Động cơ không đơn thuần
Nhâm Oán
2024-07-22 12:16:51
- Mặc kệ là cuộc sống thế nào!
Mạnh Hàn đáp lại:
- Trên thực tế, ta sẽ không cho hắn cơ hội lựa chọn. Ta an bài cuộc sống thế nào, hắn nhất định phải làm theo như lời ta nói. Có thể ta sẽ an bài cho hắn trở thành quốc vương bệ hạ, hay là ta sẽ an bài hắn trở thành một tên ăn mày, nhưng hắn nhất định phải tiếp nhận.
- Vậy có lẽ người này sẽ không hài lòng.
Mặc dù chỉ là nêu ví dụ, nhưng nghị trưởng các hạ Hắc Ám đã hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của Mạnh Hàn. Cho dù câu trả lời này thực sự đi ngược lại với giáo lý của thần, nhưng từ góc độ đạo lý mà nói, nghị trưởng Hắc Ám không thể che giấu lương tâm. Người kia bị người khác sắp xếp cuộc đời của mình, sao có thể vui vẻ được.
- Nói cách khác, ta không phải là thần, cho nên ta áp đặt phương thức sống với người bên ngoài, cũng không thể mang lại hạnh phúc cho người kia, đúng khôngo? Đương nhiên, giáo lý của thần có thể làm cho con dân của mình cảm thấy hạnh phúc, cam tâm tình nguyện chấp hành theo phương thức sống của người đã nói, đúng không?
Ngay sau đó Mạnh Hàn lại hỏi một câu. Vừa hỏi ra vấn đề này, hắn đã nhìn thấy sắc mặt các thành viên trong hội nghị Hắc Ám đều trở nên vô cùng khó coi. Không chờ hội nghị các trưởng lão nổi giận, Mạnh Hàn vội vàng nói ra một câu khác.
- Thần vĩ đại đồng ý để cho con dân ngoan đạo của người không vui, không hạnh phúc sao?
Câu nói này mang theo lời tổng kết lập tức khiến có mấy trưởng lão hội nghị đang có sắc mặt không tốt lại chìm vào suy ngẫm.
- Đương nhiên!
Trên thực tế, vấn đề này căn bản không cần phải cân nhắc. Bất kể là tôn giáo nào, thần linh của bọn họ đều sẽ không để cho con dân của hắn quá đau khổ. Nếu không thì còn có con dân nào sẽ tín ngưỡng hắn, tôn kính hắn, cúng bái hắn?
Tuy rằng vấn đề đơn giản, nhưng mọi người đều chìm vào trầm tư. Thần không muốn để cho con dân của mình bị khổ. Như vậy thần sẽ không cứng rắn an bài phương thức sống cho con dân của mình. Như vậy, nghiêm túc chấp hành giáo lý của thần dường như cũng có chút mâu thuẫn.
- Con dân ngoan đạo sẽ xem chấp hành giáo lý của thần là chuyện hạnh phúc nhất.
Nghị trưởng các hạ lại nhắc lại vấn đề này. Câu trả lời của hắn cũng làm cho các trưởng lão liên tục gật đầu.
- Mặc dù con dân của hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bất kỳ lúc nào cũng sẽ dâng tính mạng của mình ra vì cuộc chiến tranh thần thánh, sớm tối gặp nguy hiểm, bọn họ vẫn cảm thấy hạnh phúc, đúng không!
Mỗi một vấn đề Mạnh Hàn đưa ra dường như cũng không cho mọi người thời gian để suy nghĩ nhiều.
- Đương nhiên. Tất cả mọi thứ đều do thần ban tặng. Tất nhiên bất kỳ lúc nào con dân ngoan đạo cũng có thể vì thần mà dâng lên tính mạng của mình.
Lần này, người trả lời chính là thánh nữ điện hạ Angelina. Cùng lúc nói chuyện, nàng dường như cũng đang cố gắng làm vững chắc lại tín ngưỡng của mình.
- Như vậy, thần vĩ đại rõ ràng không muốn để con dân của hắn hạnh phúc hơn một chút sao?
Mạnh Hàn vẫn đưa ra vấn đề giống như pháo liên thanh:
- Ví dụ như, được ăn ngon hơn, mặc tốt hơn, ở thoải mái hơn, đời sống sinh hoạt càng hạnh phúc hơn. Ma thần Hắc Ám vĩ đại cũng không phải là gia hỏa Quang Minh chỉ yêu cầu các con dân của mình khổ tu để chuộc tội chứ?
Mạnh Hàn gọi thần Quang Minh làm gia hỏa, cách xưng hô này thực sự khiến hội nghị các trưởng lão thoả mãn. Hơn nữa, câu hỏi này của Mạnh Hàn cũng không bất kỳ sự mạo phạm nào. Cho nên, tất cả mọi người đều gật đầu. Thần đương nhiên muốn con dân mình hạnh phúc hơn một chút. Đây là điều hoàn toàn khác với những gia hỏa chỉ chú ý khổ tu.
- Là người phát ngôn của thần trên thế gian, xin hỏi nghị trưởng các hạ.
Mạnh Hàn rất tôn kính quay đầu nhìn về phía nghị trưởng các hạ, nghiêm túc hỏi:
- Ngài có cố gắng hết sức để con dân của thần càng hạnh phúc hơn hay không?
- Những năm này chúng ta luôn tích trữ lực lượng, thảo phạt những giáo đồ dị giáo của đế quốc Quang Minh!
Người trả lời vẫn là Angelina. Có mấy lời, để nghị trưởng các hạ nói ra, cũng không hoàn toàn rõ ràng. Nghĩ ra, hẳn Angelina cũng rõ ràng đạo lý này.
- Trong lòng ma thần Hắc Ám vĩ đại, làm cho con dân mình hạnh phúc, và trừng phạt giáo đồ dị giáo, cái nào quan trọng hơn một chút?
Mạnh Hàn thở dài, lại hỏi:
- Người của mình và người của người khác, đối với thần mà nói, người nào quan trọng hơn?
Vấn đề này dường như vẫn không cần trả lời. Bất kỳ ai cũng sẽ nói người của mình quan trọng hơn. Tuy hiên hiện tại mọi người lại nói không ra những lời này. Bởi vì, dựa theo Logic này, suốt đời bọn họ khổ cực chuẩn bị thảo phạt giáo đồ dị giáo, chẳng phải đã tự mình đặt giáo đồ dị giáo lên trước con dân của thần hay sao?
- Bất kỳ giờ phút nào giáo đồ dị giáo cũng đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Chúng ta nhất định phải làm tốt tất cả chuẩn bị.
Nghị trưởng các hạ cũng nói ra đạo lý của chính mình. Chỉ có điều, trong ánh mắt của hắn rất rõ ràng biểu lộ hắn cũng có một chút hoang mang.
- Bất kỳ lúc nào, cũng có rất nhiều người mơ ước chiếm đoạt lãnh địa của ta. Nhưng ta ngoại trừ phòng bị ra, đồng thời cũng vẫn đang làm những chuyện khác.
Mạnh Hàn trực tiếp lắc đầu phủ định lý do này. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hàn mặt đối mặt phủ định ý kiến của nghị trưởng các hạ:
- Ma thần Hắc Ám vĩ đại để ngài làm người phát ngôn của người trên thế gian này, cũng không phải chỉ bảo ngài đề phòng kẻ địch và chuẩn bị bất cứ lúc nào trừng phạt giáo đồ dị giáo. Ngài cảm thấy thế nào?
- Ý chí của thần cần nhờ chính trị của thần để thực hiện sao?
Lần này, nghị trưởng các hạ lại không trở mặt, mà có chút tỉnh ngộ hỏi Mạnh Hàn một câu.
- Hội nghị Hắc Ám thống trị đế quốc Hắc Ám, không phải là kết quả chính trị của thần sao?
Mạnh Hàn gật đầu:
- Nếu như ý chí của thần có thể trực tiếp thực hiện, thần vĩ đại như vậy sẽ suy nghĩ xem có thể làm cho dị giáo đồ quy thuận, hay là khiến con dân hạnh phúc sao? Thần muốn các ngươi làm cái gì?
Mạnh Hàn nói lời này có ý thức đặt thần ở phương diện thần, và đặt hội nghị Hắc Ám ở phương diện người.
Thần không có sai. Sai chỉ là người phát ngôn của thần. Không thể làm cho con dân của mình hạnh phúc, không thể hoàn toàn tiêu diệt giáo đồ dị giáo, đây không phải là sai lầm của thần, mà là sai lầm của người. Rất hiển nhiên, đó là sai lầm của các thành viên trong hội nghị Hắc Ám, mà không phải là thần sai lầm.
- Hầu tước đại nhân!
Trong nháy mắt, sau khi nghị trưởng các hạ tự trách, đối mặt với Mạnh Hàn, vô cùng chính thức hỏi:
- Ở trong mắt của ngài, thần muốn điều gì?
- Thần là vô tư, là vĩ đại!
Mạnh Hàn vừa mở miệng, liền khiến cho các thành viên của hội nghị Hắc Ám không còn lời nào để chống đỡ. Cái này tính là đáp án sao? Nhưng cũng không ai dám nói sai. Nếu như nói sai, vậy thì mang ý nghĩa cho rằng thần của mình không vô tư, không vĩ đại.
- Cho nên, ta cho rằng, thần vĩ đại kỳ thực cũng không cần gì ở chúng ta.
Mạnh Hàn đáp lại:
- Trên thực tế, ta sẽ không cho hắn cơ hội lựa chọn. Ta an bài cuộc sống thế nào, hắn nhất định phải làm theo như lời ta nói. Có thể ta sẽ an bài cho hắn trở thành quốc vương bệ hạ, hay là ta sẽ an bài hắn trở thành một tên ăn mày, nhưng hắn nhất định phải tiếp nhận.
- Vậy có lẽ người này sẽ không hài lòng.
Mặc dù chỉ là nêu ví dụ, nhưng nghị trưởng các hạ Hắc Ám đã hiểu rõ ràng ý tứ trong lời nói của Mạnh Hàn. Cho dù câu trả lời này thực sự đi ngược lại với giáo lý của thần, nhưng từ góc độ đạo lý mà nói, nghị trưởng Hắc Ám không thể che giấu lương tâm. Người kia bị người khác sắp xếp cuộc đời của mình, sao có thể vui vẻ được.
- Nói cách khác, ta không phải là thần, cho nên ta áp đặt phương thức sống với người bên ngoài, cũng không thể mang lại hạnh phúc cho người kia, đúng khôngo? Đương nhiên, giáo lý của thần có thể làm cho con dân của mình cảm thấy hạnh phúc, cam tâm tình nguyện chấp hành theo phương thức sống của người đã nói, đúng không?
Ngay sau đó Mạnh Hàn lại hỏi một câu. Vừa hỏi ra vấn đề này, hắn đã nhìn thấy sắc mặt các thành viên trong hội nghị Hắc Ám đều trở nên vô cùng khó coi. Không chờ hội nghị các trưởng lão nổi giận, Mạnh Hàn vội vàng nói ra một câu khác.
- Thần vĩ đại đồng ý để cho con dân ngoan đạo của người không vui, không hạnh phúc sao?
Câu nói này mang theo lời tổng kết lập tức khiến có mấy trưởng lão hội nghị đang có sắc mặt không tốt lại chìm vào suy ngẫm.
- Đương nhiên!
Trên thực tế, vấn đề này căn bản không cần phải cân nhắc. Bất kể là tôn giáo nào, thần linh của bọn họ đều sẽ không để cho con dân của hắn quá đau khổ. Nếu không thì còn có con dân nào sẽ tín ngưỡng hắn, tôn kính hắn, cúng bái hắn?
Tuy rằng vấn đề đơn giản, nhưng mọi người đều chìm vào trầm tư. Thần không muốn để cho con dân của mình bị khổ. Như vậy thần sẽ không cứng rắn an bài phương thức sống cho con dân của mình. Như vậy, nghiêm túc chấp hành giáo lý của thần dường như cũng có chút mâu thuẫn.
- Con dân ngoan đạo sẽ xem chấp hành giáo lý của thần là chuyện hạnh phúc nhất.
Nghị trưởng các hạ lại nhắc lại vấn đề này. Câu trả lời của hắn cũng làm cho các trưởng lão liên tục gật đầu.
- Mặc dù con dân của hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bất kỳ lúc nào cũng sẽ dâng tính mạng của mình ra vì cuộc chiến tranh thần thánh, sớm tối gặp nguy hiểm, bọn họ vẫn cảm thấy hạnh phúc, đúng không!
Mỗi một vấn đề Mạnh Hàn đưa ra dường như cũng không cho mọi người thời gian để suy nghĩ nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đương nhiên. Tất cả mọi thứ đều do thần ban tặng. Tất nhiên bất kỳ lúc nào con dân ngoan đạo cũng có thể vì thần mà dâng lên tính mạng của mình.
Lần này, người trả lời chính là thánh nữ điện hạ Angelina. Cùng lúc nói chuyện, nàng dường như cũng đang cố gắng làm vững chắc lại tín ngưỡng của mình.
- Như vậy, thần vĩ đại rõ ràng không muốn để con dân của hắn hạnh phúc hơn một chút sao?
Mạnh Hàn vẫn đưa ra vấn đề giống như pháo liên thanh:
- Ví dụ như, được ăn ngon hơn, mặc tốt hơn, ở thoải mái hơn, đời sống sinh hoạt càng hạnh phúc hơn. Ma thần Hắc Ám vĩ đại cũng không phải là gia hỏa Quang Minh chỉ yêu cầu các con dân của mình khổ tu để chuộc tội chứ?
Mạnh Hàn gọi thần Quang Minh làm gia hỏa, cách xưng hô này thực sự khiến hội nghị các trưởng lão thoả mãn. Hơn nữa, câu hỏi này của Mạnh Hàn cũng không bất kỳ sự mạo phạm nào. Cho nên, tất cả mọi người đều gật đầu. Thần đương nhiên muốn con dân mình hạnh phúc hơn một chút. Đây là điều hoàn toàn khác với những gia hỏa chỉ chú ý khổ tu.
- Là người phát ngôn của thần trên thế gian, xin hỏi nghị trưởng các hạ.
Mạnh Hàn rất tôn kính quay đầu nhìn về phía nghị trưởng các hạ, nghiêm túc hỏi:
- Ngài có cố gắng hết sức để con dân của thần càng hạnh phúc hơn hay không?
- Những năm này chúng ta luôn tích trữ lực lượng, thảo phạt những giáo đồ dị giáo của đế quốc Quang Minh!
Người trả lời vẫn là Angelina. Có mấy lời, để nghị trưởng các hạ nói ra, cũng không hoàn toàn rõ ràng. Nghĩ ra, hẳn Angelina cũng rõ ràng đạo lý này.
- Trong lòng ma thần Hắc Ám vĩ đại, làm cho con dân mình hạnh phúc, và trừng phạt giáo đồ dị giáo, cái nào quan trọng hơn một chút?
Mạnh Hàn thở dài, lại hỏi:
- Người của mình và người của người khác, đối với thần mà nói, người nào quan trọng hơn?
Vấn đề này dường như vẫn không cần trả lời. Bất kỳ ai cũng sẽ nói người của mình quan trọng hơn. Tuy hiên hiện tại mọi người lại nói không ra những lời này. Bởi vì, dựa theo Logic này, suốt đời bọn họ khổ cực chuẩn bị thảo phạt giáo đồ dị giáo, chẳng phải đã tự mình đặt giáo đồ dị giáo lên trước con dân của thần hay sao?
- Bất kỳ giờ phút nào giáo đồ dị giáo cũng đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Chúng ta nhất định phải làm tốt tất cả chuẩn bị.
Nghị trưởng các hạ cũng nói ra đạo lý của chính mình. Chỉ có điều, trong ánh mắt của hắn rất rõ ràng biểu lộ hắn cũng có một chút hoang mang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bất kỳ lúc nào, cũng có rất nhiều người mơ ước chiếm đoạt lãnh địa của ta. Nhưng ta ngoại trừ phòng bị ra, đồng thời cũng vẫn đang làm những chuyện khác.
Mạnh Hàn trực tiếp lắc đầu phủ định lý do này. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hàn mặt đối mặt phủ định ý kiến của nghị trưởng các hạ:
- Ma thần Hắc Ám vĩ đại để ngài làm người phát ngôn của người trên thế gian này, cũng không phải chỉ bảo ngài đề phòng kẻ địch và chuẩn bị bất cứ lúc nào trừng phạt giáo đồ dị giáo. Ngài cảm thấy thế nào?
- Ý chí của thần cần nhờ chính trị của thần để thực hiện sao?
Lần này, nghị trưởng các hạ lại không trở mặt, mà có chút tỉnh ngộ hỏi Mạnh Hàn một câu.
- Hội nghị Hắc Ám thống trị đế quốc Hắc Ám, không phải là kết quả chính trị của thần sao?
Mạnh Hàn gật đầu:
- Nếu như ý chí của thần có thể trực tiếp thực hiện, thần vĩ đại như vậy sẽ suy nghĩ xem có thể làm cho dị giáo đồ quy thuận, hay là khiến con dân hạnh phúc sao? Thần muốn các ngươi làm cái gì?
Mạnh Hàn nói lời này có ý thức đặt thần ở phương diện thần, và đặt hội nghị Hắc Ám ở phương diện người.
Thần không có sai. Sai chỉ là người phát ngôn của thần. Không thể làm cho con dân của mình hạnh phúc, không thể hoàn toàn tiêu diệt giáo đồ dị giáo, đây không phải là sai lầm của thần, mà là sai lầm của người. Rất hiển nhiên, đó là sai lầm của các thành viên trong hội nghị Hắc Ám, mà không phải là thần sai lầm.
- Hầu tước đại nhân!
Trong nháy mắt, sau khi nghị trưởng các hạ tự trách, đối mặt với Mạnh Hàn, vô cùng chính thức hỏi:
- Ở trong mắt của ngài, thần muốn điều gì?
- Thần là vô tư, là vĩ đại!
Mạnh Hàn vừa mở miệng, liền khiến cho các thành viên của hội nghị Hắc Ám không còn lời nào để chống đỡ. Cái này tính là đáp án sao? Nhưng cũng không ai dám nói sai. Nếu như nói sai, vậy thì mang ý nghĩa cho rằng thần của mình không vô tư, không vĩ đại.
- Cho nên, ta cho rằng, thần vĩ đại kỳ thực cũng không cần gì ở chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro