Lời Nguyền (1)
Thập Tứ Lang
2024-07-22 07:37:46
“… Đây có được xem là trốn tránh không?” Lê Phi trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi hỏi.
Hồ Gia Bình nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng: “Muội đã không còn là trẻ con nữa nên hành động theo cảm tính sẽ gây ra hậu quả gì, muội nên biết rõ.”
Như vậy cũng được sao? Giả vờ như chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả và lãng phí cuộc sống mà sư [hụ đã sùng tính mạng của mình để đổi lấy.
“Khương Lê Phi, chúng ta không phải là người Trung Thổ. Đối với bọn họ mà nói, chúng ta thậm chí còn là kẻ thù không đội trời chung và không phải ai cũng có tấm lòng rộng lớn như sư phụ. Năm trăm năm trước, chúng ta đã giết vô số người, lần này muội còn muốn giết cả Vô Nguyệt Đình tiên nhân. Ta nói cho muội biết, cái này không gọi là báo thù mà là tàn sát, ỷ mạnh hiếp yếu. Ta không tin sư phụ ở dưới Cửu Tuyền sẽ nguyện ý thấy muội làm ra loại chuyện này. Người nuôi muội lớn, trong lòng chắc chắn đã cởi bỏ nút thắt về Hải Vẫn và mong muốn ngăn chặn không để thảm kịch năm trăm năm trước lặp lại, không phải để muội tiếp tục tàn sát bừa bãi.”
Nếu như sư phụ không mang nàng về Trung Thổ, không nuôi lớn Hồ Gia Bình, người đã mất trí nhớ và biến thành đứa trẻ thì mọi chuyện hôm nay sẽ rất khác. Bọn họ đã được trải nghiệm sâu sắc sự ấm áp và tàn nhẫn của lòng người, sống ở Trung Thổ nhiều năm như thế đã khiến bọn họ giống con người hơn là Dạ Xoa bị nguyền rủa và Quả Kiến Mộc lãnh khốc. Trong khi họ nhận được mọi sự dịu dàng, họ cũng sẽ sinh ra đủ loại yếu đuối và ràng buộc.
Trong mười năm sống cùng sư phụ, ông chưa từng một lần nhìn nàng như thể nàng là một dị loại nào đó. Lê Phi lại nhớ tới những ký ức đã phai đi từ lâu, lúc đó sư phụ ôm nàng thở dài: “Không biết có thể nhìn thấy dáng vẻ của ngươi lúc trưởng thành hay không?”
Nàng bây giờ đã trưởng thành rồi, làm người bình thường ở Trung Thổ suốt mười bảy năm, tất cả hỉ nộ ái ố đều đã trải nghiệm qua. Khi nàng thấy sư phụ lần cuối tại Dị Dân Mộ, mặc dù nàng không biết gì cả nhưng vì trên mặt nàng tràn đầy hạnh phúc nên ông đã cười vui vẻ yên tâm, ra đi cũng rất thanh thản. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu tại sao sư phụ để lại cho nàng quyển sách màu đen kia.
Nhật Viêm luôn nói con người thay đổi quá nhanh, lòng người có thể g.iết chết người. Hôm nay chơi thân là thế nhưng ngày mai có thể lâm vào tình cảnhh ngươi chết ta sống, tuy nhiên, trong số những cảm xúc bốc đồng và thay đổi thất thường này luôn có những tình cảm trân quý vững chắc như đá, cho dù chỉ là một chút. Lúc đầu, sư phụ cũng chỉ coi họ là Hải Ngoại Dị Dân mà vừa tò mò vừa cảnh giác đó thôi. Mặc dù tình cảm của con người vừa dễ phát triển vừa mong manh và gây ra nhiều trở ngại trong cách tu luyện, nhưng đó là điều chỉ con người mới có.
“Ta không có ý định quay lại Vô Nguyệt Đình.” Lê Phi bỗng nhiên nghiêm nghị nói: “Thừa dịp lần Hải Vẫn này ập đến, ta muốn đi Hải Ngoại.”
Hồ Gia Bình thở dài nói: “Muốn tìm tộc nhân? Quả Kiến Mộc một lần chỉ sinh ra một người, chỉ khi người trước chết đi thì người sau mới có thể sinh ra. Đừng trách ta không nói trước cho muội, đừng nghĩ đến tộc nhân nữa.”
Lê Phi lắc đầu một cái, nàng lấy quyển sách màu đen kia ra, cúi đầu nói: “Những nơi mà sư phụ đã đi qua, ta cũng muốn được tận mắt nhìn thấy, còn có cây Kiến Mộc kia nữa.”
Hồ Gia Bình cầm lấy quyển sách kia lật một lượt, cười nhẹ nói: “Đi không ít nơi nha, chẳng qua không phải cái gì cũng viết vào. Đúng là một lão đầu bất cẩn.”
Thậm chí ngay cả thân phận của hắn cũng không tiết lộ cho Nhật Viêm, nghĩ đến việc Dạ Xoa đã mang đến cho Trung Thổ quá nhiều nỗi ám ảnh cho tiên gia Trung Thổ, đến mức chỉ nhắc đến thôi đã biến sắc, thì tốt nhất là không nên tiết lộ.
“Ta sắp đột phá Bình Cảnh thứ năm rồi.” Hồ Gia Bình trả lại quyển sách cho Lê Phi rồi nháy mắt với nàng. “Được sống lại một lần nữa là tốt rồi. Sau này khi ta thành tiên sẽ cùng A Mộ đến Hải Ngoại tìm Dị Hỏa đúc lại Lệ Phong, nếu như lúc đó ta còn sống.”
Lê Phi cũng cười cười, nói nhỏ: “Dạ Xoa cũng giống con người sao? Hay là bởi vì huynh mất trí nhớ nên mới ồn ào như vậy?”
Lại còn nói hắn ồn ào…. Hồ Gia Bình trừng nàng một cái, đứa nhỏ này nói chuyện cũng thật là không khách khí chút nào!
“Dạ Xoa cũng được coi là con người, dĩ nhiên có đủ tính cách kỳ lạ, chứ muội nghĩ thế nào?” Hồ Gia Bình cốc đầu nàng một cái. “Dạ Xoa chỉ mất hết lí trý khi dính líu đến Quả Kiến Mộc, nếu muốn biết cảm giác khi bị nguyền rủa thì muội tự mình đi hỏi Lôi Tu Viễn đi. Nhưng mà theo ta thấy thì tính tình của tiểu tử kia mới không giống Dạ Xoa đó! Bộ tộc của chúng ta đa phần đều là hán tử thật sự trầm mặc ít nói và làm bất cứ điều gì mình muốn.”
Tại sao nàng lại không nhìn ra một chút “trầm mặc ít nói” nào từ Hồ Gia Bình thế? Chỉ thấy đã phát huy quá mức sự “muốn làm gì thì làm” thôi.
“Lời nguyền đó… Ta có thể giải không?” Lê Phi do dự một chút, nhưng vẫn hỏi.
Hồ Gia Bình lắc đầu: “Ta không biết, ngay cả nguồn gốc của lời nguyền cũng chỉ là truyền thuyết xa xưa. Chẳng qua ta biết được, khi bị chém đứt sừng sẽ bị mất trí nhớ và năng lực, nhưng không thể giải thoát khỏi lời nguyền. Ta củng không biết lúc ấy sư phụ làm sao có thể trùng hợp giải được lời nguyền của ta như thế.”
Nói đến đây, hắn lại dời tầm mắt mỉm cười rồi thản nhiên mở miệng: “Muội vẫn có ý định lăn lộn cùng tiểu tử kia sao? Muội có phân biệt được đệ ấy là thật sự thích mình hay chỉ muốn độc chiếm mình không? Đừng trách đại sư huynh không nhắc nhở muội, lời nguyền đó vô cùng độc ác, đến mức người thân cũng không nhận ra đó. Quả Kiến Mộc trước muội một đời cũng là bởi vì bị Dạ Xoa cướp được nên bị phanh thây thảm thương, Dị Dân Mộ không phải chỉ còn giữ lại được một khúc xương cánh tay của nàng ta thôi sao? Muội cũng nhìn thấy rồi đó, cho nên muội tốt nhất là nên cẩn thận mộ chút… Ai da, không hay rồi, nói xấu tiểu tử này khiến đệ ấy ngồi không yên rồi…”
Lê Phi nhanh chóng xoay người lại thì thấy Lôi Tu Viễn đang đứng trên mai rùa mà cao cao tại thượng đất ẩn nấp trong bóng cây, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Hồ Gia Bình, vậy mà nàng chẳng cảm nhận được sự dao động linh khí nào trên người hắn.
“Nói nhảm nhiều quá.” Lôi Tu Viễn đáp xuống cạnh nàng, muốn đưa tay ra kéo nàng như trước, nhưng chẳng biết vì sao lại rụt tay về, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Gia Bình như cũ.
Hồ Gia Bình cười khổ, đưa hai tay lên: “Ta không có sừng cũng chẳng còn bị nguyền rủa, đệ không cần coi ta là kẻ thù chứ?”
Lôi Tu Viễn lẳng lặng nhìn hắn một lát, sau đó quay đi nhỏ giọng nói: “Chỉ còn lại một mình ta mà thôi.”
Bộ tộc Dạ Xoa vốn nổi tiếng và thịnh vượng ở Hải Ngoại lại suy tàn đến mức này chỉ vì lời nguyền của Quả Kiến Mộc, thật đáng buồn làm sao.
Hồ Gia Bình cười nói không đứng đắn: “Cho nên chúng ta phải cố gắng một chút, vẫn phải truyền lại huyết mạch bi thảm này.”
Không biết sau này đứa trẻ do Dạ Xoa và Kiến Mộc sinh ra có trở mặt làm phản mà cướp mẫu thân từ phụ thân mình hay không…. Cảnh tượng này nghĩ đến đúng là vừa thảm thương vừa có chút buồn cười. Nghe nói, kết cục của những Quả Kiến Mộc năm xưa cũng không tốt đẹp gì, không phải bị Dạ Xoa mất khống chế phanh thây thì cũng nhiều lần bị độc chiếm giam cầm cả đời. Mặc dù các nàng ấy có năng lực đặc thù trời sinh, nhưng cũng không thể chống lại một đám Dạ Xoa tranh nhau, lời nguyền này đúng là hại người hại mình mà.
“Huynh nhận ra ta từ khi nào?” Lôi Tu Viễn không để ý tới lời nói không đứng đắn vừa nãy của hắn.
Hồ Gia Bình suy nghĩ một chút: “Bảy năm trước ở Thư Viện khi nhìn thấy tiểu nha đầu này, ta đã loáng thoáng nhớ lại. Ta biết sư phụ mang về Quả Kiến Mộc từ Hải Ngoại, sau khi muội ấy nói với ta chuyện của sư phụ, ta mới biết được thân phận của muội ấy. Những năm này trí nhớ đứt quãng của ta đang dần khôi phục, mãi đến khi đệ thả ra mây đen che khuất mặt trời ở Đấu Pháp Đại Hội, ta mới cảm giác được đệ là đồng tộc của ta, lúc ấy ta mới nhớ được tất cả.”
“Tại sao không nói?”
“Tại sao phải nói? Trời ạ, ta đang sống tốt như thế, tại sao phải tự tìm rắc rối cho mình?”
Lôi Tu Viễn ngừng một lúc, rồi nhìn về phía Lê Phi, nàng cũng đang nhìn mình với ánh mắt chuyên chú như thường lệ, trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, bình tĩnh nói: “Ngày đó, khi bị quay ngược lại mấy trăm năm trong Sâm La Đại Pháp, ta trốn thoát về Hải Ngoại rồi rơi vào giấc ngủ say. Đến khi phát hiện Quả Kiến Mộc bị người hái đi mất, ta mới đuổi theo rồi bị thiên lôi biển lửa gây thương tích, ta bị thương nặng đến mức sắp chết, lưu lạc trên biển rất nhiều năm, trí nhớ bị mất hết, vừa khôi phục mấy ngày trước.”
Sâm La Đại Pháp quay ngược thời gian khiến bọn họ biến thành đứa trẻ, năng lực vẫn còn ở đó nhưng vì thân thể quá bé nhỏ nên không thể chịu được nguồn năng lực quá lớn này, vì thế chỉ có thể chìm vào giấc ngủ say. Khi còn bé hắn luôn muốn bộc phát ra năng lực kinh người này, rồi rơi vào đau đớn tột độ cũng bởi vì cơ thể không có cách nào chịu đựng đựng được năng lực của Dạ Xoa. Lần Đấu Pháp Đại Hội đó, Lê Phi đã chữa khỏi mọi vết ám thương cho hắn, cộng thêm việc nàng liên tục sử dụng Linh Nhập khiến lớp vỏ bên ngoài không ổn định. Nàng vốn là Quả Kiến mộc có thể tăng sức mạnh cho Dạ Xoa, khi những điều kiện này đồng loạt được kích hoạt, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn luôn muốn có năng lực để bảo vệ Lê Phi, hơn nữa vẫn luôn liều mạng như thế, trớ trêu thay, hiện giờ hắn đã có được năng lực đó, nhưng lại chẳng muốn dùng đến chút nào.
Hồ Gia Bình cười than: “Lão đầu kia nếu biết được trong lúc vô tình mình đã gây ra hậu quả như thế nào, chắc chắn sẽ cười đến không ngậm được mồm mất.”
Tiên nhân lớn tuổi như ông, đã sống gần ngàn năm rồi nhưng lại có thể giữ được một trái tim ngây thơ là điều rất hiếm thấy. Nhờ vào trái tim này của ông nên chỉ thiếu một bước nữa là ông có thể đạt tới đại đạo, nhưng cũng bởi vì nó nên đến cuối cùng ông vẫn không thể thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử.
Hồ Gia Bình thở dài một tiếng, quay đầu nhìn lại, từ xa xa có một bóng người lóe lên trong đêm, không đến gần mà chỉ lặng lẽ lơ lửng trên không trung chờ đợi.
“Ta phải đi rồi, lời muốn nói đã nói hết rồi. Hai người muốn trách ta cũng được, nghi ngờ ta cũng chẳng sao, dù sao ta cũng muốn sống những ngày tháng an nhàn vô lại như vậy đấy, sau này không có chuyện gì đừng đến tìm ta, có chuyện gì thì càng đừng đến tìm ta. Tiểu nha đầu, sau này nếu ta còn sống được thành tiên đi đến Hải Ngoại, nhớ mời ta ăn cơm đấy nhé.”
Đến cuối cùng hắn vẫn không đứng đắn như thế, nháy mắt ra hiệu vẫy vẫy tay, lưu loát dứt khoát gọi ra đám mây nhỏ bay về phía Hắc Sa Nữ. Nàng ấy đã gói ghém đồ đạc thành một cái tay nải thật lớn, nghiêm túc đeo ở sau lưng. Hai người dường như đã tranh cãi một hồi lâu, cuối cùng nàng bất đắc dĩ đưa tay nải gói đồ cho Hồ Gia Bình đeo, rồi hắn nắm lấy tay nàng mà lảm nhảm, cũng chẳng quay đầu lại mà bay thẳng ra khỏi Thư Viện.
Lê Phi lẳng lặng đứng cạnh hồ sen một lúc lâu, Lôi Tu Viễn bên cạnh cũng lặng lẽ đứng đó không nói một lời. Hắn không còn gần gũi như trước nhưng cũng không xa cách, nhưng đây là khoảng cách khiến nàng nhận ra hắn đang bối rồi đến nhường nào.
“Tu Viễn.” Nàng đột nhiên lên tiếng, đã mấy ngày rồi, trong giọng nói của cô cuối cùng cũng mang theo nụ cười. “Chàng còn nhớ chuyện lần trước chúng ta đến Tàng Thư Tháp trả sách hay không?”
Lôi Tu Viễn chậm rãi “Ừ” một tiếng: “Nàng kéo đến mức làm rách bộ đệ tử phục duy nhất của ta luôn mà.”
Lê Phi không nhịn được cười ra tiếng: “Chàng chỉ nhớ những chuyện này thôi sao.”
Khi đó nhóm bốn người bọn họ ngày nào cũng bị Hồ Gia Bình xoay như chong chóng, mỗi ngày ngoại trừ tu hành còn phải chép sách, chép xong lại thay phiên nhau trả về Tàng Thư Tháp. Còn nhớ ngày đó cuốn sách họ chép hôm đó rất dày, sau khi bốn người cùng nhau chép xong đã sớm qua giờ đi ngủ rồi, hôm đó lại đến lượt Lý Phỉ trả sách. Nếu không trả ngày hôm sau sẽ bị Hồ Gia Bình dùng Thuật Ngứa hành hạ dù không muốn thì cũng phải chịu, nàng hôm đó vẫn lấy hết can đảm một mình bay đến Tàng Thư Tháp.
Khi bay đến Tàng Thư Tháp, nàng mới phát hiện Lôi Tu Viễn vẫn luôn đi theo mình từ phía xa. Bách Lý Ca Lâm và Kỷ Đồng Chu cũng không chịu được mà đi ngủ trước, chỉ có hắn là người duy nhất lặng lẽ đi cùng nàng suốt chặng đường.
Hồ Gia Bình nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng: “Muội đã không còn là trẻ con nữa nên hành động theo cảm tính sẽ gây ra hậu quả gì, muội nên biết rõ.”
Như vậy cũng được sao? Giả vờ như chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả và lãng phí cuộc sống mà sư [hụ đã sùng tính mạng của mình để đổi lấy.
“Khương Lê Phi, chúng ta không phải là người Trung Thổ. Đối với bọn họ mà nói, chúng ta thậm chí còn là kẻ thù không đội trời chung và không phải ai cũng có tấm lòng rộng lớn như sư phụ. Năm trăm năm trước, chúng ta đã giết vô số người, lần này muội còn muốn giết cả Vô Nguyệt Đình tiên nhân. Ta nói cho muội biết, cái này không gọi là báo thù mà là tàn sát, ỷ mạnh hiếp yếu. Ta không tin sư phụ ở dưới Cửu Tuyền sẽ nguyện ý thấy muội làm ra loại chuyện này. Người nuôi muội lớn, trong lòng chắc chắn đã cởi bỏ nút thắt về Hải Vẫn và mong muốn ngăn chặn không để thảm kịch năm trăm năm trước lặp lại, không phải để muội tiếp tục tàn sát bừa bãi.”
Nếu như sư phụ không mang nàng về Trung Thổ, không nuôi lớn Hồ Gia Bình, người đã mất trí nhớ và biến thành đứa trẻ thì mọi chuyện hôm nay sẽ rất khác. Bọn họ đã được trải nghiệm sâu sắc sự ấm áp và tàn nhẫn của lòng người, sống ở Trung Thổ nhiều năm như thế đã khiến bọn họ giống con người hơn là Dạ Xoa bị nguyền rủa và Quả Kiến Mộc lãnh khốc. Trong khi họ nhận được mọi sự dịu dàng, họ cũng sẽ sinh ra đủ loại yếu đuối và ràng buộc.
Trong mười năm sống cùng sư phụ, ông chưa từng một lần nhìn nàng như thể nàng là một dị loại nào đó. Lê Phi lại nhớ tới những ký ức đã phai đi từ lâu, lúc đó sư phụ ôm nàng thở dài: “Không biết có thể nhìn thấy dáng vẻ của ngươi lúc trưởng thành hay không?”
Nàng bây giờ đã trưởng thành rồi, làm người bình thường ở Trung Thổ suốt mười bảy năm, tất cả hỉ nộ ái ố đều đã trải nghiệm qua. Khi nàng thấy sư phụ lần cuối tại Dị Dân Mộ, mặc dù nàng không biết gì cả nhưng vì trên mặt nàng tràn đầy hạnh phúc nên ông đã cười vui vẻ yên tâm, ra đi cũng rất thanh thản. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu tại sao sư phụ để lại cho nàng quyển sách màu đen kia.
Nhật Viêm luôn nói con người thay đổi quá nhanh, lòng người có thể g.iết chết người. Hôm nay chơi thân là thế nhưng ngày mai có thể lâm vào tình cảnhh ngươi chết ta sống, tuy nhiên, trong số những cảm xúc bốc đồng và thay đổi thất thường này luôn có những tình cảm trân quý vững chắc như đá, cho dù chỉ là một chút. Lúc đầu, sư phụ cũng chỉ coi họ là Hải Ngoại Dị Dân mà vừa tò mò vừa cảnh giác đó thôi. Mặc dù tình cảm của con người vừa dễ phát triển vừa mong manh và gây ra nhiều trở ngại trong cách tu luyện, nhưng đó là điều chỉ con người mới có.
“Ta không có ý định quay lại Vô Nguyệt Đình.” Lê Phi bỗng nhiên nghiêm nghị nói: “Thừa dịp lần Hải Vẫn này ập đến, ta muốn đi Hải Ngoại.”
Hồ Gia Bình thở dài nói: “Muốn tìm tộc nhân? Quả Kiến Mộc một lần chỉ sinh ra một người, chỉ khi người trước chết đi thì người sau mới có thể sinh ra. Đừng trách ta không nói trước cho muội, đừng nghĩ đến tộc nhân nữa.”
Lê Phi lắc đầu một cái, nàng lấy quyển sách màu đen kia ra, cúi đầu nói: “Những nơi mà sư phụ đã đi qua, ta cũng muốn được tận mắt nhìn thấy, còn có cây Kiến Mộc kia nữa.”
Hồ Gia Bình cầm lấy quyển sách kia lật một lượt, cười nhẹ nói: “Đi không ít nơi nha, chẳng qua không phải cái gì cũng viết vào. Đúng là một lão đầu bất cẩn.”
Thậm chí ngay cả thân phận của hắn cũng không tiết lộ cho Nhật Viêm, nghĩ đến việc Dạ Xoa đã mang đến cho Trung Thổ quá nhiều nỗi ám ảnh cho tiên gia Trung Thổ, đến mức chỉ nhắc đến thôi đã biến sắc, thì tốt nhất là không nên tiết lộ.
“Ta sắp đột phá Bình Cảnh thứ năm rồi.” Hồ Gia Bình trả lại quyển sách cho Lê Phi rồi nháy mắt với nàng. “Được sống lại một lần nữa là tốt rồi. Sau này khi ta thành tiên sẽ cùng A Mộ đến Hải Ngoại tìm Dị Hỏa đúc lại Lệ Phong, nếu như lúc đó ta còn sống.”
Lê Phi cũng cười cười, nói nhỏ: “Dạ Xoa cũng giống con người sao? Hay là bởi vì huynh mất trí nhớ nên mới ồn ào như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại còn nói hắn ồn ào…. Hồ Gia Bình trừng nàng một cái, đứa nhỏ này nói chuyện cũng thật là không khách khí chút nào!
“Dạ Xoa cũng được coi là con người, dĩ nhiên có đủ tính cách kỳ lạ, chứ muội nghĩ thế nào?” Hồ Gia Bình cốc đầu nàng một cái. “Dạ Xoa chỉ mất hết lí trý khi dính líu đến Quả Kiến Mộc, nếu muốn biết cảm giác khi bị nguyền rủa thì muội tự mình đi hỏi Lôi Tu Viễn đi. Nhưng mà theo ta thấy thì tính tình của tiểu tử kia mới không giống Dạ Xoa đó! Bộ tộc của chúng ta đa phần đều là hán tử thật sự trầm mặc ít nói và làm bất cứ điều gì mình muốn.”
Tại sao nàng lại không nhìn ra một chút “trầm mặc ít nói” nào từ Hồ Gia Bình thế? Chỉ thấy đã phát huy quá mức sự “muốn làm gì thì làm” thôi.
“Lời nguyền đó… Ta có thể giải không?” Lê Phi do dự một chút, nhưng vẫn hỏi.
Hồ Gia Bình lắc đầu: “Ta không biết, ngay cả nguồn gốc của lời nguyền cũng chỉ là truyền thuyết xa xưa. Chẳng qua ta biết được, khi bị chém đứt sừng sẽ bị mất trí nhớ và năng lực, nhưng không thể giải thoát khỏi lời nguyền. Ta củng không biết lúc ấy sư phụ làm sao có thể trùng hợp giải được lời nguyền của ta như thế.”
Nói đến đây, hắn lại dời tầm mắt mỉm cười rồi thản nhiên mở miệng: “Muội vẫn có ý định lăn lộn cùng tiểu tử kia sao? Muội có phân biệt được đệ ấy là thật sự thích mình hay chỉ muốn độc chiếm mình không? Đừng trách đại sư huynh không nhắc nhở muội, lời nguyền đó vô cùng độc ác, đến mức người thân cũng không nhận ra đó. Quả Kiến Mộc trước muội một đời cũng là bởi vì bị Dạ Xoa cướp được nên bị phanh thây thảm thương, Dị Dân Mộ không phải chỉ còn giữ lại được một khúc xương cánh tay của nàng ta thôi sao? Muội cũng nhìn thấy rồi đó, cho nên muội tốt nhất là nên cẩn thận mộ chút… Ai da, không hay rồi, nói xấu tiểu tử này khiến đệ ấy ngồi không yên rồi…”
Lê Phi nhanh chóng xoay người lại thì thấy Lôi Tu Viễn đang đứng trên mai rùa mà cao cao tại thượng đất ẩn nấp trong bóng cây, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Hồ Gia Bình, vậy mà nàng chẳng cảm nhận được sự dao động linh khí nào trên người hắn.
“Nói nhảm nhiều quá.” Lôi Tu Viễn đáp xuống cạnh nàng, muốn đưa tay ra kéo nàng như trước, nhưng chẳng biết vì sao lại rụt tay về, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Gia Bình như cũ.
Hồ Gia Bình cười khổ, đưa hai tay lên: “Ta không có sừng cũng chẳng còn bị nguyền rủa, đệ không cần coi ta là kẻ thù chứ?”
Lôi Tu Viễn lẳng lặng nhìn hắn một lát, sau đó quay đi nhỏ giọng nói: “Chỉ còn lại một mình ta mà thôi.”
Bộ tộc Dạ Xoa vốn nổi tiếng và thịnh vượng ở Hải Ngoại lại suy tàn đến mức này chỉ vì lời nguyền của Quả Kiến Mộc, thật đáng buồn làm sao.
Hồ Gia Bình cười nói không đứng đắn: “Cho nên chúng ta phải cố gắng một chút, vẫn phải truyền lại huyết mạch bi thảm này.”
Không biết sau này đứa trẻ do Dạ Xoa và Kiến Mộc sinh ra có trở mặt làm phản mà cướp mẫu thân từ phụ thân mình hay không…. Cảnh tượng này nghĩ đến đúng là vừa thảm thương vừa có chút buồn cười. Nghe nói, kết cục của những Quả Kiến Mộc năm xưa cũng không tốt đẹp gì, không phải bị Dạ Xoa mất khống chế phanh thây thì cũng nhiều lần bị độc chiếm giam cầm cả đời. Mặc dù các nàng ấy có năng lực đặc thù trời sinh, nhưng cũng không thể chống lại một đám Dạ Xoa tranh nhau, lời nguyền này đúng là hại người hại mình mà.
“Huynh nhận ra ta từ khi nào?” Lôi Tu Viễn không để ý tới lời nói không đứng đắn vừa nãy của hắn.
Hồ Gia Bình suy nghĩ một chút: “Bảy năm trước ở Thư Viện khi nhìn thấy tiểu nha đầu này, ta đã loáng thoáng nhớ lại. Ta biết sư phụ mang về Quả Kiến Mộc từ Hải Ngoại, sau khi muội ấy nói với ta chuyện của sư phụ, ta mới biết được thân phận của muội ấy. Những năm này trí nhớ đứt quãng của ta đang dần khôi phục, mãi đến khi đệ thả ra mây đen che khuất mặt trời ở Đấu Pháp Đại Hội, ta mới cảm giác được đệ là đồng tộc của ta, lúc ấy ta mới nhớ được tất cả.”
“Tại sao không nói?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tại sao phải nói? Trời ạ, ta đang sống tốt như thế, tại sao phải tự tìm rắc rối cho mình?”
Lôi Tu Viễn ngừng một lúc, rồi nhìn về phía Lê Phi, nàng cũng đang nhìn mình với ánh mắt chuyên chú như thường lệ, trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, bình tĩnh nói: “Ngày đó, khi bị quay ngược lại mấy trăm năm trong Sâm La Đại Pháp, ta trốn thoát về Hải Ngoại rồi rơi vào giấc ngủ say. Đến khi phát hiện Quả Kiến Mộc bị người hái đi mất, ta mới đuổi theo rồi bị thiên lôi biển lửa gây thương tích, ta bị thương nặng đến mức sắp chết, lưu lạc trên biển rất nhiều năm, trí nhớ bị mất hết, vừa khôi phục mấy ngày trước.”
Sâm La Đại Pháp quay ngược thời gian khiến bọn họ biến thành đứa trẻ, năng lực vẫn còn ở đó nhưng vì thân thể quá bé nhỏ nên không thể chịu được nguồn năng lực quá lớn này, vì thế chỉ có thể chìm vào giấc ngủ say. Khi còn bé hắn luôn muốn bộc phát ra năng lực kinh người này, rồi rơi vào đau đớn tột độ cũng bởi vì cơ thể không có cách nào chịu đựng đựng được năng lực của Dạ Xoa. Lần Đấu Pháp Đại Hội đó, Lê Phi đã chữa khỏi mọi vết ám thương cho hắn, cộng thêm việc nàng liên tục sử dụng Linh Nhập khiến lớp vỏ bên ngoài không ổn định. Nàng vốn là Quả Kiến mộc có thể tăng sức mạnh cho Dạ Xoa, khi những điều kiện này đồng loạt được kích hoạt, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn luôn muốn có năng lực để bảo vệ Lê Phi, hơn nữa vẫn luôn liều mạng như thế, trớ trêu thay, hiện giờ hắn đã có được năng lực đó, nhưng lại chẳng muốn dùng đến chút nào.
Hồ Gia Bình cười than: “Lão đầu kia nếu biết được trong lúc vô tình mình đã gây ra hậu quả như thế nào, chắc chắn sẽ cười đến không ngậm được mồm mất.”
Tiên nhân lớn tuổi như ông, đã sống gần ngàn năm rồi nhưng lại có thể giữ được một trái tim ngây thơ là điều rất hiếm thấy. Nhờ vào trái tim này của ông nên chỉ thiếu một bước nữa là ông có thể đạt tới đại đạo, nhưng cũng bởi vì nó nên đến cuối cùng ông vẫn không thể thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử.
Hồ Gia Bình thở dài một tiếng, quay đầu nhìn lại, từ xa xa có một bóng người lóe lên trong đêm, không đến gần mà chỉ lặng lẽ lơ lửng trên không trung chờ đợi.
“Ta phải đi rồi, lời muốn nói đã nói hết rồi. Hai người muốn trách ta cũng được, nghi ngờ ta cũng chẳng sao, dù sao ta cũng muốn sống những ngày tháng an nhàn vô lại như vậy đấy, sau này không có chuyện gì đừng đến tìm ta, có chuyện gì thì càng đừng đến tìm ta. Tiểu nha đầu, sau này nếu ta còn sống được thành tiên đi đến Hải Ngoại, nhớ mời ta ăn cơm đấy nhé.”
Đến cuối cùng hắn vẫn không đứng đắn như thế, nháy mắt ra hiệu vẫy vẫy tay, lưu loát dứt khoát gọi ra đám mây nhỏ bay về phía Hắc Sa Nữ. Nàng ấy đã gói ghém đồ đạc thành một cái tay nải thật lớn, nghiêm túc đeo ở sau lưng. Hai người dường như đã tranh cãi một hồi lâu, cuối cùng nàng bất đắc dĩ đưa tay nải gói đồ cho Hồ Gia Bình đeo, rồi hắn nắm lấy tay nàng mà lảm nhảm, cũng chẳng quay đầu lại mà bay thẳng ra khỏi Thư Viện.
Lê Phi lẳng lặng đứng cạnh hồ sen một lúc lâu, Lôi Tu Viễn bên cạnh cũng lặng lẽ đứng đó không nói một lời. Hắn không còn gần gũi như trước nhưng cũng không xa cách, nhưng đây là khoảng cách khiến nàng nhận ra hắn đang bối rồi đến nhường nào.
“Tu Viễn.” Nàng đột nhiên lên tiếng, đã mấy ngày rồi, trong giọng nói của cô cuối cùng cũng mang theo nụ cười. “Chàng còn nhớ chuyện lần trước chúng ta đến Tàng Thư Tháp trả sách hay không?”
Lôi Tu Viễn chậm rãi “Ừ” một tiếng: “Nàng kéo đến mức làm rách bộ đệ tử phục duy nhất của ta luôn mà.”
Lê Phi không nhịn được cười ra tiếng: “Chàng chỉ nhớ những chuyện này thôi sao.”
Khi đó nhóm bốn người bọn họ ngày nào cũng bị Hồ Gia Bình xoay như chong chóng, mỗi ngày ngoại trừ tu hành còn phải chép sách, chép xong lại thay phiên nhau trả về Tàng Thư Tháp. Còn nhớ ngày đó cuốn sách họ chép hôm đó rất dày, sau khi bốn người cùng nhau chép xong đã sớm qua giờ đi ngủ rồi, hôm đó lại đến lượt Lý Phỉ trả sách. Nếu không trả ngày hôm sau sẽ bị Hồ Gia Bình dùng Thuật Ngứa hành hạ dù không muốn thì cũng phải chịu, nàng hôm đó vẫn lấy hết can đảm một mình bay đến Tàng Thư Tháp.
Khi bay đến Tàng Thư Tháp, nàng mới phát hiện Lôi Tu Viễn vẫn luôn đi theo mình từ phía xa. Bách Lý Ca Lâm và Kỷ Đồng Chu cũng không chịu được mà đi ngủ trước, chỉ có hắn là người duy nhất lặng lẽ đi cùng nàng suốt chặng đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro