Thiên Hạ Vô Song

Cao nhân hào hứng. (1)

Nhâm Oán

2024-07-22 12:16:51

- Đại sư, mời theo chúng ta,

Mạnh Hàn cung kính đi tới gần ải Howard đại sư thò tay làm ra động tác mời, Howard mở mắt ra cũng không khách khí, trực tiếp đi lên phía trước, Mạnh Hàn vẫn còn cung kính đi theo phía sau, vừa đi vừa giới thiệu tình huống trước mắt của Hoàng Sa Trấn cho Howard nghe.

- Đại sư, ngài hy vọng chúng ta tu kiến một phòng ở mới cho riêng ngài hay là ưa thích ở trong khách sạn náo nhiệt?

Giới thiệu xong tình huống của Hoàng Sa Trấn, Mạnh Hàn đã bắt đầu hỏi Howard đại sư.

- An bài cho ta địa phương ở một mình là được rồi, tốt nhất ở cùng một chỗ với nơi ta làm việc.

Howard đại sư rốt cục cũng mở miệng, âm thanh hơi lộ ra khàn khàn. Nghe lại trung khí mười phần, không giống như bộ dáng người cao tuổi.

- Đại sư đường xa mà đến, vất vả!

Mạnh Hàn vừa nói, một bên đem Ải nhân huynh đệ kêu đến:

- Đại sư, đây là huynh đệ Edward cùng Edwin, cuộc sống của ngươi ở Hoàng Sa Trấn sẽ do hai người bọn họ chăm sóc. Có cái gì không muốn làm thì giao cho bọn họ đi làm, ngài chỉ cần mở miệng là được.

- Ah?

Howard đã sớm nhìn thấy huynh đệ Ải nhân nhưng không có hỏi thêm mà thôi, giờ phút này thấy hai người bọn họ đứng ở trước mặt, gương mặt giống như đúc thì hắn lập tức đã biết rõ là chuyện gì xảy ra, nói cái gì cũng không có nói, chỉ gật gật đầu.

- Không biết ngài quen làm những công việc gì. Cho nên phương diện đồ vật không có chuẩn bị. Cần ngài tự mình chỉ điểm.

Mạnh Hàn ngay sau đó bắt đầu tính toán, mưu trí, khôn ngoan:

- Ngài chỉ cần nói bọn họ đi chuẩn bị là được rồi.

Chỉ cần Howard chỉ điểm huynh đệ Edward làm việc, bọn họ có thể học được nhiều một chút.

- Vì cái gì ngươi sẽ cảm thấy ta sẽ cần không một vật?

Bỗng nhiên Howard có nhiều hứng thú hỏi:

- Công nghệ rèn của Ải nhân chúng ta cho dù là đưa thiết vào lò và châm lửa lên cũng thể hiện sự khác biệt.

- Bởi vì ta cần không chỉ có thể hiện ra kỹ thuật mà thôi, mà là phải làm ra công nghệ tốt nhất.

Mạnh Hàn cười trả lời vấn đề của đại sư, đồng thời, cũng không quên nho nhỏ thổi phồng một bả Howard đại sư:

- Hơn nữa ta còn biết đại sư tốt nhất bất kể là làm cái gì, cho dù là đồ vật đơn giản nhất cũng sẽ toàn lực ứng phó, mà không phải làm qua loa.

- Ngươi không cần phải nói lời hữu ích. Lão nhân gia ta sống nhiều năm như vậy biết rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Howard đại sư lại không bị trò vỗ mông ngựa của Mạnh Hàn làm bất tỉnh, trực tiếp làm rõ ý đồ của Mạnh Hàn:

- Nói đi, có cái gì cần lão nhân gia ta làm, nhìn ngươi có thể xuất ra cái giá lớn tương ứng hay không! Tinh linh tộc kia... Ai, lại nói ngươi rất thực tế, rất đúng tính tình của chúng ta, chúng ta làm việc thì ngươi phải bỏ cái giá tương ứng.

Nghe được đại sư nói câu này Mạnh Hàn thật sự là có chút thất vọng, xem ra àần này chuyện cho huynh đệ Edward Edwin học nghệ rất khó rồi. Nhưng mà sau khi nghe xong câu sau tâm tình của Mạnh Hàn rồi đột nhiên từ trên cáp treo rơi xuống đáy cốc, lại từ đáy cốc lên tận mây xanh.

- Ta muốn mời đại sư dạy tay nghề cho huynh đệ Edward cùng Edwin.

Mạnh Hàn cũng ưa thích người sảng khoái, nếu Ải nhân đại sư nói rõ ràng như vậy, Mạnh Hàn còn che dấu ý nghĩ gì đó thì càng không có ý nghĩa.

- Ngươi cần ta làm cái gì?

Đại sư giờ phút này một chút cũng không giông đại sư trong truyền thuyết, quả thực là một gian thương, hơn nữa còn là gian thương đặc biệt chỉ nhận chỗ tốt mà không bao giờ nhận người.

- Ta thỉnh ngươi uống rượu.

Trong ấn tượng của Mạnh Hàn thì các ải nhân đều ưa thích uống rượu. Cho nên vô ý thức nói ra.

- Người muốn mời ta uống rượu có thể xếp hàng từ Ải nhân sơn mạch đến đầu kia của Tinh Linh sâm lâm đấy.

Ải nhân đại sư đối với điều kiện không có thành ý của Mạnh Hàn thì khinh bỉ không chút che dấu, phối hợp đi ở phía trước, cũng mặc kệ phương hướng có đúng hay không.

- Ha ha, vậy thì uống rượu miễn phí, xem như ta mời.

Mạnh Hàn cũng mặc kệ phương hướng có chính xác hay không, chỉ để ý đi theo sau lưng Ải nhân đại sư. Đột nhiên hắn phát hiện nói chuyện với Ải nhân đại sư này thì tinh thần vô cùng buông lỏng, ít nhất so với đám tinh linh thì đơn giản hơn rất nhiều.

- Có loại chuyện tốt này?

Ải nhân đại sư dường như nghe được hai chữ miễn phí của Mạnh Hàn thì hoài nghi, cảm thấy hắn có che dấu ý đồ gì đó.

- Đương nhiên, chỉ muỗi đại sư ở chỗ này được thoải mái vui vẻ mà thôi.

Mạnh Hàn một chút cũng không thèm để ý đại sư nghi vấn, chuyện này hắn cũng có dụng tâm bất lương.

- Tâm tình tốt, sống là tốt rồi, điểm ấy ta hiểu!

Nói đến đây đột nhiên Mạnh Hàn nhớ tới cái gì đó, đột nhiên hỏi:

- Đại sư, Tinh linh tộc bảo ngài tới đây làm việc nha, ta không cần lại trả thêm phí tổn làm cái gì đấy.

- Ngươi cứ nói đi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ải nhân đại sư thập phần khinh thường vấn đề này của Mạnh Hàn, nhưng mà ngữ khí tốt rất khó có được, hắn có cảm giác giống như gặp kỳ phùng địch thủ, đoán chừng hắn ở phương diện này cũng không có đụng phải người như Mạnh Hàn.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Mạnh Hàn mới mặc kệ Ải nhân đại sư cho ra đáp án lập lờ nước đôi này, dù sao trực tiếp xem nhẹ chuyện bất lợi với mình, giả bộ làm động tác lau mồ hôi:

- May mắn không cần trả lại thêm cái gì, Tinh linh tộc xem như coi trọng chữ tín.

Động tác khoa trương làm cho Demi cùng Diana ở sau lưng nhìn thấy thì buồn cười, khá tốt, không cần lo lắng các nàng cười mà thất lễ.

- Tiếp tục là dạy bọn họ, ngươi có thể trả giá cái gì?

Ải nhân đại sư dường như đối với đề nghị của Mạnh Hàn cảm thấy rất có hứng thú, chủ động hỏi.

- Kim tệ được không?

Mạnh Hàn cẩn thận hỏi một câu, vụng trộm quan sát biểu lộ của Ải nhân đại sư bên cạnh.

- Đương nhiên có thể.

Ải nhân đại sư nói làm Mạnh Hàn buông lỏng một hồi, nói sớm đi cũng không cần phải moi ruột gan như vậy. Nhưng mà vừa sih ra tâm tư này Ải nhân đại sư lại tiếp một câu:

- Vậy thì tùy tiện đưa cho ta ba năm vạn kim tệ a!

- Bao nhiêu?

Tâm của Mạnh Hàn từ trên thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, tùy tiện nói một cái ba năm vạn kim tệ, đây chính là số tiền cực lớn đấy, Ải nhân lão đầu không phải nói đùa chứ?

- Như thế nào? Ngại nhiều?

Ải nhân đại sư lại bất mãn nhìn qua Mạnh Hàn:

- Ta vẫn còn chê ít đấy! Ngươi muốn chính là kỹ nghệ của đại sư nha.

- Edward cùng Edwin cũng là Ải nhân ah, ngươi dại hai vãn bối tay nghề bổn tộc còn muốn ác như vậy?

Mạnh Hàn nghe xong thì lập tức nghiến răng nghiến lợi, quả thực là muốn nắm chặt lão lùn này một trận.

- Vãn bối xem như vãn bối, nhưng tay nghề cũng không phải là tùy tiện dạy.

Ải nhân đại sư lại thập phần không sợ hãi, đối với bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Mạnh Hàn xem như không thấy, nói:

- Huống hồ cũng không phải ta chủ động muốn bọn họ học? Là chính các ngươi cầu ta đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Vô Song

Số ký tự: 0