Thiên Hạ Vô Song

Bầu trời tự do (2)

Nhâm Oán

2024-07-22 12:16:51

Sau đó Mia mới đột nhiên suy nghĩ rõ ràng. Nếu như Mạnh Hàn thật sự muốn giết chết các nàng, vậy chẳng qua là động thủ, cần gì phải làm chính mình khẩn trương như vậy?

Sau khi suy nghĩ thông suốt điểm này, thái độ của Mia cũng trở nên hòa ái. Nàng không còn cảm giác khẩn trương nữa.

Mia dẫn theo mấy người trong tộc, dẫn Mạnh Hàn xuống đến chân núi. Bọn họ dừng lại ở chỗ có vài bức tượng bị hoá đá. Mia chỉ vào một pho tượng phía ngoài cùng nói:

- Lướt qua pho tượng kia, chúng ta sẽ cảm giác suy yếu. Nếu đi thêm ba bước, sẽ lập tức bắt đầu già yếu.

Mạnh Hàn đứng ở trên tuyến đó, đi qua đi lại mấy lần, vẫn không cảm giác được bất kỳ lực lượng nguyền rủa nào. Xem ra, loại nguyền rủa này chỉ đặc biệt nhằm vào bộ tộc Medusha. Mạnh Hàn thở dài, chỉ có thể hướng về phía Mia nói:

- Phái một người lại đây đi hai bước ta xem một chút!

Đi hai bước chỉ là nguyền rủa suy yếu. Nhiều nhất thì quay trở lại nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hồi phục, sẽ không tổn thương đến tính mạng. Mạnh Hàn là đưa ra chủ ý này. Tuy nhiên, thời điểm nhìn thấy Mia bất ngờ đi tới phía trước, Mạnh Hàn vẫn không nhịn được trợn tròn hai mắt.

- Nhìn cái gì? Ta là thủ lĩnh, đương nhiên phải làm chuyện thủ lĩnh nên làm.

Mia tức giận nhìn Mạnh Hàn hừ lạnh một tiếng:

- Chuyện mạo hiểm, chỉ có thể là ta lên trước, tiếp theo mới đến phiên các nàng.

Nghe Mia nói vậy, Mạnh Hàn cũng khen ngợi gật đầu. Bất kể nói thế nào, mạo hiểm đi trước, chỉ cần làm được điểm này, cũng đã nói rõ Mia là một thủ lĩnh không tồi.

Mia đi tới bên cạnh vạch ranh giới kia, do dự một chút, sau đó kiên định bước ra một bước. Trong nháy mắt, Mạnh Hàn lập tức cảm giác được xung quanh xuất hiện một lực lượng nguyền rủa khổng lồ, trực tiếp bao trùm toàn thân Mia. Mia không tự chủ được kêu một tiếng, sau đó chậm rãi ngã mềm trên đất.

Mạnh Hàn đưa tay, kéo thân thể mềm mại của Mia lại, không để nàng ngã ngồi trên mặt đất. Đồng thời, trong nháy mắt tinh thần lực khổng lồ bao quanh lấy toàn thân của Mia, ngăn cách với lực lượng của nguyền rủa này. Rất nhanh, Mia liền phát hiện, mình chỉ nhất thời suy yếu, nhưng không còn tình trạng lực lượng không ngừng trôi đi một cách điên cuồng nữa. Điều này hoàn toàn khác với cảm giác của nàng trước đây. Nàng không nhịn được kinh ngạc liếc mắt nhìn Mạnh Hàn một cái. Trong ánh mắt của nàng lộ vẻ mừng như điên. Lẽ nào Mạnh Hàn thật sự có thể dẫn các nàng ra khỏi cái vòng tròn nguyền rủa này?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy nhiên, vào lúc này Mạnh Hàn lại không có chú ý đến thần sắc trên mặt Mia, càng không phát hiện ra mỹ nữ Medusha mềm yếu dựa vào ngực mình là phong cảnh kiều diễm tới mức nào. Hắn đang điên cuồng tìm kiếm nguồn gốc của lực lượng nguyền rủa kia. Chỉ cần tìm tới nguồn gốc của lực lượng nguyền rủa, là có thể giải quyết được nguyền rủa trên người các Medusha, khiến các nàng có thể rời khỏi vòng tròn đã ràng buộc các nàng vô số đời này.

Chỉ có điều, mặc dù tinh thần lực của Mạnh Hàn cường đại, nhưng dùng tinh thần lực bao lấy toàn nhân Mia, đối với Mạnh Hàn cũng một sự tiêu hao không nhỏ. Hơn nữa lực lượng của nguyền rủa cũng không phải nhằm vào hắn, cho nên Mạnh Hàn không có cách nào mượn lực lượng của nguyền rủa đến tăng cường tinh thần lực. Sự tiêu hao thuần túy, thêm vào xung quanh bốn phương tám hướng đều có lực lượng của nguyền rủa vọt tới, trong thời gian ngắn khiến Mạnh Hàn cũng không có cách nào xác định được nguồn gốc của lực lượng nguyền rủa.

Dù vậy, Mạnh Hàn muốn cho Mia và một đám Medusha sự tự tin, nên vẫn dẫn theo Mia đi mấy chục bước về phía trước. Trong tiếng kêu kinh ngạc của một đám Medusha, trong ánh mắt khó có thể tin nổi của các nàng, Mia dần dần rời khỏi vạch kia xa dần. Ngoại trừ một chút cảm giác suy yêu lúc vừa mới bắt đầu ra, nàng không còn phát sinh bất kỳ biến hóa nào. Thậm chí nàng có thể tự mình tùy tiện đi vài bước ở phía bên ngoài.

Biểu hiện của Mia khiến tất cả các Medusha đều rơi vào trạng thái mừng như điên. Các nàng đã đời đời bị phong ấn ở trong ngọn núi này, chỉ có thể nhìn bầu trời rộng lớn trên đỉnh đầu mà ca thán, nhưng không cách nào vượt qua ranh giới kia một bước. Hiện tại, mọi người đều trơ mắt nhìn Mạnh Hàn dẫn theo tộc trưởng Mia đi ra khỏi cái vòng tròn nguyền rủa kia, ở bên ngoài tự do cất bước, giống như đã không còn bị hạn chế nữa.

Có người nhìn thấy quá ham muốn, đã lặng lẽ đi về phía trước một bước. Nhưng lực lượng nguyền rủa kia lại điên cuồng lập tức nuốt hết sức lực của nàng, khiến nàng ngã mềm trên mặt đất. Các nàng khác liền vội vào kéo nàng đang suy yếu trở về phía trong vòng tròn nguyền rủa, sau đó ngước măt nhìn Mia đang cùng đi với Mạnh Hàn tự do tản bộ với vẻ ao ước. Trong ánh mắt của mỗi người đều dâng lên tia sáng hi vọng.

- Bầu trời tự do thật tốt!

Cho dù chỉ mới rời khỏi được mấy chục bước, nhưng Mia vẫn cảm động lệ rơi đầy mặt. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời gần như hoàn toàn không có gì thay đổi, nói ra câu này. Sau đó, nàng rất quật cường lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía Mạnh Hàn hỏi:

- Antonio, ngươi cần chúng ta làm cái gì?

- Ta cung cấp cho các ngươi mọi thứ cần thiết để sinh hoạt, có thể để các ngươi thay phiên nhau đi du ngoạn khắp nơi. Cho các ngươi vũ khí, lúc cần thiết, có thể cho các ngươi quân đội.

Mạnh Hàn nhìn Mia, nói ra yêu cầu của mình:

- Điều ta muốn rất đơn giản, bảo vệ sản nghiệp của ta trên cao nguyên thú nhân.

- Trên cao nguyên thú nhân này, ngươi có sản nghiệp gì?

Mia cảm thấy hiếu kỳ. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhân loại có sản nghiệp ở trên cao nguyên thú nhân cao nguyên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Hiện tại vẫn chưa có.

Mạnh Hàn thành thật trả lời:

- Tuy nhiên chẳng mấy chốc sẽ có. Đó chính là một mỏ than đá, và mấy mỏ khoáng sản kim loại.

- Ta có thể từ chối không?

Không biết tại sao, Mia lại hỏi một câu như vậy.

- Đương nhiên!

- Mạnh Hàn gật đầu:

- Bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể từ chối. Chúng ta chỉ là hợp tác, còn không phải là quan hệ phụ thuộc. Tuy nhiên, có một điều ngươi phải làm được. Cho dù ngày mai ngươi không muốn làm nữa, nhưng hôm nay nhất định phải cho ta biết. Yêu cầu của ta không quá đáng chứ?

- Thành giao!

Mia dùng cách Mạnh Hàn thường nói, quyết định hai bên hợp tác.

Trong lúc đang nói chuyện, Mạnh Hàn đã dẫn theo Mia trở lại trong vòng tròn kia. Mia trở về, các Medusha khác lập tức vây quanh Mia. Tất cả đều cẩn thận hỏi nàng bên ngoài có cảm giác thế nào. Thậm chí có mấy người còn cẩn thận bắt đầu thân kiểm tra thể Mia từ trên xuống dưới, bộ dạng như rất sợ nàng xảy ra vấn đề gì.

Mạnh Hàn lại một mình đi tới một chỗ, động niệm. Trên mặt đất chợt cuộn lên. Sau đó, một bức tượng đá màu trắng xám từ dưới đất nhô lên. Khuôn mặt của bức tượng này trông cũng rất sống động. Nhưng biểu tình trên mặt bức tượng đá lại rất dữ tợn, giống như đang nguyền rủa điều gì.

Cũng không phải chỉ có một bức tượng đá như vậy. Ở một chỗ khác, Mạnh Hàn vừa đi tới, lại có một bức tượng tương tự xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Vô Song

Số ký tự: 0