Thiên Hạ Vô Song

Thấy rõ chưa?

Nhâm Oán

2024-07-22 12:16:51

- Lớn mật!

Đến giờ phút này, phía sau mới truyền đến giọng nói giận dữ của Juli.

- Ta là hầu tước. Ta yêu cầu đãi ngộ quý tộc!

Jeffery không hề nghĩ ngợi hô lên. Mạnh Hàn giữ hắn lại không giết, muốn biết được chút ít từ trong miệng hắn. Điều này cho Jeffery một lợi thế để tiếp tục sinh tồn. Bởi vậy khi nói chuyện cũng có sức hơn rất nhiều.

- Hầu tước Jeffery là quý tộc, phải được nhận đãi ngộ của quý tộc.

Giọng nói Mạnh Hàn bình tĩnh một cách lạ kỳ, giống như đang phê bình Juli.

Trong lúc Jeffery lộ ra nụ cười mỉm, muốn giẫy giụa đứng dậy, Mạnh Hàn lại chuyển đề tài:

- Nếu muốn làm, vậy phải làm đến nơi đến chốn, không thể bỏ dở nửa chừng. Quỳ xuống cũng không thể khiến hắn có cảm giác gì, ngược lại hắn quỳ quá nhiều, nàng nên trực tiếp đè hắn xuống đất, sau đó giẫm lên một chân, hỏi như vậy sẽ có cảm giác hơn.

- Vâng, đại nhân!

Juli biết nghe lời phải, lập tức đáp ứng một tiếng. Sau đó, trên lưng hầu tước Jeffery liền cảm thấy đau đớn. Hắn bị Juli đạp một cước ngã xuống. Sau đó, chân Juli liền giẫm lên đầu Jeffery.

Jeffery chỉ cảm thấy sự sỉ nhục trước nay chưa từng có. Hắn muốn giãy dụa, nhưng cái chân trên đầu hắn giống như mọc rễ, căn bản không thể giãy dụa được. Hắn chỉ có thể vặn vẹo thân thể, liên tục hô to:

- Ta là quý tộc. Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy được!

- Đối với một quý tộc sắp chết mà nói, có cho hắn đãi ngộ quý tộc hay không, đã không có gì khác nhau.

Giọng nói Mạnh Hàn từ đỉnh đầu truyền ra, nội dung lời nói đó khiến toàn thân hầu tước Jeffery cứng lại.

- Ngươi không muốn biết còn có người nào tham dự nữa sao?

Jeffery vội vàng hỏi ngược lại. Vào lúc này hắn cũng bất chấp lời nói như vậy có phải phá hỏng mặt mũi quý tộc hay không, có phải nên kiên trì đòi hỏi lễ ngộ quý tộc hay không.

- Trên thực tế, người nào tham dự, người nào không tham dự, đối với ta mà nói, cũng không có gì khác nhau. Ta cũng không cần chứng cứ. Chỉ cần ta cảm thấy là người nào, vậy chính là người đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạnh Hàn ngồi trở lại trên ghế, ung dung thong thả đáp lại:

- Ngược lại trong tương lai không xa, năm công quốc bao gồm cả công quốc Milan, ta đều sẽ khiến từng công quốc của bọn họ phải trả giá đắt. Đương nhiên, những kẻ cần phải trả giá đắt, còn có rất nhiều. Ví dụ như mấy nghiệp đoàn nào đó.

Nói xong những điều này, Mạnh Hàn dừng lại một chút, trước tiên để Jeffery tiêu hóa một chút, sau đó mới tiếp tục nói:

- Cho ngươi cơ hội nói ra có người nào tham dự, chỉ để cho ngươi sau khi chết sẽ không tiếc nuối như vậy. Tại sao có người tham dự sẽ không sao, mà ngươi lại phải bỏ ra sinh mệnh. Chỉ là thế mà thôi.

Jeffery vẫn đang trầm mặc. Mạnh Hàn cũng không để ý tới hắn, tự mình nói:

- Thế giới này là công bằng, thất bại thì phải gánh chịu hậu quả thất bại. Trước hết, ngươi cứ hưởng thụ loại đãi ngộ công bằng này. Sau đó là phụ thân của ngươi, công quốc của ngươi. Kế tiếp chính là những gia hỏa vẫn không hề lộ diện. Yên tâm, ta sẽ giết chết bọn họ, không để một tên nào lọt mất. Chắc chắn sẽ không cho ngươi cảm thấy bất công.

Nghe thấy Mạnh Hàn nói xong những điều này, sắc mặt hầu tước Jeffery đã xám lại như tro. Không chờ hắn có phản ứng gì, Mạnh Hàn đã hỏi:

- Nghĩ kỹ chưa? Nếu như không có lời nào muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng. Juli, đưa hắn đến bãi thi thể.

Sau khi căn dặn Juli xong, Mạnh Hàn lại cúi đầu nói một câu:

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng nhìn lại đội quân ngươi dẫn tới đây lần này. Có lẽ trong thế giới tử vong, ngươi còn có thể dẫn theo bọn họ tiếp tục xông pha chiến đấu.

- Bãi thi thể? Bọn họ sao?

Hầu tước Jeffery quả thực không thể tin được vào nội dung mình nghe thấy. Hắn kinh sợ hỏi.

- Hơn hai mươi bảy ngàn người. Cụ thể thế nào không có cách nào thống kê. Rất nhiều người đã biến thành thịt nát và mất thi thể.

Mạnh Hàn trực tiếp ném cho hắn một câu:

- Bọn họ đều ở cửa địa ngục chờ ngươi. Yên tâm đi thôi!

- Hơn hai mươi ngàn người. Ngươi là một tên ma quỷ!

Không biết thân thể Jeffery lấy lực lượng từ đâu ra. Sau khi vùng vẫy mấy lần, bị Juli đạp chặt lên, giãy dụa không có kết quả, lúc này mới từ bỏ, nhưng vẫn chửi ầm lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cảm ơn ngài đã tán thưởng.

Mạnh Hàn hơi cúi người chào:

- Chỉ có điều, cũng không phải là ma quỷ chủ động tìm tới các ngươi. Cái này gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Hẹn hặp lại, hầu tước đại nhân Jeffery tôn quý!

- Nếu như ta nói ra người nào, ngươi có thể đồng thời đưa bọn họ đến với ta sao?

Hầu tước Jeffery đột nhiên hỏi một câu.

- Yên tâm. Chắc chắn sẽ không để cho ngươi phải chờ đợi quá lâu.

Mạnh Hàn thậm chí không nháy mắt bảo đảm.

Không biết do thái độ của Mạnh Hàn khiến Jeffery khuất phục, hay là bản thân Jeffery không cam lòng khi mình chết người khác lại yên tâm thoải mái sống sót hưởng thụ những thứ lẽ ra hắn nên được hưởng thụ, hay là hắn có đủ sợ hãi đối với cao thủ thần bí bên cạnh Mạnh Hàn, hầu tước Jeffery cắn răng một cái, lớn tiếng nói:

- Được rồi, ta nói cho ngươi biết!

Hoàng Kim Thành rất yên tĩnh. Chí ít bề ngoài xem ra rất yên tĩnh, hoàn toàn không xuất hiện tình trạng thành thị bạo loạn dẫn tới sự trả thù điên cuồng. Các thợ thủ công làm theo điều mình cho là đúng, tu sửa lại các kiến trúc và đường phố bị hư hỏng. Đám người hầu lại mất công sức dọn rửa thành thị. Còn những thương nhân đã bắt đầu khẩn trương trang trí bên trong cửa hàng của mỗi người. Bọn họ tin tưởng không tốn bao nhiêu thời gian, nơi này sẽ trở thị trường phồn hoa nhất trong thành mới.

Mọi người cũng biết Mạnh Hàn sẽ trả thù. Nhưng không ai biết Mạnh Hàn sẽ trả thù như thế nào, trả thù ai. Chỉ có một kẻ địch có thể khẳng định được, đó chính là công quốc Milan. Còn các gia hoả tham dự bạo loạn đã không thể nói là trả thù hay không trả thù nữa. Thời điểm trấn áp bạo loạn buổi tối hôm đó, tất cả các gia hoả tham dự bạo loạn đã bị cắt cổ toàn bộ.

Trật tự đang dần dần khôi phục. Lá gan của mọi người cũng lớn lên. Đặc biệt là những gia hỏa vừa mới bắt đầu có ý niệm đến đây buôn bán, hơn nữa còn giao dịch với Mạnh Hàn vô cùng vui vẻ, sau khi đã nhìn thấy thực lực cuồng bạo của Mạnh Hàn, bọn họ chỉ nghĩ tới việc làm sao có thể kiếm được nhiều hơn, mà không phải những chuyện linh tinh khác.

Bên cạnh bãi thi thể đã có nhiều người bắt đầu tới tham quan. Rất nhiều người thậm chí còn dẫn theo thuộc hạ của mình và người cộng tác đến đó.

- Các ngươi đã nhìn thấy chưa? Thấy rõ chưa? Đây chính là bảo đảm an toàn của Hoàng Kim Thành. Cho dù mấy vạn người tới đây bạo loạn, chẳng qua cũng chỉ cần trong một đêm đã dọn sạch.

Một vị phú thương chỉ vào vô số thi thể nằm ngay ngắn phía trước, dạy dỗ những người bên cạnh mình:

- Sau này ở Hoàng Kim Thành, đàng hoàng làm ăn, không nên có suy nghĩ tà môn tả đạo gì. Chỉ cần có thể có thu nhập một phần trăm của chủ thành Hoàng Kim Thành, chúng ta đã là phú ông hiếmcó trên thế giới này. Hiểu chưa?

Người bị giáo huấn lại khúm núm gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hạ Vô Song

Số ký tự: 0