Thiên Hương Bách Mị

Long Danh Tọa

Thập Tứ Lang

2024-07-22 07:37:46

Lê Phi vuốt con dế mèn tím bằng ngọc một lần, cuối cùng đặt lại trên tay hắn.

Kỷ Đồng Chu có chút kinh ngạc: “Tặng cho ngươi, ngươi không cần sao?”

Lê Phi cười nói: “Vốn dĩ phải có qua có lại, nhưng ta cũng chẳng có đồ đáng giá gì để tặng cho ngươi, đa tạ tâm ý của ngươi.”

Kỷ Đồng Chu càng thấy kỳ lạ: “Đồ của ta, ta thích tặng cho ai thì tặng, ta bắt ngươi phải tặng lại lúc nào?”

Rốt cuộc vẫn là tiểu Vương gia, tùy hứng đến rối tinh rối mù, hào phóng cũng rối tinh rối mù, chẳng trách bên cạnh chẳng có một bằng hữu nào, tất cả đều là tay sai. Nếu người không hiểu hắn nhất định sẽ nghĩ hăn đang khoe khoang.

Lê Phi nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là cầm con dế mèn trên tay ngắm nghía, nói: “Vậy cho ta mượn chơi hai ngày trước, cho ta thì thật lãng phí, không chừng ta liền phá hư, rất đáng tiếc đó.”

Kỷ Đồng Chu thấy nàng cầm con dế mèn thích đến nỗi không buông tay, càng cảm thấy buồn cười, vẫn là tên ăn mày kiến thức ít. Hắn đầy hào hứng mà mở miệng: “Ngươi chờ đó, ta lấy cho ngươi thứ thú vị hơn.”

Hắn quay về phòng tìm một chút, đồ chơi lúc còn nhỏ giấu dưới đáy hòm hắn đều mang ra đây. Hắn từ nhỏ được chăm sóc che chở và Hoàng Đế thà rằng chính mình không cần mà cho hắn nhiều loại đồ vật quý hiếm. Từ nhỏ đến lớn, không biết chất đống bao nhiêu hộp, hắn chỉ chơi vài ngày đã cảm thấy chán liền kêu người cất đi, ai ngờ Khương Lê Phi thấy cái này hoặc cái kia cũng đều tán thưởng và ngạc nhiên, đến hắn cũng cảm thấy thật thú vị.

Trong chốc lát, trên bàn có đủ loại đồ chơi kì lạ hiếm thấy, tinh xảo nhất là chim hoàng anh nhỏ làm bằng đồng, chỉ to bằng ngón cái, sống động đứng trong lồng chim làm bằng bạch ngọc, trước mặt đặt một cái chậu nước nhỏ, mỗi canh giờ đều sẽ làm ra dáng vẻ cúi xuống uống nước, uống xong còn hót lên, thanh âm trong trẻo dễ nghe.

Lê Phi cầm con chim hoàng anh bằng đồng này lật đi lật lại nhìn cả buổi, như thế nào cũng không tin nó không được thêm vào tiên pháp. Kỷ Đồng Chu đang muốn giải thích cấu tạo bên trong cho nàng, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, sau đó có người ở bên ngoài cúi đầu gọi một tiếng: “Vương gia.”

Kỷ Đồng Chu mở cửa ra, đã thấy ba quản gia của Vương phủ khom người trước cửa, thấy hắn, ba quản gia lập tức hành lễ quỳ xuống: “Khởi bẩm Vương gia, mấy người hầu ở trạm dịch chờ khách quý mới vừa rồi đưa đến một phong thư, nói là do mấy đệ tử của môn phái tu tiên đưa, bọn họ không dám chậm trễ, lập tức đưa tới, mời Vương gia xem qua.”

Thư? Có khi nào là của mấy người Diệp Diệp không? Kỷ Đồng Chu trong lòng nghi hoặc, nhận lấy phong thư trắng như tuyết, đang muốn mở ra, lại nghe Lê Phi vội la lên: “Đợi một chút!”

Kỉ Đồng Chu hơi kinh hãi: “Làm sao vậy?”

Không ai trả lời hắn, Lôi Tu Viễn đoạt lấy phong thư, thả linh khí ra cẩn thận kiểm tra một lần, phát hiện trên phong thư không có dấu vết của linh khí lưu lại, lúc này mới trả lại cho hắn, Lê Phi nhíu mày nói: “Ngươi làm Vương gia cũng quá sơ suất rồi. Thư từ bên ngoài đến không kiểm tra sao? Lỡ như bị người gửi thư yểm thuật thì sao?”

Kỷ Đồng Chu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng: “Đã sớm kiểm tra, xác nhận không có gì trước rồi mới có thể đưa đến đây.”

Lê Phi khụ một tiếng, quả nhiên Vương phủ đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng lỡ như là Chấn Vân Tử tuyệt vọng không thay đổi mà hạ Tự Linh Yểm Thuật thì làm sao bây giờ? Bọn họ lại không tiện nói cho hắn biết chuyện Chấn Vân Tử, mà Kỷ Đồng Chu về sau khẳng định phải đi Tinh Chính Quán, nếu nói cho hắn việc này, không những kéo hắn xuống nước mà còn liên lụy đến hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỷ Đồng Chu vội vàng xem qua thư một lần, bỗng nhiên hiện lên một vẻ mặc kinh sợ, cả giận nói: “Buồn cười! Vậy mà lại dám ở trong lãnh thổ Việt Quốc ta càn quấy như vậy! Mau truyền tin đến Tố Tuyền tiên sinh của Tinh Chính Quán! Mời ngài ấy lập tức đến đây một chuyến!”

Ba người quản gia lập tức vâng dạ rồi đi nhanh.

Lê Phi cầm bức thư xem kỹ, nội dung thư không có gì, chẳng qua chỉ là ân cần thăm hỏi một tiếng, lại đề cập đến việc tạm thời mời ba vị khách quý của Vương gia đi, chậm trễ mấy ngày vân vân, thứ muốn mạng chính là Lạc Khoản kia—— đệ tử dưới tọa của Long Danh Tọa Ngũ Trượng Sơn trưởng lão Tông Quyền.

Long Danh Tọa, đúng là tiên gia môn phái sau lưng Ngô Câu Quốc, nước diệt Cao Lư. Hiện giờ thế lực của môn phái này như mặt trời ban trưa mà Ngũ Trượng Sơn trưởng lão Tông Quyền chính là người của Hoàng tộc Ngô Câu. Không cần nghĩ cũng biết, phong thư này tuy từ ngữ rất tao nhã khiêm tốn, kì thực là đang khiêu khích, Diệp Diệp bọn họ khẳng định là gặp nguy hiểm rồi!

“Chúng ta trước tiên đến trạm dịch xem xem!”

Lê Phi cất bước chạy nhanh ra ngoài, Kỷ Đồng Chu sao lại chịu tụt lại phía sau, nhưng một thân hoa phục trường bào, ngại đi đường mệt, nên chờ đổi quần áo mới khoan thai đi ra, nhưng lúc này hai người Lê Phi đã đến trạm dịch rồi.

Ngoài trạm dịch có hai đệ tử tu tiên thân mặc đạo bào, đúng là người Long Danh Tọa, mà cửa xe ngựa canh giữ ở trạm dịch của Vương phủ lúc này đang mở rộng, mấy người hầu của Vương phủ vừa bất lực vừa sợ hãi lui về một bên, nhìn mấy đệ tử Long Danh Tọa lục soát trong ngoài xe ngựa mấy lần.

Lê Phi có chút không ngờ, mấy người của Long Danh Tọa này cũng quá ngang ngược rồi. Nơi này chính là lãnh thổ Việt Quốc, ban ngày ban mặt mà dám bao vây trạm dịch, điều tra xe ngựa của Vương phủ không sợ kết thù hận với Việt Quốc sao? Huống chi sau lưng Việt Quốc còn có Huyền Sơn Tử Tinh Chính Quán tọa trấn, Long Danh Tọa tuy rằng cũng là môn phái lớn, nhưng làm sao có thể so được với Tinh Chính Quán?

Lôi Tu Viễn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên tiến lên hành lễ, mở miệng nói: “Ta là đệ tử Sồ Phượng Thư Viện, xe ngựa này là của bằng hữu chúng ta, xin hỏi chư vị, ý của chư vị là gì?”

Mọi người nghe nói là đệ tử Thư Viện, liền đánh giá trên dưới một lượt. Một lát sau, có Long Danh Tọa đệ tử đứng đầu đáp lễ, cách nói năng vẫn thật là văn nhã khiêm tốn: “Hóa ra là bạn nhỏ tiên gia, hai người các ngươi có điều không biết đó thôi. Ta lần này theo thư tay của Ngũ Trượng Sơn trưởng lão tông quyền mà bắt Ngô Câu đào phạm. Một đường từ Ngô Câu đuổi theo tới Việt Quốc mới biết được Việt Quốc Anh Vương gia quen biết với đào phạm của Ngô Câu, chỉ sợ đám đào phạm này cực kì hung ác, kinh sợ ngọc giá Vương gia, cho nên ở đây kiểm tra. Nghe nói Anh Vương gia cũng là người trong tiên đạo, đương nhiên sẽ thấu tình đạt ký mà khoan dung độ lượng, sẽ không làm khó ta chấp hành lệnh của trưởng lão.”

Lê Phi trong lòng thầm giật mình, nghe cách bọn hắn nói, dường như mấy người Diệp Diệp trở lại Cao Lư vẫn luôn bị đệ tử Long Danh Tọa truy sát?! Người Long Danh Tọa không biết mấy người Diệp Diệp cũng là đệ tử Thư Viện sao? Cứ như vậy mà trực tiếp khiêu khích?

Lôi Tu Viễn nói: “Đào phạm mà chư vị đuổi giết, hẳn là cũng quen biết chúng ta, đều là Thư Viện đệ tử như hai người chúng ta. Tuyển chọn tân đệ tử sắp đến, chư vị quý phái đuổi giết Thư Viện đệ tử, chỉ sợ là không tốt lắm đâu?”

Đệ tử Long Danh Tọa kia cười nói: “Bạn nhỏ cứ nói đùa, đào phạm làm sao lại là Thư Viện đệ tử được, việc này ta chưa bao giờ nghe nói, chớ làm bẩn thanh danh Thư Viện.”

Bọn họ tuyệt đối là cố ý giả vờ không biết! Lê Phi đang muốn nói, chợt nghe từng tiếng bước chân lớn hỗn loạn vang lên, thanh âm âm trầm của Kỷ Đồng Chu cũng truyền đến từ phía sau: “Bao vây trạm dịch, những người khả nghi không được phép ra vào! Đợi sau khi Tố Tuyền tiên sinh đến đây, dù cho phải gặng hỏi cũng phải biết được ở đây đang xảy ra chuyện gì!”

Mọi người quay đầu lại, liền thấy phía sau mọc lên một đám thị vệ trọng giáp cầm đao, trong ba vòng ngoài ba vòng mà vây quanh trạm dịch chật như nêm cối. Kỷ Đồng Chu đứng ở phía xa xa bên ngoài, không nói một lời, cũng không thèm nhìn đến mấy đệ tử Long Danh Tọa này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vài tên Long Danh Tọa đệ tử nhìn nhau, người dẫn đầu nọ tiến lên cười nói: “Vị này nhất định chính là Việt Quốc Anh Vương gia, kẻ hèn này chính là đệ tử dưới tọa của Long Danh Tọa Ngũ Trượng Sơn Tông Quyền trưởng lão, ta tuyệt đối không có ý mạo phạm......”

Lời còn chưa dứt, người quản gia bên cạnh Kỷ Đồng Chu trực tiếp ngắt lời hắn: “Mời chư vị tiên môn quan nhân yên tĩnh chờ một lát, sau khi Tinh Chính Quán Tố Tuyền tiên sinh đến, tất cả mọi việc đều có thể nói rõ ràng.”

Vị tiểu Vương gia này lửa giận ngập trời, nhưng lại cao ngạo đến một câu cũng không thèm nói, chỉ để quản gia truyền lời.

Đệ tử Long Danh Tọa nghe mấy chữ “Tố Tuyền tiên sinh”, không khỏi hơi hơi biến sắc. Vị Tố Tuyền tiên sinh này là đệ tử đắc lực nhất dưới tọa của Tinh Chính Quán huyền môn trưởng lão Huyền Sơn Tử, nghe nói đã lập tức đột phá cảnh giới thành tiên nhân, cũng là đệ tử được coi trọng nhất trong số vô số nhân tài ở Tinh Chính Quán, thật sự không nên đắc tội.

Trong lúc tình hình đang căng thẳng, Lê Phi càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện đều không thích hợp, sợ run nửa ngày, thấp giọng nói: “Ca Lâm bọn họ không biết ở nơi nào...... Có phải là......”

Kỷ Đồng Chu ở một bên nghe thấy lời của nàng, sắc mặt càng thêm âm trầm. Lôi Tu Viễn thấy dáng vẻ của hai người giống như cha mẹ chết, không khỏi lắc đầu: “Bọn họ đương nhiên là chưa rơi vào tay của Long Danh Tọa Ngũ Trượng Sơn đệ tử, nếu không còn phải bao vây trạm dịch điều tra xe ngựa làm gì?”

Kỉ Đồng Chu điềm nhiên nói: “Ngay cả chuyện mấy người Diệp Diệp là bạn ta đều biết hết, còn dám nói không biết bọn họ là đệ tử Thư Viện! Đúng là hồ ngôn loạn ngữ!”

Đây đúng là chỗ kì lạ, người Long Danh Tọa cho dù không để ý đến Thư viện, nhưng cũng phải kiêng dè thế lực của Tinh Chính Quán sau lưng Việt Quốc. Vậy mà bọn chúng hết lần này đến lần khác khiêu khích, rồi lại nói năng khiêm tốn, suy nghĩ cẩn thận, nhưng lại tựa như cố ý gây chuyện, trong đó thâm ý sâu sắc.

Vốn tưởng rằng vị Tố Tuyền tiên sinh lợi hại kia rất nhanh sẽ đến, ai ngờ đợi rất lâu, không hề thấy ai cả, mấy đệ tử Long Danh Tọa kia trên mặt dần dần lộ ra ý cười mơ hồ. Chẳng bao lâu sau, từ góc đường vội vàng chạy tới một người, cũng là một vị quản gia khác của Vương phủ, hắn ghé sát vào tai của Kỷ Đồng Chu nói gì đó, sắc mặt hắn lại thay đổi, liền nói ngay: “Các ngươi tiếp tục canh giữ ở nơi này.”

Dứt lời hắn xoay người muốn quay về, thình lình đệ tử Long Danh Tọa ở phía sau nói: “Anh Vương gia, không biết Tố Tuyền tiên sinh có thể thu xếp thời gian để gặp được hay không? Ta đã đợi rất lâu rồi.”

Kỷ Đồng Chu vẫn không nói lời nào, quản gia bên người vội la lên: “Mời chư vị đợi một lát, chớ nóng vội!”

Đệ tử Long Danh Tọa cười nói: “Thật có lỗi, ta còn có việc phải làm, chỉ sợ lỡ dở mất thôi. Anh Vương gia, người đây là phải về phủ sao? Có thể dẫn theo ta không? Đào phạm Ngô Câu chỉ sợ đã lẻn vào bên trong phủ, ta làm sao có thể để đào phạm quấy rầy sự thanh tịnh của Vương phủ được?”

Quản gia nhất thời giận dữ: “Tuy rằng tiên gia không coi trọng thân phận của thế gian, nhưng mà Vương gia dù sao cũng là Vương gia! Các ngươi quá mức vô lễ rồi!”

Mấy đệ tử Long Danh Tọa kia không đợi hắn nói xong, ai cũng nhảy lên mây, trong nháy mắt liền bay đi về phía trước, đám thị vệ đông đúc xung quanh làm sao ngăn người tu hành cuỡi mây đạp gió? Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bay xa, nhìn phương hướng dường như là bay về phía Vương phủ.

Kỷ Đồng Chu giận không thể át, lúc này ngự kiếm đuổi theo ở sau, quanh thân hắn ánh lửa lóe ra, nhịn không được hận không thể lập tức ra tay, nhưng vô luận là thế nào, nơi này là Việt Quốc Vương đô, thân là Việt Quốc Anh Vương gia, tuyệt đối không thể không giữ thân phận mà làm loạn ở trong này nên ánh lửa quanh thân hắn dần dịu xuống.

Hai người Lê Phi đuổi theo phía sau, Kỷ Đồng Chu thấp giọng nói: “Diệp Diệp bọn họ đến rồi, may mà không bị thương.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0