Liệu Nguyên (2)
Thập Tứ Lang
2024-07-22 07:37:46
Hoàng đế mừng rỡ phân phó mọi người quét dọn đình viện, trang trọng mà đợi.
Tiên phàm khác biệt, cho dù y có là Đế vương của một nước thì trong mắt của người tu hành chẳng qua cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi. Tuy giang sơn vạn dặm đều thuộc về y, nhưng ở Trung Thổ, thứ mà một quốc gia thực sự dựa vào chính là địa vị và quyền lực những tiên nhân đứng sau. Tiên nhân của Hoàng tộc càng nhiều, địa vị càng cao thì càng không ai dám can đảm xâm phạm. Những tiên nhân này và những người tu hành mới là trụ cột thật sự của một quốc giá, cao cao tại thượng, siêu phàm thoát tục.
Cũng giống như Kỷ Đồng Chu, cho dù là bối phận hay là thân phận đều thấp hơn y một bậc nhưng người trong Hoàng tộc lại kính sợ hắn hơn chỉ bởi vì hắn có linh căn, là người tu hành vạn dặm mới chọn được. Trước mặt người đệ đệ nhỏ tuổi này, Hoàng đế tuyệt đối sẽ không và cũng không dám tỏ ra thái độ gì.
Huống chi vị Huyền Sơn Tử tiên sinh mang trong mình huyết thống Hoàng tộc Việt Quốc, xét về bối phận mà nói, có thể coi là tổ tông chính thống rồi. Trước khi bị hung thú Hỗn Độn làm trọng thương, ông mỗi năm đều sẽ đến gặp Kỷ Đồng Chu ba bốn lần, nhưng sau khi bị thương nặng cận kề cái chết, ông chẳng bao giờ đến nữa. Đã mười một năm rồi, ông cuối cùng cũng đến, chẳng lẽ là tu vi của ông đã khôi phục sao?
Sau canh ba, mọi người trong đình đều cảm giác được cuồng phong gào thét trên đỉnh đầu, thổi mạnh đến mức khiến mắt cũng không mở ra được nên ai ấy đều vội vàng rối rít cúi đầu né tránh, chỉ có Kỷ Đồng Chu mặt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, ngự kiếm nghênh đón. Dưới ánh trăng hiện ra một ông lão mặc áo xanh dáng người gầy gò, khí chất tựa như tiên, hàm dưới có nhiều râu, khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng như băng, không ai khác ngoài Huyền Sơn Tử.
“Đệ tử bái kiến Huyền Sơn Tử trưởng lão.” Kỷ Đồng Chu cung kính khom người hành lễ.
Trong mắt lạnh như băng của Huyền Sơn Tử hiện lên một tia hài lòng nhẹ nhõm, sau khi nhìn kỹ hắn mới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến người ta rùng mình trong đêm hè nóng bức này: “Ngươi giỏi hơn so với ta nghĩ. Vô Chính Tử quả nhiên có lòng rồi.”
Hai người đáp xuống đình viện, Hoàng đế ập tức quỳ xuống hành lễ. Huyền Sơn Tử dừng lại, nhàn nhạt nói: “Ta hôm nay tới đây chỉ vì Đồng Chu, các ngươi lui xuống trước đi.”
Hoàng đế nghẹn ngào nói: “Huyền Sơn Tử tiên sinh, những năm này Việt Quốc ta nguy cơ tứ phía!”
Huyền Sơn Tử thầm than một tiếng. Chuyện Long Danh Tọa khiêu khích nhiều lần, ông làm sao không biết được, ông nói: “Ta hiểu rồi, lui xuống trước đi.”
Ai cũng không dám nhiều lời nữa, mọi người trong đình lúc này lui xuống không còn một bóng người. Kỷ Đồng Chu nhớ đến trước kia Đoan Đồ đều mang theo một hai đệ tử bên người, không phải Tố Tuyền thì là Minh Thạch, nhưng hôm nay chỉ đến một mình, quả thật hiếm thấy, hắn không nhịn được hỏi: “Tố Tuyền sư huynh không tới sao ạ?”
Huyền Sơn Tử nói: “Nó sẽ sớm đột phá Bình Cảnh thứ sáu thành tiên nên đã bế quan hơn một năm rồi.”
Dứt lời, ánh mắt lạnh lùng như băng của ông dừng lại trên người Kỷ Đồng Chu thật lâu. Khí tức của ngọn lửa trên người đứa nhỏ này chính là Huyền Hoa Hỏa trong truyền thuyết, trước đây khi nghe Vô Chính Tử nói, ông còn không tin nhưng không ngờ đó là sự thật.
Hắc hỏa hiếm thấy trên đời này chỉ được sở hữu bởi người có linh căn chỉ một thuộc tính Hỏa, nhưng hắc hỏa lại khiến người ta vừa khao khát vừa sợ hãi. Chính vì người sáng lập Tinh Chính Quán có Huyền Hoa Hỏa nên tiên gia môn phái nổi tiếng này mới mới có thể chia thành hai nhánh hoàn toàn khác nhau là Huyền Môn và Hoa Môn, cũng giống như người có Huyền Hoa Hỏa vậy, có thể vô cùng hung hãn nhưng cũng có thể vô cùng kiềm chế, nó dung hợp hai thái cực mâu thuẫn vào một người.
Lúc Kỷ Đồng Chu sáu tuổi, ông đã phát hiện ra một khía cạnh khác đứa nhỏ này được ẩn giấu cực kỳ sâu thẳm chứa đựng những d.ục vọng cuồng dã vô tận và những cảm xúc buông thả phóng túng. Khi đó ông đã nghĩ rằng một ngày nào đó nếu hắn buông bỏ những điều ẩn giấu kia trong lòng mình thì sẽ như thế nào. Đối với người tu hành mà nói, những ha.m muốn nóng nảy, cố chấp hay thậm chí là d.ục vọng tham lam cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại có thể có được tâm tu hành kiên cố nhất, nếu cầu được mà có thì đã không sao, nhưng đằng này lại cầu nhưng không được mới có thể khiến hắn sinh ra Huyền Hoa Hỏa.
Thiên hạ này người tu hành nhiều biết bao nhiều, từ xa xưa con người đã đấu tranh chống lại thiên đạo, cố gắng thoát khỏi vòng sinh tử. Chúng sinh hèn hạ, cho dù có thành tiên nhân thì lòng vẫn sẽ còn do dự. Lòng người tiềm ẩn sự yếu đuối khiến cho việc đạt được thành tựu đại đạo trở nên khó khăn và nguy hiểm, có hàng nghìn cách để tu hành nhưng chẳng thể nói cái nào đúng, cái nào sai.
Cũng giống như Huyền Sơn Tử, tu vi của ông đã lâu không thể khôi phục, sao có thể tránh khỏi liên quan đến các loại nguy cơ của Việt Quốc? Tiên pháp Huyền Môn phải tuyệt tình đoạn dục nhưng trong lòng ông vẫn luôn nhớ nhung và lo âu thì làm sao có thể cắt đứt tất cả được. Ông cũng như Chấn Vân Tử, đã rơi vào tử cục, chẳng lẽ ai tu hành Huyền Môn đến cuối cùng cũng đều rôi vào tử cục như thế sao?
Huyền Sơn Tử đưa mắt nhìn Kỷ Đồng Chu hồi lâu, lại thấp giọng nói: “Ngươi đã có Huyền Hoa Hỏa chứng tỏ đời này sẽ phải chịu khổ. Ngươi có biết tại sao Huyền Hoa Hỏa lại có nhiều danh tiếng lẫn lộn như vậy không?
Kỷ Đồng Chu im lặng, hắn không trả lời cái vấn đề này.
Huyền Sơn Tử nói: “Một ngày nào đó, khi ngươi đã có tất cả, ngọn lửa này sẽ rời bỏ ngươi mà đi. Chỉ khi ngươi đau đớn không chịu nổi, không đạt được điều mình muốn, chìm đắm trong biển d.ục vọng và các loại cuồng niệm thì nó mới có thể mạnh mẽ hơn. Đây là lửa tâm ma, nếu đã dính vào thì không có cách nào để thoát khỏi. Tu vi hiện giờ của ngươi còn thấp, nếu từ bỏ nó thì còn có thể quay đầu, nhưng khi đã thành tiên, chấp niệm càng sâu thì không thể quay trở lại được nữa, bản thân đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Kỷ Đồng Chu vẫn không trả lời, con ngươi kinh ngạc đen nhánh của hắn vẫn đang nhìn những viên đá xanh trên mặt đất không chớp mắt.
Huyền Sơn Tử nhìn thiếu niên trước mặt, nên giúp hắn một tay hay đổ thêm dầu vào lửa? Tư chất của hắn cực kỳ tốt, ngàn năm hiếm thấy, tương lai thành tựu sẽ vượt xa chính mình, nhưng thời gian của bọn họ và thời gian của Việt Quốc đang không còn nhiều nữa.
Ông thở dài một tiếng: “Ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ đi. Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai theo ta đi Đông hải, Hải Vẫn sắp đến, nên để ngươi mở mang tầm mắt mới phải.”
Đông hải? Môi Kỷ Đồng Chu khẽ mấp máy, hắn vừa từ Đông Hải trở về, lại phải đi nơi đó nữa sao? Khương Lê Phi và Lôi Tu Viễn ở nơi đó, hắn vừa muốn gặp lại vừa không muốn thấy, huống chi tu vi của Huyền Sơn Tử còn chưa khôi phục hoàn toàn, thời gian này đưa hắn đến Đông hải chỉ sợ không thích hợp. Hắn đang định nói chuyện thì bóng người Huyền Sơn Tử đã biến mất ở trước mắt, Kỷ Đồng Chu ửng sốt hồi lâu mới yên lặng trở về viện.
Trong phòng ngủ ánh nến sáng rực, trong lư hương ngọc bích thắp hợp hoan hương, ngọt ngào ngây ngất, đứng cạnh giường là một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy, nước da trắng ngần, dáng vẻ yểu điệu. Khi nhìn thấy hắn, cổ nàng đỏ bừng lên vì xấu hổ, khom người đứng đó không dám động đậy, chị thấp giọng gọi hắn: “...Vương gia, Diệu Thanh hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu thay y phục.”
Là quản gia sắp xếp sao? Bọn họ đã biết lấy lòng hắn từ khi còn nhỏ, hắn thích gì, ánh mắt nhìn nơi nào hai lần, thì những thứ đó sẽ lập tức được đưa đến trước mặt hắn chậm nhất là ngày hôm sau. Trước kia là đồ chơi, bây giờ là nữ nhân.
Kỷ Đồng Chu chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn Hoa phục cung đình* trên người nàng, chưa đầy một giờ, bọn họ đã biến nàng từ một cung nữ thành một nữ tử mặc trang phục trong cung. Vầng trán nàng đầy đặn cùng với vẻ mặt thẹn thùng khiến hắn lại nhớ đến huyễn mộng kia một lần nữa.
*Hoa phục cung đình: hoa phục mặc trong cung
Hắn thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự tức giận khó tả, tức giận vì mình là kẻ thua cuộc, tức giận vì mình đã không tự gạt được bản thân. Thế nhưng hắn còn có một loại vui sướng tột cùng, hoàng quyền, giang sơn, tất cả thứ này đều là của hắn, mặc cho hắn chi phối, chỉ cần hắn có thể bảo vệ được.
Kỷ Đồng Chu đưa ngón tay đặt trên cằm nàng, nâng mặt nàng lên, hắn thấp giọng nói: “Xin lỗi ta đi.”
Thị nữ nhỏ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn hắn, hắn dường như đang nhìn mình, nhưng cũng tựa như đang nhìn một ai đó qua chính mình. Hồi lâu sau, nàng mới run lẩy bẩy mở miệng: “Xin, xin lỗi…”
Kỷ Đồng Chu đưa tay tắt nến, Hoa phục trên người thị nữ nhỏ trong nháy mắt vỡ thành từng mảnh.
Như thế thật tốt biết bao, tất cả sự phóng túng này, nỗi khổ sở đau đớn vì không có được này, thứ mong muốn thì quá nhiều nhưng đạt được lại quá ít nên mới cảm nhận được mùi vị rõ ràng hơn.
Thật có thể trở về ban đầu sao?
Bách Lý Ca Lâm đứng trước phòng Lê Phi, nàng đã gõ cửa một lúc lâu nhưng bên trong một động tĩnh cũng không có. Nàng bất đắc dĩ quay đầu nhìn những người khác sau lưng: “Có nên phá cửa mà đi vào không?”
Lê Phi và Lôi Tu Viễn đã thành đạo lữ, nếu bọn họ tùy tiện phá cửa xông vào, nếu gặp phải tình cảnh ngượng ngùng nào đó thì không biết phải làm sao.
Diệp Diệp tiến lên cũng gõ một cái, cất cao giọng nói: “Tu Viễn! Lê Phi! Các ngươi đã dậy chưa? Nếu không trả lời nữa thì chúng ta đi vào đấy!”
Chờ một lúc, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, mọi người cũng không nhịn được nữa nên dứt khoát đẩy cửa vào, chỉ thấy trong phòng yên tĩnh, rèm buông xuống, dường như bên trong không có người. Tô Uyển mở rèm ra, thấy chăn trên giường rất gọn gàng, trên gối chỉ có một lá thư.
“Không phải chứ! Bọn họ rời đi lúc nào thế?!” Bách Lý Ca Lâm vô cùng kinh ngạc, trong đình viện có yêu vật bị nàng thuần phục ẩn nấp, có người rời đi nhưng tại sao bọn chúng không có chút phản ứng nào?
Diệp Diệp vội vàng mở thư ra, bên trong chỉ có một dòng chữ giống như chữ viết của Lê Phi: [Đã vội vàng rời đi rồi, nên ta vô cùng áy náy, nhưng cũng đừng truy cứu. Một ngày nào đó ta sẽ nói cho mọi người biết tất cả nguyên nhân.]
Hắn thở dài nói: “Có chuyện gì vậy? Hết người này đến người khác lần lượt nói đi là đi.”
Bách Lý Ca Lâm cười nói: “Nhất định là nàng đã cãi nhau với Lôi Tu Viễn rồi, hmmm…. Nhất định là có liên quan đến Kỷ Đồng Chu! Ừm, nhất định là như thế!”
Không ai biết nguyên nhân cụ thể, cũng chỉ có thể để mặc nàng ở đây đoán lung tung. Khi mọi người đang thảo luận tiếp theo nên đi đâu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, âm thanh rung chuyển mặt đất chấn động đến mức người dân trong thành trấn của Đông Hải Vạn Tiên Hội phải chạy ra xem.
Trên bầu trời phía ngoài Đông Hải xa xôi mây đen giăng kín, hàng nghìn tia sét liên tục giáng xuống, bầu trời như bị chia làm hai, bên trong thành trấn mặt trời vẫn đang rực rỡ chiếu sáng nhưng ở bờ Đông Hai thì lại mưa to gió lớn và sấm sét cuồn cuộn giống như màn đêm đen tối.
Tất cả mọi người không khỏi trợn mắt nhìn ngây người, Bách Lý Ca Lâm cả kinh nói: “Cái này... Chẳng lẽ là Tai Ương Thiên Lôi sao? Không phải nói phải mấy tháng sau mới đến sao?!”
Vô số tia linh khí hào hùng của các tiên nhân trong nháy mắt lướt qua bầu trời mênh mông, bay nhanh về phía bờ Đông Hải. Gần như ngay lập tức, một tấm lưới chằng chịt linh khí bao phủ cả bầu trời, tiếng kèn hiệu nặng nề vang khắp thành trấn kèm theo Truyền Âm Thuật của Trầm tiên sinh vang vọng trong tai mọi người.
“Hung thú sắp đến! Đệ tử tu hành lập tức sơ tán ra xa ba trăm dặm! Không được mắc sai lầm!”
Thú dữ? Mọi người rối rít bay lên, từ trên cao nhìn ra xa lại thấy mặt nước Đông Hải đang cuồn cuộn như sôi trào không ngừng nghỉ, dưới đám mây giông, mặt nước cực kỳ tối tăm. Sau đó, có một cặp sừng màu trắng khổng lồ to như quả đồi ầm ầm xuất hiện từ đáy biển—— chỉ là sừng thôi mà to đến thế sao?!
Bách Lý Xướng Nguyệt kéo Ca Lâm đang ngẩn người: “Đi mau!”
Trong lúc nhất thời, vô số đệ tử tiên gia trong thành rút lui như thủy triều, tiếng nổ sau lưng càng lúc càng lớn, lưới linh khí dường như khó có thể chống đỡ được tình huống như vậy và có thể sẽ bị hư hại bất cứ lúc nào. Một tiếng gầm vang vọng khắp trời đất bỗng nhiên vang lên, các đệ tử bị âm thanh này chấn động sửng sốt trong giây lát. Tiếp theo, họ nhìn thấy nước biển đột nhiên dâng cao hàng nghìn trượng, trong làn bọt trắng xóa xuất hiện một con thú hung dữ to lớn trông giống như một con trâu nhưng cả mình bị lông dài che phủ.
Nó sải đôi cánh đỏ như máu trên lưng, trong nháy mắt đã bay đến trung tâm thành trấn, lưới linh khí bị nó xé nát vụn, yêu khí ngang ngược như sóng lớn vây khắp bốn phía, các đệ tử bị áp bức lần lượt ngã xuống, không thể cử động.
Tiên phàm khác biệt, cho dù y có là Đế vương của một nước thì trong mắt của người tu hành chẳng qua cũng chỉ là một người phàm tục mà thôi. Tuy giang sơn vạn dặm đều thuộc về y, nhưng ở Trung Thổ, thứ mà một quốc gia thực sự dựa vào chính là địa vị và quyền lực những tiên nhân đứng sau. Tiên nhân của Hoàng tộc càng nhiều, địa vị càng cao thì càng không ai dám can đảm xâm phạm. Những tiên nhân này và những người tu hành mới là trụ cột thật sự của một quốc giá, cao cao tại thượng, siêu phàm thoát tục.
Cũng giống như Kỷ Đồng Chu, cho dù là bối phận hay là thân phận đều thấp hơn y một bậc nhưng người trong Hoàng tộc lại kính sợ hắn hơn chỉ bởi vì hắn có linh căn, là người tu hành vạn dặm mới chọn được. Trước mặt người đệ đệ nhỏ tuổi này, Hoàng đế tuyệt đối sẽ không và cũng không dám tỏ ra thái độ gì.
Huống chi vị Huyền Sơn Tử tiên sinh mang trong mình huyết thống Hoàng tộc Việt Quốc, xét về bối phận mà nói, có thể coi là tổ tông chính thống rồi. Trước khi bị hung thú Hỗn Độn làm trọng thương, ông mỗi năm đều sẽ đến gặp Kỷ Đồng Chu ba bốn lần, nhưng sau khi bị thương nặng cận kề cái chết, ông chẳng bao giờ đến nữa. Đã mười một năm rồi, ông cuối cùng cũng đến, chẳng lẽ là tu vi của ông đã khôi phục sao?
Sau canh ba, mọi người trong đình đều cảm giác được cuồng phong gào thét trên đỉnh đầu, thổi mạnh đến mức khiến mắt cũng không mở ra được nên ai ấy đều vội vàng rối rít cúi đầu né tránh, chỉ có Kỷ Đồng Chu mặt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, ngự kiếm nghênh đón. Dưới ánh trăng hiện ra một ông lão mặc áo xanh dáng người gầy gò, khí chất tựa như tiên, hàm dưới có nhiều râu, khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng như băng, không ai khác ngoài Huyền Sơn Tử.
“Đệ tử bái kiến Huyền Sơn Tử trưởng lão.” Kỷ Đồng Chu cung kính khom người hành lễ.
Trong mắt lạnh như băng của Huyền Sơn Tử hiện lên một tia hài lòng nhẹ nhõm, sau khi nhìn kỹ hắn mới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến người ta rùng mình trong đêm hè nóng bức này: “Ngươi giỏi hơn so với ta nghĩ. Vô Chính Tử quả nhiên có lòng rồi.”
Hai người đáp xuống đình viện, Hoàng đế ập tức quỳ xuống hành lễ. Huyền Sơn Tử dừng lại, nhàn nhạt nói: “Ta hôm nay tới đây chỉ vì Đồng Chu, các ngươi lui xuống trước đi.”
Hoàng đế nghẹn ngào nói: “Huyền Sơn Tử tiên sinh, những năm này Việt Quốc ta nguy cơ tứ phía!”
Huyền Sơn Tử thầm than một tiếng. Chuyện Long Danh Tọa khiêu khích nhiều lần, ông làm sao không biết được, ông nói: “Ta hiểu rồi, lui xuống trước đi.”
Ai cũng không dám nhiều lời nữa, mọi người trong đình lúc này lui xuống không còn một bóng người. Kỷ Đồng Chu nhớ đến trước kia Đoan Đồ đều mang theo một hai đệ tử bên người, không phải Tố Tuyền thì là Minh Thạch, nhưng hôm nay chỉ đến một mình, quả thật hiếm thấy, hắn không nhịn được hỏi: “Tố Tuyền sư huynh không tới sao ạ?”
Huyền Sơn Tử nói: “Nó sẽ sớm đột phá Bình Cảnh thứ sáu thành tiên nên đã bế quan hơn một năm rồi.”
Dứt lời, ánh mắt lạnh lùng như băng của ông dừng lại trên người Kỷ Đồng Chu thật lâu. Khí tức của ngọn lửa trên người đứa nhỏ này chính là Huyền Hoa Hỏa trong truyền thuyết, trước đây khi nghe Vô Chính Tử nói, ông còn không tin nhưng không ngờ đó là sự thật.
Hắc hỏa hiếm thấy trên đời này chỉ được sở hữu bởi người có linh căn chỉ một thuộc tính Hỏa, nhưng hắc hỏa lại khiến người ta vừa khao khát vừa sợ hãi. Chính vì người sáng lập Tinh Chính Quán có Huyền Hoa Hỏa nên tiên gia môn phái nổi tiếng này mới mới có thể chia thành hai nhánh hoàn toàn khác nhau là Huyền Môn và Hoa Môn, cũng giống như người có Huyền Hoa Hỏa vậy, có thể vô cùng hung hãn nhưng cũng có thể vô cùng kiềm chế, nó dung hợp hai thái cực mâu thuẫn vào một người.
Lúc Kỷ Đồng Chu sáu tuổi, ông đã phát hiện ra một khía cạnh khác đứa nhỏ này được ẩn giấu cực kỳ sâu thẳm chứa đựng những d.ục vọng cuồng dã vô tận và những cảm xúc buông thả phóng túng. Khi đó ông đã nghĩ rằng một ngày nào đó nếu hắn buông bỏ những điều ẩn giấu kia trong lòng mình thì sẽ như thế nào. Đối với người tu hành mà nói, những ha.m muốn nóng nảy, cố chấp hay thậm chí là d.ục vọng tham lam cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại có thể có được tâm tu hành kiên cố nhất, nếu cầu được mà có thì đã không sao, nhưng đằng này lại cầu nhưng không được mới có thể khiến hắn sinh ra Huyền Hoa Hỏa.
Thiên hạ này người tu hành nhiều biết bao nhiều, từ xa xưa con người đã đấu tranh chống lại thiên đạo, cố gắng thoát khỏi vòng sinh tử. Chúng sinh hèn hạ, cho dù có thành tiên nhân thì lòng vẫn sẽ còn do dự. Lòng người tiềm ẩn sự yếu đuối khiến cho việc đạt được thành tựu đại đạo trở nên khó khăn và nguy hiểm, có hàng nghìn cách để tu hành nhưng chẳng thể nói cái nào đúng, cái nào sai.
Cũng giống như Huyền Sơn Tử, tu vi của ông đã lâu không thể khôi phục, sao có thể tránh khỏi liên quan đến các loại nguy cơ của Việt Quốc? Tiên pháp Huyền Môn phải tuyệt tình đoạn dục nhưng trong lòng ông vẫn luôn nhớ nhung và lo âu thì làm sao có thể cắt đứt tất cả được. Ông cũng như Chấn Vân Tử, đã rơi vào tử cục, chẳng lẽ ai tu hành Huyền Môn đến cuối cùng cũng đều rôi vào tử cục như thế sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyền Sơn Tử đưa mắt nhìn Kỷ Đồng Chu hồi lâu, lại thấp giọng nói: “Ngươi đã có Huyền Hoa Hỏa chứng tỏ đời này sẽ phải chịu khổ. Ngươi có biết tại sao Huyền Hoa Hỏa lại có nhiều danh tiếng lẫn lộn như vậy không?
Kỷ Đồng Chu im lặng, hắn không trả lời cái vấn đề này.
Huyền Sơn Tử nói: “Một ngày nào đó, khi ngươi đã có tất cả, ngọn lửa này sẽ rời bỏ ngươi mà đi. Chỉ khi ngươi đau đớn không chịu nổi, không đạt được điều mình muốn, chìm đắm trong biển d.ục vọng và các loại cuồng niệm thì nó mới có thể mạnh mẽ hơn. Đây là lửa tâm ma, nếu đã dính vào thì không có cách nào để thoát khỏi. Tu vi hiện giờ của ngươi còn thấp, nếu từ bỏ nó thì còn có thể quay đầu, nhưng khi đã thành tiên, chấp niệm càng sâu thì không thể quay trở lại được nữa, bản thân đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Kỷ Đồng Chu vẫn không trả lời, con ngươi kinh ngạc đen nhánh của hắn vẫn đang nhìn những viên đá xanh trên mặt đất không chớp mắt.
Huyền Sơn Tử nhìn thiếu niên trước mặt, nên giúp hắn một tay hay đổ thêm dầu vào lửa? Tư chất của hắn cực kỳ tốt, ngàn năm hiếm thấy, tương lai thành tựu sẽ vượt xa chính mình, nhưng thời gian của bọn họ và thời gian của Việt Quốc đang không còn nhiều nữa.
Ông thở dài một tiếng: “Ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ đi. Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai theo ta đi Đông hải, Hải Vẫn sắp đến, nên để ngươi mở mang tầm mắt mới phải.”
Đông hải? Môi Kỷ Đồng Chu khẽ mấp máy, hắn vừa từ Đông Hải trở về, lại phải đi nơi đó nữa sao? Khương Lê Phi và Lôi Tu Viễn ở nơi đó, hắn vừa muốn gặp lại vừa không muốn thấy, huống chi tu vi của Huyền Sơn Tử còn chưa khôi phục hoàn toàn, thời gian này đưa hắn đến Đông hải chỉ sợ không thích hợp. Hắn đang định nói chuyện thì bóng người Huyền Sơn Tử đã biến mất ở trước mắt, Kỷ Đồng Chu ửng sốt hồi lâu mới yên lặng trở về viện.
Trong phòng ngủ ánh nến sáng rực, trong lư hương ngọc bích thắp hợp hoan hương, ngọt ngào ngây ngất, đứng cạnh giường là một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy, nước da trắng ngần, dáng vẻ yểu điệu. Khi nhìn thấy hắn, cổ nàng đỏ bừng lên vì xấu hổ, khom người đứng đó không dám động đậy, chị thấp giọng gọi hắn: “...Vương gia, Diệu Thanh hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu thay y phục.”
Là quản gia sắp xếp sao? Bọn họ đã biết lấy lòng hắn từ khi còn nhỏ, hắn thích gì, ánh mắt nhìn nơi nào hai lần, thì những thứ đó sẽ lập tức được đưa đến trước mặt hắn chậm nhất là ngày hôm sau. Trước kia là đồ chơi, bây giờ là nữ nhân.
Kỷ Đồng Chu chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn Hoa phục cung đình* trên người nàng, chưa đầy một giờ, bọn họ đã biến nàng từ một cung nữ thành một nữ tử mặc trang phục trong cung. Vầng trán nàng đầy đặn cùng với vẻ mặt thẹn thùng khiến hắn lại nhớ đến huyễn mộng kia một lần nữa.
*Hoa phục cung đình: hoa phục mặc trong cung
Hắn thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự tức giận khó tả, tức giận vì mình là kẻ thua cuộc, tức giận vì mình đã không tự gạt được bản thân. Thế nhưng hắn còn có một loại vui sướng tột cùng, hoàng quyền, giang sơn, tất cả thứ này đều là của hắn, mặc cho hắn chi phối, chỉ cần hắn có thể bảo vệ được.
Kỷ Đồng Chu đưa ngón tay đặt trên cằm nàng, nâng mặt nàng lên, hắn thấp giọng nói: “Xin lỗi ta đi.”
Thị nữ nhỏ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn hắn, hắn dường như đang nhìn mình, nhưng cũng tựa như đang nhìn một ai đó qua chính mình. Hồi lâu sau, nàng mới run lẩy bẩy mở miệng: “Xin, xin lỗi…”
Kỷ Đồng Chu đưa tay tắt nến, Hoa phục trên người thị nữ nhỏ trong nháy mắt vỡ thành từng mảnh.
Như thế thật tốt biết bao, tất cả sự phóng túng này, nỗi khổ sở đau đớn vì không có được này, thứ mong muốn thì quá nhiều nhưng đạt được lại quá ít nên mới cảm nhận được mùi vị rõ ràng hơn.
Thật có thể trở về ban đầu sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Lý Ca Lâm đứng trước phòng Lê Phi, nàng đã gõ cửa một lúc lâu nhưng bên trong một động tĩnh cũng không có. Nàng bất đắc dĩ quay đầu nhìn những người khác sau lưng: “Có nên phá cửa mà đi vào không?”
Lê Phi và Lôi Tu Viễn đã thành đạo lữ, nếu bọn họ tùy tiện phá cửa xông vào, nếu gặp phải tình cảnh ngượng ngùng nào đó thì không biết phải làm sao.
Diệp Diệp tiến lên cũng gõ một cái, cất cao giọng nói: “Tu Viễn! Lê Phi! Các ngươi đã dậy chưa? Nếu không trả lời nữa thì chúng ta đi vào đấy!”
Chờ một lúc, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, mọi người cũng không nhịn được nữa nên dứt khoát đẩy cửa vào, chỉ thấy trong phòng yên tĩnh, rèm buông xuống, dường như bên trong không có người. Tô Uyển mở rèm ra, thấy chăn trên giường rất gọn gàng, trên gối chỉ có một lá thư.
“Không phải chứ! Bọn họ rời đi lúc nào thế?!” Bách Lý Ca Lâm vô cùng kinh ngạc, trong đình viện có yêu vật bị nàng thuần phục ẩn nấp, có người rời đi nhưng tại sao bọn chúng không có chút phản ứng nào?
Diệp Diệp vội vàng mở thư ra, bên trong chỉ có một dòng chữ giống như chữ viết của Lê Phi: [Đã vội vàng rời đi rồi, nên ta vô cùng áy náy, nhưng cũng đừng truy cứu. Một ngày nào đó ta sẽ nói cho mọi người biết tất cả nguyên nhân.]
Hắn thở dài nói: “Có chuyện gì vậy? Hết người này đến người khác lần lượt nói đi là đi.”
Bách Lý Ca Lâm cười nói: “Nhất định là nàng đã cãi nhau với Lôi Tu Viễn rồi, hmmm…. Nhất định là có liên quan đến Kỷ Đồng Chu! Ừm, nhất định là như thế!”
Không ai biết nguyên nhân cụ thể, cũng chỉ có thể để mặc nàng ở đây đoán lung tung. Khi mọi người đang thảo luận tiếp theo nên đi đâu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, âm thanh rung chuyển mặt đất chấn động đến mức người dân trong thành trấn của Đông Hải Vạn Tiên Hội phải chạy ra xem.
Trên bầu trời phía ngoài Đông Hải xa xôi mây đen giăng kín, hàng nghìn tia sét liên tục giáng xuống, bầu trời như bị chia làm hai, bên trong thành trấn mặt trời vẫn đang rực rỡ chiếu sáng nhưng ở bờ Đông Hai thì lại mưa to gió lớn và sấm sét cuồn cuộn giống như màn đêm đen tối.
Tất cả mọi người không khỏi trợn mắt nhìn ngây người, Bách Lý Ca Lâm cả kinh nói: “Cái này... Chẳng lẽ là Tai Ương Thiên Lôi sao? Không phải nói phải mấy tháng sau mới đến sao?!”
Vô số tia linh khí hào hùng của các tiên nhân trong nháy mắt lướt qua bầu trời mênh mông, bay nhanh về phía bờ Đông Hải. Gần như ngay lập tức, một tấm lưới chằng chịt linh khí bao phủ cả bầu trời, tiếng kèn hiệu nặng nề vang khắp thành trấn kèm theo Truyền Âm Thuật của Trầm tiên sinh vang vọng trong tai mọi người.
“Hung thú sắp đến! Đệ tử tu hành lập tức sơ tán ra xa ba trăm dặm! Không được mắc sai lầm!”
Thú dữ? Mọi người rối rít bay lên, từ trên cao nhìn ra xa lại thấy mặt nước Đông Hải đang cuồn cuộn như sôi trào không ngừng nghỉ, dưới đám mây giông, mặt nước cực kỳ tối tăm. Sau đó, có một cặp sừng màu trắng khổng lồ to như quả đồi ầm ầm xuất hiện từ đáy biển—— chỉ là sừng thôi mà to đến thế sao?!
Bách Lý Xướng Nguyệt kéo Ca Lâm đang ngẩn người: “Đi mau!”
Trong lúc nhất thời, vô số đệ tử tiên gia trong thành rút lui như thủy triều, tiếng nổ sau lưng càng lúc càng lớn, lưới linh khí dường như khó có thể chống đỡ được tình huống như vậy và có thể sẽ bị hư hại bất cứ lúc nào. Một tiếng gầm vang vọng khắp trời đất bỗng nhiên vang lên, các đệ tử bị âm thanh này chấn động sửng sốt trong giây lát. Tiếp theo, họ nhìn thấy nước biển đột nhiên dâng cao hàng nghìn trượng, trong làn bọt trắng xóa xuất hiện một con thú hung dữ to lớn trông giống như một con trâu nhưng cả mình bị lông dài che phủ.
Nó sải đôi cánh đỏ như máu trên lưng, trong nháy mắt đã bay đến trung tâm thành trấn, lưới linh khí bị nó xé nát vụn, yêu khí ngang ngược như sóng lớn vây khắp bốn phía, các đệ tử bị áp bức lần lượt ngã xuống, không thể cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro