Chương 698
Nhâm Oán
2024-07-22 12:16:51
Elyse đối với Mạnh Hà, căn bản cũng không có bất kỳ chỉ trích nào. Nàng thậm chí cam tâm làm tiên phong cho Mạnh Hàn. Hai tiểu thị nữ tuy rằng không nói lời nào, nhưng không ngừng gật đầu, cũng biểu thị suy nghĩ trong lòng các nàng.
Mạnh Hàn vốn không dự định khiến những chuyện bạo ngược này ảnh hưởng đến nữ nhân của mình. Nhưng bây giờ, phần lớn nữ nhân ở bên cạnh hắn cùng hắn xem những chuyện này phát sinh. Cho dù Grace không ở bên cạnh, nàng cũng có thể thông qua Elyse trực tiếp xem cảnh tượng như vậy.
Lãnh chúa đại nhân gần như đã sụp đổ. Hai mắt hắn nhìn đầu của kỵ sĩ đại nhân nói không ra lời. Loại này cảm giác cái chết gần trong gang tấc, hắn chưa từng trải qua. Trước đây hắn đều nắm giữ chuyện sống chết của người khác. Nhưng hiện tại, mạng của mình lại nằm ở trong tay người khác.
- Xem ra, lãnh chúa đại nhân không định nói chuyện cùng ta.
Sau khi Mạnh Hàn đợi một lúc, lãnh chúa vẫn không nói gì, Mạnh Hàn cũng chỉ có thể lắc đầu:
- Ta thấy thật đáng tiếc. Chỉ có thể tìm quản gia của ngài tìm hiểu một chút. Hẹn gặp lại, lãnh chúa đại nhân tôn kính!
Lãnh chúa đại nhân đang trầm mặc không nói gì, vừa nghe Mạnh Hàn nói như thế, không đợi hắn có phản ứng gì, phía sau đã liên tục trúng một cước, trực tiếp gục ngã trước đầu của tên kỵ sĩ kia. Cái đầu lạnh lẽo dán sát làn da của lãnh chúa đại nhân, gây ra một cảm giác ớn lạnh. Ngay lập tức hắn liền thấy một chân đạp trên bả vai của hắn. Hắn thậm chí thấy được chiến sĩ giẫm chân trên người hắn vung bội kiếm của mình lên.
- Ta nói! Ta nói!
Thời điểm cái chết thực sự đến, lãnh chúa đại nhân mới ý thức được, người ta thật sự không mấy để ý tới chuyện sống chết của hắn.
Trước đây hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo về thân phận quý tộc của mình. Nhưng thân phận quý tộc này ở trước mặt Mạnh Hàn lại không có nửa điểm tác dụng. Vừa rồi hắn chỉ bị doạ cho sợ, không mở miệng. Hiện tại hắn mới ý thức được, nếu như mình thật sự không mở miệng, vậy hắn sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội mở miệng nữa.
Trên phương diện gặp gió xoay chiều, thực sự không có ai có thiên phú dị bẩm hơn so với quý tộc. Thậm chí không chờ Mạnh Hàn đặt câu hỏi, hắn đã chủ động khai báo tới từng chi tiết nhỏ.
Lãnh chúa đại nhân kỳ thực cũng là một gia hỏa tương đối oan ức. Hắn chẳng qua chỉ khá tham lam mà thôi. Tuy rằng hắn không hiểu rõ lắm về danh tiếng của Mạnh Hàn, nhưng danh hiệu về tơ lụa hắn đương nhiên đã từng nghe nói qua. Hắn nghe nói chỉ cần xuất binh hỗ trợ tiêu diệt đội ngũ có khoảng mấy trăm người là có thể nhận được tất cả tài vật mà đội ngũ của Mạnh Hàn mang theo, cùng với tất cả tài vật của những đội buôn đi theo sau, hắn lập tức đáp ứng yêu cầu phối hợp những gia hỏa từ trên trời rơi xuống kia.
Đương nhiên, lãnh chúa đại nhân cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Hắn tất nhiên muốn biết, những gia hỏa này có hơn mười vị ma pháp sư, cùng với đông đảo cao thủ, làm sao có khả năng sẽ buông tha lượng của cải khổng lồ như vậy mà tặng cho hắn đây?
Bên kia giải thích thật ra cũng khá sảng khoái. Điều bọn họ muốn chính là cơ nghiệp của Mạnh Hàn tại Hoàng Sa thành. Những này chỉ có thể tạm thời lấy ra, chẳng qua so với lượng của cải cực lớn của Mạnh Hàn như vậy chỉ là muối bỏ bể. Cho thì cho, bọn họ bớt phiền phức vận chuyển.
Lãnh chúa đại nhân nhận được lời bảo đảm, tất nhiên hết sức hưng phấn, lập tức hứng thú bừng bừng phái ra thành vệ quân của mình. Thậm chí ngay cả bản vẽ các đường ngầm tất cả vùng núi cũng là do hắn cung cấp. Những đường ngầm tự nhiên này vốn là bí mật tàng binh của hắn.
Chỉ tiếc rằng, hành động ngày hôm qua đã thất bại. Thực lực đội ngũ Mạnh Hàn quá mức cường hãn, tổn thất nặng nề. Mà lãnh chúa đại nhân ngu xuẩn này thậm chí không hề nghĩ tới chuyện chạy trốn. Hắn vẫn hy vọng xa vời, mình chỉ cần không thừa nhận, nơi này cũng không phải là công quốc Transco, Mạnh Hàn nhất định sẽ không làm gì được hắn.
Hắn ngông cuồng cho rằng ở đây mình là người thống trị, trực tiếp bảo người từ chối cho đoàn xe Mạnh Hàn vào thành. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, Mạnh Hàn lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp xông tiến vào thành không nói, còn xông tới tận lãnh chúa phủ của hắn, trực tiếp biến bản thân hắn thành tù nhân.
- Còn gì nữa không?
Mạnh Hàn cũng không phải đặc biệt thoả mãn. Chí ít tại sao những gia hoả tìm tới cửa này lại có thể cướp đoạt cơ nghiệp của hắn ở Hoàng Sa thành? Chẳng lẽ là muốn dựa vào Catherine sao? Nói vậy Catherine cũng không ngốc như vậy. Mới qua thời gian ngắn như vậy đã muốn qua cầu rút ván sao?
- Không còn gì nữa. Những chuyện khác ta thật sự không biết!
Lãnh chúa đại nhân gần như muốn dập đầu. Vừa rồi lúc hắn nói chuyện, vẫn đang quỳ. Mà cái chân giâm trên vai hắn, chưa từng thả ra. Bội kiếm lạnh lẽo trước sau vẫn kề sát trên cổ của hắn, khiến hắn không dám có bất kỳ che giấu nào khác.
- Ừm!
Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến ừm một tiếng, sau đó đứng dậy liền đi. Sau khi ngồi lên xe ngựa, Mạnh Hàn cũng không nói nhiều lời, đơn giản phất tay. Đại đội nhân mã lập tức rời khỏi lãnh chúa phủ.
Quỳ lãnh chúa đại nhân vừa định muốn đứng dậy, lại phát hiện, phía sau còn có mười chiến sĩ chưa rời đi. Hai chiến sĩ tiến lên, kèm hai bên hắn đi tới cửa lãnh chúa phủ, đưa mắt nhìn theo bóng dáng xe ngựa của Mạnh Hàn rời đi. Sau đó dưới sự chú ý của rất nhiều người ở bên ngoài, bọn họ kéo hắn dẫn vào trong lãnh chúa phủ.
Mà giờ phút này lãnh chúa đại nhân rốt cuộc đã hiểu rõ bọn họ lưu lại là muốn làm gì.
Mình lộ diện đưa Mạnh Hàn đi ra ngoài, đây chính là muốn cho mọi người một ảo giác, Mạnh Hàn đã rời khỏi. Chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không có bất kỳ điều gì liên quan tới hắn.
Sau khi hiểu rõ ràng điểm này, lãnh chúa đại nhân còn muốn có chút phản kháng. Chỉ có điều, hiện tại hắn đã không có bất kỳ cơ hội nào nữa.
Đội đội nhân mã của Mạnh Hàn sau khi dừng lại giây lát trong thành thị, liền rời khỏi nơi này. Dọc đường đi, Mạnh Hàn đều trầm tư suy nghĩ. Những gia hoả này định dựa vào cái gì để có thể cướp đoạt cơ nghiệp Hoàng Sa thành?
- Đại nhân, ta nghĩ ta biết bọn họ sắp dùng phương pháp gì.
Elyse ở bên cạnh, thái độ đột nhiên lộ vẻ kích động, nhìn về phía Mạnh Hàn nói.
- Phương pháp gì?
Mạnh Hàn nghe thấy Elyse nói như vậy, lập tức kinh ngạc vui mừng hỏi. Những người này ở bên ngoài công quốc, không có Catherine nhúng tay vào đều có thể khống chế sản nghiệp của chính mình. Sơ hở này thật sự quá lớn, khiến Mạnh Hàn không thể không cảm giác nguy hiểm.
- Vừa rồi phía bên Grace nói cho ta biết một tin tức.
Trên mặt Elyse mỉm cười, giọng điệu khi trả lời cũng rất bình tĩnh. Nhưng Mạnh Hàn đã qua vài phương diện khác phát hiện ra Elyse có chút kích động.
- Tin tức gì vậy?
Mạnh Hàn có chút kinh ngạc. Lẽ nào thật sự có người gây sự tại Hoàng Sa thành sao?
Phải biết rằng, trước khi Mạnh Hàn đi, ngoại trừ hai trăm người cây cấp bảy ra, vẫn cố ý để Louisa chế tạo hai mươi người cây cấp tám.
Trả lời kèm trích dẫn Trả lời kèm trích dẫn
Mạnh Hàn vốn không dự định khiến những chuyện bạo ngược này ảnh hưởng đến nữ nhân của mình. Nhưng bây giờ, phần lớn nữ nhân ở bên cạnh hắn cùng hắn xem những chuyện này phát sinh. Cho dù Grace không ở bên cạnh, nàng cũng có thể thông qua Elyse trực tiếp xem cảnh tượng như vậy.
Lãnh chúa đại nhân gần như đã sụp đổ. Hai mắt hắn nhìn đầu của kỵ sĩ đại nhân nói không ra lời. Loại này cảm giác cái chết gần trong gang tấc, hắn chưa từng trải qua. Trước đây hắn đều nắm giữ chuyện sống chết của người khác. Nhưng hiện tại, mạng của mình lại nằm ở trong tay người khác.
- Xem ra, lãnh chúa đại nhân không định nói chuyện cùng ta.
Sau khi Mạnh Hàn đợi một lúc, lãnh chúa vẫn không nói gì, Mạnh Hàn cũng chỉ có thể lắc đầu:
- Ta thấy thật đáng tiếc. Chỉ có thể tìm quản gia của ngài tìm hiểu một chút. Hẹn gặp lại, lãnh chúa đại nhân tôn kính!
Lãnh chúa đại nhân đang trầm mặc không nói gì, vừa nghe Mạnh Hàn nói như thế, không đợi hắn có phản ứng gì, phía sau đã liên tục trúng một cước, trực tiếp gục ngã trước đầu của tên kỵ sĩ kia. Cái đầu lạnh lẽo dán sát làn da của lãnh chúa đại nhân, gây ra một cảm giác ớn lạnh. Ngay lập tức hắn liền thấy một chân đạp trên bả vai của hắn. Hắn thậm chí thấy được chiến sĩ giẫm chân trên người hắn vung bội kiếm của mình lên.
- Ta nói! Ta nói!
Thời điểm cái chết thực sự đến, lãnh chúa đại nhân mới ý thức được, người ta thật sự không mấy để ý tới chuyện sống chết của hắn.
Trước đây hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo về thân phận quý tộc của mình. Nhưng thân phận quý tộc này ở trước mặt Mạnh Hàn lại không có nửa điểm tác dụng. Vừa rồi hắn chỉ bị doạ cho sợ, không mở miệng. Hiện tại hắn mới ý thức được, nếu như mình thật sự không mở miệng, vậy hắn sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội mở miệng nữa.
Trên phương diện gặp gió xoay chiều, thực sự không có ai có thiên phú dị bẩm hơn so với quý tộc. Thậm chí không chờ Mạnh Hàn đặt câu hỏi, hắn đã chủ động khai báo tới từng chi tiết nhỏ.
Lãnh chúa đại nhân kỳ thực cũng là một gia hỏa tương đối oan ức. Hắn chẳng qua chỉ khá tham lam mà thôi. Tuy rằng hắn không hiểu rõ lắm về danh tiếng của Mạnh Hàn, nhưng danh hiệu về tơ lụa hắn đương nhiên đã từng nghe nói qua. Hắn nghe nói chỉ cần xuất binh hỗ trợ tiêu diệt đội ngũ có khoảng mấy trăm người là có thể nhận được tất cả tài vật mà đội ngũ của Mạnh Hàn mang theo, cùng với tất cả tài vật của những đội buôn đi theo sau, hắn lập tức đáp ứng yêu cầu phối hợp những gia hỏa từ trên trời rơi xuống kia.
Đương nhiên, lãnh chúa đại nhân cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Hắn tất nhiên muốn biết, những gia hỏa này có hơn mười vị ma pháp sư, cùng với đông đảo cao thủ, làm sao có khả năng sẽ buông tha lượng của cải khổng lồ như vậy mà tặng cho hắn đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia giải thích thật ra cũng khá sảng khoái. Điều bọn họ muốn chính là cơ nghiệp của Mạnh Hàn tại Hoàng Sa thành. Những này chỉ có thể tạm thời lấy ra, chẳng qua so với lượng của cải cực lớn của Mạnh Hàn như vậy chỉ là muối bỏ bể. Cho thì cho, bọn họ bớt phiền phức vận chuyển.
Lãnh chúa đại nhân nhận được lời bảo đảm, tất nhiên hết sức hưng phấn, lập tức hứng thú bừng bừng phái ra thành vệ quân của mình. Thậm chí ngay cả bản vẽ các đường ngầm tất cả vùng núi cũng là do hắn cung cấp. Những đường ngầm tự nhiên này vốn là bí mật tàng binh của hắn.
Chỉ tiếc rằng, hành động ngày hôm qua đã thất bại. Thực lực đội ngũ Mạnh Hàn quá mức cường hãn, tổn thất nặng nề. Mà lãnh chúa đại nhân ngu xuẩn này thậm chí không hề nghĩ tới chuyện chạy trốn. Hắn vẫn hy vọng xa vời, mình chỉ cần không thừa nhận, nơi này cũng không phải là công quốc Transco, Mạnh Hàn nhất định sẽ không làm gì được hắn.
Hắn ngông cuồng cho rằng ở đây mình là người thống trị, trực tiếp bảo người từ chối cho đoàn xe Mạnh Hàn vào thành. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, Mạnh Hàn lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp xông tiến vào thành không nói, còn xông tới tận lãnh chúa phủ của hắn, trực tiếp biến bản thân hắn thành tù nhân.
- Còn gì nữa không?
Mạnh Hàn cũng không phải đặc biệt thoả mãn. Chí ít tại sao những gia hoả tìm tới cửa này lại có thể cướp đoạt cơ nghiệp của hắn ở Hoàng Sa thành? Chẳng lẽ là muốn dựa vào Catherine sao? Nói vậy Catherine cũng không ngốc như vậy. Mới qua thời gian ngắn như vậy đã muốn qua cầu rút ván sao?
- Không còn gì nữa. Những chuyện khác ta thật sự không biết!
Lãnh chúa đại nhân gần như muốn dập đầu. Vừa rồi lúc hắn nói chuyện, vẫn đang quỳ. Mà cái chân giâm trên vai hắn, chưa từng thả ra. Bội kiếm lạnh lẽo trước sau vẫn kề sát trên cổ của hắn, khiến hắn không dám có bất kỳ che giấu nào khác.
- Ừm!
Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến ừm một tiếng, sau đó đứng dậy liền đi. Sau khi ngồi lên xe ngựa, Mạnh Hàn cũng không nói nhiều lời, đơn giản phất tay. Đại đội nhân mã lập tức rời khỏi lãnh chúa phủ.
Quỳ lãnh chúa đại nhân vừa định muốn đứng dậy, lại phát hiện, phía sau còn có mười chiến sĩ chưa rời đi. Hai chiến sĩ tiến lên, kèm hai bên hắn đi tới cửa lãnh chúa phủ, đưa mắt nhìn theo bóng dáng xe ngựa của Mạnh Hàn rời đi. Sau đó dưới sự chú ý của rất nhiều người ở bên ngoài, bọn họ kéo hắn dẫn vào trong lãnh chúa phủ.
Mà giờ phút này lãnh chúa đại nhân rốt cuộc đã hiểu rõ bọn họ lưu lại là muốn làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mình lộ diện đưa Mạnh Hàn đi ra ngoài, đây chính là muốn cho mọi người một ảo giác, Mạnh Hàn đã rời khỏi. Chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không có bất kỳ điều gì liên quan tới hắn.
Sau khi hiểu rõ ràng điểm này, lãnh chúa đại nhân còn muốn có chút phản kháng. Chỉ có điều, hiện tại hắn đã không có bất kỳ cơ hội nào nữa.
Đội đội nhân mã của Mạnh Hàn sau khi dừng lại giây lát trong thành thị, liền rời khỏi nơi này. Dọc đường đi, Mạnh Hàn đều trầm tư suy nghĩ. Những gia hoả này định dựa vào cái gì để có thể cướp đoạt cơ nghiệp Hoàng Sa thành?
- Đại nhân, ta nghĩ ta biết bọn họ sắp dùng phương pháp gì.
Elyse ở bên cạnh, thái độ đột nhiên lộ vẻ kích động, nhìn về phía Mạnh Hàn nói.
- Phương pháp gì?
Mạnh Hàn nghe thấy Elyse nói như vậy, lập tức kinh ngạc vui mừng hỏi. Những người này ở bên ngoài công quốc, không có Catherine nhúng tay vào đều có thể khống chế sản nghiệp của chính mình. Sơ hở này thật sự quá lớn, khiến Mạnh Hàn không thể không cảm giác nguy hiểm.
- Vừa rồi phía bên Grace nói cho ta biết một tin tức.
Trên mặt Elyse mỉm cười, giọng điệu khi trả lời cũng rất bình tĩnh. Nhưng Mạnh Hàn đã qua vài phương diện khác phát hiện ra Elyse có chút kích động.
- Tin tức gì vậy?
Mạnh Hàn có chút kinh ngạc. Lẽ nào thật sự có người gây sự tại Hoàng Sa thành sao?
Phải biết rằng, trước khi Mạnh Hàn đi, ngoại trừ hai trăm người cây cấp bảy ra, vẫn cố ý để Louisa chế tạo hai mươi người cây cấp tám.
Trả lời kèm trích dẫn Trả lời kèm trích dẫn
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro