Chủ đề vĩnh hằng (2)
Nhâm Oán
2024-07-22 12:16:51
Điều khiến hai nàng có chút không dám tưởng tượng chính là, lần đầu tiên của các nàng, hai người lại có thể đồng thời cùng với nam nhân của mình điên cuồng, tới mức ngay cả chính các nàng cũng không biết các nàng ở đâu.
Tuy rằng biết rõ Mạnh Hàn còn có rất đông nữ nhân, nhưng Claudia và Lidia vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa gia nhập vào đội ngũ nữ nhân của hắn.
Trước đây Mạnh Hàn không phải là chưa từng rời khỏi, thậm chí còn rời khỏi trong thời gian dài hơn. Nhưng lần này Mạnh Hàn rời khỏi lại làm cho hai nàng cảm thấy tâm thần có chút không yên. Ngay cả tình yêu âm nhạc và vũ đạo tha thiết cũng không thể làm cho các nàng giữ được sự bình tĩnh.
Chỉ khi nhìn thấy được Mạnh Hàn, sau khi được Mạnh Hàn ôm vào trong lòng, hai nàng dường như mới cảm thấy, người của mình, cuộc sống của mình trở nên rõ ràng. Loại cảm giác rõ ràng này thậm chí làm cho các nàng liều lĩnh hiến thân cho Mạnh Hàn, hưởng thụ cảm giác sung sướng mà từ trước đến nay các nàng chưa từng có. Thậm chí ngay cả âm nhạc và vũ đạo khiến hai nàng theo đuổi cũng không phải là cảm giác này.
- Ta rất hoang mang!
Claudia rúc vào trong lòng Mạnh Hàn. Lidia lại đang chuẩn bị rượu ngon cho Mạnh Hàn. Ở chỗ này, các nàng thậm chí tước đoạt nhiệm vụ chiếu cố Mạnh Hàn của Demy và Diana. Các nàng tự mình tới động thủ.
- Hoang mang cái gì?
Mạnh Hàn ôm lấy Claudia hoàn mỹ, ngửi mùi thơm trên cổ của nàng, nhỏ giọng hỏi. Sau khi hỏi xong, hắn lại quay đầu uống một hớp rượu từ trong tay của Lidia, sau đó về phía Lidia hỏi: Ngươi cũng vậy sao?
Lidia gật đầu. Claudia ép thân thể của mình rúc sâu vào trong lòng Mạnh Hàn một chút nữa. Như vậy nàng có thể càng thoải mái hơn, càng cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của Mạnh Hàn. Khuôn mặt nhỏ của nàng kề sát vào ngực Mạnh Hàn, khe khẽ nói:
- Ta... chúng ta chợt phát hiện, nghệ thuật mà chúng ta theo đuổi, dường như đã không phải là thứ duy nhất chúng ta theo đuổi nữa. Vậy là vì cái gì?
- Ta rất xấu hổ!
Mạnh Hàn suy nghĩ một chút, cúi đầu hôn môi Claudia một cái, sau đó một tay khác kéo Lidia lại gần bên cạnh mình:
- Có thể, nguyên nhân chính bởi vì ta. Tuy rằng ta đã không có tư cách để nói từ này, nhưng các nàng cần phải hưởng thụ. Đây chính là ái tình.
- Ái tình, chính là như vậy sao?
Trên mặt Claudia dường như có chút kinh hoảng:
- Ái tình liền có thể làm cho chúng ta thần hồn điên đảo, không cách nào tập trung tinh thần của mình theo đuổi nghệ thuật sao?
Đối với một người trước đây vẫn cho rằng âm nhạc chính là thứ mà nàng suốt đời theo đuổi mà nói, loại cảm giác này vô cùng trí mạng.
- Đây chỉ là cảm giác đặc biệt trong một quãng thời gian nào đó. Đợi tới khi khoảng thời gian này qua đi, nàng sẽ phát hiện, ái tình và nghệ thuật mà nàng đuổi theo cũng sẽ không xung đột.
Mạnh Hàn thấp giọng an ủi:
- Trên thực tế, trước đây âm nhạc cũng tốt, vũ đạo cũng tốt, các nàng chỉ theo đuổi một chút hiện tượng bên ngoài. Linh hồn nghệ thuật thực sự, các nàng lại chưa tiếp xúc đến. Toàn bộ âm nhạc và vũ đạo, hẳn đều có chủ đề của mình. Mà ái tình, chính là chủ đề vĩnh hằng.
- Dùng âm nhạc và vũ đạo để biểu hiện ái tình sao?
Hai mắt Claudia lập tức sáng lên. mà Lidia ở bên cạnh Mạnh Hàn, thân thể cũng run lên, dường như nghĩ tới điều gì đó:
- Chủ đề vĩnh hằng sao?
- Đúng, chủ đề vĩnh hằng.
Mạnh Hàn lại khẳng định đáp:
- Không phân biệt quốc gia, không phân biệt chủng tộc, không phân biệt nam nữ, không phân biệt già trẻ, mặc kệ bần cùng hay giàu có, mặc kệ cao quý hay đê tiện, tất cả mọi người sẽ mê luyến, chủ đề vĩnh hằng.
Tiếp đó, Mạnh Hàn cũng không làm gì khác, chỉ dùng miệng huýt sao mấy bản nhạc dương cầm lãng mạn kinh điển của Richard Clyde. Âm nhạc đặc biệt tuyệt vời, trực tiếp một lần nữa kéo hai nàng trở lại điện phủ nghệ thuật trong lòng các nàng, không còn hoang mang nữa.
- Âm nhạc quá tuyệt vời!
Một lúc lâu sau Claudia và Lidia mới rời khỏi mị lực của âm nhạc tỉnh táo lại. Sau khi than thở một hồi, các nàng mới hỏi:
- Ngươi tới, còn có chuyện gì không?
- Một chút chuyện về buôn bán, cần các nàng đứng ra.
Mạnh Hàn mỉm cười, cũng không cảm giác hơi tiền của mình làm bẩn âm nhạc thần thánh, gọn gàng dứt khoát nói ra.
Mạnh Hàn cũng không yêu cầu Claudia và Lidia làm chuyện gì mà các nàng không muốn làm, thậm chí cả mở lời hỏi tới loại trang phục tốt nhất. Trước khi trở thành nữ nhân của Mạnh Hàn, các nàng cũng lấy được đủ kim tệ. Đồng thời, các nàng phải làm, chỉ là thời điểm biểu diễn mặc vào những trang phục đẹp nhất mà Mạnh Hàn đã tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng. Tuy rằng theo đuổi nghệ thuật, nhưng không biểu hiện hai nàng không thích trang phục mốt mỹ lệ.
Hiện tại Claudia và Lidia ngoại trừ là đại sư nghệ thuật ra, còn là người mẫu siêu cấp đẳng cấp cao nhất trong giới thời thượng. Đồng thời, cũng coi như là nhân vật thủ lĩnh dẫn dắt thuỷ triều thời thượng. Trên người các nàng mặc cái gì, có nghĩa là trong một khoảng thời gian tới, toàn bộ quý tộc trong thế giới lưu hành trang phục đó. Xu thế thịnh hàng đã thể hiện rõ ràng trên người các nàng.
- Vẫn như lần trước sao?
Lidia buông chén rượu trong tay xuống, từ phía sau tới ôm Mạnh Hàn, ghé vào tai hắn hỏi. Tuy rằng giọng nói của nàng rất nhỏ, nhưng Claudia cũng có thể nghe được.
- Như thế!
Mạnh Hàn mỉm cười:
- Thời điểm các nàng diễn xuất, sẽ càng hoàn mỹ hơn một chút.
Chuyện như vậy, hai nàng làm sao có thể không đáp ứng được. Không nói đến hiện tại các nàng đã là nữ nhân của Mạnh Hàn, có thể chia sẻ chút lo lắng cho Mạnh Hàn là chuyện nên làm. Cho dù không vì điều này, có thể làm cho các nàng diễn xuất càng hoàn mỹ hơn, lý do này cũng đã đủ rồi.
Mạnh Hàn đã ở lại chỗ của Claudia và Lidia suốt một ngày. Ngoại trừ an ủi hai nàng ra, chính là nghĩ ra một vài bản nhạc ái tình kinh điển, khiến hai nàng gần như hoàn toàn chìm đắm trong đó. Kết thúc mỗi ngày, Mạnh Hàn chợt phát hiện, những bản nhạc diễn kịch của Richard Kress thậm chí có chút không đủ dùng.
Vừa được ái tình thẩm thấu, vẻ mặt hai nàng toả sáng. Hơn nữa âm nhạc tuyệt vời như vậy. Claudia và Lidia gần như tưởng mình đang ở thiên đường. Cả người đều muốn bay lên.
Buổi tối, Mạnh Hàn không về lãnh chúa phủ. Mà Claudia và Lidia ở bên này, lại lãnh hội được một lần giao lưu tình cảm đồng thời có ái tình thẩm thấu. Với thân thể cường tráng của Mạnh Hàn hiện tại, hoàn toàn có thể đưa hai nàng lên tới đỉnh cao của cực lạc sau đó tiến vào mộng đẹp, lại không thể không giằng co với Demy và Diana, lúc này mới ngủ.
Ngày hôm sau, Mạnh Hàn rời khỏi Hoàng Kim Thành, dẫn theo đội cận vệ của mình, thẳng đến thành thị nơi Ám Dạ Tinh Linh ở lại. Thành phố kia hiện tại được gọi là Ám Dạ. Thành Ám Dạ vốn được Mạnh Hàn xác định là thành thị nông nghiệp. Nó cung cấp thỏa mãn toàn bộ nhu cầu lương thực trên lãnh địa của Mạnh Hàn. Nơi này đất đâi đã yên lặng sau ngàn năm, vô cùng màu mỡ. Nhưng hiện tại, lại tăng thêm một hạng mục khác.
Mạnh Hàn cũng không dẫn theo đội ngũ bay qua. Hắn muốn cho Nicole một ít thời gian, tìm được ứng cử viên phù hợp.
Tuy rằng biết rõ Mạnh Hàn còn có rất đông nữ nhân, nhưng Claudia và Lidia vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa gia nhập vào đội ngũ nữ nhân của hắn.
Trước đây Mạnh Hàn không phải là chưa từng rời khỏi, thậm chí còn rời khỏi trong thời gian dài hơn. Nhưng lần này Mạnh Hàn rời khỏi lại làm cho hai nàng cảm thấy tâm thần có chút không yên. Ngay cả tình yêu âm nhạc và vũ đạo tha thiết cũng không thể làm cho các nàng giữ được sự bình tĩnh.
Chỉ khi nhìn thấy được Mạnh Hàn, sau khi được Mạnh Hàn ôm vào trong lòng, hai nàng dường như mới cảm thấy, người của mình, cuộc sống của mình trở nên rõ ràng. Loại cảm giác rõ ràng này thậm chí làm cho các nàng liều lĩnh hiến thân cho Mạnh Hàn, hưởng thụ cảm giác sung sướng mà từ trước đến nay các nàng chưa từng có. Thậm chí ngay cả âm nhạc và vũ đạo khiến hai nàng theo đuổi cũng không phải là cảm giác này.
- Ta rất hoang mang!
Claudia rúc vào trong lòng Mạnh Hàn. Lidia lại đang chuẩn bị rượu ngon cho Mạnh Hàn. Ở chỗ này, các nàng thậm chí tước đoạt nhiệm vụ chiếu cố Mạnh Hàn của Demy và Diana. Các nàng tự mình tới động thủ.
- Hoang mang cái gì?
Mạnh Hàn ôm lấy Claudia hoàn mỹ, ngửi mùi thơm trên cổ của nàng, nhỏ giọng hỏi. Sau khi hỏi xong, hắn lại quay đầu uống một hớp rượu từ trong tay của Lidia, sau đó về phía Lidia hỏi: Ngươi cũng vậy sao?
Lidia gật đầu. Claudia ép thân thể của mình rúc sâu vào trong lòng Mạnh Hàn một chút nữa. Như vậy nàng có thể càng thoải mái hơn, càng cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của Mạnh Hàn. Khuôn mặt nhỏ của nàng kề sát vào ngực Mạnh Hàn, khe khẽ nói:
- Ta... chúng ta chợt phát hiện, nghệ thuật mà chúng ta theo đuổi, dường như đã không phải là thứ duy nhất chúng ta theo đuổi nữa. Vậy là vì cái gì?
- Ta rất xấu hổ!
Mạnh Hàn suy nghĩ một chút, cúi đầu hôn môi Claudia một cái, sau đó một tay khác kéo Lidia lại gần bên cạnh mình:
- Có thể, nguyên nhân chính bởi vì ta. Tuy rằng ta đã không có tư cách để nói từ này, nhưng các nàng cần phải hưởng thụ. Đây chính là ái tình.
- Ái tình, chính là như vậy sao?
Trên mặt Claudia dường như có chút kinh hoảng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ái tình liền có thể làm cho chúng ta thần hồn điên đảo, không cách nào tập trung tinh thần của mình theo đuổi nghệ thuật sao?
Đối với một người trước đây vẫn cho rằng âm nhạc chính là thứ mà nàng suốt đời theo đuổi mà nói, loại cảm giác này vô cùng trí mạng.
- Đây chỉ là cảm giác đặc biệt trong một quãng thời gian nào đó. Đợi tới khi khoảng thời gian này qua đi, nàng sẽ phát hiện, ái tình và nghệ thuật mà nàng đuổi theo cũng sẽ không xung đột.
Mạnh Hàn thấp giọng an ủi:
- Trên thực tế, trước đây âm nhạc cũng tốt, vũ đạo cũng tốt, các nàng chỉ theo đuổi một chút hiện tượng bên ngoài. Linh hồn nghệ thuật thực sự, các nàng lại chưa tiếp xúc đến. Toàn bộ âm nhạc và vũ đạo, hẳn đều có chủ đề của mình. Mà ái tình, chính là chủ đề vĩnh hằng.
- Dùng âm nhạc và vũ đạo để biểu hiện ái tình sao?
Hai mắt Claudia lập tức sáng lên. mà Lidia ở bên cạnh Mạnh Hàn, thân thể cũng run lên, dường như nghĩ tới điều gì đó:
- Chủ đề vĩnh hằng sao?
- Đúng, chủ đề vĩnh hằng.
Mạnh Hàn lại khẳng định đáp:
- Không phân biệt quốc gia, không phân biệt chủng tộc, không phân biệt nam nữ, không phân biệt già trẻ, mặc kệ bần cùng hay giàu có, mặc kệ cao quý hay đê tiện, tất cả mọi người sẽ mê luyến, chủ đề vĩnh hằng.
Tiếp đó, Mạnh Hàn cũng không làm gì khác, chỉ dùng miệng huýt sao mấy bản nhạc dương cầm lãng mạn kinh điển của Richard Clyde. Âm nhạc đặc biệt tuyệt vời, trực tiếp một lần nữa kéo hai nàng trở lại điện phủ nghệ thuật trong lòng các nàng, không còn hoang mang nữa.
- Âm nhạc quá tuyệt vời!
Một lúc lâu sau Claudia và Lidia mới rời khỏi mị lực của âm nhạc tỉnh táo lại. Sau khi than thở một hồi, các nàng mới hỏi:
- Ngươi tới, còn có chuyện gì không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Một chút chuyện về buôn bán, cần các nàng đứng ra.
Mạnh Hàn mỉm cười, cũng không cảm giác hơi tiền của mình làm bẩn âm nhạc thần thánh, gọn gàng dứt khoát nói ra.
Mạnh Hàn cũng không yêu cầu Claudia và Lidia làm chuyện gì mà các nàng không muốn làm, thậm chí cả mở lời hỏi tới loại trang phục tốt nhất. Trước khi trở thành nữ nhân của Mạnh Hàn, các nàng cũng lấy được đủ kim tệ. Đồng thời, các nàng phải làm, chỉ là thời điểm biểu diễn mặc vào những trang phục đẹp nhất mà Mạnh Hàn đã tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng. Tuy rằng theo đuổi nghệ thuật, nhưng không biểu hiện hai nàng không thích trang phục mốt mỹ lệ.
Hiện tại Claudia và Lidia ngoại trừ là đại sư nghệ thuật ra, còn là người mẫu siêu cấp đẳng cấp cao nhất trong giới thời thượng. Đồng thời, cũng coi như là nhân vật thủ lĩnh dẫn dắt thuỷ triều thời thượng. Trên người các nàng mặc cái gì, có nghĩa là trong một khoảng thời gian tới, toàn bộ quý tộc trong thế giới lưu hành trang phục đó. Xu thế thịnh hàng đã thể hiện rõ ràng trên người các nàng.
- Vẫn như lần trước sao?
Lidia buông chén rượu trong tay xuống, từ phía sau tới ôm Mạnh Hàn, ghé vào tai hắn hỏi. Tuy rằng giọng nói của nàng rất nhỏ, nhưng Claudia cũng có thể nghe được.
- Như thế!
Mạnh Hàn mỉm cười:
- Thời điểm các nàng diễn xuất, sẽ càng hoàn mỹ hơn một chút.
Chuyện như vậy, hai nàng làm sao có thể không đáp ứng được. Không nói đến hiện tại các nàng đã là nữ nhân của Mạnh Hàn, có thể chia sẻ chút lo lắng cho Mạnh Hàn là chuyện nên làm. Cho dù không vì điều này, có thể làm cho các nàng diễn xuất càng hoàn mỹ hơn, lý do này cũng đã đủ rồi.
Mạnh Hàn đã ở lại chỗ của Claudia và Lidia suốt một ngày. Ngoại trừ an ủi hai nàng ra, chính là nghĩ ra một vài bản nhạc ái tình kinh điển, khiến hai nàng gần như hoàn toàn chìm đắm trong đó. Kết thúc mỗi ngày, Mạnh Hàn chợt phát hiện, những bản nhạc diễn kịch của Richard Kress thậm chí có chút không đủ dùng.
Vừa được ái tình thẩm thấu, vẻ mặt hai nàng toả sáng. Hơn nữa âm nhạc tuyệt vời như vậy. Claudia và Lidia gần như tưởng mình đang ở thiên đường. Cả người đều muốn bay lên.
Buổi tối, Mạnh Hàn không về lãnh chúa phủ. Mà Claudia và Lidia ở bên này, lại lãnh hội được một lần giao lưu tình cảm đồng thời có ái tình thẩm thấu. Với thân thể cường tráng của Mạnh Hàn hiện tại, hoàn toàn có thể đưa hai nàng lên tới đỉnh cao của cực lạc sau đó tiến vào mộng đẹp, lại không thể không giằng co với Demy và Diana, lúc này mới ngủ.
Ngày hôm sau, Mạnh Hàn rời khỏi Hoàng Kim Thành, dẫn theo đội cận vệ của mình, thẳng đến thành thị nơi Ám Dạ Tinh Linh ở lại. Thành phố kia hiện tại được gọi là Ám Dạ. Thành Ám Dạ vốn được Mạnh Hàn xác định là thành thị nông nghiệp. Nó cung cấp thỏa mãn toàn bộ nhu cầu lương thực trên lãnh địa của Mạnh Hàn. Nơi này đất đâi đã yên lặng sau ngàn năm, vô cùng màu mỡ. Nhưng hiện tại, lại tăng thêm một hạng mục khác.
Mạnh Hàn cũng không dẫn theo đội ngũ bay qua. Hắn muốn cho Nicole một ít thời gian, tìm được ứng cử viên phù hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro