Tự mình động thủ
Nhâm Oán
2024-07-22 12:16:51
Trước tình hình này khiến Mạnh Hàn cũng có chút vui vẻ. Mạnh Hàn nhìn Angelina, dường như hết sức bất mãn oán giận nói:
- Angelina, nghị trưởng các hạ là thu một đám người gì vậy? Tại sao lại không đầu óc như thế?
Angelina hung hăng liếc Mạnh Hàn một cái. Ngay cả những lời chửi mắng nghị trưởng các hạ như vậy hắn cũng nói được, Angelina sẽ hài lòng mới là lạ. Chỉ là trường hợp này cũng không thích hợp để tức giận. Angelina không thể không nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:
- Các thú nhân suy nghĩ đơn giản, tuy nhiên thật sự thu phục được bọn họ, bọn họ sẽ không có những suy nghĩ khác. Người của ngươi không phải lợi hại sao? Tiếp tục đánh là được rồi!
Nghe thấy Angelina nói câu này có chút phát tiết, Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến, chỉ hướng về phía tù trưởng và mấy vị trưởng lão lại lớn kêu một tiếng:
- Vậy thì các ngươi sai mấy người cao thủ vào đi, nếu đám người các ngươi đều bị đánh hỏng, còn liên lụy ta phải chi phí trị thương cho các ngươi.
Giọng điệu của hắn vô cùng không khách khí. Cho dù các thú nhân chính là những kẻ đầu óc đơn giản, cũng có thể nghe rõ được câu nói của hắn có ý gì.
Mấy cao thủ vừa mới nhảy ra liền tức giận kêu to, vung vẩy binh khí muốn tiến lên. Bên này thân thể của lão Roger đã thoáng động. Trong tay lão nhẹ vung khúc gỗ, trực tiếp xông lên.
Ầm ầm ầm ầm.
Liên tục mấy lần, hoàn toàn là động tác cứng đối cứng. Khúc gỗ lớn và binh khí của mấy thú nhân kia điên cuồng va chạm vào nhau, phát ra tiếng động vang vọng khắp cả bộ lạc. Sau đó mọi người cũng chỉ nhìn thấy thân ảnh của mấy cao thủ thú nhân bay lên cao.
Mấy cao thủ đứng ra, mỗi người đều không thể chống đỡ được một đòn của lão Roger. Hơn nữa lão Roger cũng không hề cầm binh khí tiện tay của mình, chỉ tùy tiện cầm một khúc gỗ trên mặt đất lên đánh mà thôi.
Cho dù các thú nhân có ngu dốt mấy đi nữa, bọn họ cũng biết mình tuyệt đối không thể là đối thủ của lão già trước mắt. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả các thú nhân nhìn lão Roger đã không phải là loại ánh mắt khinh thường như lúc trước, mà trực tiếp biến thành sự tôn sùng ngưỡng mộ. Dường như chỉ trong chốc lát thân hình của lão Roger, liền cao lớn hơn trước rất nhiều. Bất cứ lúc nào, các thú nhân cũng tôn kính cường giả.
- Đại nhân Antonio, chúng ta tôn kính đối với lão tiên sinh này. Tâm phục khẩu phục!
Tù trưởng đi tới phía trước, hướng về phía lão Roger rất cung kính khom người chào. Hắn vô cùng chân thành nói:
- Tuy nhiên, đại nhân, nếu như ngài chỉ dựa vào lực lượng của thuộc hạ, cho dù hiện tại chúng ta tạm thời thần phục ngài, cũng sẽ không tâm phục khẩu phục đối với ngài. Phải biết rằng, chủ nhân đời trước của chúng ta là một cao thủ tuyệt thế.
- Lớn mật!
Joey và Juli nghe thấy tù trưởng thú nhân nói những lời như thế, không nhịn được liền mở miệng quát to một tiếng. Ai dám sỉ nhục Mạnh Hàn, chính là sỉ nhục các nàng. Bất luận là một người nào trong đội thân vệ đều sẽ không dễ dàng buông tha.
Tù trưởng thú nhân lại nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hàn, giống như đang đợi câu trả lời của hắn. Nhìn vẻ quật cường trong ánh mắt của hắn, giống như cho dù Mạnh Hàn dùng Roger để buộc hắn cúi đầu, hắn cũng sẽ không khuất phục.
- Được, ta cũng có thể tiếp nhận sự khiêu chiến của các ngươi!
Mạnh Hàn khẽ mỉm cười, nói một câu khiến mọi người đều ngạc nhiên:
- Thú nhân các ngươi không phải có lực lượng lớn sao? Như vậy, ta liền dùng lực lượng lớn hơn gấp nhiều lần. Các ngươi thấy thế nào?
Nói xong, Mạnh Hàn chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống, đưa tay hướng về phía Juli đang đứng ở bên cạnh:
- Juli, đưa kiếm cho ta!
Juli không chút do dự dùng hai tay của mình cầm ngược đại kiếm đưa đến trên tay Mạnh Hàn. Những người ở bên cạnh Mạnh Hàn đều biết, thân thể Mạnh Hàn đã được cây sinh mệnh cải tạo. Lực lượng vô cùng lớn. Bởi vậy đối với quyết định của Mạnh Hàn, bọn họ cũng không cảm thấy có gì lo lắng.
Chỉ có Elyse là có chút lo lắng. Mạnh Hàn muốn cùng đấu khí lực với các chiến sĩ thú nhân luôn được xem là cường tráng nhất. Đó cũng không phải là một ý kiến hay.
Mạnh Hàn cầm kiếm lên, đi về phía trước hai bước sau đó đứng lại, hướng về phía tù trưởng thú nhân đang đứng cách đó không xa nói:
- Đến đây đi, ai cũng có thể khiêu chiến!
Nói xong, Mạnh Hàn đã bày ra tư thế muốn dùng đại kiếm đấu sức với đối thủ.
Đương nhiên, Mạnh Hàn sẽ không ngốc đến mức dựa vào lực lượng của mình để đấu với lực lượng của những thú nhân này.
Khi đang nói chuyện, mặt đất dưới chân Mạnh Hàn đã có nhiều sự biến hóa nho nhỏ. một chút nguyên tố thổ nhỏ bé bắt đầu chậm rãi tập trung ở bên ngoài thân thể của Mạnh Hàn, trong chốc lát liền tạo thành một bộ áo giáp che chắn toàn thân cho Mạnh Hàn.
Mạnh Hàn không có dự định gạt bất kỳ người nào về những biến hóa này. Mọi người nhìn hắn có hành động như vậy, đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn muốn làm gì vậy?
Tuy nhiên, tình hình này rơi vào trong mắt của đám người thú nhân lại dẫn tới một sự náo động.
Ma pháp sư. Không ngờ Mạnh Hàn lại là một vị ma pháp sư. Đây là điều mà các thú nhân không ngờ tới. Điều càng khiến người ta không thể dự đoán được chính là, Mạnh Hàn bất ngờ lấy thân phận của một ma pháp sư, muốn đấu lực với bọn họ. Ma pháp sư luôn luôn kèm theo danh từ thân thể gầy yếu. Hiện tại thậm chí có một ma pháp sư muốn đấu lực với bọn họ sao? Điều này quả thực chính là kỳ thị bọn họ tới cực điểm.
Không ai sẽ cho Mạnh Hàn cơ hội như vậy. Cho dù có thể thắng được Mạnh Hàn, cũng là một chiến thắng không mấy vẻ vang.
Đầu óc của các thú nhân đơn giản, nhưng lại cảm giác về vinh dự lại cực kỳ cường thịnh. Về điểm này, từ khi vừa mới bắt đầu đối chiến với lão Roger, bọn họ đã phái ra một chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi không mấy lợi hại, là có thể nhìn ra được.
Còn Mạnh Hàn, lại không có ai dự định tỉ thí với hắn.
- Thế nào? Sợ rồi sao?
Mạnh Hàn nhìn tù trưởng thú nhân đứng ở phía đối diện, vẻ mặt đầy khinh bỉ, nói khích:
- Lẽ nào các ngươi cũng không có dũng khí đối chiến với một ma pháp học đồ hay sao?
Mạnh Hàn vừa nói ra câu này, các thú nhân vẫn không đáp lời. Tất cả đám người phía sau trong lòng đều thầm mắng.
Nếu như Mạnh Hàn cũng được coi là ma pháp học đồ, vậy trên thế giới này còn có ma pháp sư nữa sao?
Tuy nhiên, cũng không một ai lên tiếng phản bác. Bởi vì căn cứ vào điều kiện của nghiệp đoàn ma pháp sư, Mạnh Hàn thật sự chính xác trăm phần trăm chỉ là một ma pháp học đồ không hơn không kém.
- Ta tới khiêu chiến ngươi!
Rốt cuộc có một chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi không chịu nổi sự kích bác của Mạnh Hàn, đã vung búa lớn vọt lên. Thân thể khổng lồ mang theo tốc độ vọt tới phía trước, hắn vung chiếc búa lớn lên thật cao giống như thái sơn áp đỉnh nện xuống.
Mạnh Hàn không chút hoang mang giơ trọng kiếm lên, va chạm với cái búa lớn do thú nhân đối diện nện xuống.
Ầm.
Một tiếng động rất lớn vang lên. Búa lớn xoay tròn mãnh liệt, bay thật cao lên bầu trời.
- Angelina, nghị trưởng các hạ là thu một đám người gì vậy? Tại sao lại không đầu óc như thế?
Angelina hung hăng liếc Mạnh Hàn một cái. Ngay cả những lời chửi mắng nghị trưởng các hạ như vậy hắn cũng nói được, Angelina sẽ hài lòng mới là lạ. Chỉ là trường hợp này cũng không thích hợp để tức giận. Angelina không thể không nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:
- Các thú nhân suy nghĩ đơn giản, tuy nhiên thật sự thu phục được bọn họ, bọn họ sẽ không có những suy nghĩ khác. Người của ngươi không phải lợi hại sao? Tiếp tục đánh là được rồi!
Nghe thấy Angelina nói câu này có chút phát tiết, Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến, chỉ hướng về phía tù trưởng và mấy vị trưởng lão lại lớn kêu một tiếng:
- Vậy thì các ngươi sai mấy người cao thủ vào đi, nếu đám người các ngươi đều bị đánh hỏng, còn liên lụy ta phải chi phí trị thương cho các ngươi.
Giọng điệu của hắn vô cùng không khách khí. Cho dù các thú nhân chính là những kẻ đầu óc đơn giản, cũng có thể nghe rõ được câu nói của hắn có ý gì.
Mấy cao thủ vừa mới nhảy ra liền tức giận kêu to, vung vẩy binh khí muốn tiến lên. Bên này thân thể của lão Roger đã thoáng động. Trong tay lão nhẹ vung khúc gỗ, trực tiếp xông lên.
Ầm ầm ầm ầm.
Liên tục mấy lần, hoàn toàn là động tác cứng đối cứng. Khúc gỗ lớn và binh khí của mấy thú nhân kia điên cuồng va chạm vào nhau, phát ra tiếng động vang vọng khắp cả bộ lạc. Sau đó mọi người cũng chỉ nhìn thấy thân ảnh của mấy cao thủ thú nhân bay lên cao.
Mấy cao thủ đứng ra, mỗi người đều không thể chống đỡ được một đòn của lão Roger. Hơn nữa lão Roger cũng không hề cầm binh khí tiện tay của mình, chỉ tùy tiện cầm một khúc gỗ trên mặt đất lên đánh mà thôi.
Cho dù các thú nhân có ngu dốt mấy đi nữa, bọn họ cũng biết mình tuyệt đối không thể là đối thủ của lão già trước mắt. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả các thú nhân nhìn lão Roger đã không phải là loại ánh mắt khinh thường như lúc trước, mà trực tiếp biến thành sự tôn sùng ngưỡng mộ. Dường như chỉ trong chốc lát thân hình của lão Roger, liền cao lớn hơn trước rất nhiều. Bất cứ lúc nào, các thú nhân cũng tôn kính cường giả.
- Đại nhân Antonio, chúng ta tôn kính đối với lão tiên sinh này. Tâm phục khẩu phục!
Tù trưởng đi tới phía trước, hướng về phía lão Roger rất cung kính khom người chào. Hắn vô cùng chân thành nói:
- Tuy nhiên, đại nhân, nếu như ngài chỉ dựa vào lực lượng của thuộc hạ, cho dù hiện tại chúng ta tạm thời thần phục ngài, cũng sẽ không tâm phục khẩu phục đối với ngài. Phải biết rằng, chủ nhân đời trước của chúng ta là một cao thủ tuyệt thế.
- Lớn mật!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Joey và Juli nghe thấy tù trưởng thú nhân nói những lời như thế, không nhịn được liền mở miệng quát to một tiếng. Ai dám sỉ nhục Mạnh Hàn, chính là sỉ nhục các nàng. Bất luận là một người nào trong đội thân vệ đều sẽ không dễ dàng buông tha.
Tù trưởng thú nhân lại nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hàn, giống như đang đợi câu trả lời của hắn. Nhìn vẻ quật cường trong ánh mắt của hắn, giống như cho dù Mạnh Hàn dùng Roger để buộc hắn cúi đầu, hắn cũng sẽ không khuất phục.
- Được, ta cũng có thể tiếp nhận sự khiêu chiến của các ngươi!
Mạnh Hàn khẽ mỉm cười, nói một câu khiến mọi người đều ngạc nhiên:
- Thú nhân các ngươi không phải có lực lượng lớn sao? Như vậy, ta liền dùng lực lượng lớn hơn gấp nhiều lần. Các ngươi thấy thế nào?
Nói xong, Mạnh Hàn chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống, đưa tay hướng về phía Juli đang đứng ở bên cạnh:
- Juli, đưa kiếm cho ta!
Juli không chút do dự dùng hai tay của mình cầm ngược đại kiếm đưa đến trên tay Mạnh Hàn. Những người ở bên cạnh Mạnh Hàn đều biết, thân thể Mạnh Hàn đã được cây sinh mệnh cải tạo. Lực lượng vô cùng lớn. Bởi vậy đối với quyết định của Mạnh Hàn, bọn họ cũng không cảm thấy có gì lo lắng.
Chỉ có Elyse là có chút lo lắng. Mạnh Hàn muốn cùng đấu khí lực với các chiến sĩ thú nhân luôn được xem là cường tráng nhất. Đó cũng không phải là một ý kiến hay.
Mạnh Hàn cầm kiếm lên, đi về phía trước hai bước sau đó đứng lại, hướng về phía tù trưởng thú nhân đang đứng cách đó không xa nói:
- Đến đây đi, ai cũng có thể khiêu chiến!
Nói xong, Mạnh Hàn đã bày ra tư thế muốn dùng đại kiếm đấu sức với đối thủ.
Đương nhiên, Mạnh Hàn sẽ không ngốc đến mức dựa vào lực lượng của mình để đấu với lực lượng của những thú nhân này.
Khi đang nói chuyện, mặt đất dưới chân Mạnh Hàn đã có nhiều sự biến hóa nho nhỏ. một chút nguyên tố thổ nhỏ bé bắt đầu chậm rãi tập trung ở bên ngoài thân thể của Mạnh Hàn, trong chốc lát liền tạo thành một bộ áo giáp che chắn toàn thân cho Mạnh Hàn.
Mạnh Hàn không có dự định gạt bất kỳ người nào về những biến hóa này. Mọi người nhìn hắn có hành động như vậy, đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Hắn muốn làm gì vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, tình hình này rơi vào trong mắt của đám người thú nhân lại dẫn tới một sự náo động.
Ma pháp sư. Không ngờ Mạnh Hàn lại là một vị ma pháp sư. Đây là điều mà các thú nhân không ngờ tới. Điều càng khiến người ta không thể dự đoán được chính là, Mạnh Hàn bất ngờ lấy thân phận của một ma pháp sư, muốn đấu lực với bọn họ. Ma pháp sư luôn luôn kèm theo danh từ thân thể gầy yếu. Hiện tại thậm chí có một ma pháp sư muốn đấu lực với bọn họ sao? Điều này quả thực chính là kỳ thị bọn họ tới cực điểm.
Không ai sẽ cho Mạnh Hàn cơ hội như vậy. Cho dù có thể thắng được Mạnh Hàn, cũng là một chiến thắng không mấy vẻ vang.
Đầu óc của các thú nhân đơn giản, nhưng lại cảm giác về vinh dự lại cực kỳ cường thịnh. Về điểm này, từ khi vừa mới bắt đầu đối chiến với lão Roger, bọn họ đã phái ra một chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi không mấy lợi hại, là có thể nhìn ra được.
Còn Mạnh Hàn, lại không có ai dự định tỉ thí với hắn.
- Thế nào? Sợ rồi sao?
Mạnh Hàn nhìn tù trưởng thú nhân đứng ở phía đối diện, vẻ mặt đầy khinh bỉ, nói khích:
- Lẽ nào các ngươi cũng không có dũng khí đối chiến với một ma pháp học đồ hay sao?
Mạnh Hàn vừa nói ra câu này, các thú nhân vẫn không đáp lời. Tất cả đám người phía sau trong lòng đều thầm mắng.
Nếu như Mạnh Hàn cũng được coi là ma pháp học đồ, vậy trên thế giới này còn có ma pháp sư nữa sao?
Tuy nhiên, cũng không một ai lên tiếng phản bác. Bởi vì căn cứ vào điều kiện của nghiệp đoàn ma pháp sư, Mạnh Hàn thật sự chính xác trăm phần trăm chỉ là một ma pháp học đồ không hơn không kém.
- Ta tới khiêu chiến ngươi!
Rốt cuộc có một chiến sĩ thú nhân trẻ tuổi không chịu nổi sự kích bác của Mạnh Hàn, đã vung búa lớn vọt lên. Thân thể khổng lồ mang theo tốc độ vọt tới phía trước, hắn vung chiếc búa lớn lên thật cao giống như thái sơn áp đỉnh nện xuống.
Mạnh Hàn không chút hoang mang giơ trọng kiếm lên, va chạm với cái búa lớn do thú nhân đối diện nện xuống.
Ầm.
Một tiếng động rất lớn vang lên. Búa lớn xoay tròn mãnh liệt, bay thật cao lên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro