Thiên Hạ Vô Song

Sự nghiệp bảo hiểm

Nhâm Oán

2024-07-22 12:16:51

Vì thể hiện sự tôn trọng đối với Mạnh Hàn, quản gia của Mạnh Hàn Elyse, cùng với hai vị thủ lĩnh thân vệ quân Joey và Juli, lại thêm cả Benson tiên sinh và Eva, đều được mời. Đương nhiên, Demy và Diana ở bên cạnh Mạnh Hàn như hình với bóng, tất nhiên cũng được chiêu đãi nhiệt tình.

Nhìn ra được, loại chiêu đãi đối với vị khách của toàn quốc, đế quốc Hắc Ám từ trên xuống dưới đều có vẻ không mấy quen thuộc. Điều này rất dễ dàng lý giải. Rất nhiều năm qua bọn họ cũng chưa từng có loại khách quý với đẳng cấp này. Cho dù đế quốc có lễ nghi như vậy, nhưng hơn ngàn năm không sử dụng. Khó tránh khỏi cảm thấy lạ lẫm.

Nghi thức chiêu đãi long trọng mãi đến sau bữa tiệc rượu mới tính là gần kết thúc. Tiếp đó, Mạnh Hàn được mời đến trong đại điện vương cung đế quốc. Nơi này là nơi bình thường nghị trưởng các hạ và các trưởng lão hội nghị xử lý chuyện đại sự của đế quốc. Hiện tại bọn họ dùng để giao lưu với Mạnh Hàn.

- Hầu tước đại nhân, những điều ngươi dạy những thành viên của đội danh dự, ta cảm thấy rất có đạo lý.

Nghị trưởng các hạ cũng không sốt ruột hỏi dò Mạnh Hàn xem phương pháp cụ thể là gì, mà nói đến những điều khác, bắt đầu từ các thành viên đội danh dự:

- Ta thấy, tất phải để bọn họ tiếp nhân một chút loại rèn luyện mà ngài đã nói.

- Ta chỉ nói chơi thôi, nghị trưởng các hạ!

Mạnh Hàn mỉm cười, bình thản nói rõ suy nghĩ của mình lúc đó:

- Cũng không phải mỗi người đều thích hợp làm ăn. Để người thích hợp làm chuyện thích hợp, điều này là sự rèn luyện có tác dụng. Nhưng để người không thích hợp làm chuyện không thích hợp, đó chính là dằn vặt. Tôi luyện tính cách bọn họ, cũng không phải chỉ có một loại phương thức.

- Hầu tước đại nhân, không biết phương pháp mà ngài nói, rốt cuộc là gì? Có thể thuận tiện giải thích cho chúng ta một chút hay không?

Lần này, vẫn là thánh nữ Angelina mở miệng hỏi dò. Có mấy lời, để nghị trưởng các hạ mở miệng, có vẻ nghị trưởng các hạ quá dễ kích động. Mà thánh nữ Angelina và Mạnh Hàn đã từng liên hệ nhiều lần, là người thích hợp hơn.

- Đương nhiên!

Mạnh Hàn gật đầu, sau đó rất chăm chú nói:

- Phương pháp ta nói, gọi là bảo hiểm!

Tiếp đó, chính là thời gian Mạnh Hàn biểu diễn. Hắn lấy ra một vài quy tắc, nguyên lý, phương thức hoạt động trong ngành bảo hiểm kiếp trước giảng giải sơ qua một lần. Tin tưởng lấy kinh nghiệm của những người quản lý quốc gia ở đây, vừa nghe liền có thể hiểu rõ ràng.

- Như vậy ngược lại có thể gom được một lượng tài chính. Nhưng so với điều hầu tước đại nhân nói có thể làm cho đế quốc càng giàu có hơn, vẫn có một chút chênh lệch?

Một vị trưởng lão cau mày hỏi:

- Hơn nữa, nếu như cưỡng ép dân chúng đế quốc giao nộp, có thể lại là một loại biến tướng của thu thuế hay không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đầu tiên, đây không phải là thu thuế.

Mạnh Hàn lắc ngón tay phủ quyết nói:

- Sau khi tới kỳ hạn, những khoản tiền bảo hiểm này cùng với toàn bộ lợi tức có liên quan đều được hoàn trả lại.

- Vậy đế quốc thu số kim tệ nhất định phải trả lại này thì có lợi ích gì?

Một trưởng lão khác không chờ Mạnh Hàn tiếp tục giải thích, liền cắt ngang lời hắn hỏi.

- Kiếm tiền!

Mạnh Hàn đáp lại như chặt đinh chém sắt:

- Dùng số kim tệ thu được trước này, kiếm lấy càng nhiều kim tệ hơn. Dùng số tiền thu được này kiếm tiền, chung quy vẫn nhanh hơn nhiều so với tay trắng dựng nghiệp, không phải sao?

- Chuyện này đối với con dân của chúng ta có ích lợi gì?

Lại một trưởng lão mở miệng hỏi:

- Ngoại trừ khiến bọn họ có chút an tâm ra, cũng không thể cho bọn họ càng nhiều lợi ích hơn?

- Ta nói rồi, có thể khai thác nhiều loại bảo hiểm khác nhau.

Mạnh Hàn cười đáp lại:

- Dưỡng lão, chữa bệnh, bệnh nặng, thất nghiệp, tài sản, nhân thọ, phải xem các ngươi sắp xếp như thế nào. Nếu như có niềm tin tất thắng, như vậy, ngay cả bảo hiểm chiến tranh cũng có thể khai thác. Tin tưởng dân chúng biết cho dù trong trường hợp mình chết trận, ngoại trừ đế quốc trợ cấp ra, còn có một khoản bồi thường bảo hiểm khác. Vào thời điểm tác chiến, cũng sẽ anh dũng hơn rất nhiều!

Mọi người nghe Mạnh Hàn nói, đều chìm vào trong sự trầm tư. Mạnh Hàn nói bảo hiểm này, thực sự là phương pháp khiến người ta sáng mắt lên.

Đúng như Mạnh Hàn đã nói, đế quốc gom góp được một khoản kim tệ lớn. Hơn nữa dân chúng cũng sẽ được lợi. Nhưng cái này có thể tăng thêm số lượng con dân sao? Tại sao lại nói như vậy?

Ngay lập tức, lại có trưởng lão hỏi.

- Rất đơn giản. Loại chuyện này giao cho các thương nhân đi hoạt động.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạnh Hàn cười nói:

- Mở rộng phạm vi phục vụ bảo hiểm, mở rộng đến mọi nhân loại hoặc là những chủng tộc khác. Chỉ cần có người muốn hưởng thụ đãi ngộ bảo hiểm như vậy. Điều kiện trước tiên chính là tín ngưỡng ma thần Hắc Ám, điều này không phải là được rồi sao?

Giao cho các thương nhân hoạt động, ở trước mặt lợi ích, thực sự sẽ có rất nhiều người vì hưởng thụ loại đãi ngộ phúc lợi này mà gia nhập vào đội ngũ tín ngưỡng ma thần Hắc Ám. Nhưng mọi người đều cảm giác loại người này sẽ không đủ thuần túy. Thánh nữ Angelina cau mày hỏi:

- Những người này sẽ thực sự tín ngưỡng ma thần Hắc Ám sao?

- Mặc kệ trong lòng có thể hay không, chí ít trên đầu lưỡi hắn biết là vậy.

Mạnh Hàn không chút bất ngờ đáp lại:

- Chỉ có điều, một đám người chỉ có tín ngưỡng ma thần Hắc Ám ở trên đầu lưỡi, và một đám tín ngưỡng người thần Quang Minh, các ngươi thích loại nào?

- Đương nhiên là loại trước.

Angelina đáp:

- Nhưng dù sao bọn họ cũng không có tín ngưỡng thật sự!

- Chí ít sau khi hưởng thụ được những đãi ngộ phúc lợi này, bọn họ sẽ nghiêng về phía đế quốc Hắc Ám.

Mạnh Hàn cười giải thích:

- Sau đó bọn họ cho thấy tín ngưỡng của bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít sẽ học tập một vài giáo lý Hắc Ám. Sau đó sẽ không thể phòng ngừa được mà ảnh hưởng đến người bên cạnh bọn họ. Cái đó gọi là bất tri bất giác biết không? Có biết diễn biến hòa bình có ý gì không?

Đón nhận lời nói của Mạnh Hàn là những đôi mắt hoang mang. Hắn nói tới diễn biến hòa bình, chưa từng tồn tại trong mắt của những phần tử tôn giáo cuồng nhiệt chỉ thờ phụng thần và tàn sát sạch đám giáo đồ dị giáo

- Ôi, không có văn hóa thật đáng sợ!

Mạnh Hàn nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, bắt đầu giải thích cho mọi người ý nghĩa trong lời nói của hắn. Hắn càng nói, con mắt của các trưởng lão hội nghị lại càng sáng lên. Ai cũng biết, nếu như vậy, giáo lí ma thần Hắc Ám đều sẽ truyền ra một khu vực cực lớn đến nức bọn họ không thể nào tưởng tượng được. Đó là điều mà trước đây bọn họ chưa từng dám tưởng tượng.

- Dùng giáo lý Hắc Ám đến chinh phục giáo đồ dị giáo, hoặc là dùng vũ khí để chinh phục giáo đồ dị giáo, các ngươi thích loại nào hơn? Mạnh Hàn nói câu này, chính là dùng bút điểm mắt vẽ rồng.

Chinh phục bằng giáo lí và chinh phục bằng vũ khí, chỉ cần là một lãnh tụ tôn giáo có đầu óc, đều sẽ không lựa chọn vế sau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Vô Song

Số ký tự: 0