Thiên Hạ Vô Song

Khải Văn tiên sinh (2)

Nhâm Oán

2024-07-22 12:16:51

Ngoại trừ tác dụng của ma pháp trượng dùng để làm gậy chống ra, trên căn bản không có trợ giúp nào quá lớn đối với ma pháp. Một cái khác chính là pháp trượng sinh mệnh nhận được từ trong tay của Tinh Linh Tộc. Tuy nhiên hiện tại nó đã tiêu hao hết tất cả năng lượng sinh mệnh trong đó. Sau đó, ma pháp trượng này đã bị Mạnh Hàn bán ra ngoài với giá cao.

Hiện tại Mạnh Hàn đột nhiên nhớ tới, mình tới thành bảo cự thạch đi một vòng lớn, kinh doanh có lãi được nhiều kim tệ như thế, nhưng tới thành bảo cự thạch lại quên mua cho mình một cái ma pháp trượng. Hay là ma pháp của Mạnh Hàn phóng thích ra không giống với những người khác, cho nên mới khiến bản thân Mạnh Hàn quên mất nhu cầu của mình về phương diện này!

- Ma pháp trượng thế nào?

Trong nháy mắt hiếu kỳ trong lòng Mạnh Hàn đã thay thế cho niềm vui bất ngờ kia.

- Khải Văn tiên sinh nói, ma pháp trượng này khá phức tạp. Văn Khải tiên sinh cần tự mình bàn giao với đại nhân.

Lần này, Grace và Elyse cũng không hề có ý định thỏa mãn sự hiếu kỳ trong lòng Mạnh Hàn, trái lại còn khiến hắn càng thêm sốt ruột.

- Các nàng cảm thấy Khải Văn tiên sinh thế nào?

Nếu như Khải Văn tiên sinh nói như vậy, nhất định là có đạo lý của hắn, Mạnh Hàn cũng sẽ không trách cứ nữ nhân của mình. Ngược lại hiện tại hắn rất muốn biết, trong thời gian hắn không có ở trong thành bảo, Khải Văn tiên sinh tại đã làm những gì, cảm tưởng của Grace và Elyse đối với Khải Văn tiên sinh ra sao.

- Khải Văn tiên sinh rất uyên bác, biết rất nhiều thứ.

Elyse là người đầu tiên trả lời. Tuy nhiên điểm này Mạnh Hàn sớm đã biết. Khải Văn quản lý thư viện của học viện ma pháp nhiều năm như vậy, lại thêm những điều trước đây hắn đã trải qua, cho dù muốn không uyên bác cũng không thể.

- Khải Văn tiên sinh rất hòa nhã, thái độ đối với chúng ta đều rất tốt, hoàn toàn không có biểu hiện sợ sệt mâu thuẫn đối với cặp sinh đôi nguyền rủa như chúng ta.

Grace quan sát tương đối tỉ mỉ. Những người này thường chỉ trong cuộc sống mới để lộ ra nhiều điều. Đó mới là điều Mạnh Hàn cảm thấy hứng thú nhất, cũng là điều hắn muốn biết nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Như vậy, các nàng cảm thấy có thể chung sống lâu dài với Khải Văn tiên sinh được không?

Mạnh Hàn lại hỏi một câu. Đây mới là điều quan trọng. Nếu như Khải Văn tiên sinh căn bản không đáng để kết bạn, Mạnh Hàn nhiều nhất chỉ xem là một lần mọi người cùng hợp tác, để Khải Văn tiên sinh rời khỏi. Còn phương pháp khôi phục ma lực mà Tinh Linh Tộc nói có thể làm được, Mạnh Hàn tuyệt đối sẽ không nhắc tới một câu.

- Có thể.

Lần này là Elyse. Bình thường nàng phụ trách liên hệ với bên ngoài, gặp gỡ tương đối nhiều người, nên cũng có chút kinh nghiệm đối với việc phán đoán một người tốt hay xấu:

- Hắn thậm chí rất thích làm gì đó cho chúng ta. Trong những người bình thường, ngoại trừ đại nhân ra, rất ít người muốn làm như vậy. Hơn nữa gần đây hắn đang nghiên cứu một ít thuốc nhuộm, nói là có thể nhuộm màu cho tơ lụa của chúng ta.

- Nhuộm màu cho tơ lụa?

Cho dù hiện tại Mạnh Hàn xem tiền tài như rác, cũng không nhịn được khóe mắt nhảy mấy lần. Tơ lụa chỉ với một màu trắng thuần đã có giá trên trời như vậy. Nếu như lại thêm nhiều màu sắc rực rỡ, chắc hẳn toàn thế giới đều sẽ lại dâng lên cơn sốt điên cuồng vì tơ lụa.

Người như vậy, quyết không thể để hắn dễ dàng rời khỏi mình. Nếu Grace và Elyse đều cảm thấy Khải Văn tiên sinh cũng không tệ lắm, Mạnh Hàn lập tức đưa ra quyết định, nhất định phải quấn chặt lấy Khải Văn tiên sinh vào trên chiến xa của mình.

- Trở về lập tức dẫn ta đi tìm Khải Văn tiên sinh.

Sau khi quyết định, Mạnh Hàn lập tức biến thành hành động. Hắn tin chắc, nếu như Khải Văn tiên sinh biết Tinh Linh Tộc có biện pháp hồi phục ma lực của hắn, sắc mặt hắn tuyệt đối sẽ thay đổi. Điều này chính là một lợi thế quan trọng nhất để Mạnh Hàn kéo Khải Văn tiên sinh tới bên cạnh mình. Đương nhiên, một lợi thế khác, chính là cao thủ Benson thần bí kia, tin tưởng Khải Văn tiên sinh nhất định sẽ chờ mong có thể nhìn thấy hắn.

Trên thực tế, ngay cả bản thân Mạnh Hàn cũng không biết mình có cơ hội gặp lại được Benson hay không. Tuy nhiên, Mạnh Hàn sẽ không nói như vậy. Mặc kệ lúc nào cũng phải có chút hi vọng, không phải sao?

- Chỉ là gia sản Cosmo đã có thể khiến các nàng hài lòng tới như vậy sao?

Mạnh Hàn biết, hai nữ nhân này hài lòng hoàn toàn bởi vì mình cần những thứ này, mà không phải vì điều gì khác. Nhưng nói thật, với ánh mắt hiện tại của hai nữ nhân này, thật sự không đến mức nông cạn tới mức muốn động tâm đối với vài thứ như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đương nhiên không phải. Lần này trở về, ngoài số lượng kim tệ kia không phải còn có một đống của cải của phòng đấu giá Tôn Vinh sao?

Grace lại trở nên hưng phấn:

- Đó mới thật sự là đồ tốt.

Về điểm này, Mạnh Hàn cũng rất tán thành. Những thứ có thể được cất giữ trong phòng đấu giá Tôn Vinh tại thành bảo cự thạch chắc chắn sẽ không phải là thứ đơn giản. Lúc đó trưởng lão Meredith trực tiếp chuyển sạch đồ trong phòng đấu giá ra, quả thực chính là sát tầng tầng lớp lớp muối lên trên vết thương của lão Đại Công và hai vị điện hạ. Cho dù là tổn thất kim tệ thật sự chắc hẳn cũng bằng mất những thứ này.

Xe ngựa đi rất vững vàng, cũng rất nhanh. Mạnh Hàn nhanh chóng phát hiện, có thể chiếc xe ngựa này đã được trưởng lão Meredith cải tạo lại, có ma pháp trận trôi nổi thuật giống như chiếc xe ngựa kia. Bởi vì gần như không có tiếp xúc với mặt đất, tốc độ của xe ngựa hết sức khả quan. Chỉ sau một hồi nói chuyện phiếm như thế, xe ngựa của Mạnh Hàn đã dừng lại bên trong thành bảo Lục Mang Tinh.

Mạnh Hàn mới vừa từ trên xe ngựa xuống, hai bóng người nho nhỏ đã vọt tới trong lòng Mạnh Hàn. Đó chính là Demi và Diana. Thời điểm Mạnh Hàn đi sa mạc đã không dẫn theo các nàng. Các nàng chỉ có thể ở lại thành bảo từng ngày chăm chỉ luyện tập ma pháp. Vừa nãy, thời điểm Juli trở về thông báo, các nàng đang chuyên tâm luyện tập, cho nên bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy Mạnh Hàn trước tiên. Mấy chục ngày không có gặp, hai tiểu thị nữ dường như vô cùng mong nhớ Mạnh Hàn. Hắn vừa về, hai người liền nhào vào trong lòng hắn.

Mạnh Hàn nhẹ nhàng vỗ vào bờ vai nhỏ của hai tiểu thị nữ, ôn nhu an ủi vài tiếng. Sau đó hắn không để ý người mình đầy cát bụi, lập tức bảo Grace dẫn đường đi tìm Khải Văn tiên sinh.

- Hoan nghênh trở về, đại nhân!

Khải Văn tiên sinh tất nhiên đã sớm nhận được tin tức, đang đợi hắn. Vừa nhìn thấy Mạnh Hàn trở về, còn chưa kịp rửa mặt đã trực tiếp đến chỗ mình, coi trọng mình như vậy, khiến trong lòng Khải Văn tiên sinh cũng không khỏi cảm thấy ấm áp.

- Khí sắc của đại nhân không tệ. Xem ra cuộc hành trình tới sa mạc lần này đã có thu hoạch lớn. Chúc mừng đại nhân!

Không đợi Mạnh Hàn mở miệng, khuôn mặt Khải Văn tiên sinh liền lộ vẻ vui mừng, bắt đầu chúc mừng Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn thoáng run rẩy. Nhưng lập tức hắn liền trở nên thoải mái. Cho dù ma lực hoàn toàn biến mất, nhưng không thể phủ nhận được Khải Văn tiên sinh vẫn có một đôi mắt sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Vô Song

Số ký tự: 0