Đều là vật trân quý
Nhâm Oán
2024-07-22 12:16:51
- Nhưng một người không thể nào cầm nhiều ma pháp trượng như vậy chứ?
Dù sao Khải Văn tiên sinh cũng là người đàng hoàng, hoặc là nói tư duy của hắn vẫn dừng lại trên kinh nghiệm sử dụng cũ, trong thời gian ngắn vẫn không thể nào xoay chuyển bẻ cong được.
- Khải Văn tiên sinh!
Mạnh Hàn có chút bất đắc dĩ vỗ một cái vào đầu mình, thể hiện một động tác hết sức đau khổ. Đương nhiên, điều này cũng thể hiện rõ ràng hắn xem Khải Văn tiên sinh là người của mình, mới có thể làm ra loại động tác thân mật như vậy. Ngay thời điểm Khải Văn tiên sinh nghe thấy câu nói này của Mạnh Hàn, không tìm được manh mối, Mạnh Hàn đột nhiên hỏi một câu:
- Khải Văn tiên sinh, ma pháp trượng nhất định phải nắm ở trên tay sao?
Vấn đề này, khiến tâm tình Khải Văn tiên sinh vẫn đang mê hoặc chợt tỉnh ngộ. Cả người chợt sáng bừng lên. Đúng vậy, ma pháp trượng cần phải luôn cầm trong tay sao? Có vẻ như ma pháp sư cầm ma pháp trượng, chỉ để tăng cường cảm ứng nguyên tố ma pháp và năng lực chỉ huy của mình. Nói cách khác, chỉ cần tiếp xúc với thân thể của mình là được. Cầm ở trên tay và đạp ở dưới chân cũng không khác nhau quá lớn. Chỉ cần tiếp xúc là được.
Tất cả ma pháp sư đều có một tư duy cố định. Người đi trước lưu lại hình thức thi triển ma pháp, đời sau sẽ tiếp nhận toàn bộ. Ngay cả phương pháp sử dụng ma pháp trượng cũng không quá quan tâm. Phần lớn các ma pháp sư chỉ quan tâm ma pháp trượng tốt hay xấu, có năng lực câu thông với nguyên tố ma pháp và lưu giữ năng lực ma pháp thế nào. Thời điểm sử dụng tất cả đều cầm trong tay vung vẩy.
Lời nói của Mạnh Hàn, nếu như ở trong mắt một người cao tuổi, chắc chắn sẽ lật đổ truyền thống. Tuy nhiên, Khải Văn tiên sinh đã trải qua mấy chục năm đánh mất ma lực, căn bản mặc kệ cái gì là truyền thống hay không truyền thống, chỉ cần có thể hồi phục ma lực của hắn, vậy cần gì quan tâm điều có có đúng truyền thống hay không.
- Nếu theo ý ta, vậy làm một cái túi đựng trong cánh tay, có thể đồng thời cố định mấy ma pháp trượng nhỏ ở phía trên.
Mạnh Hàn rất vô sỉ miêu tả cách sử dụng ma pháp trượng trong sự tưởng tượng của mình. Thậm chí hắn còn không hề che giấu mục đích âm hiểm của mình:
- Như vậy, thời điểm ta mặc áo bào pháp sư rộng, người khác cho là ta không cầm ma pháp trượng, hì hì!
Một tiếng cười hì hì âm hiểm đến cực điểm, khiến Khải Văn tiên sinh lập tức dựng tóc gáy, nổi da gà, nhưng đồng thời hắn không thể không đồng ý. Mạnh Hàn sử dụng loại phương pháp này, thật sự nằm ngoài sự dự đoán của rất nhiều người. Nhưng Khải Văn tiên sinh lại không thể không thừa nhận, cách dùng này của Mạnh Hàn, thật sự có thể khiến hắn che giấu được lực chiến đấu lớn đến một mức độ khiến người ta không thể nào tưởng tượng và đề phòng được.
- Được rồi, cứ làm như thế đi.
Hai tay Mạnh Hàn vỗ một cái, sau đó hỏi Khải Văn tiên sinh:
- Ta cần mấy bộ như vậy.
- Ta cần mấy thợ thủ công có tay nghề tốt.
Hiện tại Khải Văn tiên sinh đã đặt mình vào vị trí thuộc hạ của Mạnh Hàn đương nhiên sẽ không có vấn đề. Hắn bình tĩnh đưa ra yêu cầu.
- Không thành vấn đề.
Phía bên Mạnh Hàn tất nhiên càng không có khó khăn gì:
- Thời điểm chế tạo, tốt nhất là chọn lấy vài loại. Cũng chế tạo cho Demi và Diana một ít, thuận tiện làm ra ma pháp trượng mà Khải Văn tiên sinh tương lai muốn dùng.
Khải Văn tiên sinh chỉ biết máy móc gật đầu đáp ứng. Trong vòng một ngày ngắn ngủi Mạnh Hàn mang cho hắn niềm vui bất ngờ, tuyệt không thua kém thời khắc hắn đột phá đại cảnh giới ma pháp sư trở thành ma đạo sư năm đó. Hiện tại đối với Mạnh Hàn, trong lòng Khải Văn dường như đã có sự tin cậy mù quáng không có cách nào diễn ra nổi. Chắc hẳn lúc này Mạnh Hàn muốn hắn đi liều mạng với Pháp Thần Tinh Linh, nói không chừng Khải Văn tiên sinh cũng sẽ không chút do dự gật đầu.
- Đúng rồi, Khải Văn tiên sinh, chúng ta có được thứ gì tốt từ phòng đấu giá vậy?
Mạnh Hàn lại nhớ rất rõ, hiện tại những tài vật này đã khiến Grace Elyse cảm thấy hưng phấn. Mạnh Hàn trở về lập tức liền thảo luận chuyện ma pháp trượng, nhẫn nhịn đến bây giờ mới nhớ tới.
- Đại nhân!
Nghe thấy Mạnh Hàn đột nhiên hỏi cái này, Khải Văn tiên sinh giống như đã phục hồi lại tinh thần. Hắn không hề trực tiếp trả lời vấn đề của Mạnh Hàn, ngược lại còn tỏ ra vừa mừng vừa sợ nói:
- Hóa ra những đồ vật trong phòng đấu giá Tôn Vinh đã bị đại nhân lấy về. Ta còn cho rằng đó là tác phẩm của hầu tước đại nhân.
Trước khi trở về địa bàn Mạnh Hàn, vì an toàn... ngoại trừ thị nữ bên người Mạnh Hàn ra, cho dù là Khải Văn tiên sinh lúc đó cũng không được báo cho biết những vật kia là Mạnh Hàn muốn Tinh Linh Tộc động thủ. Sau khi trở về kiểm kê một chút, Khải Văn tiên sinh mới vừa mừng vừa sợ phát hiện, thứ mình cần kiểm kê chỉnh lý lại là vật trong kho của phòng đấu giá Tôn Vinh.
Là một ma đạo sư đánh mất ma lực nhưng với tri thức uyên bác, lúc đó Khải Văn tiên sinh đã được mời làm một vị khách giám định sư. Những vật tốt được gửi vào kho bán đấu giá, Khải Văn tiên sinh đều đã từng nghe thấy. Hơn nữa còn có không ít thứ do chính hắn đã từng giám định.
- Bỏ đi những vật phẩm quý và những thứ chỉ đáng để làm tác phẩm nghệ thuật, những thứ còn lại đều vô cùng trân quý.
Từ sau khi Khải Văn tiên sinh phát hiện những vật tồn kho của phòng đấu giá nằm trong tay của Mạnh Hàn. Trong tay hắn còn có mấy trăm ngàn kim tệ bán đấu giá, lại thêm mấy trăm ngàn kim tệ đánh cướp được từ phòng đấu giá, lúc này Mạnh Hàn căn bản không thiếu tiền, càng không có hứng thú với những thứ này chỉ có thể đổi ra tiền. Cho nên, vừa mở miệng Khải Văn tiên sinh liền lại trừ những thứ chỉ đáng bỏ đi ra. Về điểm này, Mạnh Hàn cũng suy nghĩ tương tự. Thứ tiền có thể mua được, hiện tại Mạnh Hàn dường như không quá để ý tới.
- Có hai khối kim loại vô cùng trân quý. Một khối bạc bí ẩn nặng đến mười mấy cân.
Khải Văn tiên sinh đã từng là ma đạo sư, đối với phương diện ma pháp Khải Văn tiên sinh rất coi trọng. Điều thứ nhất hắn nói tới, chính là vật liệu ma pháp:
- Đây là vật liệu quan trọng để rèn đúc vũ khí ma pháp. Chỉ cần trong vũ khí có lẫn một chút ít bạc bí ẩn này, loại vũ khí kia có thể trở thành vũ khí ma pháp xuất sắc. Chỉ cần có thể có cao thủ khắc họa ra ma pháp trận ở phía trên, nó sẽ trở thành một vũ khí ma pháp xuất sắc.
Mạnh Hàn ngồi ở chỗ ngồi của mình, ung dung thong thả nghe Khải Văn tiên sinh hưng phấn báo cáo. Xem ra dáng vẻ của hắn hoàn toàn không chút lưu ý. Trong ánh mắt của Khải Văn tiên sinh lại thấy, tự nhiên là phong độ đại tướng trời sinh của Mạnh Hàn. Cho dù nghe thấy tin tức như thế, cũng không thể khiến lãnh chúa đại nhân thay đổi sắc mặt. Trong lòng hắn không nhịn được có chút khâm phục.
- Một khối khác là thép Pa Lami càng nặng hơn.
Thành chủ đại nhân bình tĩnh, khiến tâm tình Khải Văn tiên sinh cũng theo đó mà trở nên bình tĩnh hơn.
Dù sao Khải Văn tiên sinh cũng là người đàng hoàng, hoặc là nói tư duy của hắn vẫn dừng lại trên kinh nghiệm sử dụng cũ, trong thời gian ngắn vẫn không thể nào xoay chuyển bẻ cong được.
- Khải Văn tiên sinh!
Mạnh Hàn có chút bất đắc dĩ vỗ một cái vào đầu mình, thể hiện một động tác hết sức đau khổ. Đương nhiên, điều này cũng thể hiện rõ ràng hắn xem Khải Văn tiên sinh là người của mình, mới có thể làm ra loại động tác thân mật như vậy. Ngay thời điểm Khải Văn tiên sinh nghe thấy câu nói này của Mạnh Hàn, không tìm được manh mối, Mạnh Hàn đột nhiên hỏi một câu:
- Khải Văn tiên sinh, ma pháp trượng nhất định phải nắm ở trên tay sao?
Vấn đề này, khiến tâm tình Khải Văn tiên sinh vẫn đang mê hoặc chợt tỉnh ngộ. Cả người chợt sáng bừng lên. Đúng vậy, ma pháp trượng cần phải luôn cầm trong tay sao? Có vẻ như ma pháp sư cầm ma pháp trượng, chỉ để tăng cường cảm ứng nguyên tố ma pháp và năng lực chỉ huy của mình. Nói cách khác, chỉ cần tiếp xúc với thân thể của mình là được. Cầm ở trên tay và đạp ở dưới chân cũng không khác nhau quá lớn. Chỉ cần tiếp xúc là được.
Tất cả ma pháp sư đều có một tư duy cố định. Người đi trước lưu lại hình thức thi triển ma pháp, đời sau sẽ tiếp nhận toàn bộ. Ngay cả phương pháp sử dụng ma pháp trượng cũng không quá quan tâm. Phần lớn các ma pháp sư chỉ quan tâm ma pháp trượng tốt hay xấu, có năng lực câu thông với nguyên tố ma pháp và lưu giữ năng lực ma pháp thế nào. Thời điểm sử dụng tất cả đều cầm trong tay vung vẩy.
Lời nói của Mạnh Hàn, nếu như ở trong mắt một người cao tuổi, chắc chắn sẽ lật đổ truyền thống. Tuy nhiên, Khải Văn tiên sinh đã trải qua mấy chục năm đánh mất ma lực, căn bản mặc kệ cái gì là truyền thống hay không truyền thống, chỉ cần có thể hồi phục ma lực của hắn, vậy cần gì quan tâm điều có có đúng truyền thống hay không.
- Nếu theo ý ta, vậy làm một cái túi đựng trong cánh tay, có thể đồng thời cố định mấy ma pháp trượng nhỏ ở phía trên.
Mạnh Hàn rất vô sỉ miêu tả cách sử dụng ma pháp trượng trong sự tưởng tượng của mình. Thậm chí hắn còn không hề che giấu mục đích âm hiểm của mình:
- Như vậy, thời điểm ta mặc áo bào pháp sư rộng, người khác cho là ta không cầm ma pháp trượng, hì hì!
Một tiếng cười hì hì âm hiểm đến cực điểm, khiến Khải Văn tiên sinh lập tức dựng tóc gáy, nổi da gà, nhưng đồng thời hắn không thể không đồng ý. Mạnh Hàn sử dụng loại phương pháp này, thật sự nằm ngoài sự dự đoán của rất nhiều người. Nhưng Khải Văn tiên sinh lại không thể không thừa nhận, cách dùng này của Mạnh Hàn, thật sự có thể khiến hắn che giấu được lực chiến đấu lớn đến một mức độ khiến người ta không thể nào tưởng tượng và đề phòng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được rồi, cứ làm như thế đi.
Hai tay Mạnh Hàn vỗ một cái, sau đó hỏi Khải Văn tiên sinh:
- Ta cần mấy bộ như vậy.
- Ta cần mấy thợ thủ công có tay nghề tốt.
Hiện tại Khải Văn tiên sinh đã đặt mình vào vị trí thuộc hạ của Mạnh Hàn đương nhiên sẽ không có vấn đề. Hắn bình tĩnh đưa ra yêu cầu.
- Không thành vấn đề.
Phía bên Mạnh Hàn tất nhiên càng không có khó khăn gì:
- Thời điểm chế tạo, tốt nhất là chọn lấy vài loại. Cũng chế tạo cho Demi và Diana một ít, thuận tiện làm ra ma pháp trượng mà Khải Văn tiên sinh tương lai muốn dùng.
Khải Văn tiên sinh chỉ biết máy móc gật đầu đáp ứng. Trong vòng một ngày ngắn ngủi Mạnh Hàn mang cho hắn niềm vui bất ngờ, tuyệt không thua kém thời khắc hắn đột phá đại cảnh giới ma pháp sư trở thành ma đạo sư năm đó. Hiện tại đối với Mạnh Hàn, trong lòng Khải Văn dường như đã có sự tin cậy mù quáng không có cách nào diễn ra nổi. Chắc hẳn lúc này Mạnh Hàn muốn hắn đi liều mạng với Pháp Thần Tinh Linh, nói không chừng Khải Văn tiên sinh cũng sẽ không chút do dự gật đầu.
- Đúng rồi, Khải Văn tiên sinh, chúng ta có được thứ gì tốt từ phòng đấu giá vậy?
Mạnh Hàn lại nhớ rất rõ, hiện tại những tài vật này đã khiến Grace Elyse cảm thấy hưng phấn. Mạnh Hàn trở về lập tức liền thảo luận chuyện ma pháp trượng, nhẫn nhịn đến bây giờ mới nhớ tới.
- Đại nhân!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy Mạnh Hàn đột nhiên hỏi cái này, Khải Văn tiên sinh giống như đã phục hồi lại tinh thần. Hắn không hề trực tiếp trả lời vấn đề của Mạnh Hàn, ngược lại còn tỏ ra vừa mừng vừa sợ nói:
- Hóa ra những đồ vật trong phòng đấu giá Tôn Vinh đã bị đại nhân lấy về. Ta còn cho rằng đó là tác phẩm của hầu tước đại nhân.
Trước khi trở về địa bàn Mạnh Hàn, vì an toàn... ngoại trừ thị nữ bên người Mạnh Hàn ra, cho dù là Khải Văn tiên sinh lúc đó cũng không được báo cho biết những vật kia là Mạnh Hàn muốn Tinh Linh Tộc động thủ. Sau khi trở về kiểm kê một chút, Khải Văn tiên sinh mới vừa mừng vừa sợ phát hiện, thứ mình cần kiểm kê chỉnh lý lại là vật trong kho của phòng đấu giá Tôn Vinh.
Là một ma đạo sư đánh mất ma lực nhưng với tri thức uyên bác, lúc đó Khải Văn tiên sinh đã được mời làm một vị khách giám định sư. Những vật tốt được gửi vào kho bán đấu giá, Khải Văn tiên sinh đều đã từng nghe thấy. Hơn nữa còn có không ít thứ do chính hắn đã từng giám định.
- Bỏ đi những vật phẩm quý và những thứ chỉ đáng để làm tác phẩm nghệ thuật, những thứ còn lại đều vô cùng trân quý.
Từ sau khi Khải Văn tiên sinh phát hiện những vật tồn kho của phòng đấu giá nằm trong tay của Mạnh Hàn. Trong tay hắn còn có mấy trăm ngàn kim tệ bán đấu giá, lại thêm mấy trăm ngàn kim tệ đánh cướp được từ phòng đấu giá, lúc này Mạnh Hàn căn bản không thiếu tiền, càng không có hứng thú với những thứ này chỉ có thể đổi ra tiền. Cho nên, vừa mở miệng Khải Văn tiên sinh liền lại trừ những thứ chỉ đáng bỏ đi ra. Về điểm này, Mạnh Hàn cũng suy nghĩ tương tự. Thứ tiền có thể mua được, hiện tại Mạnh Hàn dường như không quá để ý tới.
- Có hai khối kim loại vô cùng trân quý. Một khối bạc bí ẩn nặng đến mười mấy cân.
Khải Văn tiên sinh đã từng là ma đạo sư, đối với phương diện ma pháp Khải Văn tiên sinh rất coi trọng. Điều thứ nhất hắn nói tới, chính là vật liệu ma pháp:
- Đây là vật liệu quan trọng để rèn đúc vũ khí ma pháp. Chỉ cần trong vũ khí có lẫn một chút ít bạc bí ẩn này, loại vũ khí kia có thể trở thành vũ khí ma pháp xuất sắc. Chỉ cần có thể có cao thủ khắc họa ra ma pháp trận ở phía trên, nó sẽ trở thành một vũ khí ma pháp xuất sắc.
Mạnh Hàn ngồi ở chỗ ngồi của mình, ung dung thong thả nghe Khải Văn tiên sinh hưng phấn báo cáo. Xem ra dáng vẻ của hắn hoàn toàn không chút lưu ý. Trong ánh mắt của Khải Văn tiên sinh lại thấy, tự nhiên là phong độ đại tướng trời sinh của Mạnh Hàn. Cho dù nghe thấy tin tức như thế, cũng không thể khiến lãnh chúa đại nhân thay đổi sắc mặt. Trong lòng hắn không nhịn được có chút khâm phục.
- Một khối khác là thép Pa Lami càng nặng hơn.
Thành chủ đại nhân bình tĩnh, khiến tâm tình Khải Văn tiên sinh cũng theo đó mà trở nên bình tĩnh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro