Thiên Hương Bách Mị

Nói Dối (1)

Thập Tứ Lang

2024-07-22 07:37:46

Ngày thứ hai còn chưa qua, mười tám đệ tử, mỗi người đều có thể từ đệ tử phòng phía Nam vững vàng bay đến đảo nhỏ phía Bắc. Tuy có nhanh có chậm, nhưng trong hai ngày đã có thành quả như thế, chứng tỏ rằng đệ tử năm nay hoàn toàn khác với năm rồi.

Hắc Sa Nữ vẫn luôn ẩn thân trên cây có chút hài lòng mà gật đầu, chợt nghe dưới tàng cây truyền đến từng đợt tiếng ngáy thật ngon lành, nàng bất đắc dĩ từ trong bóng cây ló đầu ra, chỉ thấy Hồ Gia Bình tiên sinh được mời đến dạy đang ngủ thành hình chữ đại (大), không biết mơ thấy cái gì, cười hì hì chảy nước miếng.

Bên cạnh một nữ đê tử đi tới, nhìn hắn với vẻ mặt ghét bỏ, đưa đầu ngón tay mà chọc chọc hắn, nói: “Tiên sinh? Tiên sinh! Tất cả mọi người đều biết bay rồi! Ngài mau tỉnh lại đi!”

Vừa chọc chọc vừa kêu nửa ngày, Hồ Gia Bình cười tủm tỉm mà trở mình tiếp tục ngủ. Hắc Sa Nữ thật sự không thể nhìn tiếp được, ngón tay hơi co lại, bắn một viên sáng về phía trán của hắn, hắn đau đến run lên, lập tức tỉnh lại.

“Úi…..?” Hồ Gia Bình mơ mơ màng màng mà đỡ tránh nhìn xung quanh. “Ai đánh ta đó?”

Nữ đệ tử thấy hắn cuối cùng cũng tỉnh, lập tức nói: “Tiên sinh, chúng ta đều đã học được ngự kiếm, mời ngài xem.”

Hồ Gia Bình nhìn sắc trời, bầu trời còn chưa tối, bọn họ đã học được nhanh như vậy rồi sao? Hắn lười biếng ngáp một cái, đứng dậy phủi phủi bụi, đi theo nữ đệ tử, đi được vài bước bỗng nhiên xoay người, rồi nhìn về phía sau hướng trên cây đại thụ.

Hắc Sa Nữ nhẹ nhàng kéo quần lụa mỏng lên cả người lui về trong bóng cây, không nhúc nhích chút nào nữa.

Bất chợt hắn đột nhiên cười một tiếng, thảnh thơi mà mở miệng nói: “A Mộ? Cuối cùng cũng không tránh ta nữa à?”

“A? Tiên sinh ngài đang nói cái gì thế?” Nữ đệ tử một bên nhíu mày hỏi lại.

Hắn chỉ cười, cũng không trả lời. Lúc này trên bãi đất trống các đệ tử đã đến đầy đủ, nhưng không một người nào đứng trên mặt đất, mỗi người đều ngự kiếm bay cao, như là đang dùng thái độ cao cao tại thượng kháng nghị vị tiên sinh vô trách nhiệm này.

Hồ Gia Bình “Ồ” một tiếng, không kiềm được mà khen ngợi: “Không tồi nha, học được ngự kiếm được rồi vậy thì ít nhất các ngươi không đói chết được.”

...... Không đói chết được...... Bọn nhỏ thật sự không còn lời nào để nói với hắn.

“Nếu đều đã học được ngự kiếm, ngày mai bắt đầu có thể trước tiên tiến vào tu hành chính thức...... Hừm, để ta xem xem, ba người một nhóm cũng được.”

Hắn từ trong áo lấy ra sổ ghi chép của khóa tu hành được phát từ trước, lật lật một lát, bỗng nhiên lớn tiếng kêu: “A Mộ! Thực hành trước một ngày trong tháng 8, ba người một nhóm bắt đầu tu hành cơ bản! Nàng hãy theo đó mà sắp xếp!”

Hắn đang nói chuyện với ai? Bọn nhỏ nhìn nhau, A Mộ là ai?

Trên cây đại thụ trước đệ tử phòng, chợt vang lên thanh âm mềm mại lại lạnh như băng của Hắc Sa Nữ: “Ta biết rồi.”

Hắc Sa Nữ tên là A Mộ? Mọi người đều ồ lên, nàng đến đây từ lúc nào thế? Hay là nàng luôn trốn trên cây đợi gọi?

Hồ Gia Bình khoanh tay cười lớn, nói: “Hôm nay kết thúc ở đây thôi, đám tiểu quỷ đầu các ngươi đều có thể cút đi được rồi!”

...... Nói chuyện thật khó nghe! Bọn nhỏ khinh thường mà đi qua hắn, đi về hướng đệ tử phòng, đi chưa được mấy bước, lại nghe hắn ở phía sau gọi: “Nàng còn dám chạy! A Mộ, lần này xem nàng chạy đi đâu!” Dứt lời hắn lại hóa thành một cơn cuồng phong, rồi nhanh chóng biến mất.

Bách Lý Ca Lâm thầm cười: “Hồ Gia Bình này khẳng định là thích Hắc Sa Nữ A Mộ! Đáng tiếc Hắc Sa Nữ không thèm để ý tới hắn! Đáng đời lắm!”

Lê Phi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm sao biết được?”

Bách Lý Ca Lâm trưng ra dáng vẻ “Ta cái gì cũng biết”, cười nói: “Ngươi không nghe hắn nói sao? Hắc Sa Nữ luôn trốn hắn, khẳng định là chướng mắt cái dáng vẻ lưu manh không đáng tin này của hắn! Trừ phi mắt mù mới có thể có ý tới hắn ta.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lê Phi càng cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao có dáng vẻ lưu manh không đáng tin thì mắt mù mới có thể để ý được?”

Hồ Gia Bình này là thân truyền đệ tử môn hạ của chân nhân ở Vô Nguyệt Đình mà. Tuy không hiểu được có gì khác với đệ tử bình thường, nhưng có cảm giác hắn lợi hại hơn. Đúng rồi, hắn là người của Vô Nguyệt Đình, không biết hắn có biết Đại sư huynh hay không, vẫn nên tìm cơ hôi hỏi hắn một chút….

Lê Phi nghĩ nghĩ liền thất thần.

Bách Lý Ca Lâm còn đang thao thao bất tuyệt kiến thức sâu rộng của nàng: “Chắc chắn là chướng mắt, cô nương trên đời phần lớn đều muốn có gia đình an ổn, phu quân một lòng một dạ ổn trọng tin cậy, có thể vì mình mà che mưa chắn gió. Hồ Gia Bình này nói chuyện khó nghe, thái độ l/ỗ mãng, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, khó coi chết đi được! Làm sao có thể có nữ tử nào thích.”

Lê Phi có chút bội phục mà nhìn nàng: “Ca Lâm, ngươi hiểu biết thiệt nhiều.”

Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc này, hay có thể nói là không thể tưởng tượng được, hoặc không bằng nói là trong đầu căn bản không có loại ý niệm này. Cái gì là tình yêu nam nữ, thích rồi còn gia đình, đây hình như là chuyện của người lớn, bọn họ vẫn là trẻ con, làm sao quản được nhiều như vậy.

“Nam nhân tốt phải bắt đầu tìm kiếm từ nhỏ mà bồi dưỡng.” Bách Lý Ca Lâm cảm khái mà vỗ vỗ bả vai của nàng. “Sắp mười một tuổi rồi, hẳn là sớm nên lo lắng việc này rồi. Nếu chờ lớn hơn nữa thì mấy nam nhân tệ hại lại càng không quản tốt được. Lê Phi, ngươi nhìn lại mình và ăn mặc trang điểm lại một chút đi rồi xem có ai trong Thư Viện vừa mắt mình không, Diệp Diệp tuy rất tốt nhưng huynh ấy đã là người của tỷ tỷ ta rồi, ngươi đổi người khác đi.”

Diệp Diệp bên cạnh vẫn luôn không nói lời gì rốt cuộc cũng có phản ứng, lấy một ngón tay gõ vào sau đầu nàng, nói: “Nói hưu nói vượn, ăn nói lung tung, còn nhỏ mà lanh. Lê Phi ngươi đừng để ý đến muội ấy, coi chừng bị muội ấy làm hư.”

“Gần đây ta đang cố gắng quan sát mấy đứa con trai trong Thư Viện.” Bách Lý Ca Lâm thoát khỏi bàn tay của Diệp Diệp, nhìn Lê Phi mà làm mặt quỷ. “Có họ Triệu cũng không tồi, nhìn qua đơn thuần không hiểu thế sự, khẳng định sẽ không giống Diệp Diệp lúc nào cũng lắc lắc đầu!”

Họ Triệu là ai? Lê Phi vắt óc suy nghĩ hết nửa ngày cũng không ra, mấy đứa nhỏ trong Thư Viện nàng dường như không hề quen ai, cũng chưa từng tiếp xúc qua.

“Dù sao ta đã quyết định rồi, nhất định phải tìm người mình thật sự thích.” Bách Lý Ca Lâm cười kéo tay Lê Phi. “Lê Phi, ngươi cũng nên tìm một người đi.”

“Ách? Ta, ta thì...... Ta vẫn là quên đi......” Lê Phi vội vàng cự tuyệt, lắc lắc đầu, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người Lôi Tu Viễn trong đám người đi qua, nàng theo bản năng mà gọi hắn: “Tu Viễn!”

Hắn làm như không nghe thấy, trong nháy mắt liền biến mất trong đám người kia. Lê Phi do dự muốn đuổi theo, nhưng người lại bị giữ chặt, Bách Lý Ca Lâm nói: “Đừng động đến kẻ hai mặt kia làm gì! Đi thôi, chúng ta đi đến phía Bắc xem có gì ăn không.”

Nàng không khỏi phân trần, ngự kiếm đi về hướng đảo nhỏ phía Bắc.

Trong sân đình đệ tử phòng yên tĩnh không tiếng động, đa số đứa nhỏ đều đã đi đến đảo phía Bắc ăn cơm, Kỷ Đồng Chu lẳng lặng nhìn hoa tử đằng rũ xuống trên tường viện. tâm tình của hắn không tốt lắm, cả ngày cũng chưa nói câu nào.

Tuy hôm nay hắn rất nhanh cũng đã học được ngự kiếm, bay cũng không kém đám ăn mày kia, nhưng đến cuối cùng thì hắn vẫn là bị đè ép một đầu vì không có ai là học được vừa nhanh vừa giỏi.

Hắn từ trước đến nay tự phụ mình là kỳ tài ngút trời, trong Hoàng tộc Việt Quốc ai cũng sủng ái yêu chiều. Trong tộc mặc dù người có linh căn không phải chỉ có mình hắn, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn luôn luôn là người mạnh nhất, cho dù là tham gia tuyển chọn đệ tử ở Sồ Phượng Thư Viện, hắn cũng tự tin chính mình là mạnh nhất.

Nhưng loại tự tin này, từ khi sơ tuyển ở Sồ Phượng Thư Viện tới nay, đã bắt đầu dần dần sụp đổ.

So đánh nhau, hắn phát hiện chính mình đánh không lại Khương Lê Phi; so ngự kiếm, hắn vậy mà cũng không bằng tên ăn mày khóc lóc vô dụng kia.

Thân phận hắn cao quý, từ người hầu, cung nữ đến nữ nhi của các quan đại thần, thậm chí các vị Quận chúa Vương tử của các nước chư hầu, đều đối với hắn chỉ có kính yêu hơn chứ không kém. Khi đến Thư Viện, ngoại trừ hai đứa ăn xin kia, các đệ tử khác cũng không có ai để ý đến hắn, bọn họ thà rằng cùng Diệp Diệp nói chuyện cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái. Theo bên người chỉ có Lan Nhã quận chúa cùng đám tay sai —— tất cả những thứ hắn từng tự phụ, đều đang chậm rãi mà rời xa hắn.

Tiểu Vương gia kiêu ngạo nhất thời không thể chấp nhận sự chênh lệnh quá lớn này, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Một đứa tay sai một bên lập tức tiến lên trấn an hắn: “Vương gia, vừa tới Thư Viện hai ngày thôi, tại sao ngài lại thở dài như vậy? Nếu không chúng ta đi về phía Bắc dùng bữa đi? Nhiều người cũng náo nhiệt hơn một chút.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tên tay sai thứ hai cười lạnh: “Vương gia lại không thiếu tiền, tại sao phải cùng loại dân thường hạ đẳng ở cùng một chỗ, trái lại còn làm ô uế y phục của ngài ấy! Theo ta thấy thì dùng bữa ở đệ tử phòng đi, ở cùng với Lan Nhã Quận chúa ít ra cũng có thể thanh nhã một chút.”

Kỷ Đồng Chu mắt lạnh nhìn đám tay sai bên người nịnh hót a dua. Lúc bình thường, tâm tình hắn hẳn sẽ tốt lắm, nhưng hôm nay không biết như thế nào ngược lại còn cảm thấy phiền toái.

Trong những người này, có mấy người là thật lòng với mình? Có lẽ phần lớn là vì thân phận Vương gia của chính mình. Những người này từ nhỏ đã được chọn đi theo bên người mình, đều là đứa nhỏ dân thường có tư chất tốt, phụ thân phụ mẫu cũng vì vậy mà nhận được nhiều tiền và địa vị cao quý. Nếu như…. Nếu có một ngày, chính mình không thể trở thành trụ cột chống đỡ Việt Quốc Hoàng tộc thì còn có người chịu ở bên hắn không?

Kỷ Đồng Chu có chút sợ hãi, mấy vấn đề này hắn không phải chưa từng nghĩ tới, mà mỗi lần vừa nghĩ đến liền lập tức để sau đầu. Đến bây giờ hắn cũng không muốn suy nghĩ sâu xa về mấy vấn đề này.

Không ai căm ghét chuyện “có lẽ mình cũng không mạnh mẽ như vậy” bằng hắn, hắn không cho phép chính mình thừa nhận, hắn nhất định là mạnh nhất!

Cửa viện bị người nhẹ nhàng mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng tao nhã đến gần. Trong mấy đệ tử Thư Viện, người có thể có loại lễ nghi tư thái này, chỉ có một mình Lan Nhã, Kỉ Đồng Chu không cần quay đầu lại cũng có thể biết người đang tới là nàng. Trên váy nàng có mùi thơm hoa lan, kết hợp với các loại hương thơm mát lạnh của trầu cổ dây đằng. độc nhất vô nhị.

“Vương gia, ngài còn chưa dùng bữa sao?” Lan Nhã quận chúa cười cười đi đến bên người hắn. “Không còn sớm nữa rồi.”

Kỷ Đồng Chu sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “...... Không bằng, đi đến đảo nhỏ phía Bắc xem có cái gì ăn?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lan Nhã Quận chúa nhất thời tối sầm lại, miễn cưỡng cười nói: “Vương gia, Lan Nhã chưa bao giờ ăn cùng với thứ dân. Huống chi Vương gia thân phận khác biệt, nếu đi đến chỗ đó, chỉ sợ làm bẩn thân phận cao quý của ngài.”

Kỷ Đồng Chu yên lặng gật đầu: “...... Đi thôi, vào nhà dùng bữa.”

“Trước hết mời Vương gia.” Lan Nhã lui về phía sau từng bước, xoay nửa người chờ hắn vào cửa.

Lễ nghi chuẩn mực, động tác không hề tỳ vết, so với những đệ tử tùy tính bừa bãi khác, bọn họ như là người ở thế giới khác.

Cửa viện bỗng nhiên lại kêu lên, một mình Lôi Tu Viễn cũng đã trở lại, Kỉ Đồng Chu nhìn thấy hắn, trong lòng liền có một trận bực bội phiền muộn. Trong đầu lại nhớ tới chuyện hắn ngày hôm qua ngự kiếm mà bay, đè ép chính mình.

Kỷ Đồng Chu nhíu mày, đẩy thẳng cửa ra, đang muốn đi vào, Lan Nhã một bên bỗng nhiên sợ hãi mở miệng: “Vương gia......”

Chuyện gì? Hắn không kiên nhẫn quay đầu lại, đã thấy đám tay sai bên người mình không biết từ lúc nào đã đi qua chắn trước mặt Lôi Tu Viễn. Bọn họ có lẽ là nhìn tâm tình hắn không tốt, nên muốn tìm tên ăn mày hèn nhát này thay chính mình xả giận.

“Này! Ai cho ngươi đi vào!” Tên tay sai thứ nhất dang hai tay ra cản lại, kiêu ngạo mà lớn tiếng nói: “Vương gia chúng ta muốn dùng bữa, khi tên ăn mày thối nhà ngươi đi vào đến cả cơm đều khó ngửi! Mau cút đi!”

Lôi Tu Viễn hờ hững nhìn bọn họ, vừa không nói gì lại không nhúc nhích. Mọi người nghĩ hắn bị dọa đến ngây người, không khỏi càng thêm đắc ý, một người đi lên dùng sức đẩy hắn một cái: “Kêu ngươi đó! Nếu không đi sẽ đánh ngươi ngay lập tức!”

Vốn tưởng rằng tên ăn mày này vẫn giống như trước, vừa đẩy liền ngã, sau đó gào khóc. Ai ngờ hôm nay đẩy hắn hai ba lần, hắn lại không nhúc nhích.

“Ồn ào cái gì!” Kỷ Đồng Chu nhíu mày quát bảo ngừng lại, hôm nay hắn không có tâm tình làm náo động. “Đều lại đây cho ta!”

Đám tay sai không cam lòng không muốn rời đi, hùng hùng hổ hổ lại đẩy Lôi Tu Viễn một cái: “Vương gia hôm nay khai ân, ngươi cút đi!”

Thình lình cổ tay một người trong đám đó bỗng nhiên bị nắm lại, năm ngón tay đối phương giống như kìm sắt khiến gã đau đến lập tức la lên. Đến khi nhìn kỹ lại thì bàn tay nắm gã vậy mà lại là của tên ăn mày hèn nhát lại yếu đuối kia.

Lôi Tu Viễn cau mày, điềm nhiên nói: “Đúng lúc tâm tình ta đang khó chịu, các ngươi giúp ta hả giận đi!”

Nói xong, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, đứa con trai bị bắt lấy cánh tay nhất thời sắc mặt trắng bệch, ôm cánh tay mà lăn trên đất, cả buổi mới kêu lên thảm thiết —— tay của gã! Cổ tay gã giống như đã bị chặt đứt vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Hương Bách Mị

Số ký tự: 0