Khai thông tư tưởng cho quản gia (2)
Nhâm Oán
2024-07-22 12:16:51
- Đại nhân, chỉ cần là gia tộc đại quý tộc, người nào không phải là hơn ngàn năm lịch sử?
Đại thúc Jaren cười khổ giải thích cho Mạnh Hàn nghe:
- Thứ hơn ngàn năm lịch sử, nhà ai cũng một đống lớn. Lúc đó kim tệ của vương triều Lưu Kim rất nhiều. Liên quân cướp được rất nhiều. Tất cả đều bị các quốc gia hòa tan, đúc thành kim tệ của Công quốc mình. Dù sao đi nữa đều là kim tệ, bất kỳ ai cũng sẽ không trả thêm tiền vì thứ này.
Thế giới này, đồ cổ không đáng tiền!
Mạnh Hàn trừ vỗ mạnh vào đầu cảm thán sự bất công của trời đất ra, còn có thể nói cái gì? Mười lăm viên kim tệ của vương triều Lưu Kim cũng chỉ có thể có giá trị tương đương với mười lăm viên kim tệ của Công quốc hiện tại. Mạnh Hàn vừa nghĩ ra đại kế phát tài, trong nháy mắt hóa thành không có.
Tuy nhiên, hiện tại lãnh chúa đại nhân chắc chắn một lòng chui vào trong mắt thần giữ của tiền. Hắn lại không hi vọng mười năm kim tệ này, cứ như vậy biến thành mười lăm kim tệ Công quốc. Tuy rằng đây đã là một số tiền lớn, nhưng không lợi dụng một chút, hắn thật sự không cam tâm.
Ném kim tệ xuống bàn, ánh mắt Mạnh Hàn nhìn chiếc túi vàng óng kia. Mạnh Hàn cầm chiếc túi lên nhìn một chút. Chiếc túi vô cùng tinh xảo. Trên mặt còn có hoa văn trang trí rất tinh xảo. Mạnh Hàn nhìn qua một chút, sau đó giao túi cho đại thúc Jaren:
- Đại thúc, người xem một chút, đây là cái gì?
Rất rõ ràng, câu đại thúc này đã phát sinh ra hiệu quả mang tính sát thương. Đại thúc Jaren cả kinh, thiếu chút nữa thì đứng lên hành lễ, lại bị Mạnh Hàn ngăn lại. Cuối cùng đại thúc Jaren vẫn hồng mắt cẩn thận quan sát cái túi kia một chút, sau đó rất vui mừng, bất ngờ nói cho lãnh chúa đại nhân biết:
- Đại nhân, cái này cũng là đồ của vương triều Lưu Kim, thật giống như là đồ của hoàng cung dùng.
Đồ dùng của hoàng cung vương triều Lưu Kim sao?
Đầu óc Mạnh Hàn chợt sáng ngời. Sau đó hắn vui mừng, bất ngờ hỏi:
- Cái này của vương triều Lưu Kim, lúc đó có phải vô cùng đáng tiền hay không?
- Vâng, đại nhân, vô cùng đáng giá.
Không quen với ánh mắt lãnh chúa đại nhân nhìn chằm chằm vào mình giống như đang nhìn vào kim tệ như vậy, Đại thúc Jaren nhanh chóng gật đầu thừa nhận.
- Rất tốt.
Hiện tại Mạnh Hàn lập tức liền có một kế hoạch còn tốt hơn. May mà Đại thúc Jaren nhận ra số kim tệ này và túi này, Quả nhiên là nhà có một lão nhân, như có một bảo vật. Các cụ ngày xưa nói cấm có sai!
- Đại thúc, các người đi về trước nghỉ ngơi đi. Ư
Mạnh Hàn giữ hai quản gia lại, sau đó bảo Demi và Diana đưa hai vị lão nhân trở về.
- Đại nhân!
Thời gian Grace ở trong lãnh địa tương đối nhiều, đã có chút quen thuộc đối với tính cách của Mạnh Hàn, lập tức ý thức được Mạnh Hàn lại có suy nghĩ mới. Nàng liền thăm dò hỏi một câu.
- Grace, Elyse, các nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ rồ hãy trả lời ta.
Mạnh Hàn đàng hoàng trịnh trọng yêu cầu.
- Vâng, đại nhân.
Hai nàng cùng kêu lên trả lời.
- Nếu như đột nhiên xuất hiện một tấm bản đồ cất giấu đồ của hoàng thất vương triều Lưu Kim, hơn nữa còn có mười mấy kim tệ vương triều Lưu Kim làm chứng cứ, như vậy sẽ có chuyện gì phát sinh?
Mạnh Hàn chậm rãi nói ra vấn đề này, bảo hai quản gia trả lời.
- Bảo tàng kho báu? Nơi này có bảo tàng kho báu sao?
Grace không hiểu rõ lời Mạnh Hàn nói, vẻ mặt nghi hoặc nhìn lãnh chúa đại nhân của mình, dường như đang cảm thấy kỳ quái trước cách nói của lãnh chúa đại nhân.
Tuy rằng Elyse ở bên cạnh không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng giống hệt vậy. Hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc, đã bắt đầu tỏa ra mị lực của nữ tính, đứng ở trước mặt Mạnh Hàn thật sự có chút đẹp mắt.
Tuy nhiên, hiện tại lực chú ý của Mạnh Hàn cũng không tập trung ở trên khuôn mặt và vóc người của hai nàng, chỉ một bộ dạng tiếc rèn sắt không thành thép.
- Không phải sao?
Lãnh chúa đại nhân vỗ vào sau đầu mình vài cái, giống như đó không phải là sau đầu của mình mà là một miếng thịt không hề liên quan tới mình.
- Đại nhân!
Hai nàng đồng loạt kinh ngạc lại kêu lên âm thanh có chút yếu ớt, vang lên bên tai Mạnh Hàn vô cùng oan ức.
- Được rồi!
Mạnh Hàn rốt cuộc đón nhận sự thực trước mắt này:
- Hai người các nàng từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua chuyện như vậy, cũng không biết ta muốn làm gì. Cho nên, ta cho phép các nàng không biết.
- Tuy nhiên, làm quản gia sự vụ bên trong và bên ngoài Hoàng Sa Trấn của lãnh chúa đại nhân Antonio, các nàng nhất định phải biết, sau này các nàng nên làm gì. Mạnh Hàn rất nghiêm túc nói ra những lời này: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Cái gì không hiểu thì phải hỏi, ta sẽ tận lực dạy các nàng.
- Vâng, đại nhân!
Lại là hai tiếng vui mừng đồng loạt kêu lên. Hai đôi mắt đẹp đều tập trung ở trên khuôn mặt hắn.
- Được, hiện tại bài học đầu tiên của giáo trình quản gia, bắt đầu!
Mạnh Hàn tuyên bố một chút, sau đó bắt đầu giới thiệu cho hai vị quản gia về suy nghĩ của mình.
- Đầu tiên, các ngươi phải hiểu ta muốn làm gì. Không, phải nói, là chúng ta muốn làm gì.
- Điều chúng ta muốn làm chính là để cho con dân của Hoàng Sa Trấn được hài lòng vui sướng, được hạnh phúc. Biết làm như thế nào không?
- Không không không. Ăn no mặc ấm chỉ là bảo đảm cơ bản nhất cho cuộc sống. Đạt được điều này chỉ có thể gọi là sống.
- Đương nhiên, so với trước kia thật sự là rất thoải mái. Nhưng nếu như lãnh chúa đại nhân như ta cũng chỉ có thể dẫn theo các ngươi sống như vậy, chẳng thà ta về nhà dỡ khoai lang đi thôi!
- Không liên quan đến khoai lang. Khoai lang là thứ thế nào ta cũng không nói lên được. Nói chung, nơi này không có khoai lang, và không liên quan đến khoai lang.
- Ta muốn mọi người có ăn tốt, mặc tốt, nơi ở tốt, ngủ tốt. Mọi người mỗi ngày đều hài lòng, không có bi thương không bị ức hiếp, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống, không phải như hiện tại cảm giác trên lưng của mình còn gánh vác cái danh bị nguyền rủa, sống kém người một bậc. Đúng đúng, không có bi thương điểm này có hơi khoa trương, nhưng có tôn nghiêm để sống, đây là điều tối thiểu.
- Trên người các ngươi đã gánh lấy danh xấu là cặp sinh đôi bị nguyền rủa, ta đây biết. Nhưng ta không phải có biện pháp giải trừ nguyền rủa sao? Về điểm này không cần lo lắng. Suy nghĩ thật kỹ, chúng ta muốn trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc kia, chúng ta cần cái gì?
- Ăn, đúng. Uống, cũng đúng. Còn gì nữa không?
- Ở, vật dụng, còn có cái gì nữa? Có nghĩ tới không?
- Đúng, tiền. Nói cho cùng, chúng ta cần chính là vật trao đổi đồng giá bình thường.
- Cái gì là vật trao đổi đồng giá sao? Quên cái vật trao đổi đồng giá này này đi. Là ta nói? Không sai, ta nói. Nhưng bây giờ bảo các ngươi quên nó đi!
- Nói cho cùng, thứ chúng ta cần chính là kim tệ, ngân tệ, tiền đồng, có đúng hay không? Cần một lượng lớn kim tệ khiến người ta không thể nào tưởng tượng được!
Đại thúc Jaren cười khổ giải thích cho Mạnh Hàn nghe:
- Thứ hơn ngàn năm lịch sử, nhà ai cũng một đống lớn. Lúc đó kim tệ của vương triều Lưu Kim rất nhiều. Liên quân cướp được rất nhiều. Tất cả đều bị các quốc gia hòa tan, đúc thành kim tệ của Công quốc mình. Dù sao đi nữa đều là kim tệ, bất kỳ ai cũng sẽ không trả thêm tiền vì thứ này.
Thế giới này, đồ cổ không đáng tiền!
Mạnh Hàn trừ vỗ mạnh vào đầu cảm thán sự bất công của trời đất ra, còn có thể nói cái gì? Mười lăm viên kim tệ của vương triều Lưu Kim cũng chỉ có thể có giá trị tương đương với mười lăm viên kim tệ của Công quốc hiện tại. Mạnh Hàn vừa nghĩ ra đại kế phát tài, trong nháy mắt hóa thành không có.
Tuy nhiên, hiện tại lãnh chúa đại nhân chắc chắn một lòng chui vào trong mắt thần giữ của tiền. Hắn lại không hi vọng mười năm kim tệ này, cứ như vậy biến thành mười lăm kim tệ Công quốc. Tuy rằng đây đã là một số tiền lớn, nhưng không lợi dụng một chút, hắn thật sự không cam tâm.
Ném kim tệ xuống bàn, ánh mắt Mạnh Hàn nhìn chiếc túi vàng óng kia. Mạnh Hàn cầm chiếc túi lên nhìn một chút. Chiếc túi vô cùng tinh xảo. Trên mặt còn có hoa văn trang trí rất tinh xảo. Mạnh Hàn nhìn qua một chút, sau đó giao túi cho đại thúc Jaren:
- Đại thúc, người xem một chút, đây là cái gì?
Rất rõ ràng, câu đại thúc này đã phát sinh ra hiệu quả mang tính sát thương. Đại thúc Jaren cả kinh, thiếu chút nữa thì đứng lên hành lễ, lại bị Mạnh Hàn ngăn lại. Cuối cùng đại thúc Jaren vẫn hồng mắt cẩn thận quan sát cái túi kia một chút, sau đó rất vui mừng, bất ngờ nói cho lãnh chúa đại nhân biết:
- Đại nhân, cái này cũng là đồ của vương triều Lưu Kim, thật giống như là đồ của hoàng cung dùng.
Đồ dùng của hoàng cung vương triều Lưu Kim sao?
Đầu óc Mạnh Hàn chợt sáng ngời. Sau đó hắn vui mừng, bất ngờ hỏi:
- Cái này của vương triều Lưu Kim, lúc đó có phải vô cùng đáng tiền hay không?
- Vâng, đại nhân, vô cùng đáng giá.
Không quen với ánh mắt lãnh chúa đại nhân nhìn chằm chằm vào mình giống như đang nhìn vào kim tệ như vậy, Đại thúc Jaren nhanh chóng gật đầu thừa nhận.
- Rất tốt.
Hiện tại Mạnh Hàn lập tức liền có một kế hoạch còn tốt hơn. May mà Đại thúc Jaren nhận ra số kim tệ này và túi này, Quả nhiên là nhà có một lão nhân, như có một bảo vật. Các cụ ngày xưa nói cấm có sai!
- Đại thúc, các người đi về trước nghỉ ngơi đi. Ư
Mạnh Hàn giữ hai quản gia lại, sau đó bảo Demi và Diana đưa hai vị lão nhân trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đại nhân!
Thời gian Grace ở trong lãnh địa tương đối nhiều, đã có chút quen thuộc đối với tính cách của Mạnh Hàn, lập tức ý thức được Mạnh Hàn lại có suy nghĩ mới. Nàng liền thăm dò hỏi một câu.
- Grace, Elyse, các nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ rồ hãy trả lời ta.
Mạnh Hàn đàng hoàng trịnh trọng yêu cầu.
- Vâng, đại nhân.
Hai nàng cùng kêu lên trả lời.
- Nếu như đột nhiên xuất hiện một tấm bản đồ cất giấu đồ của hoàng thất vương triều Lưu Kim, hơn nữa còn có mười mấy kim tệ vương triều Lưu Kim làm chứng cứ, như vậy sẽ có chuyện gì phát sinh?
Mạnh Hàn chậm rãi nói ra vấn đề này, bảo hai quản gia trả lời.
- Bảo tàng kho báu? Nơi này có bảo tàng kho báu sao?
Grace không hiểu rõ lời Mạnh Hàn nói, vẻ mặt nghi hoặc nhìn lãnh chúa đại nhân của mình, dường như đang cảm thấy kỳ quái trước cách nói của lãnh chúa đại nhân.
Tuy rằng Elyse ở bên cạnh không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng giống hệt vậy. Hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc, đã bắt đầu tỏa ra mị lực của nữ tính, đứng ở trước mặt Mạnh Hàn thật sự có chút đẹp mắt.
Tuy nhiên, hiện tại lực chú ý của Mạnh Hàn cũng không tập trung ở trên khuôn mặt và vóc người của hai nàng, chỉ một bộ dạng tiếc rèn sắt không thành thép.
- Không phải sao?
Lãnh chúa đại nhân vỗ vào sau đầu mình vài cái, giống như đó không phải là sau đầu của mình mà là một miếng thịt không hề liên quan tới mình.
- Đại nhân!
Hai nàng đồng loạt kinh ngạc lại kêu lên âm thanh có chút yếu ớt, vang lên bên tai Mạnh Hàn vô cùng oan ức.
- Được rồi!
Mạnh Hàn rốt cuộc đón nhận sự thực trước mắt này:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hai người các nàng từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua chuyện như vậy, cũng không biết ta muốn làm gì. Cho nên, ta cho phép các nàng không biết.
- Tuy nhiên, làm quản gia sự vụ bên trong và bên ngoài Hoàng Sa Trấn của lãnh chúa đại nhân Antonio, các nàng nhất định phải biết, sau này các nàng nên làm gì. Mạnh Hàn rất nghiêm túc nói ra những lời này: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Cái gì không hiểu thì phải hỏi, ta sẽ tận lực dạy các nàng.
- Vâng, đại nhân!
Lại là hai tiếng vui mừng đồng loạt kêu lên. Hai đôi mắt đẹp đều tập trung ở trên khuôn mặt hắn.
- Được, hiện tại bài học đầu tiên của giáo trình quản gia, bắt đầu!
Mạnh Hàn tuyên bố một chút, sau đó bắt đầu giới thiệu cho hai vị quản gia về suy nghĩ của mình.
- Đầu tiên, các ngươi phải hiểu ta muốn làm gì. Không, phải nói, là chúng ta muốn làm gì.
- Điều chúng ta muốn làm chính là để cho con dân của Hoàng Sa Trấn được hài lòng vui sướng, được hạnh phúc. Biết làm như thế nào không?
- Không không không. Ăn no mặc ấm chỉ là bảo đảm cơ bản nhất cho cuộc sống. Đạt được điều này chỉ có thể gọi là sống.
- Đương nhiên, so với trước kia thật sự là rất thoải mái. Nhưng nếu như lãnh chúa đại nhân như ta cũng chỉ có thể dẫn theo các ngươi sống như vậy, chẳng thà ta về nhà dỡ khoai lang đi thôi!
- Không liên quan đến khoai lang. Khoai lang là thứ thế nào ta cũng không nói lên được. Nói chung, nơi này không có khoai lang, và không liên quan đến khoai lang.
- Ta muốn mọi người có ăn tốt, mặc tốt, nơi ở tốt, ngủ tốt. Mọi người mỗi ngày đều hài lòng, không có bi thương không bị ức hiếp, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống, không phải như hiện tại cảm giác trên lưng của mình còn gánh vác cái danh bị nguyền rủa, sống kém người một bậc. Đúng đúng, không có bi thương điểm này có hơi khoa trương, nhưng có tôn nghiêm để sống, đây là điều tối thiểu.
- Trên người các ngươi đã gánh lấy danh xấu là cặp sinh đôi bị nguyền rủa, ta đây biết. Nhưng ta không phải có biện pháp giải trừ nguyền rủa sao? Về điểm này không cần lo lắng. Suy nghĩ thật kỹ, chúng ta muốn trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc kia, chúng ta cần cái gì?
- Ăn, đúng. Uống, cũng đúng. Còn gì nữa không?
- Ở, vật dụng, còn có cái gì nữa? Có nghĩ tới không?
- Đúng, tiền. Nói cho cùng, chúng ta cần chính là vật trao đổi đồng giá bình thường.
- Cái gì là vật trao đổi đồng giá sao? Quên cái vật trao đổi đồng giá này này đi. Là ta nói? Không sai, ta nói. Nhưng bây giờ bảo các ngươi quên nó đi!
- Nói cho cùng, thứ chúng ta cần chính là kim tệ, ngân tệ, tiền đồng, có đúng hay không? Cần một lượng lớn kim tệ khiến người ta không thể nào tưởng tượng được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro