đành lòng. Vì thế khẽ thấp giọng, tựa như dỗ người, lại giải thích cho y hiếu : "Những cô nương ban nãy sớm đã yên giấc rồi, quấy rầy người ta thật không tốt lắm. Ngoan, nghe lời ta."

Triệu Dương tựa hồ vẫn uất ức, trực tiếp làm cả mặt mếu máo, nũng nịu muốn khóc : "Không chịu, ta muốn xem múa, ngươi mau múa cho ta coi."

Đoạn Trường Kiệt lập tức hóa đá, hồn bay phách lạc. Hắn múa? Chuyện này có kinh dị quá không? Bất quá không để hắn phản ứng, đôi mắt hạnh xinh đẹp kia đã rơi xuống một giọt lệ, trực tiếp làm hắn kinh hỉ, muốn từ chối cũng không được.

Đoạn Trường Kiệt tựa hồ chân tay luống cuống, ấp a ấp úng muốn dỗ người : "A, ta múa ta múa, ngươi không được khóc nữa."

Triệu Dương được đáp ứng, lập tức nín khóc, trơ mắt nhìn hắn.

Đoạn tiên sinh : "..."

Hắn chỉ đành lực bất tòng tâm, đứng dậy thẳng người. Toàn thân cứng như đá giơ hai tay lên cao, thực hiện vài động tác nhảy múa của các cô nương, bất quá hắn làm tựa như xiếc khỉ nhiều hơn là múa.

Nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, kiếm binh đổ máu trên sa trường. Lần đầu tiên làm một việc mất mặt thanh danh như thế này, hắn đột nhiên có chút muốn khóc, khổ sở không có chỗ kêu oan.

Đoạn Trường Kiệt đung đưa tay, sau đó cứng như tượng xoay một vòng, rồi kết màn bằng động tác khụy gối gập người. Song, hắn đứng thẳng, hơi đỏ mặt mà không dám nhìn y.

Bất quá, bầu không khi im lặng đôi chút rồi bị phá vỡ bởi tiếng cười kinh thiên động địa, còn nghe ra trong đó có tiếng tan nát cõi lòng của hắn.

"Phụt, hahahahaha, ngươi múa giống con khỉ quá đi, xấu chết đi được." Triệu Dương ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến bụng đau quằn quại, khóe mắt chực

nước.

Đoạn Trường Kiệt bị cười, mặt mày liền đen như đít nồi, xấu xa bước đến bắt lấy người y, điên cuồng cù léc :

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Xem nè, còn dám cười ta nữa không?"

Triệu Dương trẻ người non dạ, không cảm giác được mối nguy hiểm, lúc này còn mạnh miệng quát : "A haha ta vẫn cười đó, ngươi múa xấu quá đi."

Đoạn Trường Kiệt bày ra vẻ mặt như kiểu : thì ra ngươi chọn cái chết, sau đó vươn tay lên cao, vỗ vào mông y một cái thật mạnh. Trực tiếp làm Triệu Dương la ó.

"Aaa, ngươi cầm thú, đừng đánh nữa, aa ô."

Động tác tay của hắn vẫn không dừng lại, vỗ thêm vài cái, quyết tâm đánh đến khi nào người nhỏ cúi đầu xin tha mới chịu dừng.

"Còn cười nữa không?"

"Aaa, không mà, dừng lại đi."

Đoạn Trường Kiệt thấy như đã đủ, không ra tay giáo huấn nữa. Sau đó kéo người nằm xuống giường, ấn đầu y vào ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trước khi vào giấc, hắn còn the thẻ giọng.

"Ngủ ngon."

Đáp lại lời hắn, chỉ là tiếng thở đều đều, âm ấm nhẹ nhàng sượt qua tai hắn, phả vào trái tim từng hơi thở ngọt ngào.

Đoạn Trường Kiệt hé mi, nhìn gò má trắng mềm áp sát vào ngực mình, không rõ tâm tình, chỉ cảm thấy thỏa mãn lạ thường.

(...]

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng. Triệu Dương hé mở mắt, đầu đau kinh khủng, chuyện hôm qua cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ duy nhất hình ảnh hắn nhảy múa. Giờ hồi tưởng lại quả thật quá kinh dị.

Triệu Dương tắm táp, thân mang bạch y văn nhã thoát tục bước ra khỏi phòng. Hôm nay trời mưa lớn, thiên sắc âm u, có chút cô quạnh não lòng.

Y tiến về phía trước, trông thấy hắn đang thu xếp đồ đạc, chắc hẳn là chuẩn bị đi đâu đó.

Nhìn thấy y, hắn liền dừng lại động tác, nghiêm túc giải thích : "Hôm trước, ta viết thư gửi tới chỗ Trần Tấn về chuyện của Uyển phi, hắn nói sẽ điều tra. Kết quả tới nay đã có, Uyển phi vẫn còn sống, có điều thân tàn ma dại, sống ẩn nhẫn ở núi Đô Cốc thuộc trấn Chi Tô. Ta đến đó điều tra."

Triệu Dương gật gù, suy nghĩ gì đó rồi lại nói : "Ta đi cùng ngươi."

Đoạn Trường Kiệt nhướng mày, vốn định từ chối nhưng thấy y quyết tâm như vậy, hắn liền đồng ý. Dù gì chuyến đi này cũng không quá nguy hiểm, y đi cùng cũng không cần quá lo lắng.

Vì vậy ngay khi trời tạnh mưa, cả hai đã tạm biệt đoàn người và lên đường rời đi. Những người còn lại vẫn ngụ ở khách trọ, chờ bọn họ trở về sẽ cùng đến thôn Cát Lan.

Chiến mã phi như vũ bão cuồng phong, kéo theo chiếc kiệu màu xanh ngọc. Hai bóng lưng tiến về phía trước, để lại phía sau muôn ngàn chí lớn lao.

..•

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đêm xuống, cả hai cùng chen chúc trên chiếc kiệu nhỏ, hơi ấm đan xen lẫn nhau, chẳng mấy chốc chẳng còn cảm thấy lạnh, ngược lại giống như dòng suối ấm, chảy qua trái tim khiến nhân sinh đắm say...

Một ngày mới lại đến, Đoạn Trường Kiệt từ sớm đã thức, hì hục bắt cá dưới sông, sau đó xiên từng con, áp lên ánh lửa mà bắt đầu nướng. Triệu Dương bị hương thơm làm cho thức giấc, vén rèm cửa bước ra khỏi kiệu.

Đoạn Trường Kiệt thấy cục bông trắng trẻo cuối cùng cũng chịu thức, vẫy tay bảo người lại gần. Hắn cẩn thận véo một miếng cá, thổi nguội rồi đưa đến trước mặt y.

Triệu Dương hơi đỏ mặt, song cũng ngoan ngoãn cắn lấy cho vào miệng. Bửa sáng cứ thế trôi qua rất êm đềm.

Xong xuôi, bọn họ tiếp tục kéo dây cương, phi ngựa thẳng tấp, bụi tung mịt mù.

Đến tận chiều, khi hoàng hôn nhuộm đỏ một cõi trời, ánh lên mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Hai người dừng ngựa, nghỉ ngơi ăn uống.

Triệu Dương cầm xiêm y nhạt hồng trên tay, bước đến mặt hồ trong xanh ánh ngọc, mặt trước khá cạn, khi ngồi xuống vừa chạm ngực, xung quanh được bao phủ bởi cây rừng, nắng hạ làm mặt hồ ấm áp, khi ngâm mình cũng không hề thấy lạnh.

Y cởi bỏ trang phục, chừa mỗi chiếc quần trắng mà bước xuống dòng nước thanh mát. Triệu Dương xõa tóc, tay vẫy nước kì cọ.

Làn da y trắng đến mức không tì vết, khi ngâm dưới nước ấm còn thấp thoáng vẻ đỏ hồng ưng ửng.

Triệu Dương đang tập trung cọ rửa, cũng không biết dưới hồ còn có người, người nọ ngoi lên từ dòng nước. Trực tiếp làm y suýt nữa đã sặc chết.

Y bất ngờ, nhìn chằm chằm nửa vòm ngực rắn rỏi của hắn, mái tóc dài ướt đẫm, áp sát vào gương mặt anh tuấn tiêu sái, từng giọt nước chảy nhỏ giọt, sau đó tạo thành những đường cong trên làn da chắc khỏe.

Triệu Dương cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng tuyệt nhiên không dời mắt. Mà hắn cũng nhìn y, cười nhu hòa, hỏi : "Đẹp không?"

Gò má ửng đỏ, cả người đều nóng theo hơi thở của hắn, y suýt nữa đã thốt ra từ đẹp. Rồi bỗng nhiên kịp hoàn hồn, nhận thấy khoảng cách giữa cả hai thật gần, bàn tay to lớn kia còn vươn ra, dịu dàng áp lên má của y. Trong mắt hắn toàn là thâm tình, trầm luyến đến mê mệt

Triệu Dương ngơ ngẩn, không nhận ra nhịp tim của mình đã bấn loạn từ lúc nào. Chỉ thấy hơi thở nóng lên, rộn ràng cả tâm can.

Mà hắn sớm đã đắm chìm, nương theo cảm xúc mà ghé vào môi y một nụ hôn thật khẽ.

Tuy thật khẽ, nhưng vô tình làm cảm xúc bùng cháy, vô tình làm tất cả nhận ra. Rằng những thay đổi đó là gì...

Uống nhầm một ánh mắt

Say đắm cả ngàn đời

Khẽ hôn lên thật khẽ

Thiên thu không đổi dời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Số ký tự: 0