Thiên Hương Bách Mị

Đoàn Tụ (5)

Thập Tứ Lang

2024-07-22 07:37:46

Mọi người lập tức ngây ngẩn cả người.

Bách Lí Xướng Nguyệt đột nhiên đứng dậy, cả kinh nói: “Ca Lâm!”

Cô nương kia cũng sững sờ, nàng chậm rãi xoay người, chăm chú nhìn Bách Lí Xướng Nguyệt, thật lâu sau, nàng bỗng nhiên cười cười, nói nhỏ: “Trời ơi, ta là đang nằm mơ sao?”

Mỗi người đều cực kì chấn động mà nhìn cô nương trước mặt, đứa con gái suốt ngày cười cười không phiền muộn, luôn líu ra líu ríu năm năm trước hiện lên ở trước mắt, rất khác với cô gái quyến rũ trước mặt, tuy ngũ quan rất giống, nhưng vẻ mặt và cử chỉ là dớm thay đổi thành người khác rồi.

Bách Lí Xướng Nguyệt bước nhanh lại gần, mở hai tay ôm cổ nàng, run giọng nói: “Ca Lâm!”

Nàng ôm thật chặt, cảm giác quen thuộc trong lòng khiến Bách Lí Ca Lâm cuối cùng cũng phát hiện đây không phải là mộng, nàng trong phút chốc cả kinh, nhìn chằm chằm Xướng Nguyệt một hồi lâu, thanh âm cực thấp: “Tỷ?”

Diệp Diệp cũng không kìm được kích động, bước nhanh đến bên người nàng, dường như muốn nâng tay gõ vào ót nàng, nhưng mà cô gái trước mắt dáng người thướt tha, không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện năm năm trước nữa, hắn thu tay lại, cực kì vui mừng nhìn nàng, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Nha đầu chết tiệt này......”

Bách Lí Ca Lâm hơi hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Diệp Diệp thật lâu, thanh âm càng nhẹ hơn: “Diệp Diệp?”

Bách Lí Xướng Nguyệt kích động đến lệ rơi đầy mặt, hận không thể cùng nàng nhập vào làm một. Ca Lâm nhịn không được mà xúc động, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng năm năm trước lúc ly biệt, nàng nhẹ giọng nói: “Tỷ, tỷ đã thành đại mỹ nữ rồi nha, ha ha, Diệp Diệp cũng thành mỹ nam tử rồi, nhìn thấy hai người thật giống như đang nằm mơ vậy.”

“Không phải mộng!” Xướng Nguyệt nghẹn ngào, “Cuối cùng cũng gặp được muội rồi!”

Bách Lí Ca Lâm ha ha cười, đưa mắt nhìn năm người lần lượt đánh giá, đến lúc nhìn thấy Lê Phi, ngơ ngác một lát, ánh mắt mang theo một vẻ dò xét, cuối cùng như là phát hiện cái gì đó, cười nói: “Lê Phi?”

Trong lòng Lê Phi tràn đầy xúc động cùng bất ngờ, nàng thấp giọng nói: “Ngươi.... Nhận ra ta?”

Bách Lí Ca Lâm chậm rãi đi qua, giữ chặt tay nàng, cười ngọt ngào: “Đồ ngốc, ánh mắt của ngươi một chút cũng không thay đổi. Ngươi làm sao lại trở nên xinh đẹp như vậy? Ta thật là ghen tị đó!”

Lê Phi xuy một chút rồi cười thành tiếng: “Ngươi mới là đại mỹ nhân đó! Quần áo này thật đẹp mắt!”

“Đẹp sao? Để tí nữa ta tặng mọi người mỗi người mười bộ.” Bách Lí Ca Lâm nhẹ nhàng nhín lướt qua mọi người, cười giống một đóa hoa nở rộ, “Các ngươi làm sao lại đến đây? Không phải nói sang năm tụ hội sao? Đến đây tại sao không nói cho ta biết?”

“Trung thổ có rất nhiều tiên gia môn phái đến đây, là muốn đấu pháp cùng đệ tử Hải phái chúng ta phân cao thấp, ngươi đường đường là đệ tử Hải phái, làm sao lại thân thiết với người Sơn phái như thế? Trước khi chiến đấu mà mất khí thế như vậy, không được đâu!”

Nam đệ tử Nghiễm Sinh Hội phía sau bỗng nhiên nói xen vào.

Bách Lí Ca Lâm mỉm cười nhìn hắn, nam đệ tử kia mặt nhất thời đỏ lên, cúi đầu uống rượu, không nói gì nữa. Nàng không để ý tới hắn, mở miệng nói: “Chướng khí mù mịt, chúng ta đổi nơi khác. Nơi này ta cũng tính là quen thuộc, dẫn mọi người đến nơi tốt.”

“Ngươi nói ai chướng khí mù mịt?!” Nữ đệ tử Nghiễm Sinh Hội thấy nàng lúm đồng tiền như hoa, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, câu đi ba phần hồn của mấy nam để cùng bàn đi, liền giận sôi máu.

Bách Lí Ca Lâm làm như không nghe thấy, vén rèm cửa lên, đi ra ngoài trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nữ đệ tử kia giận dữ nói: “Mấy người các ngươi có biết điều một chút hay không?! Để người của Vạn Tiên Hội diễu võ dương oai ở địa bàn của chúng ta?!”

Nam đệ tử cầm đầu thấp giọng nói: “Nàng chỉ là một đứa con gái, chúng ta sao có thể ỷ nhiều mà hiếp ít, ngồi xuống uống rượu đi.”

Nữ đệ tử lập tức nổi trận lôi đình, tức giận nói: “Thấy sắc nổi lòng tham! Thứ gì vậy!”

Bách Lí Ca Lâm ngoái đầu nhìn lại nam đệ tử kia lại cười, cười đến nỗi trong lòng hắn nở đầy hoa, đứng dậy nói: “Ca Lâm cô nương, ta là Thi Thừa Thiên của Nghiễm Sinh Hội!”

Lời con chưa xong, thân ảnh của người đẹp đã sớm đi khuất.

Đi một hồi lâu, quả nhiên còn có một quán rượu khác lớn hơn, bên trong đã có rất nhiều khách, nhìn sơ qua, tất cả đều là tu hành đệ tử, có Sơn phái cũng có Hải phái.

Bách Lí Ca Lâm có chút không ngờ đến, trầm ngâm nói: “Người đến đây đúng thật là rất nhiều, trước lúc ta đến, sư phụ chỉ giải thích là luận bàn đấu pháp với mấy người Nghiễm Sinh Hội mà thôi, nhưng có thể nào thật ra là muốn hai phái Sơn Hải đấu pháp với nhau không?”

“Đông Hải Vạn Tiên Hội chỉ có một mình ngươi đến sao?” Lê Phi có chút tò mò.

“Đương nhiên không có khả năng.” Bách Lí Ca Lâm gọi một ít thức ăn, lại thêm một vò rượu, “Còn có vài sư huynh sư tỷ nữa, ta chẳng qua là một mình ra ngoài chơi thôi.”

Diệp Diệp tán thưởng: “Tiên gia môn phái của Hải phái lại có cả một thành trì như vậy, quả nhiên rất khác với vùng trung thổ.”

“Mấy nơi đó thật ra chẳng khác đệ tử phòng với nhà ăn là bao, tùy tiện để người ra vào. Những chỗ đó là nơi linh khí nồng đậm phàm nhân nhìn không thấy, đều là nơi để tu hành, tu hành xong rồi đệ tử cũng chẳng được lưu lại.” Bách Lí Ca Lâm cầm sáu cái chén lớn, bên trong chứa đầy rượu, “Đến đến, uống rượu! Ta nằm mơ cũng chẳng nghĩ được có thể thấy mọi người ở nơi này! Trước tiên làm một chén!”

Mọi người đều sôi nổi nhận lấy chén rượu, thấy Bách Lí Ca Lâm cũng không giống như trước mà một ly đã ngủ, Bách Lí Xướng Nguyệt vuốt tóc của nàng, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ uống rượu cùng giỏi rồi?”

Bách Lí Ca Lâm cười nói: “Tỷ, tỷ không biết đó chứ, người Đông Hải bên này, bất luận là nam hay nữ đều uống giỏi, nữ nhân biết uống rượu mới là nữ nhân tốt!”

Mọi người lại buồn cười một trận, lần này vừa uống rượu vừa nói về đủ thứ chuyện trong năm năm qua, không hay biết gì mà đã uống cạn hết ba bốn vò rượu, Lê Phi thấy mấy người này năm năm không thấy ai cũng uống rượu giỏi, chính mình lại chịu không nổi, đành phải đặt chén sang một bên, sờ sờ mặt, nóng đến dọa người.

“Say rồi?” Tay Lôi Tu Viễn bỗng nhiên cũng xoa hai má của nàng, Lê Phi im lặng gật đầu, theo bản năng tựa vào vai của hắn, nói nhỏ: “Tu Viễn, ngươi thay ta uống đi, ngươi ngàn chén không ngã.”

Hắn không nói lời nào thay nàng uống cạn chén rượu kia, để nàng tựa vào vai chính mình, một tay tiếp tục châm rượu, tay kia lại nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, quả nhiên say đến da mặt nóng phỏng tay.

“Ngủ một lát đi.” Hắn vỗ vỗ nàng.

Lê Phi lắc lắc đầu, nàng lẳng lặng nhìn Bách Lí Ca Lâm phía đối diện, Xướng Nguyệt vẫn dùng ánh mắt yêu thương vui sướng chăm chú nhìn nàng, mà nàng, im lặng nhận lấy ánh mắt này. Diệp Diệp cười đùa với nàng, có lẽ là uống nhiều rượu, lại giống như khi còn nhỏ, luôn gõ vào ót nàng, nàng cứ để cho hắn gõ như vậy, trên mặt cười hì hì.

Lê Phi từng nghĩ qua rất nhiều về tình cảnh khi gặp lại nàng, Ca Lâm hẳn là phải kích động đến gào khóc, hoặc là phải vui sướng mà gào to, nhưng giờ phút này chỉ vui vẻ vừa phải, dường như bị khống chế trong một phạm vì nào đó, một chút cũng không quá giới hạn, Ca Lâm lúc này so với năm năm trước miễn cưỡng cười vui lão luyện hơn rất nhiều.

Nhìn rồi lại nhìn, Lê Phi bắt đầu cảm thấy khó chịu, bọn họ đột nhiên đến đây không làm Ca Lâm thấy vui vẻ, ngược lại quấy rầy sự điềm tĩnh của nàng. Tấm lòng của nàng hẳn là phải sâu hơn mình nghĩ rất nhiều, không phải viết mấy phong thư, nói mấy câu vùi đùa là có thể quên đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đang uống rượu say sưa, bỗng nhiên rèm cửa quán rượu lại bị vén lên, một nam tử Đông Hải thân hình cao lớn đi đến, nước da người này ngăm đen, hay hàng chân mày xếch lên, cực kỳ oai hùng bức người.

Người trong quán rượu thấy hắn khí chất bất phàm, theo bản năng nhìn theo, Bách Lí Ca Lâm trông thấy hắn, lập tức mỉm cười ngoắc tay: “Lục sư huynh, huynh cũng tới rồi?”

Là đồng môn của Ca Lâm? Mọi người đồng loạt nhìn qua, người nọ liếc mắt thấy Bách Lí Ca Lâm, nhẹ nhàng quay đầu, giống như không nghe thấy.

“Lục sư huynh!” Bách Lí Ca Lâm chầm chậm đi đến trước mặt hắn, giữ chặt tay áo của hắn, thanh âm vừa mị hoặc lại mềm mại giờ phút này lại dịu dàng đến nỗi có thể nổi trên mắt nước, “Đến đây cùng chúng ta ngồi đi?”

Người nọ không lưu tình chút nào mà đẩy tay nàng ra, nói: Không cần, Bách Lí sư muội xin tự trọng.”

Hắn đi thẳng vào sâu trong tửu quán, Bách Lí Ca Lâm nghiêng đầu nhìn bóng người hắn, cười rồi lại cười, thấy mọi người đều nhìn chính mình, nàng hì hì cười nói: “Đó là Lục Ly sư huynh, tính tình có chút quái dị. Huynh ấy nếu không chịu đến, thì thôi vậy.”

Nói xong nàng lại vén rèm đi ra ngoài, Xướng Nguyệt vội vàng hỏi: “Muội đi đâu vậy?”

Ca Lâm đưa tay ra hiệu, ý chỉ muốn đi ra ngoài, Xướng Nguyệt lại yên tâm ngồi trở lại, thất thần trong chốc lát, nói: “Nàng thay đổi rất nhiều.”

Diệp Diệp có chút say, đỡ cằm cười: “Thay đổi thế nào? Không phải vẫn làm càn giống như trước đây sao? Đến nỗi sư huynh kia cũng không dám để ý đến nàng.”

Lê Phi cuối cùng không ngồi yên được nữa, lảo đảo nói: “Ta, ta cũng đi ra ngoài.”

Nàng mặc kệ những người khác phản ứng như thế nào, lảo đảo chạy ra khỏi quán rượu, ra khỏi cửa chỉ thấy vầng trăng tròn vành vạnh, to như cái chậu bạc, những ngọn núi khuất bóng ở đằng xa, những chiếc đèn lồng được treo trên từng ngôi nhà ở gần đó, sáng rực như ban ngày, Bách Lí Ca Lâm đang tựa trên tường, ngơ ngẩn mà nhìn đèn lồng lay động theo từng cơn gió.

Thấy Lê Phi đi ra, nàng khẽ cười nói: “Ngươi cũng đi ra ngoài sao?”

Lê Phi lúc này toàn là men say, chỉ cảm thấy ngực đệp loạn thình thịch, nàng lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên nói: “Ca Lâm, ta rất nhớ ngươi.”

Bách Lí Ca Lâm ôn nhu nói: “Ta cũng rất nhớ các ngươi, mỗi ngày đều nhớ.”

Nàng quay đầu đi nhìn về phía trời tối đen phía xa, không biết qua bao lâu, nàng mới thấp giọng nói: “Trên đời này, nếu có thể có hai người giống nhau thì tốt rồi.”

Nàng là chỉ Diệp Diệp sao? Nàng quả nhiên cái gì cũng vẫn chưa quên?

“Lê Phi, một mình ta nơi Đông Hải này rất cô đơn, ai cũng không biết, cái gì cũng không quen, ngươi có cảm thấy như vậy thật đáng thương không?”

Lê Phi lắc lắc đầu: “Không phải đáng thương...... Ca Lâm, ta chỉ là hy vọng ngươi vui vẻ một chút.”

Bách Lí Ca Lâm thở dài: “Ta và tỷ tỷ, còn có Diệp Diệp, chúng ta là người một nhà, nhưng ta trong cái nhà này còn cô độc hơn so với việc đến Đông Hải Vạn Tiên Hội, luôn chỉ có một mình. Ta rốt cuộc vẫn muốn làm một muội muội tốt nghe lời tỷ tỷ, làm một tiểu nha đầu luôn khiến Diệp Diệp phiền lòng. Chỉ là, ngày đó Diệp Diệp nhảy xuống hắn cùng với tỷ tỷ đồng sinh cộng tử, ta liền hiểu được tại sao ta luôn cảm thấy cô đơn. Hôm nay ta thấy tỷ tỷ cùng Diệp Diệp, đột nhiên phát hiện năm năm với ta mà nói như là hoàn toàn không hề hấn gì, hóa ra ta vẫn cô độc. Trên đời này tại sao không có người nào vừa ý ta? Ta một mực tìm, vẫn không tìm thấy, ta cảm thấy ta sẽ thích nam nhân này, nhưng lại có thể dễ dàng vứt bỏ, ta hẳn là một cô nương hư hỏng đi? Không sai, ta đã là một nữ nhân hư hỏng rồi.”

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lê Phi mỉm cười: “Lê Phi, vẫn may còn có ngươi nghe những lời này của ta, ngươi có thể cùng đến đây, thật tốt quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0